Tôi nghe chị Loan kể về chuyện của Nhi mà cứ canh cánh trong lòng. Ông Trời ưu ái ban cho chị ta mọi thứ tiền bạc, gia thế, nhan sắc thì có lí do gì phải sa vào con đường đầy tội lỗi đó? Tôi không bênh chị ta, thậm chí còn chút oán hận. Nhưng thấy kết cục này, thực lòng tôi cũng chẳng vui vẻ gì...

Thở dài thườn thượt, bước ra khỏi bếp cho thoải mái đầu óc. Thì lại phát hiện ra anh Sơn và Thiện đang ngồi nói chuyện:

- Sao mày không cho Hoài biết nhà hàng này là của mày mở?

- Cô ấy mà biết, cô ấy không đến đây làm đâu.

- Gì mà vô lí thế.

- Tính Hoài xưa nay vậy rồi, thà cắn răng chịu hết vận đen về mình chứ không muốn ai thương hại cả.

- Chẳng lẽ mày định giấu cả đời?

- Giấu được ngày nào hay ngày đó, mày cố gắng giúp tao thêm một thời gian nữa nhé.

- Giúp mày thì tao không ngại gì. Nhưng bên công ty, ông già gọi về mấy lần rồi. Nhiều nhất tao giúp mày quản lí nhà hàng được thêm 3 tháng nữa thôi.

- 3 tháng cũng oki...Để tao lựa thời gian từ từ nói chuyện với Hoài...

Sơn nhìn Thiện đầy châm chọc, cầm điếu thuốc lá lên:

- Tao chưa thấy đứa nào yêu vào mà khổ như mày. Có tiền cũng không được khoe.

- Khổ cái đầu mày ý...Không biết gì thì đừng có nói...

Từng câu, từng chữ tôi nghe không lọt tí nào. Vậy ra nhà hàng này là của Thiện, vì không muốn tôi biết chuyện nên anh mới nhờ anh Sơn đến làm quản lí.

Hình như anh hiểu tôi rất rõ. Đúng như lời anh vừa nói nếu ban đầu tôi biết đây là nhà hàng Thiện mở, thì tôi nhất quyết không đến làm đâu...

Tính đến giờ mọi chuyện anh làm cho tôi quá nhiều. Tôi tuy ngang bướng hơi cố chấp, nhưng cũng thuộc dạng biết điều. Sẽ không vì "cái tôi" quá lớn mà đạp nên những cố gắng của anh đâu.

- Hoài ơi...Ra đây ngồi...

Tiếng anh Sơn cắt ngang dòng suy nghĩ vẩn vơ của tôi. Tôi luống cuống nắm chặt vạt áo:

- Dạ thôi ạ. Hai anh cứ nói chuyện đi. Em vào làm việc đây.

- Em đứng từ nãy đến giờ, chắc cũng nghe hết đầu đuôi câu chuyện của bọn anh rồi. Anh không biết giữa em và Thiện là loại tình cảm gì? Nhưng anh vẫn muốn nhắc em, đừng vì cái lòng tự trọng thái quá mà tổn thương chính bản thân mình.

Thiện thấy Sơn nói năng không kiêng dè, quay sang lườm Sơn hắng giọng:

- Mày có im không thì bảo?

- Tao chỉ nói đúng sự thật thôi.

- Ai mượn mày nói? Lắm chuyện thế.

- Oki...Tao trả lại không gian riêng tư cho mày. Mày cứ sợ Hoài sẽ biết chuyện, nhưng tao thấy em ấy bình thường mà. Có chút nào không hài lòng đâu...

Nói rồi Sơn lững thững bước đi, để lại tôi và Thiện nhìn nhau chằm chằm:

- Anh xin lỗi...

Tôi lắc đầu, xua xua tay:

- Xin lỗi em vì chuyện gì? Nếu vì chuyện nhà hàng này là của anh mở, thì không cần đâu. Em không trách anh.

- Hoài..

- Em nói thật đấy. Đúng là em hơi bất ngờ nhưng như vậy cũng tốt. Với khả năng và điều kiện của anh thì việc mở nhà hàng là chuyện sớm hay muộn thôi. Có gì phải lăn tăn?

- Thế mà anh cứ sợ...

- Sợ em mặc cảm không dám đến đây làm chứ gì? Anh hơi coi thường em rồi đấy.

- Ở đây khoảng cách hơi xa so với nhà em, xe bus trạm này lại đông người quá. Hay em và Hòa chuyển đến gần đây cho tiện đi...

- Để em về bàn lại với chị ấy xem thế nào. Nhưng chắc chị ấy không đồng ý đâu, vì đang quen nếp sống chổ cũ rồi.

___

Tối hôm đó, tôi về bàn bạc với chị Hòa thật. Chị nghe xong nhảy dựng cả lên:

- Tao không chuyển nhà đâu, ở đây đang thoải mái. Với lại quán thuốc của tao cũng tiện đường đi lại.

- Nhưng em đi làm xa quá.

- Xa kệ mày. Không thì một mình mày chuyển đi. Giờ mày trưởng thành rồi, có những việc phải tự mình quyết định thôi.

- Chị hâm à? Hai chị em đang ở cùng nhau, tự nhiên lại bảo em chuyển ra sống một mình?

- Chứ còn gì nữa. Mày lên đây cũng hơn năm rồi, chẳng lẽ định bám váy tao suốt đời? Ra ngoài va vấp xã hội cho khôn lên, để tao còn đi lấy chồng nữa chứ.

Tôi gọi điện cho Thiện, kể lại toàn bộ những lời chị Hòa vừa nói. Anh nghe đến đâu cười không ngớt đến đó:

- Hay là em dọn sang nhà anh. Vừa đỡ tốn tiền nhà, sáng đi làm lại có tài xế riêng...

- Anh đang nghĩ gì vậy?

- Ơ anh nói thật mà. Năm nay em Kim Lâu không cưới được, thì mình cứ ở chung cho quen rồi sang năm cưới là vừa đẹp.

Tôi đánh trống lảng, coi như không nghe thấy gì:

- Thôi em đi ngủ đây, nay mệt quá. Anh ngủ ngon nha...

Tắt vội điện thoại không để Thiện trả lời, tôi vỗ vỗ tay vào mặt thả người xuống giường. Tự nhiên trong lòng cứ thấy vui vui, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay...

Một tuần sau, không hiểu lí do gì tin tức này lọt đến tai chị Hòa. Chị vui sướng còn hơn cả tôi. Khuyên bảo không được thì thẳng tay tống tôi ra khỏi nhà, gọi cho Thiện đến đón. Và từ đó, tôi chính thức trở thành con sâu gạo nhà anh.

Bình thường Thiện có thuê 1 cô giúp việc theo giờ, nhưng khi tôi chuyển sang thì anh thuê cô toàn thời gian luôn...

Sáng dậy anh phụ trách nấu đồ ăn sáng, rồi chở tôi đi làm. Kết thúc ngày dài mệt mỏi, chúng tôi lại về cùng nhau. Cả hai hầu như ai cũng thấy thỏa mãn với cuộc sống hiện tại.

Mọi thứ quá hoàn hảo, cho đến tối hôm ấy Thiện rủ tôi cùng đi liên hoan lớp. Mà tôi tới tháng, ngại không muốn đi, đành ở nhà chờ anh về.

Đến hơn 8h sự xuất hiện của một người khách không mời mà tới, làm tôi có chút lo lắng...

Nhung đứng ngoài cổng, nhàn nhã bấm chuông. Tôi cũng lịch sự chào hỏi, mở cửa mời vào nhà đàng hoàng:

- Em chào chị.

- Anh Thiện đâu?

Câu hỏi cộc lốc càng làm tôi khó chịu hơn, mặt chẳng còn chút vui vẻ, hào hứng gì. Nhưng vẫn phải trả lời:

- Anh ấy đi họp lớp rồi ạ.

- Sao không dẫn em theo nhỉ? Hay là...

- À không. Tại em khó chịu nên ở nhà thôi. Chứ anh ấy cũng rủ mấy lần, mà không muốn đi...

- À...Chị tò mò về chuyện tình cảm của em và anh Thiện tí được không?

Tôi gật đầu đáp ứng. Nhung cười cười tiếp tục lên tiếng:

- Hai người yêu nhau được bao lâu rồi?

Tôi nhếch mép như có như không, trả lời khiêu khích:

- Em cũng không nhớ rõ lắm đâu, chắc khoảng gần 1 năm thôi. Hồi đó em mới từ quê lên, đi vào làm việc gặp anh Thiện cái yêu luôn đến giờ. Kể ra cũng lạ thật, cứ y như em đang viết truyện ngôn tình ấy chị nhỉ?

- Vậy hả?

- ...

Tôi để ý Nhung không có biểu hiện gì khác thường. Chỉ nhẹ nhàng móc cái điện thoại di động từ trong túi xách ra. Lướt lướt một hồi, mới đẩy đến trớc mặt tôi:

- Em nhìn thử xem chị này có quen mắt không?

Tôi cúi xuống nhìn chiếc điện thoại trên bàn, nhìn một lần không rõ phải cúi đầu phóng to ảnh ra nhìn lại....

Không tin nổi...

Chuyện gì đây?

Nhung thấy biểu hiện của tôi, nhàn nhạt lên tiếng:

- Quen lắm phải không?

Tôi không trả lời, cứ chăm chú nhìn mãi vào cô gái trong ảnh. Rồi như chết lặng khi nhận ra khuôn mặt của chị ấy, giống tôi đến 6 phần. Nhất là đôi mắt to tròn đen láy, không lẫn vào đâu được.

Sống hơn 20 năm trên đời, bình thường người giống người tôi chỉ thấy trên tivi. Chứ nằm mơ cũng không ngờ, hôm nay mình lại là nhân vật chính...

Nhung nhẹ nhàng cầm điện thoại lên:

- Đây là chị gái tôi, tên là Phương. Cũng là người yêu cũ của anh Thiện. Chắc hẳn nhìn vào đôi mắt chị ấy, cô cũng biết tôi định nói gì chứ?

- Ý chị anh Thiện yêu tôi vì tôi giống chị gái chị sao?

- Đúng vậy. Giữa chị ấy và anh Thiện từng có 1 tình yêu rất đẹp.

- Là đã từng, chứ không phải hiện tại...

Nói thì nói thế thôi, chứ tim tôi giờ đang đập "thình thịch". Tôi bắt đầu cảm thấy nhạy cảm hơn khi yêu Thiện. Và lẽ dĩ nhiên, lúc phát hiện ra mình có điểm giống người yêu cũ của anh thì tôi cũng chẳng vui vẻ.

Cảm giác như bị anh lừa gạt, sự tin tưởng của tôi giành cho anh cứ theo đó ít dần đi. Nhưng bên ngoài vẫn cố chấp tỏ ra không có việc gì.

- Tôi vì chị gái mình nên phải có trách nhiệm nói rõ chuyện này với cô. Còn việc cô nghĩ thế nào thì cũng không quan trọng với tôi. Tôi về đây. Hi vọng chúng ta không gặp lại nhau nữa.

Nhung đứng dậy, quay người bước đi. Tôi hỏi với theo sau:

- Vậy giờ chị ấy đâu?

- ...(Im lặng không tiếng động)

- Tôi muốn gặp chị ấy.

- Vậy cô về hỏi anh Thiện sẽ rõ hơn...

Nhìn bóng lưng Nhung rời đi trong lặng lẽ. Tôi lại có chút oán trách ông Trời. Cứ tưởng hạnh phúc sắp mỉm cười với tôi và Thiện. Nhưng không, mọi chuyện vẫn luôn quanh quẩn rối như tơ vò. Cửa nhà mở toang, đèn thắp sáng trưng. Tôi ngồi im bất động chờ từng phút Thiện về.

30" sau anh xuất hiện, nhìn tôi ngồi chờ trong nhà. Anh vội vàng đóng cửa, chạy đến ôm lấy tôi:

- Khó chịu sao không đi ngủ sớm, chờ anh đến giờ này làm gì?

Tôi gỡ tay anh ra, hai mắt rưng rưng:

- Chị Phương đang ở đâu?

- Phương...

Nhắc đến cái tên ấy, đúng như dự đoán của tôi anh hiển nhiên giật mình. Vậy là mọi chuyện đã rõ, tất cả những điều Nhung vừa nói đều là sự thật.

- Nhung vừa đến đây nói chuyện với em à?

- Anh định giấu em đến bao giờ? Cảm giác đùa giỡn người khác làm anh vui lắm sao?

- Em bình tĩnh nghe anh nói đã. Chuyện không nghiêm trọng như em nghĩ đâu.

Tôi bịt tai, sống chết lắc đầu nguầy nguậy:

- Anh đừng nói gì nữa. Em không muốn nghe?

- Anh phải nói, nhất định phải nói. Phương không liên quan đến chuyện này đâu. Cô ấy đã mất rồi, em và cô ấy là hai người khác nhau hoàn toàn. Sao có thể gộp lại thành 1 chuyện được?

- Anh nói chị Phương đã mất?

- Ừ. Nhung không kể cho em nghe à? Cô ấy mất được 3 năm rồi, bị bệnh tim bẩm sinh.

- Và anh coi em là kẻ thế chỗ cho chị ấy?

- Anh thừa nhận lần đầu tiên gặp em, anh có chút hoang tưởng. Nhưng khi tiếp xúc với em, làm việc cùng em thì anh đã sớm nhận ra hai người không liên quan đến nhau rồi. Anh không nói với em, vì anh sợ khi em biết chuyện em sẽ phản ứng như hôm nay.

- Giữa em và anh không có 1 lời nói dối nào nhân danh điều tốt đẹp cả. Cũng chẳng có sự lừa đảo nào là vì tốt cho em. Anh không hiểu hay cố tình không hiểu?

- Hoài...Em đừng lí trí quá được không?

- Chúng ta ngay từ khi bắt đầu đã quá vội vàng, nên giờ tốt nhất cho nhau chút thời gian nhìn lại mọi chuyện đi...

- ...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện