Phiếm Vân Kiếm Tôn chờ đến nóng lòng.



Ông nhìn cánh cửa đóng chặt, tâm tình hậm hực cực kỳ.



Muốn nói ông thân là lão tổ trấn phái của Thái Thanh Kiếm Các, đệ tử đồng lứa đồ tôn cũng không thấy nhiều.



Theo Phiếm Vân Kiếm Tôn thấy, ông bồi dưỡng ra đồ đệ Thanh Kiếm các chủ, không để Thái Thanh Kiếm Các hủy ở trong tay mình, như vậy là đủ rồi.



Ngày thường lão nhân cũng giống như Thanh Minh chân nhân, cũng không quản sự vụ tông môn.



Nhưng Thu Vũ Lạc cùng Thu Diệp Lạc cặp song sinh này là ngoại lệ.



Năm đó Thái Thanh Kiếm Các sau khi tự mình mang hai đứa nhỏ trở về, xuất phát từ suy xét an toàn, Thái Thanh Kiếm Các vẫn là thỉnh sư tôn nhà mình cẩn thận kiểm tra một phen, cho nên Phiếm Vân Kiếm Tôn đối với cặp song sinh oa oa này có vài phần ấn tượng.



Chờ sau khi Thu Vũ Lạc triển lộ ra thiên phú kiếm đạo kinh người, Phiếm Vân Kiếm Tôn nhịn không được thấy cái mình thích liền thèm, cũng từng dạy tiểu nha đầu mấy chiêu, Thu Diệp Lạc cũng từng được ông dạy dỗ qua.



Có thể nói trong đồng lứa đồ tôn, Phiếm Vân Kiếm Tôn thích nhất chính là đôi tỷ đệ này, đặc biệt là tỷ tỷ, thật là linh tính thiên thành a.



Nếu không phải Thu Vũ Lạc có huyết mạch Yêu tộc, nàng nhất định là các chủ đời kế tiếp của Thái Thanh Kiếm Các.



Dù vậy, trong cao tầng của Thái Thanh Kiếm Các cũng có ăn ý nhất định, trưởng lão của tông môn trong tương lai nhất định có một vị trí nhỏ cho Thu Vũ Lạc.



Nhưng ai cũng chưa từng nghĩ, Thu Vũ Lạc cư nhiên ở Thiên Khanh sơn ngã xuống.



Nghĩ đến Thu Vũ Lạc, trong lòng Phiếm Vân Kiếm Tôn liền nhịn không được bốc lên sát ý bén nhọn, hận không thể lập tức đem Huyễn Mộng Tông hoàn toàn dẹp yên.



Nhưng Thu Vũ Lạc đã thân tử đạo tiêu, hiện tại quan trọng nhất chính là giữ được đệ đệ Thu Diệp Lạc của Thu Vũ Lạc.



Nhưng Phiếm Vân Kiếm Tôn cân nhắc.......... ngẫm lại khi Cửu Phượng tiên tử kia đem đồ tôn nhà mình đi, cẳng chân mảnh khảnh của đồ tôn nhà mình, ông liền có loại cảm giác không tốt.



Cứ cảm thấy đồ tôn nhà mình bị Yêu tộc ngậm đi rồi = =



—— đúng, Phiếm Vân Kiếm Tôn còn chưa biết vị Cửu Phượng tiền bối này căn bản không phải tiên tử.



Liền khi Phiếm Vân Kiếm Tôn nôn nóng đi qua đi lại chờ đợi, cửa trước mặt kẽo kẹt một tiếng mở ra.



Hắc ô qua vẻ mặt như kiểu cha mẹ chết, vạn phần không muốn đem một con chim đen thùi lùi không mấy sợi lông nhét vào lồng ngực Phiếm Vân Kiếm Tôn!



Phiếm Vân Kiếm Tôn: ???



Ông khiếp sợ mà nhìn chim nhỏ trên lông tơ còn mang theo dịch trứng trong lồng ngực, biểu tình vặn vẹo, thần sắc gần như hỏng mất: "..........Đồ tôn của ta?!"



Hắc ô qua ai oán nói: "Vô nghĩa, không muốn nuôi liền trả lại cho chúng ta!"



Phiếm Vân Kiếm Tôn lập tức ôm chặt con tiểu hắc điểu này, ông trừng hắc ô qua: "Các ngươi làm gì với đồ tôn của ta? Vì sao hắn lại biến thành ấu điểu!?"



Hắc ô qua một vẻ đương nhiên nói: "Hắn thật sự chỉ là chim non a, mới sinh ra mười mấy năm, lông tơ còn chưa rụng đâu."



".........." Những lời này làm Phiếm Vân Kiếm Tôn nghẹn lời á khẩu không trả lời được.



Đúng vậy, theo tuổi tác của Yêu tộc mà tính, Thu Diệp Lạc quả thật là tiểu oa nhi!



Có lẽ nghe được tiếng khắc khẩu, cửa phòng cách vách mở ra, Thanh Minh chân nhân cùng Giản Thành cũng đi ra.



Tuy rằng đã ăn đan dược ổn định thương thế, nhưng sắc mặt Thanh Minh chân nhân vẫn đáng sợ khó coi như cũ —— bị công tích vĩ đại của tổ sư gia đả kích thật mạnh.



Giản Thành nhưng thật ra vẫn rất có tinh thần, hắn nghĩ kỹ rồi, tuy rằng hắn để Chung Lam chạy mất không có hoàn thành hứa hẹn với sư huynh, nhưng tốt xấu cũng có được một cái Hỗn Độn Ấn cùng với một bức tranh cuộn giang sơn mỹ nhân đồ, cùng lắm thì trở về đem đồ vật đến trước mặt sư huynh, mặc kệ sư huynh coi trọng cái nào cũng mặc y chọn, đưa hết cũng được, coi như là nhận lỗi!



Sau khi nghĩ ra biện pháp Giản Thành xem như thần thanh khí sảng, có thể nói hành trình ở Vong Ngữ Thiên Khanh, hắn chịu ít kích thích nhất.



—— trước đó bị kích kích lại kích thích, Giản Thành cư nhiên tập mãi thành quen ~



Còn về tổ sư gia Đường Minh Hòa?



Không có việc gì, có sư huynh ở đây mà! Sợ gì!



Chỉ số thông minh không đủ có sư huynh tới, Giản Thành tin tưởng Trần Húc Chi sẽ không để hắn một mình đối mặt với Đường Minh Hòa.



Giản Thành vừa ra liền nhìn thấy tiểu hắc điểu Phiếm Vân Kiếm Tôn ông gắt gao, nhìn thấy con tiểu hắc điểu xui xẻo đản kia đầu lưỡi cũng sắp lộ ra, hắn vội vàng nói: "Ai! Phiếm Vân tiền bối, ngươi muốn bóp chết con chim trong ngực kia sao?"



Phiếm Vân Kiếm Tôn lúc này mới phản ứng lại, ông vội vàng thả lỏng một chút, thật cẩn thận vỗ đầu tiểu hắc điểu: "Đồ tôn ngoan! Ngươi không sao chứ?!"



Thanh Minh chân nhân trợn trong mắt: "Đồ tôn ngươi?"



Giản Thành không thể tưởng tượng: "Thu Diệp Lạc?!"



Phiếm Vân Kiếm Tôn ôm tiểu hắc điểu ngửa mặt lên trời thở dài, vẻ mặt tang thương: "Thế sự khó liệu a........."



Đúng lúc này thanh âm của Cửu Phượng vang lên: "Chư vị xin mời đều vào đây đi."



Mọi người tề tụ ở trong tĩnh thất của Cửu U Băng Phượng, sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Giản Thành liếc mắt nhìn Cửu Phượng một cái, đôi mắt theo bản năng mà rời đi.



Hai canh giờ không thấy, Cửu U Băng Phượng này sau khi nghỉ ngơi cư nhiên một lần nữa xử lý mình một phen, nhìn qua càng đẹp, cũng càng giống Thu Vũ Lạc năm đó.



Tóc dài trắng rối loạn nguyên bản của Cửu Phượng bị hắn cột ở sau đầu thành búi tóc, bên trên cài trâm bảo thạch nạm hồng bảo, bím tóc ở bên má trái rũ xuống ở trên vai, sau khi kéo dài ra không hiểu sao dừng ở trên búi tóc, lại có vài sợi tóc rũ xuống, trong linh động lộ ra thanh nhã.



Gương mặt đẹp như thiên tiên kia của hắn cũng sửa soạn một phen, ấn đường nhiều thêm một nụ hoa hình ngọn lửa kim sắc, yêu văn ở chỗ khóe mắt trước đó đã thu vào trong cơ thể, không có chút cảm giác yêu dị nào, chỉ sư lại một đôi mắt phượng hẹp dài, lúc đảo quanh lộ ra ánh nước, nhìn thấy mà thương.



Hắn vẫn là một thân váy dài màu trắng thêu ám văn kia, nhìn qua mộc mạc tới cực hạn, lại cho người ra một loại cảm giác trong thanh thuần lộ ra mị hoặc, chỉ là lẳng lặng ngồi ở thủ vị, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, liền rất tự nhiên mà toát ra ý cười nhu hòa, làm người như tắm mình trong gió xuân.



"Vô số năm tháng ngủ say, không nghĩ tới còn có thể có một ngày mở mắt, thậm chí có thể nhìn thấy hậu bối, thật làm lòng ta sinh cảm khái a........"



Thanh âm của hắn vẫn trầm thấp khàn khàn như cũ, mang theo lười biếng cùng mệt mỏi vừa mới tỉnh lại, nghe đến nhân tâm đều ngứa.



"Ta là Cửu U Băng Phượng, chủ nhân gọi là là Cửu Phượng, bên ngoài cũng xưng ta là Cửu Phượng chân nhân, có đôi khi cũng gọi là Đường Cửu Phượng, các ngươi xưng hô như thế nào cũng được."



"Trong lòng ta có rất nhiều nghi vấn, nói vậy hẳn các ngươi cũng giống thế, một khi đã như vậy chúng ta không ngại nói rõ, bù đắp cho nhau, biết rõ ràng rốt cuộc chuyện là như thế nào?"



Đề nghị của Cửu U Băng Phượng được mọi người nhất trí tán đồng, vì thế liền từ Thu Diệp Lạc xui xẻo đản bắt đầu.



Phiếm Vân Kiếm Tôn đặc biệt kỳ quái: "Chuyện của ngươi cùng tỷ tỷ ngươi là như thế nào? Trúng ám toán của ma tu sao?"



Thu Diệp Lạc: "Chíp chíp chíp chíp —— "



Phiếm Vân Kiếm Tôn đen mặt: "Nói tiếng người!"



Tiểu hắc điểu nóng nảy, hắn vỗ vỗ cánh ở trong ngực Phiếm Vân Kiếm Tôn, thanh âm cao vút bén nhọn lên: "Chíp chíp chíp chíp ——"



"..........." Thanh Minh chân nhân & Giản Thành: Phốc.



Vẫn là hắc ô qua đau lòng con chim non Thu Diệp Lạc này, làm phiên dịch cho Thu Diệp Lạc, đem sự tình đại khái nói một lần.



Thu Diệp Lạc mang theo đệ tử tông môn làm nhiệm vụ, sau khi trúng mai phục bị người bắt đi, đối phương dùng hắn dẫn dụ Thu Vũ Lạc, tựa hồ muốn cướp đoặt huyết mạch Yêu tộc trong cơ thể tỷ đệ bọn họ.



Sau khi hắc ô qua phiên dịch xong lòng đầy căm phẫn, đem Thẩm Thu của Huyễn Mộng Tông mắng đến máu chó đầu đầu, rốt cuộc hắn trước đó vẫn là người hợp tác với đám ma tu đâu!



"Nhân tộc quá giảo hoạt! Thất tín bội nghĩa! Không biết xấu hổ! Cư nhiên mưu toán cướp lấy chân huyết của tộc ta!?"



"Ta liền biết Nhân tộc không biết là thứ tốt! Lời nói của chúng đều không thể tin! Tất cả đều là trước mặt một bộ sau lưng một nẻo!"



Hắc ô qua hùng hùng hổ hổ nhưng thật ra thống khoái, ba nhân tộc khác ở đây biểu tình đều hơi đổi.



Giản Thành gục đầu xuống, nhớ tới chuyện mình bị đâm chết, cư nhiên vô pháp phản bác.



Thanh Minh chân nhân đồng dạng gục đầu xuống, nhớ tới sư tổ nhà mình đã làm gì, cũng không thể phản bác.



Nhưng thật ra Phiếm Vân Kiếm Tôn mặt âm trầm nói: "A, nếu không phải các ngươi âm thầm tính kế, đồ tôn ta sẽ xảy ra chuyện?!"



Hắc ô qua dựng mi một cái muốn cãi lại, Cửu Phượng chân nhân ở trên nhìn thấy rõ ràng, hắn vỗ nhẹ cái bàn một chút, thanh âm không vang, lại làm hắc ô qua cả người giật mình một cái.



Hắc ô qua lập tức câm miệng.



Cửu Phượng chân nhân thở dài, trên dung nhan tú mỹ nổi lên một mặt thần sắc tịch liêu, sâu xa nói: "Vạn sự đều có nguyên nhân, hai vị thỉnh an tâm giữ hòa bình."



không thể không nói nét buồn nhẹ giữa mày mỹ nhân đích xác có thể diệt lửa giận, Phiếm Vân Kiếm Tôn nghĩ đến con...........a phi, không phải con, là đồ tôn này trong lồng ngực vẫn là ở dạng chim, liền không thể không đè lại hỏa khí dò hỏi Cửu Phượng chân nhân.



"Vì sao Diệp Lạc không thể nói tiếng người?"



Cửu Phượng cười tủm tỉm mà trấn an Phiếm Vân Kiếm Tôn: "Huyết mạch của hắn bị thuần hóa, thân thể hóa thành yêu hình, do vẫn chưa thích ứng thân thể mới, cho nên chưa nắm giữ phương pháp nói tiếng người, đợi qua mấy ngày tự nhiên tốt rồi."



Cửu Phượng chân nhân lại đem truyền thừa huyết mạch của Yêu tộc nói cho Phiếm Vân Kiếm Tôn, cường điệu cường điệu Thu Diệp Lạc chỉ còn làm một con chim non, hy vọng Phiếm Vân Kiếm Tôn hảo hảo chăm sóc.



Đặc biệt không thể tùy tiện ném vào tông môn nuôi, thực dễ dàng bị đạo tặc nhìn trộm truyền thừa huyết mạch trộm đi, tốt nhất là Phiếm Vân Kiếm Tôn tự mình mang theo, đương nhiên nếu có thể chăm như tổ tông, vậy thì không thể nào tốt hơn.



Phiếm Vân Kiếm Tôn nghe xong sắc mặt khó coi cực kỳ.



Thanh Minh chân nhân ôm ngực tận lực nghiêm mặt, thân là bạn xấu của Phiếm Vân Kiếm Tôn, ông cười đên bụng sắp đau.



Khóe mắt ông ngó đến Giản Thành đầy mặt tấm tắc, đột nhiên trong lòng được an ủi, cảm thấy đồ tôn nhà mình thật là quá tuyệt vời! Quả thực tuyệt vời!



Vấn đề của Thu Diệp Lạc giải quyết xong, liền đến vấn đề trọng điểm —— Chung Lam.



Hắc ô qua tự giới thiệu: "Ta là tộc trưởng Vũ tộc, Huyền Phúc."



.......... Tên này vừa nói ra, không riêng đám ngươi Giản Thành, ngay cả khóe miệng Cửu Phượng chân nhân cũng giật giật, cái tên này cũng thật là đủ ngốc a.



Huyền Phúc không chú ý thần sắc của những người khác, còn rất đắc ý dào dạt: "Cha ta lúc trước khi đặt tên cho ta, nói chắc chắn đến thời của ta, nhất định có thể thành toàn mối hận cũ của Yêu tộc, nghênh đón huyết mạch tổ tiên trở về, là một thế hệ có phúc khí!"



Giản Thành hơi trầm tư một chút, mở miệng hỏi: "Huyền Hỉ là muội muội ngươi?"



Ở đời trước của hắn tộc trưởng Vũ tộc tất nhiên là Thu Vũ Lạc, bất quá trước khi Thu Vũ Lạc hóa phượng hoàng, tộc trưởng Vũ tộc là một con hắc hỉ thước, tên là Huyền Hỉ.



Huyền Phúc, Huyền Hỉ, nghe cái tên này một chút! Hắc, thật là có trình độ.



Hắc ô qua Huyền Phúc trừng Giản Thành: "Ngươi sao lại biết nàng là muội muội ta? Nàng là hỉ thước ta là ô qua! Người bình thường đều nhìn không ra!"



Giản Thành ném một cái đại xem thường, hắn cũng muốn hỏi tộc trưởng Vũ tộc đời trước, hắn làm như thế nào mà chim non sinh ra, có thể một con là quạ đen một con là hỉ thước?!



"Ngươi có phải ngốc hay không? Cha ta sao có thể làm nương ra sinh ra hỉ thước?" Huyền Phúc cư nhiên nhìn ra nghi hoặc của Giản Thành: "Đương nhiên là trộm muội muội tới nha ~"



Giản Thành: ".................."



Thanh Minh chân nhân diện vô biểu tình mà đánh gãy đối thoại của hai người: "Tiếp tục nói về Chung Lam."



Huyền Phúc nga một tiếng, thế nhưng thật sự quay trở lại chủ đề, bắt đầu giảng lại chuyện xưa không thể nói giữa lão cha mình cùng Chung Lam.



"..........." Cửu Phượng nhìn một màn này, nội tâm cơ hồ hỏng mất.



Yêu tộc thật sự càng sống càng thụt lùi, chẳng trách sẽ bị Chung Lam lợi dụng = =

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện