Giản Thành chân thấp chân cao đi rồi, Trần Húc Chi hiếm khi có chút lo lắng, bởi vì nhìn qua có chút thất thần, giống như hồn phi phách tán = =

Bất quá thực nhanh lực chú ý của y lại chuyển dời lên Lâm Vân Tự, rốt cuộc phải thiết trí cho thân nhân của Ngô Thanh Nhi bài vị cùng đạo tràng cầu siêu, nên trước đó phải tìm hiểu một phen.

Ngô Thanh Nhi ngủ một canh giờ liền tỉnh.

Sau khi tỉnh lại, nàng kinh ngạc phát hiện không thấy Giản đạo hữu? Khi Trần Húc Chi mang theo Ngô Thanh Nhi rời khỏi khách điếm, nàng hỏi Trần Húc Chi: "Không đợi Giản đạo hữu sao?"

Trần Húc Chi nói: "Giản đạo hữu có việc của mình, chúng ta tu sĩ tu hành, phần lớn đều một mình mộ người, ngẫu nhiên gặp được bằng hữu, sau ba ngày gặp nhau thì sẽ tự tách ra."

Ngô Thanh Nhi trên mặt làm một bộ dáng lý giải, tâm tình lại chùng xuống.

Thừa dịp giằng co cùng Giản Thành cả đêm, trước khi nghỉ ngơi, Ngô Thanh Nhi nhịn không được bói toán một chút.

Thuật bói toán của Ngô Thanh Nhi trên lý luận không chịu ảnh hưởng của tu vi, nhưng tu vi dù sao cũng là cơ sở bói toán, nàng có thể thông qua thi thảo nhìn thấy rất nhiều khả năng khác nhau, tu vi càng thấp nhìn thấy càng loạn, tu vi càng cao nhìn thấy những khả năng xảy ra liền ít, xác suất chính xác cũng càng cao.

Ngô Thanh Nhi bói toán cần đến linh khí đối phương, điểm này tương đối phiền toái, nhưng mà thú vị chính là, hôm nay nàng giằng co cùng Giản Thành, khắc sâu cảm thụ về linh lực của Giản Thành, cho nên khi bói toán lại đầy đủ hết tài liệu.

Linh lực của Giản Thành là linh lực thuộc tính hỏa điển hình, chợt vừa thấy cảm giác rất tương tự với linh lực của Trần Húc Chi, chính là trong linh lực Giản Thành còn cất giấu đau đớn cùng lạnh thấu xương, làm người giật mình.

Mà kết quả bói toán cũng đích xác làm cho Ngô Thanh Nhi hãi hùng khiếp vía.

Thông qua bói toán, nàng phát hiện Giản Thành cư nhiên là trở ngại lớn nhất trên đường lớn của Trần Húc Chi!!

Nàng thấy được rất nhiều khả năng, trong rất nhiều khả năng đó có tám đến chín phần là Giản Thành giết chết Trần Húc Chi.

Có nhất kiếm xuyên tim, có tự bạo mà chết, có độc dược mưu sát, có hồng nhan hãm hại.............

Đủ loại cách chết, không có trường hợp cá biệt.

Ngô Thanh Nhi thất thần đi theo Trần Húc Chi vào Lâm Vân tự, trên đường thiếu chút nữa ngã.

Trần Húc Chi nhưng thật ra thời thời khắc khắc chú ý Ngô Thanh Nhi, khi nữ hài muốn giống với Giản Thành dùng mặt tiếp đất, lập tức đợ nữ hài lên.

Tâm y nói, Ngô Thanh Nhi cùng Giản Thành không hổ là một đôi, kiểu ngã cũng cùng một dạng.

Trần Húc Chi bất đắc dĩ sờ sờ đầu của nữ hài: "Tuy rằng tuổi thu nhỏ, nhưng cũng không cần ngã trên đất bằng a."

Ngô Thanh Nhi ngẩng đầu nhìn thanh niên bất đắc dĩ tươi cười, hốc mắt nóng lên, chóp mũi hơi chua xót, lại tập trung nhìn vào, nguyên lai Lâm Vân Tự đã ở trước mắt.

Trần Húc Chi nói: "Chúng ta đến nơi, hôm qua ta đã đưa bái thiếp, ngươi chỉ cần viết danh tự của cha mẹ thân nhân, liền có thể cúng viếng."

Trần Húc Chi mang theo Ngô Thanh Nhi vào Lâm Vân Tự, vừa mới đi vào, quả nhiên có tăng nhân lại đây hỏi.

Trần Húc Chi hôm qua có nói quốc sư Lâm quốc về việc này, có quốc sư ra mặt, Lâm Vân Tự tất nhiên là tích cực, sáng sớm hôm nay liền có tăng nhân chờ ở cửa.

Trần Húc Chi thuyết minh ý đồ đến, tăng nhân kia lập tức lộ ra mỉm cười từ bi, chắp tay trước ngực, tỏ vẻ không thành vấn đề, cũng mời Trần Húc Chi cùng Ngô Thanh Nhi tiến vào Phật đường nhỏ đơn độc sau chùa miếu.

Thiết lập bài vị, cung phụng hương khói, thỉnh tăng nhân niệm kinh siêu độ, sau một tràng như vậy, đã là buổi trưa.

Tăng nhân mời Trần Húc Chi cùng Ngô Thanh Nhi lưu lại trong chùa dùng đồ chay, Trần Húc Chi nhìn bộ dáng chùng xuống của Ngô Thanh Nhi, liền đồng ý.

Hương vị thức ăn chay cũng không tệ lắm, dù sao cũng là nơi nhiều hoàng thất xuất gia lễ Phật, tất cả chi phí đều rất xa hoa.

Ngô Thanh Nhi ăn ăn, nước mắt lại rơi xuống.

Trần Húc Chi tự nhiên ôn tồn an ủi.

Cảm tạ Bạch Nguyệt Liên, Trần Húc Chi sớm đã thắp sáng kỹ năng dỗ người, hơn nữa còn mãn cấp!

Được an ủi Ngô Thanh Nhi lau nước mắt, nàng ngẩng đầu nhìn Trần Húc Chi, một đôi con ngươi đen mà sáng.

Thiếu nữ cần tay của Trần Húc Chi, kiên định nói: "Ca ca, ta nhất định sẽ bảo hộ ngươi!"

Nàng tuyệt đối sẽ không để Giản Thành kia lại gần ca ca một bước!!

Trần Húc Chi: ???

Sau khi Ngô Thanh Nhi xác nhận mục tiêu, lập tức nỗ lực hướng đến mục tiêu.

ở trên đường Trần Húc Chi mang theo Ngô Thanh Nhi về Đại Nhật Tiên Tông, Ngô Thanh Nhi vắt hết óc nói lời khách sáo với Trần Húc Chi, nhằm có được tin tức của Giản Thành.

Nhưng mà kỹ năng lừa dối của Trần Húc Chi đã là mãn cấp, y vừa nghe câu đầu Ngô Thanh Nhi nói, không cần nghe câu cuối, đã biết được mục tiêu của Ngô Thanh Nhi.

Đối với việc này, y chỉ có thể cảm khái Giản Thành không hổ là nhân vật chính, dù cho Giản Thành với Ngô Thanh Nhi mới nhận thức có hai ngày, lại vẫn bị Ngô Thanh Nhi theo dõi.

Trần Húc Chi tất nhiên sẽ không nói chuyện của Giản Thành cho Ngô Thanh Nhi, nhưng y kiêng kị năng lực bói toán của Ngô Thanh Nhi, cũng không nói dối, chỉ nói Giản Thành là bằng hữu y nhận thức, lại lịch cụ thể tạm thời không tiện lộ ra.

Y một bên nói như vậy một bên sờ sờ đầu của Ngô Thanh Nhi, dặn dò một câu nếu sau khi trở lại Đại Nhật Tiên Tông ngàn vạn lần đừng nói ra.

Ngô Thanh Nhi nghe xong lời này, sẽ giấu việc này trong lòng sao?

Sẽ liền có quỷ.

Trần Húc Chi nhìn Ngô Thanh Nhi dường như đang suy tư cái gì, đã bắt đầu cân nhắc khi Bạch Anh chưởng tôn răn dạy y thì nên trả lời như thế nào.

Dù sao cũng là người tiểu sư muội thích, trên đường gặp được nên cũng phải quan tâm một phen? Hoặc là miêu tả một chút thực lực của Giản Thành? Càng thêm thừa nhận sai lầm của mình một chút?

Không chỉ có thể mê hoặc tầm mắt của Ngô Thanh Nhi, còn có thể cấp Bạch Anh chưởng tôn một bậc thang xuống, cũng dỗ tiểu sư muội vui vẻ.

Ai, nhất cử tam tiện.

Trần Húc Chi đánh bàn tính như ý, chuyện y nhận thức Giản Thành không có khả năng luôn lừa dối, không bằng sớm một chút nói rõ với Bạch Anh chưởng tôn, còn có thể làm cho Bạch Anh chưởng tôn tâm tồn áy náy.

—— Rốt cuộc thì người ban đầu bày mưu tính kế y hố Giản Thành là Bạch Anh chưởng tôn.

Kể từ đó, nếu y đưa ra chuyện muốn đem Ngô Thanh Nhi đến môn hạ của Diệp Vô Cấu sư thúc, sư phụ hẳn sẽ không phản đối.

Có Ngô Thanh Nhi trước đó hấp dẫn lực chú ý, việc y thu Giản Thành làm đệ tử ký danh, liền nước chảy thành sông.

Sau khi Trần Húc Chi suy nghĩ kỹ trước sau rồi, mới nhẹ nhàng thở ra.

Hy vọng Giản Thành không dốt vậy, nếu sau khi hắn biến thành hài tử vẫn là Trúc Cơ hậu kỳ, vậy thì không tới phiên Trần Húc Chi thu đồ đệ, phỏng chừng nhóm sư thúc tổ liền đi ra thu nhận kỳ tài 'ngàn năm mới gặp' đi rồi ~

Trần Húc Chi mang theo Ngô Thanh Nhi một đường chạy về Đại Nhật Tiên Tông, trên đường xem như bình an, vẫn chưa gặp phải tập kích gì.

Bất quá trong đó có hai lần khi ở tạm thành thị, Trần Húc Chi mới vừa tính toán rời đi, Ngô Thanh Nhi liền lôi kéo tay áo y nói muốn đi mua quần áo hoặc đi mua thức ăn.

Trần Húc Chi không cho là đúng, hoặc là nói đối với việc nhỏ này đó y sẽ không miệt mài theo đuổi, vì thế liền đi theo.

Ban ngày vòng đi vòng lại, ước chừng sau hai canh giờ, liền thấy cảnh tượng các tu sĩ trong thành thị vội vàng khe khẽ nói nhỏ, cái gì mà bên ngoài thành thị có đánh cướp, cái gì mà có mấy tu sĩ xui xẻo đụng phải ma tu mới tiến vào phường thị liền phị xử lý blabla............

Trần Húc Chi hồ nghi nhìn Ngô Thanh Nhi đáng ăn bánh đường, tiểu nữ hài ăn đến vô cùng cao hứng, phảng phất như không nghe thấy mấy lời này.

Trần Húc Chi cảm thấy Giản Thành nói không sai, năng lực của Ngô Thanh Nhi thật mẹ nó dùng tốt a.

Có Ngô Thanh Nhi làm rada, hai người một đường bình yên hồi tông môn.

Bên ngoài mười dặm của Đại Nhật Tiên Tông có một thành thị, những tông môn đệ tử không có việc gì đều sẽ đi dạo phường thị, hoặc là trao đổi tài liệu cùng tin tức, hoặc là thả lỏng một chút cùng bạn bè nói chuyện phiếm giải sầu.

Trần Húc Chi cùng Hoa Điệt trước đây từng đi qua vài lần, cũng từng vì Bạch Nguyệt Liên mua quà cho nên vừa tiến vào thành thị, liền có lão bản của cửa hàng quen biết Trần Húc Chi chào hỏi.

Trần Húc Chi cười gật đầu đáp lễ, y không có trực tiếp đi Túy Tiên Cư ở phía đông, mà trước đó thay đổi một bộ quần áo cho Ngô Thanh Nhi.

Diệp Vô Cấu tính cách quái đản, rất trào phúng đối với nữ hài ngoan ngoãn ôn nhu, nhưng lại thích những người sắc sảo.

Ngô Thanh Nhi không thích hợp với màu đỏ rực, sau khi thay một thân váy đỏ rực liền càng hiện vẻ kiều nộn.

Trần Húc Chi sờ cằm, ở trong đầu phác họa một chút, màu làm nhạt có vẻ thiên chân, màu hồng nhạt vẻ mềm mại, hay là màu xanh lá mạ? Cỗ linh động cũng không tồi.

Vì thế Trần Húc Chi liền mua cho Ngô Thanh Nhi một bộ váy dài màu xanh lá mạ cùng trắng giao nhau.

Y mỹ danh nói rằng: "Ta mang ngươi đi gặp sư phụ, nên phải đổi quần áo đẹp."

Ngô Thanh Nhi không nghi ngờ y, cười thực vui vẻ.

Sau khi thay quần áo, váy dài màu xanh lá quả nhiên làm cho nữ hài nhiều thêm một tia linh động, trên vạt áo ngắn có thêu hoa cúc xanh biếc, trong thanh nhã lộ ra một tia ngạo nghễ không dễ thấy, đối với Ngô Thanh Nhi có thể nhìn thấu tương lai mà nói, nàng quả thật có tư cách nhìn xuống đại bộ phận tu sĩ cùng tu vi.

Trần Húc Chi vừa lòng gật đầu, y tán thưởng Ngô Thanh Nhi: "Thanh Nhi quả nhiên đáng yêu, sư phụ nhìn thấy nhất định thích."

Ngô Thanh Nhi ngượng ngùng cúi đầu, cười rộ lên.

Trần Húc Chi thình lình nói: "Đừng cười như vậy."

Ngô Thanh Nhi sửng sốt.

Trần Húc Chi nói: "Cười mỹ lệ như vậy, vì sao muốn dấu đi? Không cần cúi đầu, có thể thoải mái hào phóng lộ ra."

Diệp Vô Cấu không thích những nữ hài tử ngượng ngùng văn nhã.

Ngô Thanh Nhi nghe xong trong lòng lại vừa động, đúng vậy, nàng nếu như vẫn luôn cúi đầu, cũng chỉ có thể cả đời cúi đầu.

Nàng nhìn thanh niên tóc đỏ trước mặt thật lâu, nhẹ nhàng ân một tiếng, ghi nhớ những lời này trong lòng.

Mang theo Ngô Thanh Nhi bộ dáng đại biến, Trần Húc Chi ra khỏi cửa hàng trang phục.

Lại không nghĩ tới ngoài cửa hàng trang phục cư nhiên có người chờ y.

Sau khi nhìn thấy Trần Húc Chi, Tiêu Thâm Thủy chào đón.

"Trần sư huynh!" hắn đầy mặt tươi cười: "Ta nghe lão bản quen biết trong thành thị nói có nhìn thấy huynh trong thành thị, còn tưởng rằng gã lừa ta đây, không nghĩ tới huynh thật sự trở lại?"

"Tiêu sư huynh?" khi Trần Húc Chi nhìn thấy Tiêu Thâm Thủy cũng lộ ra nụ cười, y tiến lên quan tâm nói: "Thương thế Tiêu sư huynh như thế nào? Lần trước vội vàng chia tay, ta còn tưởng rằng rất lâu sau mới có thể gặp lại ngài."

Tiêu Thâm Thủy cười nói: "Nhận được quan tâm của sư phụ, sư phụ dùng điểm cống hiến của mình đổi lấy linh vật chữa thương cho ta, cho nên không tới hai tháng liền khôi phục."

Hắn duỗi tay ôm lấy bả vai Trần Húc Chi liên thanh nói: "Hôm nay sư huynh trở về, không bằng cùng đi Túy Tiên Cư uống một chén? Trước đó đa tạ sư huynh cứu giúp, nếu không có sư huynh, ta chỉ sợ sớm đã chết ở Vọng Đoạn sơn!"

Trần Húc Chi cũng cười, một phên đi ra ngoài này thu hoạch được rất nhiều, ngày xưa y cùng với Tiêu Thâm Thủy chỉ là lễ độ trên mặt, hiện giờ lại nhiều ra vài phần cảm tình huynh đệ thực sự.

Y nói: "Tiêu sư huynh chớ có nói như vậy, ngày ấy dưới miệng núi lửa ngầm, nếu không có sư huynh động thân mà ra, ta liền sẽ bị Thiên Chu Tinh xé thành hai nửa, phải là ta đa tạ ngài mới đúng."

Tiêu Thâm Thủy nghe vậy cười to: "Ngươi với ta sư huynh đệ cũng chớ có ngài tới ngài đi, hôm nay Túy Tiên Cư, không say không về!"

Trần Húc Chi đang muốn đi Túy Tiên Cư tìm Giản Thành, y lập tức nói: "Không thành vấn đề, không say không về!"

=======================

Tác giả có lời muốn nói:

Tương lai Giản Thành có ý đồ theo đuổi sư huynh, sau đó gặp phải lực cản từ hồng nhan tri kỷ trước đây.

Thắp nến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện