Hoa Điệt từ trên không rơi xuống, hắn đúng lúc điểu chỉnh thân mình, thả ra linh kiếm, từ từ hạ xuống.

So với Giản Thành ngã chổng vó, bộ dáng khi Hoa Điệt rơi xuống đất tiêu sái cực kỳ.

Nhưng mà chung quanh cũng không có người nhìn thấy.

Hoa Điệt rơi xuống đất sau đó đánh giá bốn phía, đây là một chỗ bên hồ, phụ cận là rừng cây, đối diện là vách núi, có thác nước chảy mạnh xuống, tạo nên vô số bọt nước, giữa hơi nước mờ mịt, hết thảy cảnh sắc đều có vẻ mông lung.

Hoa Điệt hít sâu, sau đó kinh hô: "Linh khí nơi này thật sung túc!" hắn nhịn không được nói: "Thật là một nơi tu luyện tốt."

Hoa Điệt mới vừa bước một chân ra, thình lình phản ứng lại.

Từ từ, nơi này chỉ có một mình hắn!!

Sau khi thanh niên hắc y nhắm mắt lại tra xét rõ ràng, một lúc lâu sau mới mở mắt ra, sắc mặt hắn cổ quái nói: "Sau khi tiến vào bí cảnh đệ tử đồng môn cư nhiên không ở cùng nhau? Không nghe sư huynh nói qua a, chẳng lẽ là sư phụ cố ý?"

Rốt cuộc khi phát động truyền tống trận, chân chính khống chế truyền tống là bốn vị tu sĩ Nguyên Anh, chẳng lẽ đây là khảo nghiệm đối với đệ tử bọn họ.

Hoa Điệt thở dài, tự nhiên lẩm bẩm: "Hy vọng tiểu sư muội đừng làm hỏng việc."

Thanh niên hắc ý lấy ra một mảnh giấy từ trong tay áo, đây là bản đồ Trần Húc Chi cho hắn.

Hắn nhìn một hồi, xác định mục đích của chính mình.

Trần Húc Chi từng nói qua, ở phía tay có một đồi núi thấp, Âm Linh quả sinh trưởng ở nơi đó, bất quá thời điểm Trần Húc Chi cùng Giản Thành đến nơi, những trái cây đó còn chưa chín hết, Trần Húc Chi mang đi những quả đã chín, còn có rất nhiều quả còn chưa chín, Hoa Điệt liền tính toán đi nơi đó nhìn xem, nếu có thể gặp được Âm Linh Quả đã chín, hắn vừa lúc thuận tiện hái một ít.

Hoa Điệt xác định mục tiêu của chính mình, vẫn không ngự kiếm phi hành, mà là đi bộ trước.

Thân ảnh hắn thực nhanh liền biến mất ở trong rừng cây.

Khi hắn rời đi không bao lâu, mặt hồ nước gợn lăn tăn, vị trí gần thác nước xuất hiện một cái đầu.

Đó là một nữ tử, trên người nữ tử này mặc một cái váy dài màu thủy lam, nàng nhè nhẹ nổi trên mặt nước, giống như là u linh.

Người này đúng là Thánh nữ Tà Tâm Tông ma đạo, nàng tên Linh Nhu.

Linh Nhu sâu kín thở dài, tuy nói thân là tu sĩ Kim Đan, sau khi tiến vào bí cảnh này cơ bản không có đối thủ, nhưng mà ai cũng không nghĩ đến, tông chủ Đại Nhật Tiên Tông cư nhiên đột nhiên muốn khảo nghiệm tu vi mỗi đệ tử.

Nếu nàng không kịp thời phản ứng lại, dùng bí pháp tông môn không tiếc phản phệ cũng muốn áp chế tu vi, nàng chắc chắn đã bị vị Tôn trưởng lão của Thái Tố Cốc kia phát hiện.

Giống như Tú Thủy của Quy Nguyên Tông giả dạng thành Minh Nguyệt tiên tử của Thái Tố Cốc, Linh Nhu của Tà Tâm Tông giả thành một đệ tử của tông môn phụ thuộc Đại Nhật Tiên Tông, trước đó hết thảy thuận lợi, kết quả trước khi tiến vào bí cảnh thiếu chút nữa bị lộ, nếu không có đệ tử trực tiếp té ngã hấp dẫn phần lớn sự chú ý, chỉ sợ Linh Nhu liền sẽ cùng đường.

Lúc sau nàng chống đỡ đứng ở trong truyền tống trận, nháy mắt truyền tống vào nàng liền phun một búng máu, thẳng tắp rơi vào linh hồ.

Bởi vì ma khí phản phệ, cả người Linh Nhu phảng phất như đều biến thành u hồn, tuy rằng vẫn là tu sĩ Kim Đan, nhưng nếu không lập tức tu dưỡng, ma đan của nàng sẽ vỡ vụn.

Nháy mắt Hoa Điệt rơi xuống, Linh Nhu liền theo dõi Hoa Điệt, chỉ là tuy rằng Hoa Điệt tuy rằng là Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng hắn là tu sĩ tu luyện Lưu Li Dung Dương Quyết, uy lực của ngọn lửa đối với ma tu càng thêm mãnh liệt, nếu như không thể một kích giết chết, đem tin tức của chính mình lộ ra, vậy nguy hiểm.

Linh Nhu suy xét một hồi, rốt cuộc từ bỏ việc đánh chét Hoa Điệt, nhưng là............

Thân ảnh Linh Nhu nhẹ nhàng tiêu tán trong không trung.

Nàng quyết định đi theo Hoa Điệt, Hoa Điệt hình như có bản đồ, nếu có thể mượn tay Hoa Điệt tìm được linh vật tam tông ma môn yêu cầu, ngược lại cũng có thể bớt cho nàng nhiều việc.

Hoa Điệt cũng không biết phía sau mình có người đi theo, hắn nâng bước chân ra, giữa giây lát liền xẹt qua khoảng cách mấy mét, Hoa Điệt bay nhanh xuyên qua rừng cây, một bên nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh, ngẫu nhiên cũng sẽ dừng lại ngắt lấy linh dược.

Bất quá vận khí của Hoa Điệt không thể nào so được với Giản Thành, hắn đi đường một buổi sáng, chỉ phát hiện được một gốc đại linh dược ước chừng hai trăm năm cùng với lông đuôi của loài chim yêu thú Kim Đan kỳ rụng xuống.

Thu hồi mấy thứ này, Hoa Điệt tính toán tìm một chỗ điều tức một chút linh lực, ở bí cảnh này cần phải tùy thời đều phải bảo trì linh lực của bản thân ở trạng thái tốt nhất, thời gian bí cảnh mở ra chỉ có ba mươi ngày, hiện tại không nên hoang mang rối loạn tìm kiếm, ngược lại sẽ bị người coi như là coi tiền như rác.

Hoa Điệt thả chậm lại tốc độ, bắt đầu tìm kiếm nơi ẩn nấp tương đối bí ẩn, bất quá thực nhanh hắn liền dừng bước.

Trước mắt cách đó không xa có người ngồi phát ngốc ở dưới gốc đại thụ............ai? kia không phải là Thành Hạo đệ tử gần đây cực nổi bật của Tinh Hải phong sao? Ha ha ha ha chính là người trước khi tiến vào bí cảnh bị ngã! Lan Hải chưởng tôn nhất định thực tức giận! Sư huynh cũng sẽ đánh giá hắn thấp hơn đi.

Sau khi cảm thấy địa vị của mình ở trong lòng sư huynh sẽ không bị dao động, tâm tình Hoa Điệt bay bổng cực kỳ, hắn cười tủm tỉm đi về phía Thành Hạo bên kia.

Bất quá Hoa Điệt mới đi được vài bước, liền phát hiện một vấn đề tương đối nghiêm túc.

Cứ việc hắn nhìn thấy được đối phương, nhưng mà đối phương tựa hồ không phát hiện ra hắn? Càng quan trọng là............mặc dù khoảng cách gần như vậy, Hoa Điệt vẫn như cũ không cảm thấy được linh lực của đối phương.

Đây là bí thuật ẩn nấp cường đại cỡ nào a!

Hoa Điệt nhấp môi, thoạt nhìn Lan Hải chưởng tôn thật sự phi thường coi trọng đối phương.

Nhẹ nhàng trong lòng Hoa Điệt nháy mắt biến mất, một lần nữa trầm trọng lên.

Trần Húc Chi đã tiến gia Kim Đan trung kỳ, mà hắn còn ở Trúc Cơ sơ kỳ, nếu lại vô pháp tiến thêm chênh lệch giữa hắn với Trần Húc Chi ngày càng xa, có lẽ tương lai hắn cũng không được phép tiến vào chỗ ở của Trần Húc Chi.

Bởi vì hắn là một tu sĩ Trúc Cơ bình thường, sao có thể tự tiện tiến vào nơi ở của tu sĩ Nguyên Anh đây?

Nhưng mà Thành Hạo trước mặt không giống.

Nghe nói Thành Hạo được Tiêu Thâm Thủy sư huynh tự mình mang về, thiên phú kinh người, lúc mới tới vẫn là Trúc Cơ tầng chín, sau khi tiềm tu ở tông môn nửa tháng liền tiến giai Trúc Cơ sơ kỳ, năm nay mới mười một tuổi!!

Chỉ lớn hơn Lục sư đệ của Huyễn Nguyệt phong năm tuổi!!

Rất nhiều người đều âm thầm nói, đồ đệ này của Tiêu Thâm Thủy tám phần cuối cùng sẽ biến thành sư đệ, mười năm sau tông môn khai sơn thu đồ đệ, phỏng chừng Thành Hạo cũng đã là tu sĩ Kim Đan.

Lan Hải chưởng tôn cũng chưa từng phản bác qua lời đồn này, cho nên đáng lẽ luận theo bối phận mọi người hẳn nên gọi Giản Thành là sư điệt, nhưng tất cả mọi người đều ăn ý quên mất chuyện này, đều gọi là Thành sư đệ.

Hoa Điệt giật nhẹ khóe miệng, hắn tiến lên, chậm rì rì nói: "Thành sư đệ? Ngươi tại sao lại phát ngốc ở chỗ này?"

Kêu một tiếng, đối phương không phản ứng.

Hoa Điệt nhíu mày, hắn đến gần một chút: "Thành sư đệ?"

Đối phương vẫn không phản ứng.

Hoa Điệt lập tức bỏ qua tiểu tâm tư trong người, trở tay đánh ra một ngọ lửa, trước tiên vây quanh đối phương, một bên cẩn thận nhìn bốn phía, một bên nhìn người trong hỏa diễm.

"Thành sư đệ? Ngươi không sao chứ?"

Ngọn lửa thiêu đốt trong không khí, phát ra thanh âm tanh tách.

Dao động linh lực rốt cuộc đánh thức Giản Thành đang cos người trầm tư, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thanh niên hắc y trước mặt, a một tiếng.

"Hoa sư huynh."

Hoa Điệt nhìn biểu tình mờ mịt mà trống rỗng của Giản Thành, trong lòng đề cao cảnh giác.

Hắn nói: "Thành sư đệ, ngươi không sao chứ?"

Giản Thành lại a một tiếng, rốt cuộc hoàn hồn, hắn nhìn ngọn lửa bên người, có chút không biết làm sao: "Ta không có việc gì, Hoa sư huynh đây là đang làm gì?"

Hoa Điệt hơi hơi híp mắt, hắn nói: "Bộ dáng của ngươi nhìn qua thực không ổn." Đây không phải là bị đoạt xá đi?

Giản Thành nghe xong thở dài một hơi, hắn nói: "Có thể không xong sao? Ta đột nhiên phát hiện ra một vấn đề phi thường nghiêm túc."

Nói xong câu đó trong lòng hắn vừa động.

Đời trước Hoa Điệt trước sau đều đi theo bên người Trần Húc Chi, biết rất nhiều việc của Trần Húc Chi, giờ này khắc này, Giản Thành đột nhiên muốn biết đời trước Trần Húc Chi có người thích hay không.

............cái gì? Tiểu sư muội?

Không không không, hắn đã xác nhận qua, Trần Húc Chi đối với tiểu sư muội chỉ là tình huynh muội, cũng không phải là chân ái của Trần Húc Chi.

Nghĩ đến đây, Giản Thành nhìn về phía Hoa Điệt: "Hoa sư huynh, trong lòng tiểu đệ có chút việc khó hiểu, xin sư huynh giải thích nghi hoặc."

Hoa Điệt lại nói: "Để ta nhìn xem ngọn lửa của ngươi."

Giản Thành lúc này mới phản ứng lại, Hoa Điệt hình như cho rằng hắn là giả trang hoặc là bị người đả thương ném ra làm mồi nhử.

Trong lòng Giản Thành tức khắc không biết nên khóc hay nên cười, bất quá ngẫm lại đời trước Hoa Điệt rất xui xẻo, nhưng Trần Húc Chi chết rồi Hoa Điệt cũng chưa chết, thậm chí còn mang theo một ít lực lượng cuối cùng của ma đạo biến mất, có thể thấy được Hoa Điệt một chút cũng không ngu.

Hắn vươn tay, một chút lửa bốc lên trong lòng bàn tay, đây đúng là sinh sinh bất tận hỏa của Tinh Hải phong.

Sau khi Hoa Điệt xác nhận Giản Thành không bị người đoạt xá, cũng ở trong trạng thái tốt nhất không có bị thương, mới nhẹ nhàng thở ra, thu hồi ngọn lửa của mình.

Hắn tức giận nói: "Ngươi không có việc gì ngẩn người làm gì? Làm ta giật cả mình." Dừng một chút, Hoa Điệt lại tò mò: "Ngươi có việc gì khó hiểu?"

Giản Thành châm chước từ ngữ: "Trước đó ta thân là tán tu, chưa từng gặp những người giống như sư huynh sư tỷ tựa thiên tiên như vậy, ta may mắn được Tiêu sư huynh coi trọng, bái nhập Đại Nhật Tiên Tông, trong lòng phi thường cảm kích Tiêu sư huynh, cùng với đại sư huynh ngày đó cùng uống rượu với Tiêu sư huynh ở Túy Tiên Cư."

"Nếu không có đại sư huynh uống rượu cùng Tiêu sư huynh, nói vậy Tiêu sư huynh cũng không có khả năng nhìn thấy ta, ta cũng không có cơ hội tiến vào tông môn." Giản Thành nói: "Trong lúc này ta vẫn luôn nỗ lực tu luyện, muốn hồi báo ân tình của hai người họ, chẳng qua Tiêu sư huynh sau khi ta tiến giai Trúc Cơ liền lập tức rời tông môn."

Hoa Điệt nghe xong ném một cái đại xem thường, hắn nghe nói qua nguyên nhân Tiêu Thâm Thủy trốn chạy, tâm tình khi bị đệ tử ký danh chính mình thu nhận nhanh chóng đuổi kịp.........

Ai, Hoa Điệt tỏ vẻ lý giải, hắn cũng là Trúc Cơ kỳ, tiểu tử trước mặt này cũng là Trúc Cơ kỳ, có lẽ không bao lâu đối phương còn mạnh hơn chính mình = =

"Tiêu sư huynh rời đi tông môn, ta liền nghĩ trước tiên phân ưu cho đại sư huynh." Giản Thành nhìn qua cực kỳ thành khẩn: "May mắn nhóm sư huynh Tinh Hải phong đều rất hòa thuận, mọi người cùng nhau nỗ lực, bổ sung vào chỗ trống Tiêu sư huynh lưu lại, mới không tăng thêm phiền toái cho đại sư huynh."

Biểu tình Hoa Điệt hòa hoãn vài phần, việc này hắn cũng biết, nội vụ Tinh Hải phong đều là do đại sư huynh xử lý, mấy ngày nay hắn cũng muốn hỗ trợ, nhưng Trần Húc Chi lấy lý do muốn hắn hảo hảo chuẩn bị cho thăm dò bí cảnh nên cự tuyệt.

Giản Thành vòng vòng một vòng, rốt cuộc nói đến trọng điểm: "Lần này tiến vào bí cảnh, ta nghĩ tìm thứ tốt cho đại sư huynh, chính là không biết đại sư huynh thiếu thứ gì? Không biết Hoa sư huynh có biết hay không?"

Hoa Điệt nghe xong cực lỳ đắc ý: "Ngươi hỏi ta là hỏi đúng người rồi! Ta phi thường hiểu đại sư huynh!!"

Giản Thành nga nga liên tục gật đầu, hắn âm thầm vận khởi bí thuật hoặc âm, nhỏ giọng hỏi: "Vậy đại sư huynh có yêu thích người nào không? Là bạch sư tỷ sao?"

Hoa Điệt bị câu hỏi thình lình như vậy, chợt nhớ tới cảnh tượng ngày ấy nhìn thấy, hắn phản xạ có điều kiện nói: "Đương nhiên không phải tiểu sư muội! Là Sóc Nguyệt sư tỷ!!"

Giản Thành: ".................'

====================

Tác giả có lời muốn nói:

Khi yêu thầm sao có thể không hiểu lầm đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện