Một tuần trôi qua ở bệnh viện, Lăng Nhữ Y dần dần hồi phục sức khoẻ, cô được xuất viện trở về nhà. Một tuần qua cơ thể hồi phục rất tốt, từ cơ thể đến tâm thất đều rất thoải mái, mấy hôm nay cô không còn cảm giác nặng trĩu trong lòng nữa.

Giống như cô nghĩ rất thông suốt, không còn đặt nặng vấn đề gì nữa làm cho trái tim nhẹ nhõm không ít. Lăng Nhữ Y đã quyết định rồi, cô vẫn sẽ tiếp tục nắm giữ hôn nhân này, cho dù có bị anh rẽ mạc thì cô vẫn sẽ nắm lấy anh.

Đây không còn là cảm giác nữa, nó là trách nhiệm của Nhữ Y, những tổn thương cô gây ra, ít nhất cô phải bù đắp được một phần mới có thể nhẹ nhõm rời đi. Cô sẽ cố gắng bù đắp cho anh, bị anh khinh thường một chút thì đã làm sao, chỉ cần ngày Nhữ Y buông tay, cô không còn bị lương tâm dằn dặt nữa.

Cô đã nghĩ thông rồi, trái tim bỏ xuống được một bao cát to bự, cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.

Trở về căn nhà sau một tuần vắng bóng, Mạc Đình Quân cũng không có ở nhà, căn nhà một tuần không có người đã bám ít bụi trên kệ bàn. Lăng Nhữ Y vừa trở về nhà đã phải soắn lên tay áo hoá thành cô tiên dọn dẹp nhà cửa, cô dọn từ phòng khách dài vào nhà bếp rồi phòng ngủ, dọn dẹp xong liền nấu một bữa cơm thịnh soạn tự thưởng cho bản thân. Cô lay hoay nấu ăn, bật lên bản nhạc xưa cũ vừa nấu ăn vừa phiêu bạc theo nhạc cổ, nấu xong thì ngồi trên bàn ăn lớn vừa đung đưa theo nhạc vừa thưởng thức đồ ăn tự nấu.

Ưm... Phải công nhận, cô nấu ăn rất ngon ah. Này không phải là cô đang tự khen tự mãn đâu, cô nấu ăn ngon thật, so ra thì không thua kém mấy nhà hàng là bao. Ngon như thế mà cô mời mọc anh bao nhiêu lần đều bị từ chối, Mạc Đình Quân đúng là không biết tận hưởng hương vị nhân gian.

Nhớ những lần cô nấu cả một bàn cực kì thịnh soạn, anh cũng không rớ đến, cô một mình cũng không thể ăn hết, bỏ đi rất nhiều đồ ăn. Đồ ăn ngon như vậy mà anh toàn lãng phí, thật là không biết hưởng thụ mỹ vị nhân gian mà.

Lăng Nhữ Y ăn uống xong xuôi liền lăn lên giường ngủ, lăn lóc một chút, nhìn đến chỗ bàn làm việc của anh liền có chút chướng mắt.

Buổi trưa dọn dẹp, cô không dám đụng vào bàn của anh nên đã không lau dọn bàn làm việc. Bây giờ thả người nằm xuống rồi, cả căn phòng sạch sẽ chỉ có mỗi bàn làm việc bám bụi, thật là khó chịu.

Lăng Nhữ Y nhìn trần nhà, hai bàn chân lắc qua lắc lại suy nghĩ có nên hay là không nên đụng vào bàn làm việc của anh. Dù sau bình thường cô cũng hay quét sơ qua, cũng không để nó bám bụi bẩn được.

Lăng Nhữ Y thở hắc một hơi, ngồi bật dậy đi ra ngoài cầm lấy cây quét bụi, giặt một chiếc khăn ướt đi vào quét dọn bàn làm việc. Bàn làm việc của anh trước giờ luôn rất ngăn nắp, trên bàn cũng chẳng có gì nhiều, vốn dĩ anh không có ở nhà nhiều.

Lăng Nhữ Y lau sơ qua, tay tùy ý mở ra hộp tủ bàn, kéo tủ bàn mới nhận hành động vô thức của mình. Trước giờ cô chỉ lau dọn mặt bàn, cô không bao giờ mở tủ bàn của anh cả, Lăng Nhữ Y chần chừ.

Dù sau cũng đã lỡ mở ra rồi, thôi thì... Tới luôn vậy.

Lăng Nhữ Y cầm lấy những sổ sách trong tủ đặt lên bàn, lấy ra toàn bộ vật dụng trong ngăn bàn, quét bụi rồi lau sạch hộp tủ. Dùng một chiếc khăn sạch khác lau những quyển sổ sách đặt chúng ngay ngắn vào tủ.

Qua hai ba quyển sách, quyển thứ tư Lăng Nhữ Y cầm lên là một cuốn album, cô ngừng lại hành động lau dọn, ngón tay chạm lên mặt album bám bụi. Lăng Nhữ Y mím môi, đặc quyển album qua một bên, dọn dẹp thật sạch sẽ bàn làm việc.

Đặt mọi thứ vào hộp tủ y như ban đầu trừ quyển album, dọn xong, cô ngồi lên chiếc ghế làm việc của anh, đặt cuốn album trên bàn. Bắt đầu lật ra trang đầu tiên của album hình ảnh, hiện lên trước mắt cô là ảnh của anh và chị đang chụp cùng nhau. Hai người tươi cười rất hạnh phúc, ý cười hiện trên mắt, Lăng Nhữ Y bất giác nâng môi cười theo.

Ngón tay trỏ chạm vào nụ cười trên gương mặt chị, đôi mày thanh tú, mũi không cao lại rất hài hoà, nụ cười xinh đẹp của thiếu nữ khiến người khác ngất ngây. Lăng Nhữ Y chạm lên gương mặt chị, ánh mắt thương nhớ vô cùng.

Đã ba năm rồi, sao chị còn chưa trở về? Phải chăng chị còn giận cô? Đừng giận cô nữa, chị hãy mau trở về, cũng không lâu nữa cô sẽ trả anh về cho chị, cho nên chị đừng giận nữa mà hãy trở về đi.

Lăng Nhữ Y lật sang trang, loạt hình ảnh anh và chị dạo chơi trong thủy cung màu xanh biển, anh chụp ảnh cho chị rất nhiều, trong album chỉ toàn là hình ảnh nụ cười xinh đẹp toát ra hạnh phúc của chị. Lăng Nhữ Y ngắm nhìn hạnh phúc trong những tấm ảnh, không thể ngừng đắm chìm theo hạnh phúc ấy nâng lên nụ cười.

Lật sang trang tiếp, anh và chị cùng nhau đi du lịch ở đâu đó, một nơi có khói mù sương hoa, có muôn hoa đua nở. Chị mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, tựa như một tiên nữ đứng giữa rừng hoa, anh mặc áo len cổ lọ, khoác áo khoác dài thật tuấn lãm. Hai người đứng cạnh nhau, anh choàng tay qua eo chị, hai tay chị ôm lấy eo anh, cả hai nhìn ống kính tươi cười hạnh phúc.

Ngắm nhìn hạnh phúc không thể ngừng ngưỡng mộ, cảm thán, ngón tay Lăng Nhữ Y chạm lên nụ cười trên gương mặt anh. Ánh mắt trìu mến đã lâu cô không thể nhìn thấy, gương mặt tuấn tú này đã từng vui vẻ đến thế.

Thật tiếc cho một mối tình đẹp, chả trách sao anh lại căm ghét cô như thế, anh đã từng rất hạnh phúc, rất viên mãn với tình yêu của anh. Lăng Nhữ Y trầm tư vào những bức ảnh, cô như chìm đắm vào một không gian riêng tư, cô có thể nhìn thấy khung cảnh anh và chị chơi đùa cùng nhau.

Tay nắm lấy tay, đầu tựa mái đầu, ánh mắt trao nhau chỉ có tình ý, môi hôn trao nhau những ấm êm dịu dàng. Thật hạnh phúc, thật ngưỡng mộ làm sao.

Vậy ra người đã từng hạnh phúc như thế.

Cạch.

Lăng Nhữ Y bừng tỉnh, cô đóng nhanh lại cuốn album, đứng dậy khỏi ghế ngồi của anh, xoay người lại nhìn về phía cửa, hai tay cầm lấy cuốn album giấu phía sau lưng.

Mạc Đình Quân bước vào phòng, mắt nhìn cô đứng ở bàn làm việc hai tay giấu phía sau, gương mặt lúng ta lúng túng giấu giếm gì đó. Mạc Đình Quân bước đến trước mặt cô, Lăng Nhữ Y cười khẽ.

"Anh... Anh hôm nay ở nhà à?"

Mạc Đình Quân muốn nhìn xem cô giấu cái gì ở phía sau, chân bước lên thêm một bước, cúi thấp người nhìn ra phía sau lưng cô. Lăng Nhữ Y muốn giấu cũng không được, cô rụt rè hai tay chậm chạp đưa ra cuốn album.

"À... Vừa rồi..." Cô bối rối, cúi đầu hai tay cầm quyển album đưa ra "Vừa rồi em dọn dẹp thì nhìn thấy, không kiềm được tò mò cho nên..."

Mạc Đình Quân cầm lấy cuốn album, đặt nó trở lại bàn làm việc, hai tay bế bổng cô đặt cô ngồi lên mặt bàn, ngồi bên cạnh cuốn album. Gương mặt tuấn điển áp tới, chớp mũi chạm lên chớp mũi Nhữ Y, hai cánh môi gần sát vào nhau chỉ cách một lớp không khí.

Ánh mắt anh trở nên tối nhuộm mùi dục, xẹt qua là tia hứng thú, hơi thở từ miệng phả ra thì thầm.

"Khoẻ rồi phải không?"

Lăng Nhữ Y mím lại môi hồng, đôi mắt thuần khiết chớp khẽ, cô cũng gợi ra một nụ cười nhẹ.

"Ừm..."

Mạc Đình Quân kéo ra nụ cười, áp bạc môi đến ấn lên cánh môi hồng, quấn quýt cuốn lấy cái miệng nhỏ ngọt ngào. Lăng Nhữ Y có phần ngạc nhiên, một phần bối rối không biết phải phản ứng làm sao.

Đây là lần thứ hai anh hôn cô, lần đầu tiên anh hôn cô là của đêm đầu tiên, sau đó anh chưa từng hôn cô nữa, cả hai chỉ có dây dưa thể xác, anh hôn lên người cô cũng chưa lần nào hôn lên môi cô.

Đây là lần thứ hai, có chút bất ngờ, Lăng Nhữ Y ngơ ngác một lúc, anh quấn lấy lưỡi nhỏ gậm mút, Lăng Nhữ Y thở ra hơi nóng, hơi thở của anh lập tức phủ đầy cô.

Bàn tay Lăng Nhữ Y chống trên mặt bàn chậm rãi nâng lên, từ từ chạm lên lồng ngực áo anh, chạy lên câu lấy cổ anh. Mạc Đình Quân hưởng ứng, nụ hôn cuốn lấy cuồng nhiệt hơn, hai tay ôm lấy hông nhỏ chạy lên ôm lấy tấm lưng.

Cả hai cơ thể vừa chạm vào đã rất nhanh phát nóng, Lăng Nhữ Y hôm nay không phản kháng nữa, Mạc Đình Quân cũng trở nên rất nhẹ nhàng.

Đúng như anh nói, cả hai đang chơi trò chơi dày vò. Người nào dằn vặt thì kẻ đó đau khổ thôi, cho nên... Lăng Nhữ Y không nên dằn vặt bản thân nữa.

Cô phải buông lòng chấp nhận mới có thể nhẹ nhõm, cô sẽ tùy ý anh, cô không phản kháng anh nữa. Trò chơi này, nếu có thể khiến anh thoả mãn, khiến anh cảm thấy thoải, nếu vơi đi phần nào đau đớn trong trái tim anh.

Như vậy... Thôi được rồi, cô nguyện ý cùng anh chơi trò chơi dày vò này.

Còn tiếp...

_ThanhDii
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện