Hay cho Lăng Nhữ Y, kế hoạch đào tẩu mà cô cho rằng vô cùng hoàn mỹ lại biến thành một kế hoạch tự đào hố chôn thân mình. Kết quả không thoát được Mạc Đình Quân, đổi lại anh ta còn lời được một đêm hậu hĩnh, vô cùng sảng khoái, đặc biệt thoải mái.

Còn Lăng Nhữ Y chẳng khác gì một chiến binh bại trận, khắp người là vết hôn đỏ tím, da thịt đỏ mẫn như thể bị nung trong lò luyện đan. Ngày hôm sau cô căn bản không thể đi làm được, đến mở mắt dậy cũng không nổi, Lăng Nhữ Y ngủ thẳng một giấc đến tận ba giờ chiều.

Khi cô tỉnh lại, mặt trời đã hạ ngang tầm mắt, Lăng Nhữ Y ôm một bụng bi thương, vừa chật vật vừa chậm chạp đi vào phòng tắm, bước đến đâu chất nhầy nhụa ở giữa hai chân chảy ra đến đó, chân cứ chập chững không ngay hàng, khó khăn đi vào phòng tắm. Thả mình vào bồn tắm lớn, nước nóng xoa dịu da thịt cô khiến cô thoải mái đến thở ra một hơi thật dài, làn da đỏ mẫn trở nên hồng hơn, Lăng Nhữ Y tựa mình thư giãn để cho nước ấm xoa dịu cơ thể.

Ngâm nước ấm một lúc lâu, nước ấm nóng làm giãn tứ chi đến tĩnh mạch, khi cô bước ra khỏi phòng tắm, da cô như thể bốc ra hơi nước. Nhìn lên đồng hồ thì cũng đã giờ chiều, hôm nay Lăng Nhữ Y không đi làm, ngày mai đến công ty thế nào cũng bị trưởng phòng Lâm mắng cho một trận, chuyện này lặp đi lặp lại đến mức quá đỗi quen thuộc.

Lăng Nhữ Y với chiếc bụng đói meo đi vào trong nhà bếp, đã đến lúc cô phải đền bù cho chiếc bào tử. Mở ra tủ lạnh to, nhìn qua một lượt, tủ lạnh chẳng còn thứ gì nhiều.

Nếu cô muốn nấu gì đó ăn có lẽ phải đi ra siêu thị mua nguyên liệu, Lăng Nhữ Y đứng chồng nạnh trước tủ lạnh cao to gấp hai lần. Ngẫm lại thì, dạo này cô ít nấu ăn, hồi trước cô thường hay nấu một bàn to đầy những món ăn ưu thích, vừa để nâng cao tay nghề nấu nướng vừa biên chế ra những món ăn kỳ lạ theo phong cách riêng của mình, dù sau hôm nay cũng nghỉ làm rồi, bây giờ cũng rảnh rỗi, cô phải tự thưởng cho mình một bữa thật là thịnh soạn ah.

Nghĩ thế, Lăng Nhữ Y nhanh chóng đi vào phòng thay ra một bộ quần áo lịch thiệp, cầm theo thẻ ngân hàng đi xuống siêu thị gần nhà. Siêu thị nằm cạnh chung cư chỉ tầm mười phút đi bộ, ba năm nay, cô tự nấu ăn nhiều nên tầng suất ra vào siêu thị nhiều đến mức nhân viên thanh toán cũng nhớ mặt Nhữ Y.

Vừa bước vào cửa hàng siêu thị, nhân viên đứng ở quầy thanh toán đã mĩm cười chào cô "Lâu quá mới gặp chị Lăng nha."

Nhữ Y phì cười, nhớ lại cũng đi siêu thị vào tuần trước, cô đáp "Cũng chỉ mới có một tuần không gặp."

"Uầy" Nhân viên nữ tươi cười "So với trước đây thì một tuần em gặp chị cũng ba đến bốn lần, còn dạo này cả tuần mới thấy chị ghé sang."

"Aha" Lăng Nhữ Y nắm lấy một chiếc xe đẩy "Bận bịu quá nên cũng lười nấu ăn ấy mà."

Cô chào nhẹ nữ nhân viên thân thiện, đẩy xe đi đến các quầy hàng đồ tươi, Lăng Nhữ Y đi dạo từ quầy trái cây, quầy hàng rau tươi đến quầy hàng thịt cá tươi sống. Giống như mọi khi, cô mua một xe lớn nguyên liệu, hai tay hai túi đồ to đi về căn hộ của mình.

Trở về căn hộ, mang đồ vừa mới mua về đặt vài tủ lạnh to, cô biến tấu tủ lạnh thành một cái siêu thị thu nhỏ. Cái gì cũng có, từ đồ tươi sống đến đồ đông lạnh, từ nguyên liệu nấu ăn đến đồ ăn vặt đều có đủ.

Đi mua sắm cạnh bên nhà cũng tốn một giờ đồng hồ, Lăng Nhữ Y soắn lên tay áo, búi mái tóc dày thành một búi tỏi sau đầu với chiếc kẹp màu bạc, mang vào tạp về màu xám. Lăng Nhữ Y hoá thân thành đầu bếp, cô chính là bếp trưởng của nơi này.

Dù sau thì ngoài cô cũng không còn người khác, cô có thể tự ý hành sự ah. Lăng Nhữ Y bắt tay vào việc nấu nướng, cô rất có khiếu nấu ăn chỉ là nhận ra việc này hơi trễ, nếu cô nhận ra tài năng thiên bẩm của bản thân sớm hơn một chút. Có thể bây giờ cô đã là một siêu đầu bếp thượng hạng hay gì đó đang tung hoành trong lĩnh vực bếp nút, đã không phải làm một chuyên viên kế toán suốt ngày bị mắng vì đi trễ và cúp việc rồi.

Cả một căn bếp lớn chỉ có một bóng dáng nhỏ nhắn lay hoay, Lăng Nhữ Y giống như một nàng tiên nhỏ, nàng tiên trong câu chuyện cổ tích quay quần bên căn bếp nhỏ, mồ hôi thấm trên mái tóc, mùi dầu mỡ ám trên người.

Cô bắt đầu nấu nướng vào khoảng giờ tan tầm, đến khi hoàn thành bữa tiệc thịnh soạn thì đã điểm tám giờ tối. Dọn ra món ăn cuối cùng trên chiếc bàn tròn bằng thủy tinh, Lăng Nhữ Y vô tình ngẩn mặt nhìn lên đồng hồ treo tường, đồng hồ đã điểm hơn tám giờ.

Hôm nay anh về trễ nhỉ? Phải chăng là đi xã giao hay là...

Lăng Nhữ Y đột nhiên suy nghĩ lạ, cô lắc vội đầu.

Mạc Đình Quân trước giờ đều không về nhà, anh chỉ mới trở về nhà gần đây thôi, cô lại mặc định nghĩ rằng anh sẽ trở về. Lăng Nhữ Y chưa gì đã hoang tưởng không ít rồi, giờ này nếu anh không về, có thể là đi xã giao với đối tác, nếu không thì chỉ có thể là ở chỗ Hạ Tình.

Anh chỉ mới ở cùng cô, chỉ mới về nhà gần đây, Nhữ Y lại vô ý quên mất vị trí của mình rồi.

Lăng Nhữ Y nhìn đồng hồ rồi trầm tư, trong ánh mắt trở nên u ám, cô vội càng cười nhẹ tự nhủ lòng mình, nhanh chóng lắc nhẹ đầu thêm một lần nữa để dẹp đi suy nghĩ buồn bã đó.

Xoay người đi vào phòng tắm, buổi chiều đã tắm rất kỹ lưỡng, bây giờ cô chỉ cần tắm sơ qua và thay ra bộ đồ ngủ thật sạch sẽ. Sau khi sạch sẽ thơm tho, Lăng Nhữ Y ngồi vào bàn ăn của mình, vô cùng hạnh phúc với thành quả mấy tiếng liền của mình, bắt đầu dùng cơm.

Một mình cô ngồi trên bàn ăn tròn, đồ ăn cũng nhiều, cô ngồi nhâm nhi với tập phim hoạt hình chú mèo máy màu xanh trên điện thoại.

Cái miệng nhỏ nhai nhai thức ăn, hai chiếc má phồng phồng, lâu lâu lại cười khúc khích vì phim hài. Cô ngồi hưởng thụ, hoàn toàn đăm chiêu vào bàn ăn và hoạt hình trên màn hình điện thoại, không nghe thấy âm thanh mở cửa.

Mạc Đình Quân trở về, hôm nay anh có chuyến đi khảo sát công trình ở phía ngoại thành, cho nên mới trở về khá trễ. Vừa bước vào nhà đã nghe âm thanh vang vang ra từ nhà bếp, Mạc Đình Quân ném bừa chìa khoá xe lên sofa đệm, theo âm thanh sảy dài bước chân đi vào khu vực bếp.

Con đường men qua nhà bếp chỉ cần mấy bước chân, đi qua bức tường, nhìn thấy tấm lưng nhỏ quen quen ngồi ở bàn ăn, cô đang cười hí hí, có gì đó đang rất vui ở đây. Mạc Đình Quân đi đến bàn ăn, khi anh đi đến cô vẫn không nhận ra, vẫn cứ hí hí cười, đến khi bước chân anh đã đặt sát bên cạnh mới lọt vào lỗ tai Lăng Nhữ Y.

Cô nâng đầu, nâng cả đôi mắt tròn xoe như hai hạt ngọc đen mâu nhìn anh, dừng lại động tác cạp chân gà, cái miệng chúm chím dính sốt đỏ ngơ ngác "Anh về rồi? Hôm nay anh ở nhà hả? Em còn tưởng hôm nay anh không về."

Ngơ ngác cùng với câu hỏi phát ngốc của cô, đầu lông mày Mạc Đình Quân chau lại, nói gì thì nói, đây cũng là nhà của anh, căn nhà này cũng là nhà của anh đi, anh trở về thì có gì bất ngờ đến như vậy? Mắt anh liếc sang bàn ăn to, mấy món ăn đủ loại màu sắc vô cùng bắt mắt, nhìn đã thấy ngon, nếm vào chắc chắn sẽ rất ngon, mỗi món ăn trên bàn đều đã bị cô ăn một miếng. Giống như một con cá đang rỉa mồi vậy, mỗi món bị rỉa mất một ít, ngay lúc này trên tay cô còn cầm một cái chân gà sốt thái màu cam đỏ.

Âm thanh hoạt hình trong điện thoại Nhữ Y phát ra hơi lớn, cô nhanh chóng dùng ngón út của mình chọt vào màn hình điện thoại để tạm dừng, lần nữa ngẩn mặt nhìn anh, anh cũng đang chau mặt nhìn cô, hệt như nhìn thấy thứ gì rất lạ lẫm vậy.

"Sao vậy?" Lăng Nhữ Y hoàn toàn ngơ ngác, một tay cầm chân gà, chỉ cầm bằng ngón tay trỏ và ngón cái, ba ngón còn lại dảnh lên. Tay kia cũng bị dính sốt ở hai ngón tay, ngón tay út nhỏ nhỏ chỉa ra đặt trên màn hình điện thoại nhìn anh "Mặt em có dính gì à?"

Anh cứ nhìn cô như thể mặt cô bị dính cái gì, trông giống như nhìn thấy sinh vật lạ.

Mạc Đình Quân từ buổi chiều đến giờ cũng không có ăn gì, nhìn bàn ăn đầy đủ nhưng có vẻ như không có phần của anh. Mọi khi cô sẽ mời anh ăn cơm, sẽ chừa một cái bát và đũa ở phía đối diện mặc dù anh không dùng, nhưng hôm nay cái bát và đũa ở phía đối diện cũng không có, tức là không có phần đi.

Anh nhìn cô, nhìn cái miệng nhỏ đầy sốt đỏ đang bậm bậm rồi liếm mép, nhìn cô, anh lại vô thức mím môi, anh nhìn sang chiếc ghế đối diện, dù không có cái bát của mình, anh cũng đi đến ghế đối diện ngồi xuống.

Lăng Nhữ Y với đôi mắt tròn xoe nhìn theo anh không chớp, anh ngồi xuống ghế đối diện, cô vẫn chưa nhận thức được sự việc, hai mắt tròn xoe chớp chớp.

Anh ngồi đó là có ý gì? Sao tự nhiên lại ngồi đó ah? Từ trước đến giờ có bao giờ anh ngồi vào cái ghế kia? Từ trước đến giờ có khi nào anh ngồi chung mâm cơm với cô trừ mấy ngày tụ họp gia đình, sao đột nhiên lại ngồi vào cái ghế kia?

Cô tròn xoe mắt, nuốt ực một ngụm rồi lại chăm chú nhìn anh ngồi trước mặt.

Mạc Đình Quân nhìn cô ngu ngơ, bộ dạng không hiểu sự tình đến phát ngốc nhìn anh không chớp mắt kia, anh nâng mắt đen, bạc môi cương nghị vẫn oai phong, vẫn uy nghiêm lạnh giọng.

"Không có phần của tôi sao?"

Lăng Nhữ Y ngơ ngơ, anh hỏi, cô lập tức hiểu vấn đề bừng tỉnh.

"A... Có chứ" Lăng Nhữ Y bật dậy như một chiếc lò xo bị nén, chạy vào giang bếp lấy ra cái bát và đôi đũa bạc. Đơn nhiên, đồ dụng trong căn hộ này đều tận tay Nhữ Y mua, bát dùng cũng phải là bát uyên ương, nhưng bát uyên ương này ba năm nay đều cô quạnh.

Đột nhiên hôm nay, bát uyên ương được làm uyên ương rồi.

Anh lần đầu tiên dùng cơm với riêng cô, Lăng Nhữ Y như đứa ngốc ngơ ngác, cô chỉ cắm đầu cặm cụi ăn, giấu mặt xuống đất mà ăn cơm, còn anh thì rất thư thản tựa mình vào ghế dùng bữa, chỉ có cô là bối rối đến giấu mặt đi thôi.

Vì sao phải giấu mặt đi ư? Ưm, vì nó đỏ, vì cô đang rất phấn khích.

Lần đầu tiên anh đồng ý dùng bữa riêng với cô, đơn nhiên, trái tim nhỏ bé của Nhữ Y vô cùng hạnh phúc, cho nên mới không dám ngẩn đầu.

Nó rất đỏ, anh sẽ thấy, anh sẽ cười.

Còn tiếp...

(P/s Ỏoo, bà chị đáng eo quá, xem phim hoạt hình mèo máy màu xanh, thì là Doraemon đó mà tại tui thích diễn tả như vại oho.)

_ThanhDii
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện