Trần Húc Chi khiếp sợ mà nhìn cái nôi trước mặt.



Đây, đây là tiểu sư muội?



Trần Húc Chi nhìn oa oa trong nôi, tiểu oa nhi mặc một cái yếm màu đỏ, trên đầu không có một sợi tóc, khuôn mặt nhỏ trăng nõn mượt mà, đôi mắt nhắm tịt, một bàn tay hàm trong miệng, giống như bộ dáng đang ngủ.



Trần Húc Chi lại đi nhìn Diệp Vô Cấu, vẻ mặt Diệp Vô Cấu hiền hòa nhìn oa oa trong nôi, ánh mắt tỏa sáng, ôn nhu như nước, khớ miệng ngậm ý cười say lòng người, phảng phất như oa oa trong nôi là bảo bối trong lòng nàng, nhìn đến Trần Húc Chi nổi da gà trong lòng.



Trần Húc Chi ngăn chặn cảm giác quỷ dị dưới đáy lòng, miễn cưỡng cười nói: "Sư muội thật là mượt mà đáng yêu."



Diệp Vô Cấu nghe xong Trần Húc Chi khích lệ, ánh mắt nhìn Trần Húc Chi ôn hòa cực kỳ: "Đúng vậy, hài tử nho nhỏ mềm mụp, ngươi xem, cánh tay nhỏ giống như là củ sen."



Tươi cười trên mặt Trần Húc Chi đều nhanh cứng đờ, y nói: "Không biết sư phụ ở đâu? Đệ tử nhận được truyền thư, nói sư phụ muốn tìm ta?"



Diệp Vô Cấu cười ngâm ngâm chỉ vào cánh cửa bên kia: "Hắn ở bên trong kia đâu, ngươi đi tìm hắn đi."



Trần Húc Chi lập tức đứng dậy, sau khi khom người hành lễ, dùng tốc độ nhìn như thong thả ổn trọng, trên thực tế là tốc độ như bay nhanh chóng vèo một cái đứng trước cửa, y cất cao giọng nói: "Đệ tử Trần Húc Chi, bái kiến sư phụ."



Một đạo thanh âm bình thản vang lên: "Vào đi."



Trần Húc Chi vội vã không ngừng đẩy cửa đi vào.



Phảng phất như phía sau có mãnh thú đuổi theo.



Sau khi tiến vào, Trần Húc Chi nhanh chóng nhìn lướt qua hoàn cảnh chung quanh.



Đây là chính đường, đối diện treo một bức họa nữ tử khiêu vĩ, hai bên để ghế dựa, Bạch Anh chưởng tôn ngồi ở thượng đầu, ông tựa hồ đang nhìn cái gì, sau khi thấy Trần Húc Chi tiến vào, liền đặt sách lên bàn trà.



Bạch Anh chưởng tôn cười chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh: "Ngồi đi."



Trần Húc Chi ngồi xuống, giương mắt nhìn Bạch Anh chưởng tôn, phát hiện sư phụ nhà mình hiện tạo hoàn toàn có thể dùng xuân phong đắc ý tới để hình dung, ý cười trên khóe miệng căn bản không ngăn được.



Trần Húc Chi đầy đầu hắc tuyến, y chậm rì rì mà nói: "Sư phụ, Lãm Nhật Các của ngài đã được khôi phục nguyên dạng."



Bạch Anh chưởng tôn gật đầu: "Ta đã biết.



Tân bá tất nhiên sẽ hội báo cho Bạch Anh chưởng tôn.



Trần Húc Chi nhấp môi, y thật cẩn thận nói: "Tiểu sư muội................"



Bạch Anh chưởng tôn liếc mắt nhìn Trần Húc Chi một cái, nhàn nhạt nói: "Diệp sư bá của ngươi hiện tại là tu sĩ Hóa Thần."



"................" Trần Húc Chi hít ngược một hơi khí lạnh: "Ngài là nói sư bá nàng.............."



Má ơi, này liền Hóa Thần?



Bạch Anh chưởng tôn: "Trước đó đã nói với ngươi, bản thân Vô Cấu có chút vấn đề, cần Nguyệt Liên trợ giúp."



Trần Húc Chi khiếp sợ cực kỳ: "Nhưng ngài không phải nói muốn ta cùng sư muội song tu sao?"



"Vô Cấu tìm linh căn giống nhau, không cần ngươi hỗ trợ, chỉ cần Nguyệt Liên là đủ rồi." Bạch Anh chưởng tôn hàm hồ nói: "Dù sao Vô Cấu đã không có vấn đề, ngươi cũng không cần lại miễn cưỡng."



Trần Húc Chi ngơ ngẩn, y nhỏ giọng nói: "Vậy sư muội một lần nữa biến thành hài tử, là bởi vì trợ giúp sư bá tiến giai sao?"



Bạch Anh chưởng tôn: "Ân, bất quá mười mấy năm mà thôi, Nguyệt Liên thực nhanh liền trưởng thành."



Ông ngữ khí bình đạm như đúng vậy, người tu đạo sao, kẻ hèn mười mấy năm búng tay liền qua.



Tâm tình Trần Húc Chi khá phức tạp, y nhịn không được hỏi: "Vậy hiện tại thần trí của tiểu sư muội là hài đồng?"



"Đây là tất nhiên." Bạch Anh chưởng tôn hơi hơi mỉm cười: "Vô Câu còn chưa từng nuôi hài tử qua đâu, hơn nữa như vậy cũng tốt đối với Nguyệt Liên."



Trần Húc Chi hơi há mồm, yên lặng đem lời nói nuốt lại trong bụng.



Loại sự tình này y không có chỗ nói chuyện, chỉ là..............ai, tiểu sư muội thực khổ bức a = =



"Ta gọi ngươi tới là để nói với ngươi một chút, sư bá ngươi hiện giờ chuyên tâm nhìn hài tử, việc của Giới Luật Đường liền không có công phu nhìn chằm chằm." Bạch Anh chưởng tôn nói: "Ngươi cũng đã là Kim Đan hậu kỳ, là thời điểm bắt đầu học tập xử lú công việc của Giới Luật Đường phụ thuộc chủ phong."



Ông nhìn Trần Húc Chi: "Ta nghe nói ngươi mấy hôm trước đi theo Sóc Nguyệt tìm hiểu về Huyễn Thiên Bộ?"



Trần Húc Chi dưới cái nhìn chăm chú của Bạch Anh chưởng tôn, y khô khốc gật đầu: "Vâng, Sóc Nguyệt sư tỷ nói ta nếu đã là tu sĩ Kim Đan, có một số việc cần phải tìm hiểu một chút.'



Bạch Anh chưởng tôn ừ một tiếng: "Nha đầu kai nói cũng không sai, bất quá ngươi dù sao cũng là đệ tử chủ phong, trước tiên luyện tập ở Giới Luật Đường đi."



"Vậy còn sự vụ ở tông môn............" trong lòng Trần Húc Chi có chút hỏng mất, ông ấy còn muốn lại thêm nhiều sự vụ nữa?



"Ta cùng Vô Cấu sẽ ở tại Lãm Nhật Các, ngươi không cần nhọc lòng." Bạch Anh chưởng tôn cười tủm tỉm nói: "Ta dù sao cũng là chưởng môn, đẩy hết chuyện cho ngươi, tuy rằng có thể để cho ngươi rèn luyện, nhưng chung quy cũng chiếm mất thời gian của ngươi."



Trần Húc Chi nghe thế lập tức xoay người quỳ xuống, y nhanh chóng nói: "Sư phụ, ta..........."



"Ngươi không cần suy nghĩ nhiều." Bạch Anh chưởng tôn tự mình nâng Trần Húc Chi dậy, cười vỗ vỗ bả vai Trần Húc Chi: "Ngươi đứa nhỏ này liền hay nghĩ quá nhiều, vi sư không có ý gì khác, trước kia tinh lực không đủ, ngươi giúp ta chia sẻ rất nhiều, hiện giờ sự tình đều giải quyết, vi sư rốt cuộc rảnh tay, ngươi cũng có thể nghỉ ngơi nghỉ ngơi."



Trần Húc Chi nhìn Bạch Anh chưởng tôn, tâm nhấc tới cổ họng chậm rãi trở lại bụng.



Nhìn dáng vẻ Bạch Anh chưởng tôn thật sự không sinh khí, vậy thật tốt quá.



Trần Húc Chi không phải không biết đồn đãi về y —— Trần Húc Chi y thế nhưng bị người coi là quyền chưởng môn!



Trước kia y là Trúc Cơ kỳ, loại đồn đãi này còn chưa lan rộng, hiện giờ y là Kim Đan hậu kỳ, không biết khi nào liền tiến giai Nguyên Anh, hơn nữa lần thăm dò bí cảnh này, đệ tử Thái Tố Cốc cùng đệ tử Đại Nhật Tiên Tông sau khi đi ra cư nhiên là Trần Húc Chi an bài, trưởng lão Nguyên Anh của Thái Tố Cốc lấy lễ đối đãi, tức khắc lời đồn càng truyền càng xa, căn bản không ngăn được.



Nhưng y cũng không có biện pháp a!



Toàn đầu của sư phụ đều là Diệp sư bá, mạch não Diệp sư bá không biết là nghĩ gì, sự tình chủ phong không ai quản, đệ tử Tinh Hải phong cùng Huyễn Nguyệt phong một người có khả năng thì đã chạy, phóng mắt nhìn lại, rõ ràng Đại Nhật Tiên Tông cũng coi như nhân tài đông đúc, nhưng một người làm việc cũng không có!!



Trần Húc Chi có thể làm sao bây giờ? Y cũng thực tuyệt vọng a!



Dù cho Bạch Anh chưởng tôn không đề cập tới, Trần Húc Chi cũng đang cân nhắc chuyện này, nếu thật sự không ai chia sẻ, y liền tính toán học theo Tiêu Thâm Thủy, dùng du lịch đại pháp, y cũng tính chạy ra ngoài du lịch.



Bất quá Bạch Anh chưởng tôn chủ động ra tay giúp ý giải quyết vấn đề này, Trần Húc Chi tức khắc cảm thấy trong lòng ấm áp dào dạt.



Bạch Anh chưởng tôn cười tủm tỉm nói: "Chuyện ở Giới Luật Đường đều giao cho ngươi, ta nhưng thật ra muốn xem, nha đầu Sóc Nguyệt kia có dám ném sự tình của Huyễn Nguyệt phong lên tay ta hay không."



Trần Húc Chi nhịn không được phốc nở nụ cười, y nhỏ giọng nói: "Sóc Nguyệt sư tỷ nhất định sẽ thực sự hỏng mất."



"Hừ, nha đầu kia chính là quá lười nhác." Bạch Anh chưởng tôn không thèm để ý nói: "Ngươi ở Giới Luật Đường hảo hảo học bí thuật của Giới Luật Đường."



Trưởng giả tóc xám bỡn cợt chớp chớp mắt: "Bí thuật Giới Luật Đường chỉ có đường chủ không cần điểm cống hiến cũng có thể tìm đọc."



Hô hấp Trần Húc Chi tức khắc dồn dập lên, y hỏi: "Sư phụ cũng từng xem qua sao?"



Bạch Anh chưởng tôn tấm tắc nói: "Vi sư nhưng chưa từng làm đường chủ Giới Luật Đường, một ít bí thuật của ta đều là sư bá của ngươi nhập cư trái phép cho ta."



Ông giơ ta chọc chọc ót của Trần Húc Chi: "Tiểu tử ngốc, hảo hảo học đi."



Trần Húc Chi lập tức nhếch miệng cười, cười đến ngây ngốc.



Bạch Anh chưởng tôn đứng dậy: "Ngươi trở về thu thập một chút đồ vật, hôm nay liền tới đây đi."



Trần Húc Chi vội vàng thu liễm biểu tình, y nói: "Đúng rồi, sư phụ, nếu sư muội thành hài tử, vậy Kim dương kiếm kia............"



"Kim dương kiếm?" Bạch Anh chưởng tôn nhìn Trần Húc Chi, đột nhiên phản ứng lại: "Ngươi luyện hóa Kim âm kiếm?!"



Trần Húc Chi sờ sờ cái mũi, khô khốc nói: "Đệ tử là thuộc tính kim thủy a, tiểu sư muội tuy rằng là thuộc tính thủy mộc nhưng mộc thủy nhóm lửa, dùng Kim dương kiếm cũng thực thích hợp, ta liền luyện hóa Kim âm kiếm, để lại Kim dương kiếm cho tiểu sư muội............"



Bạch Anh chưởng tôn nhíu mày, ngay sau đó lại giãn ra nói: "Một khi đã như vậy, ngươi dùng cả hai thanh không phải là được sao?"



Trong lòng Trần Húc Chi cũng nhẹ nhàng thở ra, nói ngắn gọn quyền xử lý Kim dương kiếm liền thuộc về y?



Y nói: "Vâng, đệ tử minh bạch."



Cùng ngày, Trần Húc Chi liền dọn đồ đến Giới Luật Đường.



Bạch Anh chưởng tôn mang theo Diệp Vô Cấu cùng với tiểu oa nhi Bạch Nguyệt Liên mới ra lò trở về Lãm Nhật Các ở, chính là đem Sóc Nguyệt của Huyễn Nguyệt phong cùng với Hà Minh của Tinh Hải phong gọi đến trước mặt gõ một trận.



Bạch Anh chưởng tôn đem sự vụ của hai phong đều ném trở về, cũng giao trách nhiệm cần phải mỗi ngày xử lý xong đều phải nộp lại đây, nếu xử lý có sai lầm liền trừ đi điểm cống hiến cho tông môn!



Sóc Nguyệt nghe xong trước mắt tối sầm thiếu chút nữa ngã xuống đất không dậy nổi, sắc mặt Hà Minh trắng bệch trở về tìm Giản Thành, nề hà Giản Thành còn đang bế quan, Hà Minh chỉ có thể mang theo vẻ mặt đau khổ kêu bọn sư huynh đệ tỷ muội tới nghĩ cách.



Nghe nói Bạch Anh chưởng tôn xuất quan, hai trưởng lão Thái Tố Cốc lập tức thò qua tới, tỏ vẻ muốn mang theo đệ tử về.



Bạch Anh chưởng tôn đồng ý, trở về nhanh đi trở về nhanh đi, mang theo Ngô Bảo Bảo vì thất tình mà mỗi ngày say rượu đi đến lâm sơn Tây Nam nổi điên cùng đám khỉ nhanh nhanh cút đi đi!



Đệ tử Thái Tố Cốc lập tức rời đi, Thủy Nhu xen lẫn trong đó bình yên rút lui.



Tông môn phụ thuộc nhìn thấy đệ tử Thái Tố Cốc đều đi rồi, bọn họ cũng lại đây xin lại đây cáo từ, Bạch Anh chưởng tôn cũng không ngăn trở, sau khi xác định bọn họ nộp lên tài liệu cũng không có vấn đề gì, liền thả người.



Cung Thiên Trọng lập tức theo nhóm chạy đi.



Chờ sau khi Giản Thành xuất quan, mới phát hiển hết thảy đều biến đổi.



Tiểu đệ chạy, sư huynh cũng chui vào Giới Luật Đường, xử lý sự vụ tông môn liền thành Bạch Anh chưởng tôn, hắn còn chưa phản ứng lại, đã bị Hà Minh bắt tráng đinh, hỗ trợ xử lý sự vụ Tinh Hải phong.



............này nhưng khó chết Giản Thành.



Giản Thành đơn giản học theo sư phụ tiện nghi Tiêu Thâm Thủy, cũng chạy ra khỏi tông môn du lịch.



Hắn lần này bế quan đánh sâu vào Kim dương kiếm, cuối cùng bởi vì linh căn của mình có vấn đề mà thất bại trong gang tấc.



Giản Thành lúc này mới nhớ tới chính mình cũng không phải đơn linh căn sau khi thuần hóa, mà là ngũ linh căn.



Loại tạp linh căn này của hắn cần trải qua thuần hóa, biến thành ngụy đơn linh căn, mới có thể giảm bớt phiền toái cùng tiêu hao khi tiến giai.



Vì thể Giản Thành rời tông môn, xuyên qua Vọng Đoạn sơn, đi đầm lầy Vân Vụ tìm Huyền Sơ Xà, nhằm thay đổi linh căn của mình.



Trước khi đi, hắn đưa phát một đạo phù đưa tin cho Trần Húc Chi.



Trần Húc Chi đang trầm mê trong bí thuật của Giới Luật Đường, chỉ là tùy ý gật đầu, tỏ vẻ đã biết, liền không để ý.



Giản Thành tốt xấu gì cũng là lão tổ Hóa Thần, chỉ cần hắn không tìm chuyện, ai còn có thể tìm hắn gây phiền toái?



Sự thật chứng minh Trần Húc Chi nghĩ quá đơn giản, ước chừng qua một tháng, Giản Thành liền đưa cho Trần Húc Chi một phần đại lễ.



Thiếu chút nữa dọa hỏng Trần Húc Chi = =

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện