Đàm phán giữa Cung Thiên Trọng cùng Giản Thành tràn ngập tính toán chi li cùng với nhiều lời bị bác bỏ.



Cung Thiên Trọng tỏ vẻ chính mình muốn triệt để thay đổi một lần nữa làm người, dù cho ngươi là chủ nhân của ta cũng không thể ngăn cản ta đến con đường cậy nhờ quang minh.



Giản Thành tỏ vẻ ngươi hiện tại là người của ta liền phải nghe ta, ta để ngươi đi ma tu nằm vùng ngươi cư nhiên dám kháng nghị?



Cung Thiên Trọng nói ta nhất định có thể là chi con đường ôm mỹ nhân về của ngài càng thêm trôi chảy.



Giản Thành cười lạnh nói không cần ngươi hỗ trợ ta cũng có thể làm, bởi vì ta kinh nghiệm phong phú!



Cung Thiên Trọng một kích tất sát: "Kinh nghiệm cùng nữ nhân phong phú?"



Biểu tình Giản Thành cứng đờ, tức khác bị K.O.



Cung Thiên Trọng lộ ra nụ cười mọi người đều hiểu, nga, sau khi ngươi ôm nhiều nữ nhân như vậy còn muốn theo đuổi Trần Húc Chi? Ngươi là đồ cặn bã!



Giản Thành tức muốn hộc máu: "Ta còn là xử nam! Không tin chúng ta đến kiểm tra!!!"



Cung Thiên Trọng nghe xong ánh mắt nhìn Giản Thành càng thêm vi diệu, có một vài thời điểm, nói một người là xử nam cũng chính là lời nói mắng chửi người đấy ~



Mắt thấy Giản Thành sắp bạo phát, Cung Thiên Trọng vội vàng cấp cho Giản Thành cái bậc thang: "Dù cho kinh nghiệm của ngài phong phú, ngài cũng chỉ là tương đối quen thuộc theo đuổi nữ nhân, ngài từng theo đuổi nam nhân sao?"



Giản Thành nghẹn lời.



Cung Thiên Trọng chậm rì rì nói: "Ngài nếu như theo đuổi nam nhân cũng thực lão luyện, vậy nói câu thật lòng, ngài có chút.......... ân, cái đó."



Giản Thành diện vô biểu tình mà nhìn Cung Thiên Trọng.



Cung Thiên Trọng tiếp tục nói: "Nếu ngài chưa từng theo đuổi nam nhân............."



Hắn chỉ chỉ chính mình: "Ta tuy rằng cũng chưa từng theo đuổi, nhưng ta thấy qua rất nhiều a! Ma môn chúng ta có không ít bạn lữu như vậy, ngài có thể tham khảo một chút."



Giản Thành không nói chuyện, hắn cứ cảm thấy mình nếu thật sự đáp ứng Cung Thiên Trọng rồi, về sau không lưu lại tên yêu tinh này nữa.



Cung Thiên Trọng tiếp tục khuyên nhủ: "Ta minh bạch ngài muốn thông tin trực tiếp từ ma môn, ngài cùng Trần đạo hữu đều là chủ nhân của ta, ngài muốn hỏi cái gì, ta tất nhiên tri ngôn bất tẫn, chính là ta tin tưởng ngài cũng biết rõ, chủ động sưu tập tình báo cùng bị động biết được tình báo, khi hội báo lại có thay đổi chút từ ngữ, cùng với người chân thật cảm thụ trong hoàn cảnh của ta, đều có thể ảnh hưởng đến chuyện tình báo có thể phát huy tác dụng hay không."



"Huyết huyền của ta ở chỗ Trần đạo hữu, ta chỉ hi vọng trong tương lai nếu thật sự ngã xuống ở ma môn, Trần đạo hữu cùng ngài có thể cho ta một cái tương lai, cùng với một cái xuất thân." Cung Thiên Trọng cười ngâm ngâm mà nhìn Giản Thành: "Nếu hai vị có thể phát thệ đáp ứng, vậy sau này ta tất nhiên sẽ đem hết toàn lực vì các người làm việc."



Giản Thành nghiến răng, Cung Thiên Trọng nói phi thường chính xác, nhưng loại chính xác này, ngược lại làm cho Giản Thành có một loại cảm giác thất bại.



Cung Thiên Trọng, nên nói không hổ là đệ tử thiên phú nhất một thế hệ này của Quy Nguyên Tông sao?



Tương lai hắn có thể trở thành tâm phúc của Trần Húc Chi, quả nhiên thật sự có tài.



Nhớ tới sự tình của Bạch Nguyệt Liên, nhớ tới đời trước mình không thể hiểu được chết đi, nhớ tới Trần Húc Chi rơi vào trong tay ma môn.............



Giản Thành thu liễm nội tâm khó chịu, hắn nghiêm túc mà nhìn Cung Thiên Trọng: "Chuyện này ngươi không cần báo lại cho đại sư huynh, ta có thể đáp ứng yêu cầu này của ngươi, nhưng ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi, ngươi có thể trả lời ta đúng sự thật không?"



Cung Thiên Trọng cẩn thận mà nhìn Giản Thành: "Ngài nói?"



Giản Thành nói: "Ở khu nam trung bộ của đại lục, có một quốc gia gọi là Tây Nguyệt quốc, người vì sao lại hận quốc gia kia?"



Nháy mắt Cung Thiên Trọng nghe đến câu hỏi kia, trong đầu liền trống rỗng.



Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Giản Thành, lẩm bẩm nói: ".............. ta xuất thân từ Tây Nguyệt quốc."



Giản Thành sửng sốt.



"Nhà ta vốn là đại tộc của Tây Nguyệt quốc, sau vò ta mà cả nhà tử vong." Cung Thiên Trọng từng câu từng chữ nói: "Ta đích xác có hận ý với tên ma tu giết cả nhà ta lúc trước, bất quá gia hỏa kia đã tử vong lúc làm nhiệm vụ khi ta ở thời kỳ luyện khí, ta rất hiếu kỳ, vì sao ngài lại nhận định ta hận Tây Nguyệt quốc?"



Biểu tình Giản Thành tức khắc xấu hổ, hắn đánh cái ha ha: "Nguyên lai ngươi không hận a........."



Vậy vì sao đời trước Tây Nguyệt quốc trở thành nơi đám ma tu dùng để hiến tế? Đồn đại nói Cung Thiên Trọng cực hận Tây Nguyệt quốc, hoàng thất Tây Nguyệt quốc bị tàn sát đến không còn, chẳng lẽ cái này lại là giả?



Trong lòng Giản Thành bi phẫn cực kỳ, có kẻ trọng sinh như hắn sao? Đời trước công lược qua cửa đều toàn mẹ nó là giả! Giả!!!



ngược lại Cung Thiên Trọng cúi đầu nghĩ nghĩ, hắn không xác định mà nói: "Tây Nguyệt quốc có thể làm ta tức giận cũng chỉ có người nhà, chẳng lẽ hoàng đế Tây Nguyệt quốc đem thi thể cha mẹ ta đi quật xác? Không thể nào a, ma tu trảm tục duyên đều là trực tiếp thiêu sạch sẽ, đến thi thể cũng sẽ không lưu."



Giản Thành nghe xong ngược lại có chút băn khoăn, nhớ tới đời trước cả nhà Trần Húc Chi cũng bị giết sạch, hắn nhịn không được nói: "Có lẽ nhà các ngươi còn người sống sót đâu?"



Trong lòng Cung Thiên Trọng vừa động: "Đúng nha, nhà ta vốn là đại tộc truyền thừa mấy trăm năm, khai chi tán diệp, căn bản không có khả năng giết sạch, tất nhiên còn có nhánh khác, chẳng lẽ hoàng thất Tây Nguyệt xuống tay với họ?"



Vậy cũng quá xuẩn đi? Hình như tổ tiên bọn họ còn từng có Hoàng phi đâu!



Giản Thành hỏi: "Ngươi trước kia chưa từng trở về xem sao?"



Cung Thiên Trọng dùng ánh mắt ngươi có phải đồ ngốc hay không để nhìn Giản Thành: "Dù cho nhớ rõ cũng cần phải quên đi, đã quên mất sao có thể trở về nhìn?"



Huống chi hắn thật sự là không nhớ rõ, cho đến lần này trúng bí thuật Hải Thị Thận Lâu của Nhập Dung, lúc này mới nhớ lại.



Giản Thành nghĩ nghĩ cũng phải, hắn trầm ngâm nói: "Nếu không ta về xem giúp ngươi?"



Cung Thiên Trọng ngơ ngẩn: "Ngài đi xem?"



"Đúng vậy, tốt xấu gì cũng có chút quan hệ huyết mạch với ngươi, nếu có thể tìm được một vài thân nhân, đương nhiên phải an trí thích đáng một chút, còn về cha mẹ ngươi............." nhớ tói Trần Húc Chi mang theo Ngô Thanh Nhi lập đàn cầu phúc, Giản Thành cũng học theo: "Bọn họ qua đời nhiều năm như vậy, cũng không có ai thờ cúng, không bằng để ta tìm một nơi chùa miếu hương khói tràn đầy, làm một trường minh đăng cho họ đi."



Giản Thành nói: "Ngươi trước kia quên thì thôi, nếu hiện tại nhớ lại, cũng không thể cứ giả vờ không biết."



Cung Thiên Trọng yên lặng nhìn Giản Thành , Giản Thành bị nhìn có chút nổi da gà: ".............. Ngươi nhìn ta làm gì?"



Cung Thiên Trọng mỉm cười, hắn cười lắc lắc đầu, trong mắt hiện lên một tia nhu hòa, ngữ khí cũng không còn bén nhọn như vậy: "Không, cảm ơn ngài, ta cũng không nghĩ đến."



Giản Thành không được tự nhiên ho khan một chút: "Loại sự tình này không tính là gì, ngươi nếu như cần hỗ trợ cũng có thể nói." Đối với tiểu đệ, Giản Thành luôn luôn hào phóng: "Chỉ cần ngươi làm tốt chuyền cần làm!"



Cung Thiên Trọng cười tủm tỉm: "Ta minh bạch ý tứ của ngài, vậy xem như đạt thành hiệp nghị?"

Vì để Cung Thiên Trọng an tâm, Giản Thành còn phát thề, tỏ vẻ nếu Cung Thiên Trọng chết, hắn liền dùng huyết huyền giúp Cung Thiên Trọng chuyển thế, tâm của Cung Thiên Trọng rốt cuộc trở xuống bụng.



Sau khi đạt thành hiệp nghị hai người đến gần nhau bắt đầu khe khẽ nói nhỏ, thái độ Cung Thiên Trọng thành thực hơn lúc trước, Cung Thiên Trọng yêu cầu Giản Thành lặp lại chuyện giữa hắn với Trần Húc Chi lần nữa, hắn cần tiến hành một lần phân tích toàn diện.



Giản Thành liên tục gật đầu, rót một ly trà cho mình, Trần Xuy buff đầy tràn, chuẩn bị nói.



Nhưng vào lúc này, một đạo phù đưa tin xuyên qua kết giới trận pháp của Tam Khê Các, vọt tới trước mặt Giản Thành.



Giản Thành bắt lấy bùa chú, cao hứng mà nói: "Là sư huynh!"



Hắn mở ra vừa đọc, biểu tình liền vi diệu.



Cung Thiên Trọng nói: "Xảy ra chuyện gì?"



Giản Thành: "Phế tích của Lãm Nhật Các ở hậu sơn, sư huynh gọi ta qua hỗ trợ dọn gạch."



Trong lòng Cung Thiên Trọng cười điên, trên mặt nghiêm trang: "Đây là một chuyện tốt!"



Giản Thành: "............chuyện tốt?'



Cung Thiên Trọng: "Gặp chuyện, người đầu tiên Trần đạo hữu nghĩ đến là ngài, đây không phải chuyện tốt sao?"



".........." Giản Thành nửa há mồm, kinh ngạc mà nhìn Cung Thiên Trọng.



Wow, hắn nói rất có đạo lý chính mình thế nhưng không có lời gì để nói.



Giản Thành thu hồi đạo phù, duỗi tay đè ở trên vai Cung Thiên Trọng, đồng dạng nghiêm trang: "Thân là hảo hữu chí giao của ta, Thương đạo hữu, ngươi tất nhiên phải đi cùng ta a!"



"............' Cung Thiên Trọng nhắc nhở Giản Thành: "Đó chính là Lãm Nhật Các! Ta nhớ rõ chưởng môn là ở tại Lãm Nhật Các đi?"



Chủ nhân của ta nha, ta còn là một ma tu đâu! Không sợ ta bị chưởng môn vỗ một chưởng chụp chết sao?



Giản Thành nhún vai: "Ta không tin chưởng môn sư bá có thể nhìn sư huynh dọn gạch, ông ấy khẳng định đi rồi."



"Lãm Nhật Các nhất định có nhiều thứ tốt đi?"



Cung Thiên Trọng tiếp tục nói: "Thậm chí còn có công văn cơ mật?"



Để cho một ma tu như ta nhìn thấy không thành vấn đề chứ?



Giản Thành càng là trợn trắng mắt: "Ngươi suy nghĩ nhiều quá, công văn hàng ngày của tông môn đều ở nơi này của sư huynh, ở ngay trên thư án cách vách."



Hắn bắt lấy Cung Thiên Trọng: "Đi! Chúng ta cùng đi dọn gạch!"



Cung Thiên Trọng rốt cuộc không còn lời gì để nói, hắn cười khổ nói: "Dám không tòng mệnh?"



Chờ tới thời điểm họ đến Lãm Nhật Các, Trần Húc Chi đã thu hồi hết thảy vật phẩm cùng tư liệu quý giá trong Lãm Nhật Các.



Trần Húc Chi chú trọng tiểu tiết hơn so với Giản Thành, tất nhiên sẽ không phạm lỗi ở phương diện này.



Y gọi Giản Thành tới đây dọn gạch, căn bản không phải cái gì mà 'cùng với sư huynh dọn gạch gia tăng tình cảm' hay 'sư huynh có việc người đầu tiên nghĩ tới là ta', bởi vì tổng quản chân chính của Lãm Nhật Các là Tân bá a! Bạch Anh chưởng tôn là có tôi tớ!



Bạch Anh chưởng tôn thân là người đứng đầu tông môn, tất nhiên tôi tới dông đảo, giờ phút này những tôi tớ đó dưới sự chỉ dẫn của Trần Húc Chi thu dọn phế tích, Trần Húc Chi sở dĩ gọi Giản Thành tới, chỉ hi vọng Giản Thành có thể xoát một chút hảo cảm ở nơi này của Bạch Anh chưởng tôn.



Rốt cuộc........... khụ khụ, thanh Kim dương kiếm kia nguyên bản là đưa cho Bạch Nguyệt Liên, hiện giờ Trần Húc Chi lại đưa cho Giản Thành, Trần Húc Chi lo lắng cho Giản Thành hộc máu nhưng sau khi hắn tỉnh lại, liền bắt đầu lo lắng cho an nguy của hắn.



"Cho nên ngươi gọi ta tới, chính là để ta ở chỗ này chỉ điểm một chút?"



Giản Thành có chút buồn bực, hắn còn tưởng có thể cùng sư huynh đến một hồi vận động đồng cam cộng khổ đâu!



Trần Húc Chi kiên nhẫn mà nói: "Tân bá đi theo sư phụ đã nhiều năm, ngươi ở trước mặt ông ấy biểu hiện một chút, trong lúc lơ đãng ông ấy có thể nói giúp ngươi một lời, có thể hữu dụng hơn nhiều so với ta."



Giản Thành càng buồn bực: "Ta tốt xấu gì cũng mang Bạch Nguyệt Liên về!"



Trần Húc Chi chỉ ra: "Ngươi cũng biến sư muội thành đầu trọc." Dừng một chút, y nói: "Linh kiếm ta đưa cho ngươi, là bởi vì cách này có thể giúp ngươi hồi phục thương thế nhanh nhất, nhưng chỉ sợ sư phụ không nghĩ như vậy, ông ấy có thể........."



Trần Húc Chi ám chỉ Giản Thành: "Ông ấy có thể là tức giận, thậm chí sẽ sinh ra một vài ý tưởng không tốt với ngươi."



"Tỷ như phá hủy đan điền trực tiếp cướp linh kiếm về.



Giản Thành nghe xong lại ưỡn ngực, một bộ không thèm để ý: "Không có việc gì, ta không thành vấn đề!"



Đời trước Bạch Anh chưởng tôn liền hận không thể chưởng chết hắn, hắn không phải vẫn sống sao?



Bất quá nguyên nhân đời trước là Bạch Nguyệt Liên, đời này đổi thành Trần Húc Chi, này thật đúng là quá tốt!



Đôi mắt Giản Thành phát sáng, ánh mắt hắn nóng bỏng mà chuyên chú.



"Sư huynh là tốt với ta, ta sẽ không để sư huynh khó xử."



Trần Húc Chi nghe xong ngược lại áy náy trong lòng: "Là ta lúc ấy xử lý quá mức lỗ mãng."



"Không! Ta thực vui vẻ!" hắn ôn nhu nói: "Bị chưởng môn nhìn chằm chằm, lòng ta đích xác có chút bồn chồn, sư huynh gọi ta tới là vì đề điểm ta, lòng ta thực cảm động."



Thanh âm Giản Thành thực nhẹ, giống như một mảnh lông chim dừng ở trong lòng.



"Từ sau khi ta rời khỏi nhà, không còn ai vì ta suy nghĩ như vậy."



====================



Tác giả có lời muốn nói:



Cung Thiên Trọng: Chủ nhân nịnh nọt thật giỏi, không chỉ nói với ta, còn tự mình bồi thêm một câu đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện