Giản Thành nhìn cái hồ nước ở trước mặt.



Cách đó không xa là một cái thác nước, đổ thẳng xuống ba trăm mét, dòng nước rơi vào trong hồ làm những bọt nước bắn lên cũng không lớn, bốn phía mờ mịt hơi nước, nhìn từ phụ cận có vẻ mông lung không thật.



Có ánh mặt trời chiếu từ trên đỉnh đầu xuống, chiếu xạ trong sương mù nhè nhẹ lượn lờ, làm cho cảnh sắc xung quanh càng thêm mộng ảo.



Hai bên hồ nước là rừng cây, trong bụi cỏ gần hồ nước là những bông hoa nhỏ thuần trăng nở khắp, đá cuội lớn lớn bé bé ở dưới thủy quang lộ ra sắc thái sặc sỡ, mỹ lệ mà tự nhiên.



Giản Thành hỏi Thủy Nhu bên cạnh: "Chính là cái hồ nước này?"



Thủy Nhu thống khoái gật đầu: "Không sai, đừng nhìn hồ nước không lớn, nhưng phi thường sâu, hơn nữa cái hồ này tương liên với một bên khác của ngọn núi này, đối diện là một cái hồ nước thật lớn, ta có thể cảm giác được dòng nước trong hồ."



Giản Thành duỗi tay bắt lấy cổ áo sau Thủy Nhu: "Một khi đã như vậy, chúng ta sao không xuống nước từ hồ bên kia?"



Thân ảnh hắn nhè nhẹ bay lên, phảng phất như sương khói vô hình trong không trung, bay đến giữa sườn núi.



Giây tiếp theo một con chim ưng toàn thân thuần trắng vọt ra, mục tiêu đúng là Thủy Nhu mà Giản Thành xách theo trên tay.



Giản Thành trực tiếp buông tay ra, Thủy Nhu nhịn không được buông hét lên, móng vuốt bén nhọn của bạch ưng lúc này vừa lúc xoẹt qua da đầu của Thủy Nhu, mang đi vài sợi tóc dài.



Bùm một tiếng, Thủy Nhu ngã vào trong hồ nước.



Giản Thành vui vẻ nói: "A, đây là Bạch Thủy Ưng! Kim Đan kỳ! Ta không tin hình thể nói nhỏ như vậy!"



Hắn vọt lên, chiến đấu kịch liệt một phen với con Bạch Thủy Ưng này, thực nhanh Bạch Thủy Ưng xui xẻo đã bị Giản Thành bắt lấy cánh đề nặng đầu uy hiếp.



"Hoặc là biến thành ưng nướng muối, hoặc là làm linh thú của ta!"



Nội tâm của Bạch Thủy Ưng cực kỳ hỏng mất, nó tốt xấu gì cũng là đại yêu Kim Đan kỳ, vì sao lại bị một tên Trúc Cơ kỳ đánh tơi bời?



Nhìn Bạch Thủy Ưng chỉ biết kêu cạc cạc, Giản Thành lãnh khốc vô tình nổi lửa trong lòng bàn tay.



Bạch Thủy Ưng chỉ có thể cúi đầu khuất phục, thành linh thú thứ hai của Giản Thành.



Hắn vuốt cằm nhìn Bạch Thủy Ưng: "Biến lớn."



Bạch Thủy Ưng ủy ủy khuất khuất biến thành một con ưng khổng lồ có cánh sải dài tới bốn năm mét.



Giản Thành lúc này mới vừa lòng: "Không tồi, vừa lúc cần thú cưỡi."



Hắn quay đầu nhìn trong hồ, nghĩ nghĩ, vỗ đầu Bạch Thủy Ưng, dứt khoát nói: "Chúng ta đi thôi ~"



Thủy Nhu? Nữ nhân kia vẫn là lưu lại trong nước đi, đã không thể chết lại vô pháp đi ra hại người, tình báo cũng tới tay, ngô, hắn thật là biết săn sóc.



Không bao lâu Giản Thành rời đi, một bóng dáng nhàn nhạt xuất hiện trên mặt nước, đúng là Thủy Nhu.



Thủy Nhu tức đến nổ phổi.



Lại một lần rơi vào trong nước, trên người nàng còn tấm áo choàng nô lung, căn bản vô pháp vận chuyển linh lực, Kim Đan trong cơ thể không chiếm được linh lực bổ sung, chỉ biết ngày càng uể oải, trong cái hồ trống rỗng này tám phần là không có ai tới, nếu nàng không tự cứu, tương lai liền chết trong cái hồ này!!



Thủy Nhu cần phải tự cứu, chính là............... mẹ nó mmp, thủ đoạn của tên hỗn đản Huyễn Mộng Tông kia quá tinh vi, nô ấn bên ngoài nô lung căn bản không giải được!



Vạn bất đắc dĩ, Thủy Nhu chỉ có thể dùng bí pháp của Tà Tâm Tông, dẫn âm linh của mình ra, chỉ tiếc âm linh chỉ có thể khống chế linh thú hoặc tu sĩ cấp thấp, nhưng mà bản thân âm linh lại không thể nào đụng vào thật thể, nàng hiện tại cần làm chính là bắt lấy một con linh thú, cũng làm cho linh thú kia xuống nước, vớt thân thể của nàng từ trong nước ra!!



"Huyễn Mộng Tông........... nếu ta có thể thuận lợi đi ra ngoài, các ngươi chờ cho ta!!" trong mắt Thủy Nhu hiện lên một mạt thần sắc tàn nhẫn, sau đó lại nghiến răng nghiến lợi: "Phụ cận thác nước này là lãnh địa của con Bạch Thủy Ưng kia, sao có thể có linh thú khác?"



Trong nước không có, không trung không có, chẳng lẽ muốn âm linh của nàng tiến vào trong rừng tìm kiếm?



Âm linh là một bộ phận lực lượng dị biến của thần hồn, nếu gặp được tu sĩ khác, đặc biệt là tu sĩ của Đại Nhật Tiên Tông, một phen bị lửa thiêu, âm linh của nàng liền sẽ bị hủy diệt, thần hồn bị hao tổn, con đường tu luyện liền hoàn toàn bị phá hư.



Bất quá giờ phút này Thủy Nhu cũng không có lựa chọn thứ hai.



Nàng lại một lần hung tợn mắng mỏ Giản Thành trong lòng, sau đó cắn răng, tiến vào rừng rậm.



Giản Thành ngồi ở trên người Bạch Thủy Ưng, bay qua huyền nhai, một bên khác là một con sông to rộng, phía trước con sông là một hồ nước thật lớn.



Mặt hồ nước như gương, phản chiếu cảnh sắc xung quanh, sắc thái hoặc đỏ hoặc vàng được mặt hồ rõ ràng chiếu ra, không có gợn sóng.



Giản Thành sờ sờ đầu của Bạch Thủy Ưng: "Ở gần đây chờ ta, hoặc là đi đến phía đông tìm một con hùng yêu, nó là linh thú thứ hai của ta.



Bạch Thủy Ưng kêu to một tiếng, tỏ vẻ không thành vấn đề lão đại, nó sẽ nghiêm túc chờ lão đại.



Giản Thành ừ một tiếng, khi Bạch Thủy Ưng thả chậm lại bay qua hồ, Giản Thành nhảy xuống.



Thiếu niên tóc đen vào nước uyển chuyển nhẹn nhàng, đáng vỡ mặt hồ yên tĩnh, nổi lên bọt nước nhè nhẹ.



Bạch Thủy Ưng lập tức cất cánh bay cao, nhanh chóng chạy.



Phi! Đồ ngốc mới chờ ở đây!



Sau khi Giản Thành nhảy vào trong nước thì sửng sốt.



Độ ấm ở trong nước cao hơn so với hắn tưởng, hồ nước tương đối trong, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống đáy hồ, thậm chí có thể nhìn đến sinh vật phiêu đãng trong hồ.



Một con sứa yêu thật lớn.



Con sứa yêu thật sự phi thường lớn, lớn đến Giản Thành căn bản không nhìn thấy đầu của nó, chỉ nhìn thấy đầy xúc tu .



Cũng may giữa các xúc tu đó có rất nhiều khe hở, Giản Thành giống như con cá nhỏ, linh hoạt xuyên qua khoảng trống giữa nhưng xúc tu đó, không ngừng xuống phía dưới, lại xuống phía dưới.



Càng đi xuống, hồ nước dần dần vẩn đục, tầm mắt bị cản trở, bất quá điều này không làm Giản Thành chú ý, bởi hắn phát hiện cái hồ này có vấn đề nhỏ.



Hoặc là nói dưới thần thức của lực lượng thần hồn của tu sĩ Hóa Thần, hồ nước khác thường làm cho Giản Thành theo bản năng tìm hiểu nguyên nhân, cũng nhanh chóng có phát hiện.



Bên dưới cái hồ này đích xác có thứ gì đó, hấp thu hết toàn bộ khí âm hàn.



Giản Thành càng thêm thu liễm dao động linh lực của bản thân, vô thanh vô tức lẻn đến đáy hồ.



Hắn rốt cuộc nhìn thấy cái cấm chế mà Thủy Nhu nói đến.



Cấm chế phi thường xinh đẹp, hoặc là nói cực kỳ mê hoặc.



Hồ nước sinh trưởng rất nhiều thủy thảo dài, những sợi thủy thảo đó rậm rạp trải rộng khắp đáy hồ, thủy thảo màu xanh đậm trôi nổi lơ lửng theo dòng nước gợn, trong đó có mấy vị trí mà thủy thảo quấn với nhau vô cùng huyền diệu, hình thành một cái đại trận phong ấn vô hình.



Giản Thành du đãng ở phía trên thủy vực thủy thảo, hắn cẩn thận quan sát phân bố của thủy thảo, thuận tiện tìm kiếm túi càn khôn của Thủy Nhu.



Sau khi túi càn khôn của Thủy Nhu rơi xuống, nàng chắc chắn muốn lấy lại, như vậy ở phụ cận nhất định sẽ có dấu vết bí thuật Thủy Nhu sử dụng.



Nhưng mà Giản Thành tính sai.



Hắn tìm được nơi Thủy Nhu dùng pháp thuật, khối bùn dưới đáy hồ tản ra, thủy thảo nghiêng ngả khắp nơi, lộ ra mặt đất nâu đen.



Nhưng túi càn khôn đâu?



Giản Thành nhìn nửa ngày cũng không tìm được túi càn khôn, cho đến khi một cái xúc tua theo dòng nước đảo qua trước mắt hắn.



Giản Thành yên lặng ngẩng đầu, nhìn về con sứa nửa trong suốt thật lớn trên đỉnh đầu kia.



.................. chẳng lẽ là vị sứa yêu Kim Đan kỳ này gặm?



Đổi lại mà nói, con sứa này có thể xuyên qua cấm chế ở đáy hồ.



Giản Thành hơi hơi híp mắt, sau đó lộ ra tươi cười hiền lành.



Mười lăm phút sau, con sứa yêu lớn đến chiếm một phần ba cái hồ tội nghiệp mà co thành một đoàn, không chỉ cống lên cái túi càn khôn của Thủy Nhu, còn cống hiến mấy cái xúc tua của mình.



Khi Giản Thành rốt cuộc nói có thể cút, con sứa kia vèo một phát biến mất.



Giản Thành thu hồi túi càn khôn của Thủy Nhu, luyện hóa xúc tu của con sứa một chút, lại lấy ta một ít tơ nhện mà Thiên Chu Tinh sau khi chết để lại từ trong túi càn khôn mình.



Tơ nhện hợp lại với xúc tua biến thành một thứ giống như cái roi dài, Giản Thành đem một phần cuốn lên cánh tay mình, tay vừa động, xúc tu uyển chuyển nhẹ nhàng phóng ra, đánh vào cấm chế ở sâu trong hồ.



Lấy được công cụ thích hợp, Giản Thành cẩn thận quan sát phân bố của cấm chế, lấy thực lực của đại lão Hóa Thần hắn, sau một canh giờ, rốt cuộc tìm được khe hở cùng mắt trận của cấm chế.



Giản Thành nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ phương pháp giải trận.



Sau khi tính ra phương pháp, Giản Thành thực thuận lợi mở ra cấm chế, đáy hồ phảng phất như được một cánh tay vô hình đẩy ra, lộ ra một cái khe đen như mực dưới đáy hồ.



Giản Thành không chút do dự tiến vào khe nứt kia.



Nước trong cái khe lạnh băng cực kỳ, đáy nước có ánh sáng lộ ra, tinh thần Giản Thành rung lên, cao hứng đến hỏng rồi.



Đây là ánh sáng của vật quý, linh vật tự mang ánh sáng rực rỡ.



Hơn nữa thực hiển nhiên, đây là một linh vật thuộc tính thượng phẩm, rất thích hợp với Trần Húc Chi!!



Giản Thành đẩy nhanh tốc độ hơn, càng xuống phía dưới nước càng lạnh, mạnh như Giản Thành cũng bị đông lạnh đến cả người run rẩy, đồng thời độ sền sệt của nước cũng lớn hơn, hoặc là khác với mật độ nước ở mặt trên hồ, nước ở khe hở này càng có cảm giác trọng lượng, nặng trĩu giống như một dãy núi, thật mạnh đè ép Giản Thành.



Giản Thành cắn răng kiên trì, thường thường vung sợi xúc tua sứa kia, cuối cùng hắn cũng thấy rõ linh vật ở chỗ sâu nhất của cái khe.



Đây là một gốc hoa sen toàn thân thuần trắng, thân sen thẳng tắp thon dài, cánh hoa sen cực lớn, trên chín cánh hoa ẩn ẩn có hoa văn cánh hoa màu đen, những hoa văn đó tinh tế kéo dài đến vị trí hoa tâm, đài sen cực lớn cư nhiên màu đen, chung quanh đài sen màu đen có chín sợi nhụy hoa, nhụy hoa cũng thuần trắng, đầu nhụy hoa là màu đen, đóa hoa đen trắng giao nhau này lẳng lặng sinh trưởng, vẫn không nhúc nhích.



Giản Thành đầu tiên là giật mình, sau đó mừng như điên, đây không phải là Nguyên Thủy Âm Liên chí âm chí nhu trong truyền thuyết sao?



Nguyên Thủy Âm Liên có thể dùng dòng nước xung quanh biến thành nguyên thủy bẩm sinh, trách không được hắn cảm thấy dòng nước ở khe hở này khác thường, vận khí của hắn thật tốt quá!!



Nghĩ đến đây, Giản Thành nhịn không được đẩy nhanh tốc độ, vọt tới trước mặt Nguyên Thủy Âm Liên, thật cẩn thận ngắt đóa Nguyên Thủy Âm liên này xuống.



Cho đến khi thu Nguyên Thủy Âm Liên vào trong hộp xong, tâm Giản Thành mới trở xuống bụng.



Sau đố hắn thu rất nhiều dòng nước ở xung quanh, lúc này mới nhanh chóng rời khi khe nứt.



Giản Thành vui rạo rực lao ra khỏi mặt hồ, dù chi con Bạch Thủy Ưng kia chạy hắn cũng không để ý.



Một gốc Nguyên Thủy Âm Liên này có thể giúp sư huynh luyện chế không ít đan dược, thân sen cũng có thể làm nguyên liệu rèn lại Kim kiếm ~



Nếu tìm được thứ sư huynh cần rồi, vậy hắn liền có thể đi tìm thứ mình cần.



Nghĩ đến đây, Giản Thành vừa hát vừa đạp sóng mà đi, một bộ dáng đắc ý dạt dào, vui vui vẻ vẻ đi.



Sau một canh giờ Giản Thành rời đi, một nữ tu gian nan thông qua thủy đạo từ hồ nước một bên khác tiến vào hồ lớn.



Đây cư nhiên là Bạch Nguyệt Liên.



Toàn thân nàng bao phủ trong một mảnh hỏa diễm đỏ nhạt, Lưu Li Dung Dương Hỏa hừng hực thiêu đốt, cách nàng không xa có một đạo âm linh màu u lam.



Thủy Nhu cười lạnh, nàng ngược lại nhìn thấy tiểu nha đầu vừa mới tiến vào trúc cơ kỳ này có thể chạy rất xa!!



Bạch Nguyệt Liên vẫn không từ bỏ, khi nàng tiến vào trong hồ lớn, đột nhiên cảm thấy cái hồ này làm cho nàng phi thường an tâm.



Nàng không chút nghĩ ngợi liền theo cảm giác của mình, theo dòng nước tiến vào trong một cái khe đen nhánh.



Âm linh của Thủy Nhu không thể không dừng lại, bởi vì cấm chế nơi này cản trở nàng.



............... nhưng mà vì sao không ngăn cản nữ tu Đại Nhật Tiên Tông kia nha?



Thủy Nhu trăm lần cũng nghĩ không ra.



====================



Tác giả có lời muốn nói:



Vì thế thứ trồng trong hố biến thành Bạch Nguyệt Liên 23333

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện