Tâm trạng của Trần Húc Chi phức tạp cực kỳ.
Tuy nói tu sĩ không tin số mệnh, nhưng mà giờ khắc này y vẫn không thể ngăn chặn kính sợ sinh ra từ đáy lòng đối với vận mệnh.
Mặc kệ y làm cái gì, cuối cùng đều theo nước chảy sao? Vì y mà Giản Thành phải rời khỏi Đại Nhật Tiên Tông, nhưng vẫn tiến vào cái bí cảnh này đươc, có được bàn tay vàng đời trước.
Thậm chí châm chọc là, cho dù nửa cái đài sen này đặt trước mặt, sợ là chính y cũng không nhận ra, chỉ coi như rác rưởi mà ném đi.
Giản Thành nhìn Trần Húc Chi phát ngốc, nhịn không được hâm lại đài sen trong tay một lần nữa.
Hắn đi đến bên người Trần Húc Chi, hỏi: "Ngươi tại sao lại phát ngốc?"
Trần Húc Chi thình lình hỏi: "Ngươi tin mệnh không?"
Giản Thành không chút nghĩ ngợi liền nói: "Tin a!"
Trần Húc Chi sửng sốt, y nhịn không được nói: "Không phải nói tu sĩ đều không tin số mệnh sao?"
Giản Thành ha ha cười: "Mệnh do thiên định, vận do mình sinh, hợp hai làm một, mới là vận mệnh."
"Chúng ta không thể lựa chọn xuất thân của chính mình, nhưng có thể lựa chọn tương lai của chính mình." Giản Thành cười nói: "Xuất thân cùng hoàn cảnh là do ông trời chú định, nhưng chúng ta muốn làm dạng người gì, đi con đường nào, đạt thành mục tiêu gì lại là do chính mình định, cho nên ta tin mệnh."
"Nhưng không tin số mệnh đã định."
Trời bạc cái phúc của ta, ta làm dày cái đức của ta để đón đợi phúc đến;
Trời làm lao nhọc hình hài của ta, ta làm an dật tâm ta để bù đắp cho hình hài lao nhọc;
Trời đẩy ta vào cảnh ngộ khốn khổ, ta thông đạt đạo lý để thấu qua cảnh ngộ.
Trời lại còn làm gì được ta ?
Trần Húc Chi cúi đầu, tóc dài rơi xuống, che đi gò má.
Đôi mắt y hơi hơi ướt át, ẩn ẩn ngấn lệ.
Những thứ đó y minh bạch, nhưng mà dần dần, y liền làm không được, cũng vô pháp cho là như vậy.
Ai cũng biết, lúc béo muốn giảm béo, muốn rèn luyện thân thể, chính là biết vậy nhưng làm được không? Chưa chắc.
Ai cũng biết, phải đối đãi tốt với người khác, thích làm việc thiện, mới có thể người tốt hảo báo, chính là biết rõ điểm này, nhưng khi thật sự gặp được, có thể quên đi bản thân mình vì lợi ích người khác thì có bao nhiêu người?
Ai cũng biết, tu sĩ phải có niềm tin kiên định, không vì ngoại vật mà ở động, một lòng tu đạo, mới có thể ngộ đến trường sinh, nhưng nếu thật sự như vậy, tranh đấu giữa tu sĩ là từ đâu mà đến?
Có một số việc biết thì biết, minh bạch thì minh bạch, nhưng thật sự có thể tự thể nghiệm thì lại có được mấy người.
Thậm chí cái gọi là biết hoặc là minh bạch, đều là tụ cho là đúng, kỳ thật một chút cũng chưa hiểu ra chân lý trong đó.
Trần Húc Chi trước đó tu luyện ngược lại cũng biết rất nhiều cái gọi là lý luận tu đạo, cái gì mà ba cảnh giới xem núi là xem núi xem thủy là xem thủy, cái gì mà võ công trong thiên hạ chỉ nhanh không phá, cái gì mà dùng hết toàn bộ tu vi lần sau khôi phục sẽ càng nhiều...........
Đều là rắm.
Những thứ đó chỉ là người thời sau phán đoán đối với những người đã đắc đạo thành tiên mà thôi.
Sau khi Trần Húc Chi đi vào thế giới này vẫn luôn thay đổi, thẳng đến khi hoàn toàn thay đổi, chấp niệm thành ma, nếu không gặp được Giản Thành, vạch trầm mê chướng trong lòng cho đến nay, chỉ sợ là không bao lâu sau, y liền chết.
Tu thành tiên không dễ dàng như vậy, so với thi đại học còn khó hơn nhiều.
Thi đại học nếu thất bại cũng không chết được, con đường tu đạo đi nhầm một bước, chính là sự khác biệt giữa sinh tử.
Vĩnh viễn không nên tự cho là đúng.
Trần Húc Chi giơ tay che mặt, sau một lúc mới buông.
Y nói với Giản Thành: "Cảm ơn."
Giản Thành sửng sốt, trực tiếp nhìn đến ngây người.
Hắn vô pháp dùng ngôn ngữ chính mình biết đến miêu tả sự mỹ lệ của nụ cười này, thật giống như phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, âm này càng vang, sắc này càng mỹ, hình này càng hoa mỹ.
Mỹ lệ làm người hít thở không thông.
Ngọn lửa trên tay Giản Thành đột nhiên phừng lên.
Giây tiếp theo, ầm một tiếng, nồi bùng lên, nước suối sôi trào bắn lên một thân của Trần Húc Chi cùng Giản Thành.
Trần Húc Chi diện vô biểu tình, y giơ tay lau mặt, nước sôi trượt xuống theo cánh tay đầy vết thương của y, sau đó những phần da cháy đen đó cư nhiên hóa thành da chết, bóc ra?
Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Trần Húc Chi, Giản Thành vặn vẹo một chút, hắn khô khốc nói: ".......dùng vài loại linh dược hỗn hợp này vò ra, có thể gia tốc tuần hoàn linh lực cùng tái sinh tinh huyết, ngươi có thể chà rửa nhiều một chút."
Trần Húc Chi nghẹn một cái, một cỗ cảm giác vô lực nảy lên trong lòng.
Thật phục gia hỏa này.
Tốt xấu cũng là dùng linh dược vò ra nước thuốc, căn cứ theo nguyên tắc không thể lãng phí, Trần Húc Chi liền chuẩn bị bưng nồi đi rửa mặt = =
Giản Thành lập tức ân cần lấy toàn bộ linh dược trong nồi ra, vừa lúc hắn từ phế tích bên kia lấy về không ít nồi chén gáo bồn, liền đem linh dược tạm thời để trong một cái chậu nhỏ.
Một nửa cái đài sen lộ ra hình dạng thật được Giản Thành bỏ riêng ra một bên, hắn thậm chí còn bố trí một loại trận pháp nhỏ.
Đài sen là thứ tốt, trước khi làm thuốc có thể dùng trận pháp dưỡng dưỡng, hiệu quả sẽ càng tốt.
Sau khi Giản Thành xử lý tốt nước thuốc, đem nồi đặt trước mặt Trần Húc Chi, Trần Húc Chi lập tức duỗi tay, nhẹ nhàng chụp một ít nước thuốc lên mặt.
Không cần phải nói, phương thuốc cổ truyền của Giản Thành đích xác dùng được, nháy mắt khi nước thuốc xẹt qua gương mặt, y thậm chí có thể cảm nhận được lớp da chết trên mặt giãn ra, cảm giác tê ngứa trên mặt cũng đã biến mất.
Tinh thần Trần Húc Chi rung lên, đặt kiện áo đen kia sang một bên, đứng dậy đi đến bên cạnh, hai ba cái liền cởi xuống quần áo rách tung tóe trên thân xuống.
Trường bào màu lục đã sớm bị đốt thành màu đen xám, nơi nơi đều là lỗ thủng, căn bản vô pháp mặc tiếp.
Trần Húc Chi cột trường bào bên hông, lộ ra nửa người trên tinh tráng.
Ánh mắt Giản Thành nhịn không được dán lên.
Thân thể Trần Húc Chi cũng không gầy yếu tinh tế như khi mặc quần áo, sau khi cởi bỏ quần áo có thể nhìn thấy rõ ràng đường cong cơ bắp.
Bờ vai y không tính là to lớn, nhưng lại rất rắn chắc, đường cong cơ bắp trên vai phi thường no đủ, cánh tay y dài mà hữu lực, tới nơi cổ tay trở nên tinh tế, ngón tay trắng nõn như ngọc, da thịt trơn mềm.
Khi một đôi tay như vậy nâng lên vén lại đầu tóc dài, ngón tay ngọc sắc cùng tóc dài màu đỏ thẫm quấn bên nhau, đỏ càng thêm đỏ, trắng càng thêm trắng.
Thanh niên tóc đỏ đem tóc dài vướng bận cột ra sau đầu, vài sợi tóc thừa lại rơi trên gương mặt, nhìn không rõ biểu tình, nhưng lại lộ ra cái cổ thon dài.
Giản Thành theo bản năng nuốt nước miếng.
Tim thình thịch nhảy dựng lên.
Soạt.
Thanh niên tóc đỏ giơ nồi lên, đổ nước thuốc bên trong xuống.
Nước thuốc trong suốt theo sợi tóc rơi xuống, dựa vào trong nước thuốc có ẩn chứa linh lực nồng hậu, khi Trần Húc Chi đồng thời vận chuyển linh lực trong cơ thể, giữa linh lực cùng linh lực hấp dẫn lẫn nhau, những lượng nước thuốc đó vẫn không giống nước bắn ra trước đó, mà theo da thịt chậm rãi rơi xuống.
Nước thuốc sền sệt, tốc độ rơi xuống rất chậm, da thịt bên ngoài theo nước thuốc lướt qua, nhè nhẹ bóc ra từng mảng.
Khuôn mặt đen một khối đỏ một khối kia của Trần Húc Chi rốt cuộc một lần nữa khôi phục thành bình thường, sau khi nước thuốc lướt qua mặt là đến cổ, ở hầu kết chuyển một cái, rơi xuống xương quai xanh.
Xương quai xanh y tinh xảo cực kỳ, khi nước thuốc tẩy qua xương quai xanh, thật giống như cổ ngọc thấy lại ánh mặt trời, lộ ra ánh sáng ôn nhuận nội liễm.
Nước thuốc tiếp tục rơi xuống dưới, vết thương trước ngực dưới tác dụng của nước thuốc chậm rãi khép lại, ngây ngô phiếm hồng treo lên một chút nước thuốc, trong suốt cực kỳ.
Giản Thành nhìn đến đay, nhịn không được hút một ngụm khí lạnh.
Hắn theo bản năng che mặt lại, nhưng mà cái này cũng không làm được cái mẹ gì, ai bảo ngón tay hắn mở ra cái khe lớn vậy đây.
Nước thuốc phảng phất như một cái tay có ma lực, đem vết thương đầy người Trần Húc Chi toàn bộ hủy diệt, khôi phục lại bộ dáng hoàn hảo.
Khi nước thuốc theo tám khối cơ bụng của Trần Húc Chi treo trên khối vải rách bên hông Trần Húc Chi, Giản Thành vô pháp không chế thở dài.
Trần Húc Chi tất nhiên cảm giác được ánh mắt bỏng rát của Giản Thành.
Y mở bừng mắt, cho rằng Giản Thành cũng cần chữa thương, trong lòng tức khắc có điểm áy náy.
Lại nói đây là nước thuốc Giản Thành ngao chế, Giản Thành không dùng y lại ngược lại dùng trước.
Trần Húc Chi buông tay, trong nồi còn một chút nước thuốc, y lập tức đi đến bên người Giản Thành: "Xin lỗi, ngươi cũng cần?"
Giản Thành nhìn thanh niên tóc đỏ gần trong gang tấc, trong xoang mũi đột nhiên tràn ngập hơi thở ngọn lửa nùng liệt thuộc về Trần Húc Chi............ Giản Thành yên lặng xoa mũi, khô khốc nói: "Không có việc gì, ngươi bị thương nghiêm trọng hơn, ngươi dùng trước đi, ta nấu nồi thứ hai."
Trần Húc Chi: "Nồi thứ hai hiệu quả không tốt bằng nồi thứ nhất."
Giản Thành: "....... ta bị thương không nặng, dược hiệu thật tốt cũng không có tác dụng gì."
Trần Húc Chi nghĩ cũng đúng, liền đổ hết nước thuốc còn dư lên người.
Giây tiếp theo, ngọn lửa bốc lên, ngọc khấu cột giữa tóc hóa thành một cái trường bào màu đỏ, mà trường bào rách nát bên hông Trần Húc Chi hoàn toàn bị đốt thành tro bụi.
Trần Húc Chi cảm thấy dễ chịu hơn.
Giản Thành ho khan một chút, hắn lấy ra một cái áo choàng màu đen: "Vẫn là mặc ngoại bào vào đi."
Trần Húc Chi xua tay: "Không cần, ta tự có."
Giản Thành nhớ tới cái ngoại bào màu xanh lá kia, lẩm bẩm nói: "......... ngươi trước đây là tóc màu đen, mặc áo xanh cũng không tồi, chính là hiện tại tóc ngươi biến thành máu đỏ rượu, lại mặc xanh lục......."
Đây là lần thứ hai Giản Thành ghét bỏ cách ăn mặc của Trần Húc Chi.
Trần Húc Chi bất đắc dĩ tiếp nhận áo đen từ Giản Thành: "Không phát hiện ngươi còn để ý cái này."
Giản Thành nói năng hùng hồn lý lẽ: "Cái gì là mỹ? Cái mỹ cường đại, cái mỹ thuần túy, cái mỹ linh hồn, cái mỹ tự nhiên, cái mỹ không tiếng động...... rất nhiều thời điểm có thể dùng mỹ để khen ngợi một người, nhưng từ góc độ khác mà nói, mỹ cũng được gọi là hoàn mỹ."
"Hoàn mỹ tức là cực hạn, cái gọi là ba ngàn đại đạo đều có thể thành tiên, kỳ thật là nói bất luận con đường gì lúc đi đến cực hạn, cũng có thể bước vào cảnh giới."
"Ta vẫn luôn cảm thấy, tu sĩ phi thăng thành tiên, tiến vào một cảnh giới khác không thể nói, chính là từ một người tàn khuyết biến thành hoàn mỹ, linh lực từ thật ít ỏi pha tạp biến thành thuần triệt cuồn cuộn, quá trình thứ tự từ thấp hèn tục tằng biến thành chúng sinh ngang nhau."
"Tiên nhân, tức là hoàn mỹ."
"Cho nên nói theo đuổi mỹ lệ cũng là một loại thể hiện."
Trần Húc Chi nghe đến trợn mắt há mồm.
Nói một vòng lớn, Giản Thành rốt cuộc nói đến trọng điểm.
Hắn nói: ......ta cảm thấy ngươi mặc đồ đen càng thêm mỹ." Dừng một chút, hắn bổ sung nói: "So với màu xanh lá thì mỹ hơn nhiều."
Trần Húc Chi: "..................."
Y cảm thấy một giây trước tin chuyện ma quỷ của Giản Thành chính mình quả thực là kẻ ngốc!!
======================
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Thành điển hình thị giác động vật