Giản Thành một lần nói đến hai giờ, còn chưa nói đã thèm.



Cung Thiên Trọng đơ mặt nghe xong, nào là con người đại sư huynh tốt đẹp, đại sư huynh thực ôn nhu, đại sư huynh siêng năng sự vụ tông môn, đại sư huynh cơ trí thông tuệ, đại sư huynh săn sóc nhân tâm, đại sư huynh thiện giải nhân ý, đại sư huynh.............



Cung Thiên Trọng cảm thấy mình sắp bị tẩy não.



Hắn theo bản năng che lại ngực, nơi đó chính là bị một thương của Trần Húc Chi đâm xuyên, cũng đóng đinh trên mặt đất, nếu không phải hắn nhanh chóng quyết định trực tiếp khởi động chìa khóa trận pháp mà lão tổ cho hắn, cho nổ núi lửa ngầm, nếu không phải Thẩm sư thúc lại nhớ đến tình đồng tông đồng mạch, hắn chỉ sợ đã thật sự chết ở dưới núi lửa ngầm.



Bất quá.............



Cung Thiên Trọng nói: "Thực lực của Trần đạo hữu rất mạnh."



Điều này hắn tự mình cảm nhận được.



Trần Húc Chi ôn nhu hay không hắn không biết, thế nhưng............



"Ngọn lửa của Trần đạo hữu phi thường cường hãn, linh lực dư thừa, chỉ là tới gần đã có thể cảm nhận được nóng rực, phảng phất như toàn thân đều bốc cháy."



Ngữ khí Cung Thiên Trọng có chút cuồng nhiệt: "Cái loại nhiệt huyết sôi trào này, cảm giác sinh tử một đường này quá kích thích, chiêu thức của Trần đạo hữu còn đặc biệt tàn nhẫn, đối với địch nhân tàn nhẫn, đối với chính mình còn ác hơn.........." dừng một chút, Cung Thiên Trọng nhắc nhở Giản Thành: "Chủ nhân của ta a, nếu ngài muốn có được niềm vui của Trần Húc Chi, ngài phải chuẩn bị sẵn tâm lý."



Giản Thành khiêm tốn thỉnh giáo: "Chuẩn bị tâm lý gì?"



"Nếu ngài thật sự có được tâm của Trần đạo hữu sau đó lại muốn tách ra, khả năng có thể có nguy cơ gặp lại lần sau liền bị y một thương đam chết."



Cung Thiên Trọng nhịn không được giơ tay đỡ mặt, ngữ khí thậm chí có chút mờ mịt: "Y nhất định là loại người nếu yêu sẽ dùng hết toàn lực đi yêu, nếu không yêu thì tình nguyện hủy diệt toàn bộ lý ức của mình, cũng sẽ không lưu lại một tia cảm tình."



"Y quyết tuyệt như vậy, tàn nhẫn như vậy, sắc bén như vậy, giống như ngọn lửa của y, không ngừng thiêu đốt cho tới khi chết..........."



Giản Thành nghe xong lại nhớ tới bộ dáng của Trần Húc Chi khi tiến giai Kim Đan, thậm chí trực tiếp tiến giai khi còn tâm ma, may mà y không bị ngọn lửa thiêu chết, mà là thành công tiến giai, nếu như lúc ấy nghĩ sai, chui rúc vào sừng trâu, liền thật sự chết đi!



Giản Thành thở dài nói: "Ta cũng thực lo lắng cho y a, động không được liền thích tự bạo, thường thường liền được ăn cả ngã về không, hoàn toàn không để bụng đến hậu quả, cùng với y lúc bình thường hoàn toàn bất đồng."



"Y ngày thường không có như vậy, khi xử lý sự vụ tông môn thì thành thạo, thậm chí không chỉ có thể xử lý việc của chủ phong, ngay cả một phần sự vụ của Tinh Hải phong cũng là y xử lý, y có thể xử lý thích đáng ngăn cách giữa đệ tử tông môn thật sự lợi hại."



Giản Thành cũng cảm thấy kỳ quái: "Nhưng mà mỗi khi chiến đấu, y dường như thay đổi thành một người khác."



Cung Thiên Trọng: "Đây là đặc tính của ngọn lửa a." Ngữ khí hắn nhu hòa cực kỳ: "Thiêu đốt là một động tác, lý niệm của Đại Nhật Tiên Tông là thế gian vạn vật đều có thể đốt, cũng có thứ sau khi cháy ngọn lửa cũng không đả thương người, ngược lại làm cho người cảm thấy ấm áp."



"Trần đạo hữu chỉ là khi đối mặt với tình huống khác nhau thì ngọn lửa cháy lên cũng khác nhau, là cho người ta cảm giác bất đồng mà thôi."



"Đây mới sự khác biệt giữa ánh sáng và bóng tối, là người khống chế Lưu Li Hỏa cường đại mà mỹ lệ a!"



Cung Thiên Trọng thần sắc ngẩn ngơ, ngữ khí nói chuyện triền miên mà uyển chuyển, làm cho người mơ màng vô hạn.



Giản Thành mới bắt đầu nghe còn liên tục gật đầu, đến phần sau càng nghe càng tán đồng, hận không thể vỗ tay cười to, uống một bát rượu lớn ăn mừng giữa thế gian cư nhiên còn có người đồng đạo này!



.......ân? Có người đồng đạo này?



Giản Thành đột nhiên nhìn Cung Thiên Trọng, hắn hồ nghi mà nhìn Cung Thiên Trọng.



"Ngươi có phải hình như ôm cảm tình với đại sư huynh hay không?"



Cung Thiên Trọng sửng sốt, hắn tinh tế nghĩ nghĩ, cư nhiên nói: ".......... trừ bỏ ma tu, ta lần đầu tiên bị đánh thảm như vậy, hoàn toàn không có lực đánh trả."



Hoặc là nói một chưởng cùng một thương kia, trực tiếp đâm xuyên qua tâm cao ngạo của hắn, làm cho Cung Thiên Trọng ý thức được chính hắn kỳ thật còn thực nhỏ yếu, hắn ở ma tông được xưng là một thiên kiêu trong thế hệ, kỳ thật không đáng kể chút nào.



Cung Thiên Trọng chậm rì rì nói: "Giống như ta đã nói trước đó, cường giả chi phối kẻ yếu, Trần Húc Chi cũng đủ mạnh, tất nhiên sẽ hấp dẫn lực chú ý của ta."



Biểu tình của Giản Thành rất khó coi.



Cung Thiên Trọng vì mạng nhỏ, chuyển đề tài: "Bất quá hiện giờ ta là nô bộc của ngài, tất nhiên sẽ lấy ngào làm thiên lôi sai đâu đánh đó."



Hắn dịu ngoan cúi đầu, lộ ra cổ của mình, một bộ dáng mặc người xâu xé.



Giản Thành nghiến răng, hắn bắt lấy cổ áo của Cung Thiên Trọng: "Ngươi tốt nhất là nhớ kỹ những lời này!"



Cung Thiên Trọng nhìn bộ dáng tức giận rời đi của Giản Thành, thần sắc thực vi diệu.



Nham sơn thật lớn không nhìn thấy giới hạn đọt này đến đợt khác.



Nếu từ không trung nhìn xuống dưới, có thể thực rõ ràng phát hiện tuyến biên giới trong nham sơn.



Giống như có một bàn tay, từng chút một vẽ tranh sơn dầu trên khối vải tân duyên sơn, mỗi một tầng nham sơn màu sắc đều không giống nhau, giống như màu đỏ trộn lẫn với các màu khác, trong đó không có bất kỳ thực vật gì sinh trưởng, chỉ có nham thạch cứng rắn cùng sa thạch.



Hà Minh đứng ở một chỗ dưới khe núi, ngẩng đầu nhìn sơn thạch trước người, nói người bên cạnh: "Thực hiển nhiên, tôn môn phát hiện bí cảnh này được cố định với Vọng Đoạn sơn."



"Hơn nữa không biết đã bao nhiêu năm."Bên người Hà Minh có một nam tử mặc trường bào màu nâu đứng, nếu Giản Thành ở chỗ này, liền sẽ nhận ra, đây đúng là tu sĩ Huyễn Nguyệt phong đồng hành cùng hắn Lâm Dữu.



Lâm Dữu chỉ vào đường ranh giới trên mặt đất nói: "Màu đỏ nơi này cùng màu đỏ nơi này khác nhau, hẳn là sau khi núi lửa ngầm phun trào, dung nham tiến vào trong bí cảnh này, hình thành phiến sơn thạch này, sau đó qua rất nhiều năm, bí cảnh một lần nữa trở lại phụ cận vết nứt của không gian kia, núi lửa lại phun trào lần nữa, lại một lượng lớn nham thạch phun nhập bí cảnh, hình thành nham thạch mới."



"Những nham thạch cứng rắn này chồng lên nhau, thiên trường địa cửu, mới hình thành nên nhóm sơn thạch này."



Một tu sĩ Thái Tố Cốc khác đứng bên người bọn họ nghiêng đầu, gã nhìn kỹ trên mặt đất, tìm nửa ngày cũng không tìm được cáu gọi là đường ranh giới màu đỏ với đỏ.



ở trong mắt gã, trên mặt đất đều là cát sỏi màu đỏ, không có bất luận cái gì khác nhau = =



Hay là nói đệ tử Đại Nhật Tiên Tông có kỹ xảo đặc thù phân biệt màu đỏ?



Hà Minh nhặt cục đá trên mặt đất, sau khi nhìn kỹ mới nói: "Dung nham không ngừng chồng chất, hơn nữa bí cảnh linh khí mười phần, nơi này mới sinh ra linh hỏa bất đồng với ngoại giới."



"Không sai, những dung nham đó vốn dĩ sinh ra từ chỗ sâu trong địa tâm phun trào ra, ẩn chứa kim canh nùng liệt, linh tính giữa kim hỏa cùng lớp đất, chậm rãi ôn dưỡng tại nhóm sơn thạch này, liền sẽ sinh ra đủ linh hỏa." Lâm Dữu càng nói càng hưng phấn: "Mà linh hỏa đó còn chưa bao giờ bị người động đến."



Hà Minh cười gật đầu: "Vận khí chúng ta không tồi, trước lấy một ít dùng, sau này linh hỏa đó hẳn là sẽ bị tông môn khống chế được đi."



Tu sĩ Thái Tố Cốc bên cạnh nghe được nửa ngày rốt cuộc mở miệng: "Nói cách khác, chúng ta nhất định có thể tìm được linh hỏa ở chỗ này?"



Hà Minh khẳng định nói: "Không sai, nhất định có hỏa!"



Tu sĩ Thái Tố Cốc kia nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó trên mặt lộ ra thần sắc nóng lòng muốn thử: "Này thật là tốt quá, vừa lúc ta còn thiếu một đan hỏa tốt."



Đừng tưởng rằng tu sĩ Thái Tố Cốc không có nhu cầu với linh hỏa, luyện đan cũng cần hỏa a! Không phải mỗi người đều có đủ linh lực cùng đủ đan hỏa đến luyện đan dược, tất nhiên cần lợi dụng lực lượng của linh hỏa.



Hà Minh nói: "May mà một mảnh nham sơn này rất rộng lớn, chúng ta tách ra tìm kiếm ở bên trong đi."



Tu sĩ Thái Tố Cốc gật gật đầu, gã trở về nói nói với sư huynh đệ nhà mình, tức khắc tốp năm tốp ba tu sĩ kết làm đồng bọn, phân tán tiến vào trong nhóm sơn thạch này, Hà Minh cùng Lâm Dữu liếc nhìn nhau, đồng dạng bước vào phiến thổ địa này.



Tin tức trong nham sơn có linh hỏa giống như mọc cánh bay ra ngoài thực nhanh đại bộ phận tu sĩ ở trong bí cảnh đều biết việc này.



Xét thấy không khí hài hòa thăm dò bí cảnh lần này, không ít người đều động tâm tư, sôi nổi hướng tới phiến sơn thạch.



Mọi người đều nghĩ gióng nhau, bí cảnh này lần đầu mở ra, số lượng linh hỏa ẩn chứa bên trong nhất định rất nhiều, dù cho Đại Nhật Tiên Tông bá đạo, mỗi người lấy được linh hỏa cũng có thể lưu lại một hai đóa, một khi đã như vậy vì sao phải buông tha cơ hội tốt?



Thực nhanh, Nhập Dung cùng Tú Thủy bắt lất Hoa Điệt tiến vào nhóm nham sơn, bọn họ cần nắm chặt thời gian thiết trí trận pháp yêu cầu của bí pháp Hải Thị Thận Lâu.



Tú Thủy nói: "Chúng ta cần tìm một nơi tràn đầy hỏa linh lực để bố trí trận pháp, như vật mới có thể tăng lên mức độ đánh sâu vào trận pháp thuộc tính băng hàn dưới đáy hồ."



"Trên lý luận hẳn là tùm một nơi có linh lực tương đối vững vàng để bố trí trận pháp, bất luận chỗ nào trong nham sơn đều không phù hợp." Nhập Dung nói chuyện trước nay đều là phủ định trước, lại nói: "Nhưng có tu sĩ Đại Nhật Tiên Tông này ở đây, hết thảy đều dễ làm."



Này không phải vô nghĩa sao!



Tú Thủy chỉ giả vờ như không nghe thấy lời này, nàng lấy ra một cái la bàn, nhanh chóng phân biệt vị trí, nàng bay đến một hướng sơn thạch.



Đây là một khe núi chỗ trũng, nhưng là hai bên núi cao chót vót, ở giữa có nham thạch, như là một cổng vòm treo trên trời.



Tú Thủy nhìn phía dưới sơn thạch hình cổng vòm, nơi này địa thế trũng, bùn đất phía dưới bóng nham thạch thậm chí có hơi nước."



"Chính là nơi này."



Nhập Dung nhìn lướt qua, lại nhìn núi hình cổng vòm trên bầu trời, gật gật đầu: "Cũng không tệ lắm, có gió thổi qua, cảm giác ồn ào náo động rất nhiều đâu."



Tú Thủy không phản ứng Nhập Dung lầm bầm lầu bầu, nàng hỏi: "Bày trận mất bao lâu?"



"Đại khái mất ba ngày đi." Nhập Dung nói.



Tú Thủy gật đầu: "vậy vừa lúc, ta đi đưa những người đó tới."



Chỉ có dẫn đại bộ phận tu sĩ vào trong phạm vi của bí thuật Hải Thị Thận Lâu, mới có thể tập hợp phần lớn lực lượng thần hồn cùng hỏa linh mạch nùng liệt nơi đây, va chạm với cấm chế ở một nơi khác.



Tú Thủy lặp lại xác nhận kế hoạch tác chiến một chút: "Sau khi ta đưa người tới, liền trực tiếp đi đến chỗ chiếu thần hồn, đến lúc đó con mồi bên này thuộc về ngươi, vật phẩm nhiệm vụ bên kia thuộc về ta, không thành vấn đề đi?"



Nhập Dung duỗi tay nắm Hoa Điệt đang trong hôn mê lên hắn thật cẩn thận phất đi bùn đất trên mặt Hoa Điệt, lộ ra khuôn mặt còn xem là tuấn mỹ của Hoa Điệt.



Nhập Dung dùng ngữ khí giống như đọc diễn cảm nói: "Hoa nở sáng lạn, sao phải điêu tàn, thật là đáng buồn đáng tiếc a!"



".........." Tú Thủy xoay người liền đi: Ta đi đây, ngươi cứ tự nhiên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện