Lăng Nhữ Nhi xoay đầu nhìn Mạc Đình Quân với đôi mắt trắng dã, anh nhìn thấy Lăng Nhữ Y ngã trên nệm, gương mặt đỏ bừng nước mắt liên tục chảy xuống. Cô không ngừng run rẩy hai vai run bần bật nắm lấy ngực áo năm siết một cách đau đớn, con ngươi Mạc Đình nổi lên những tơ máu, anh bước đến nắm lấy cánh tay Lăng Nhữ Nhi lôi ra bên ngoài cửa.
Lăng Nhữ Y chỉ co rút trên đệm, cô còn không dám đối diện hai người kia, cô ngoảnh mặt đi, hai tay ôm lòng ngực một cách đau đớn, cố gắng kiềm lại cơn đau tê dại cách mấy cũng vô hiệu, cô không thể ngăn lại bản thân run rẩy, mấy lời của chị nó cứ vang vang trong đầu, những lời tàn nhẫn ấy cứ vang dội ong ong hai bên tai, thêm vào đó là những âm thanh của anh và chị ở ngoài cửa nói chuyện. Lăng Nhữ Y lập tức bịt lại hai lỗ tai, không muốn nghe bất kỳ thứ gì.
Mạc Đình Quân lôi Lăng Nhữ Nhi đi ra ngoài cửa liền buông ra cánh tay cô, tức giận rống lớn "Em nói cái gì? Em nói nhăng nói cuội cái gì?"
Lăng Nhữ Nhi bị hất đi, cô cũng liền trừng mắt lớn quát tháo "Em nói không có sai, anh rõ ràng chỉ yêu em, anh từ ban đầu rõ ràng là của em."
Mạc Đình Quân phẫn nộ trên mi mắt, con ngươi đỏ rực "Em thôi đi, anh đã nói là chúng ta đã hết rồi."
Lăng Nhữ Nhi càng không chấp nhận, cô đi đến trước mặt anh, nhìn phía sau anh là bên trong phòng, cô nhanh chóng câu lấy cổ hay, nhón chân hướng lên muốn hôn anh. Mạc Đình Quân lập tức gỡ hai tay cô ra, dùng lực lớn xô đẩy Lăng Nhữ Nhi loạn choạng bật ngược về sau.
"Em đừng loạn nữa" Anh quát lớn cũng cái đẩy tay mạnh, Lăng Nhữ Nhi bật về phía sau với gương mặt cả kinh ngỡ ngàng. Mạc Đình Quân trừng mâu, giọng anh nặng trĩu phẫn nộ cùng cực, đem mối quan hệ của hai người nói thật rõ.
"Anh và em đã hết từ bốn năm trước rồi, anh phải nói như thế nào em mới chịu từ bỏ, anh đã không yêu em nữa!"
Lăng Nhữ Nhi cả kinh, đôi mắt trừng to ứa ra dòng nước, gương mặt cô chỉ có tức giận kinh ngạc trắng dã "Hết? Nói một câu hết là hết? Ha..."
Lăng Nhữ Nhi đứng thật ngay ngắn sau cú bật ngã, cô đứng ngay ngắn trước mặt anh, mày đẹp nhíu chặt lại, oai oán phẫn tức.
"Rõ ràng ban đầu anh yêu tôi, bây giờ anh lại yêu nó, Mạc Đình Quân... Anh cũng chỉ có như thế thôi à?"
Thốt lên ba chữ tên anh, Lăng Nhữ Nhi giơ lên ngón trỏ xinh đẹp chỉ vào người Mạc Đình Quân một cách oán trách.
"Anh nói một câu hết yêu là hết yêu, chỉ một câu hết yêu liền đem tất cả tình cảm bỏ đi, chỉ bốn năm anh có thể ngừng yêu tôi mà yêu nó? Mạc Đình Quân, tình cảm của anh cũng chỉ có như vậy?"
Lăng Nhữ Nhi vừa oai oán vừa trách móc với gương mặt thất vọng kinh hô, nước mắt nóng rực chảy xuống như suối thác.
Đối diện với đau lòng của Lăng Nhữ Nhi, Mạc Đình Quân trở nên bình lặng, gương mặt anh thoáng qua tia thương xót, tia xót thương cho một người đã cũ. Chiều ở thành C mùa hạ có hoàng hôn đỏ thật đẹp, những cơn gió mùa hạ nhẹ thổi qua trên gò má thiếu nữ hồng hồng, hàng nước mắt lấp lánh. Mạc Đình Quân nhìn cô, anh nâng lên bạc môi một nụ cười nhẹ nhàng.
"Nhữ Nhi, bốn năm thương nhớ em đã đủ rồi."
Cơn gió hạ phủ trên gò má Nhữ Nhi thật xinh đẹp, Mạc ĐÌnh Quân cũng chẳng còn rung động nào nữa, trong con ngươi đỏ máu của anh chỉ còn phẫn nộ.
"Chính em ngày đó đã tráo thư của Nhữ Y, em chia tách anh và Nhữ Y để cho anh yêu em rồi cũng chính em bỏ đi, chính em đã chia cắt anh và Nhữ Y sau đó em lại đẩy anh cho em ấy. Thế mà bốn năm qua anh lại vì em mà oán trách em ấy, anh đối xử với cô ấy tàn nhẫn đến thế nào cũng đều vì em. Đến khi sự thật nói ra là em đã lừa gạt anh ngay từ đầu, tình cảm của anh chỉ có thế?"
Anh lặp lại câu oán trách của cô, bật ra tiếng cười khổ dại "Từ ban đầu em đã lừa gạt anh, em thì có tư cách gì oán trách anh?"
Mạc Đình Quân lắc nhẹ đầu, ánh mắt chỉ có tuyệt vọng vô tình.
"Đúng, anh yêu Nhữ Y, anh không yêu em nữa."
Câu nói trầm lạnh khàn khàn thừa nhận của anh không chỉ khiến cho Lăng Nhữ Nhi thẫn thờ, Lăng Nhữ Y co rút ở trên nệm càng lúc càng khủng khiếp hơn, cô đã bịt chặt hai lỗ tai để không nghe thấy đối thoại của hai người, thế nhưng giọng nói anh cứ thế lọt vào tai cô. Bịt thế nào cũng nghe thấy, nghe thấy câu nói kia, cô càng sợ hãi run rẩy.
Không đúng...
Anh không yêu cô...
Anh lý nào lại yêu cô...
Anh lý nào lại yêu kẻ đã phá nát tình yêu của anh, kẻ đã khốn nạn chen chân vào, kẻ đã bẩn thiểu đeo bám anh. Anh lại lý nào có thể yêu kẻ như cô, chẳng có một lý do nào cả, chẳng có một tình cảm nào cả.
Giả dối... Tất cả đều là giả tạo, đều không phải sự thật.
Lăng Nhữ Y biết vị trí của mình ở đâu, cô làm sao có thể sánh bằng người kia. Làm sao mà có thể yêu cô? Lăng Nhữ Y càng nghĩ càng thấy đầu óc rối bời, cô gần như sắp nổ tung. Lăng Nhữ Y vội đứng dậy, gương mặt cô đỏ bừng, nước mắt ướt đẫm cả gương mặt đỏ dại, cô nâng lên bước chân chạy ra ngoài.
Mạc Đình Quân thấy cô chạy ra, anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, Lăng Nhữ Y lập tức giật mạnh tay ra khỏi cái nắm của anh, đôi mắt cô trừng lớn, cô bước lùi, cô nhìn anh bằng đôi mắt kinh khủng giống như nhìn thấy một con quái vật, kinh hãi.
"Nhữ Y em đi đâu?" Mạc Đình Quân hốt hoảng, Lăng Nhữ Y sợ hãi, bước chân lùi đi, cô giơ lên ngón tay trỏ run rẩy trong không khí, trên mặt cô chỉ có nhăn nhó, trong mắt cô chỉ có đau khổ ngăn cấm.
"Anh... Anh đừng... Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Cô nhăn nhó, cô khổ sở cười, nụ cười trên môi cô chỉ có tuột cùng của đau đớn, tận cùng của thất vọng.
"Anh... Đừng bao giờ bước vào cuộc đời của tôi nữa."
Cuộc đời của cô chỉ bình yên khi không có anh, chỉ khi anh không xuất hiện trong cuộc đời của cô nữa, trái tim cô mới có thể nhẹ nhõm.
Lăng Nhữ Y run rẩy đoạn tuyệt, cô xoay người chạy xuống bậc thang, Mạc Đình Quân lập tức đuổi theo cô, cô chạy xuống nhà hàng, thông qua cửa sau đi ra đại sảnh phía trước, mở cửa taxi nhanh chóng ngồi vào xe lệnh cho bác tài chạy đi.
Mạc Đình Quân nhanh vội vào nhà xe lấy xe của mình đuổi theo cô, hai người một chạy một đuổi rời đi, bỏ lại Lăng Nhữ Nhi vẫn đứng cô độc trên gác máy, ánh mắt cô lạnh lẽo, bi thương cười lớn.
"Haha..." Cô cười lớn trong hai hàng nước mắt đỏ rực.
Lăng Nhữ Y ngồi vào xe, lệnh cho bác tài trở về thành phố S, xe chạy xuyên một đêm đến buổi chiều ngày hôm sau mới có thể về đến thành S. Suốt quãng đường trên xe, Lăng Nhữ Y cứ liên tục rơi nước mắt, dù cô chùi đi bao nhiêu lần nước mắt vẫn dạt dào chảy xuống, về đến trước Lăng gia thì hai mắt cô đã sưng đỏ.
Cô nhấn chuông cổng, từ bộ đàm trên cổng phát ra tiếng nói dịu hiền của mẹ Lăng.
"Ai đó?"
Nghe giọng nói dịu dàng của mẹ, nước mắt Lăng Nhữ Y lại chảy xuống, cô không thể kiềm lại đau đớn khi nghe thấy giọng mẹ nữa, trái tim đau nhói mếu máo nấc lên run rẩy nức nở.
"Mẹ... Nhữ Y..."
Cô đứng trước cổng khóc lớn như đứa trẻ "Mẹ... Mẹ ơi..."
Lăng phu nhân bên trong nghe giọng cô, bà liền hốt hoảng chạy ra ngoài với gương mặt mừng rỡ.
"Nhữ Y, ôi con tôi, ôi con tôi..." Bà mừng rỡ đến bật khóc mà chạy ra bên ngoài cổng nhà, bà mở cổng ra. Nhìn thấy con gái trong bộ dạng tồi tàn, gương mặt đỏ hoe hai mắt sưng húp nức nở khóc trong chiếc váy bầu lam.
Bà trơ mắt nhìn chiếc bụng lớn còn tay chân cô cũng chỉ gầy gòm như một cái xác thiêu tàn, gương mặt đau khổ mếu khóc, cô đau đớn khóc một, Lăng phu nhân đau xót đến mười, bà trơ mắt rồi nhăn nhúm xót xa.
"Trời... Con của tôi..."
Còn tiếp...
Lăng Nhữ Y chỉ co rút trên đệm, cô còn không dám đối diện hai người kia, cô ngoảnh mặt đi, hai tay ôm lòng ngực một cách đau đớn, cố gắng kiềm lại cơn đau tê dại cách mấy cũng vô hiệu, cô không thể ngăn lại bản thân run rẩy, mấy lời của chị nó cứ vang vang trong đầu, những lời tàn nhẫn ấy cứ vang dội ong ong hai bên tai, thêm vào đó là những âm thanh của anh và chị ở ngoài cửa nói chuyện. Lăng Nhữ Y lập tức bịt lại hai lỗ tai, không muốn nghe bất kỳ thứ gì.
Mạc Đình Quân lôi Lăng Nhữ Nhi đi ra ngoài cửa liền buông ra cánh tay cô, tức giận rống lớn "Em nói cái gì? Em nói nhăng nói cuội cái gì?"
Lăng Nhữ Nhi bị hất đi, cô cũng liền trừng mắt lớn quát tháo "Em nói không có sai, anh rõ ràng chỉ yêu em, anh từ ban đầu rõ ràng là của em."
Mạc Đình Quân phẫn nộ trên mi mắt, con ngươi đỏ rực "Em thôi đi, anh đã nói là chúng ta đã hết rồi."
Lăng Nhữ Nhi càng không chấp nhận, cô đi đến trước mặt anh, nhìn phía sau anh là bên trong phòng, cô nhanh chóng câu lấy cổ hay, nhón chân hướng lên muốn hôn anh. Mạc Đình Quân lập tức gỡ hai tay cô ra, dùng lực lớn xô đẩy Lăng Nhữ Nhi loạn choạng bật ngược về sau.
"Em đừng loạn nữa" Anh quát lớn cũng cái đẩy tay mạnh, Lăng Nhữ Nhi bật về phía sau với gương mặt cả kinh ngỡ ngàng. Mạc Đình Quân trừng mâu, giọng anh nặng trĩu phẫn nộ cùng cực, đem mối quan hệ của hai người nói thật rõ.
"Anh và em đã hết từ bốn năm trước rồi, anh phải nói như thế nào em mới chịu từ bỏ, anh đã không yêu em nữa!"
Lăng Nhữ Nhi cả kinh, đôi mắt trừng to ứa ra dòng nước, gương mặt cô chỉ có tức giận kinh ngạc trắng dã "Hết? Nói một câu hết là hết? Ha..."
Lăng Nhữ Nhi đứng thật ngay ngắn sau cú bật ngã, cô đứng ngay ngắn trước mặt anh, mày đẹp nhíu chặt lại, oai oán phẫn tức.
"Rõ ràng ban đầu anh yêu tôi, bây giờ anh lại yêu nó, Mạc Đình Quân... Anh cũng chỉ có như thế thôi à?"
Thốt lên ba chữ tên anh, Lăng Nhữ Nhi giơ lên ngón trỏ xinh đẹp chỉ vào người Mạc Đình Quân một cách oán trách.
"Anh nói một câu hết yêu là hết yêu, chỉ một câu hết yêu liền đem tất cả tình cảm bỏ đi, chỉ bốn năm anh có thể ngừng yêu tôi mà yêu nó? Mạc Đình Quân, tình cảm của anh cũng chỉ có như vậy?"
Lăng Nhữ Nhi vừa oai oán vừa trách móc với gương mặt thất vọng kinh hô, nước mắt nóng rực chảy xuống như suối thác.
Đối diện với đau lòng của Lăng Nhữ Nhi, Mạc Đình Quân trở nên bình lặng, gương mặt anh thoáng qua tia thương xót, tia xót thương cho một người đã cũ. Chiều ở thành C mùa hạ có hoàng hôn đỏ thật đẹp, những cơn gió mùa hạ nhẹ thổi qua trên gò má thiếu nữ hồng hồng, hàng nước mắt lấp lánh. Mạc Đình Quân nhìn cô, anh nâng lên bạc môi một nụ cười nhẹ nhàng.
"Nhữ Nhi, bốn năm thương nhớ em đã đủ rồi."
Cơn gió hạ phủ trên gò má Nhữ Nhi thật xinh đẹp, Mạc ĐÌnh Quân cũng chẳng còn rung động nào nữa, trong con ngươi đỏ máu của anh chỉ còn phẫn nộ.
"Chính em ngày đó đã tráo thư của Nhữ Y, em chia tách anh và Nhữ Y để cho anh yêu em rồi cũng chính em bỏ đi, chính em đã chia cắt anh và Nhữ Y sau đó em lại đẩy anh cho em ấy. Thế mà bốn năm qua anh lại vì em mà oán trách em ấy, anh đối xử với cô ấy tàn nhẫn đến thế nào cũng đều vì em. Đến khi sự thật nói ra là em đã lừa gạt anh ngay từ đầu, tình cảm của anh chỉ có thế?"
Anh lặp lại câu oán trách của cô, bật ra tiếng cười khổ dại "Từ ban đầu em đã lừa gạt anh, em thì có tư cách gì oán trách anh?"
Mạc Đình Quân lắc nhẹ đầu, ánh mắt chỉ có tuyệt vọng vô tình.
"Đúng, anh yêu Nhữ Y, anh không yêu em nữa."
Câu nói trầm lạnh khàn khàn thừa nhận của anh không chỉ khiến cho Lăng Nhữ Nhi thẫn thờ, Lăng Nhữ Y co rút ở trên nệm càng lúc càng khủng khiếp hơn, cô đã bịt chặt hai lỗ tai để không nghe thấy đối thoại của hai người, thế nhưng giọng nói anh cứ thế lọt vào tai cô. Bịt thế nào cũng nghe thấy, nghe thấy câu nói kia, cô càng sợ hãi run rẩy.
Không đúng...
Anh không yêu cô...
Anh lý nào lại yêu cô...
Anh lý nào lại yêu kẻ đã phá nát tình yêu của anh, kẻ đã khốn nạn chen chân vào, kẻ đã bẩn thiểu đeo bám anh. Anh lại lý nào có thể yêu kẻ như cô, chẳng có một lý do nào cả, chẳng có một tình cảm nào cả.
Giả dối... Tất cả đều là giả tạo, đều không phải sự thật.
Lăng Nhữ Y biết vị trí của mình ở đâu, cô làm sao có thể sánh bằng người kia. Làm sao mà có thể yêu cô? Lăng Nhữ Y càng nghĩ càng thấy đầu óc rối bời, cô gần như sắp nổ tung. Lăng Nhữ Y vội đứng dậy, gương mặt cô đỏ bừng, nước mắt ướt đẫm cả gương mặt đỏ dại, cô nâng lên bước chân chạy ra ngoài.
Mạc Đình Quân thấy cô chạy ra, anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, Lăng Nhữ Y lập tức giật mạnh tay ra khỏi cái nắm của anh, đôi mắt cô trừng lớn, cô bước lùi, cô nhìn anh bằng đôi mắt kinh khủng giống như nhìn thấy một con quái vật, kinh hãi.
"Nhữ Y em đi đâu?" Mạc Đình Quân hốt hoảng, Lăng Nhữ Y sợ hãi, bước chân lùi đi, cô giơ lên ngón tay trỏ run rẩy trong không khí, trên mặt cô chỉ có nhăn nhó, trong mắt cô chỉ có đau khổ ngăn cấm.
"Anh... Anh đừng... Đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Cô nhăn nhó, cô khổ sở cười, nụ cười trên môi cô chỉ có tuột cùng của đau đớn, tận cùng của thất vọng.
"Anh... Đừng bao giờ bước vào cuộc đời của tôi nữa."
Cuộc đời của cô chỉ bình yên khi không có anh, chỉ khi anh không xuất hiện trong cuộc đời của cô nữa, trái tim cô mới có thể nhẹ nhõm.
Lăng Nhữ Y run rẩy đoạn tuyệt, cô xoay người chạy xuống bậc thang, Mạc Đình Quân lập tức đuổi theo cô, cô chạy xuống nhà hàng, thông qua cửa sau đi ra đại sảnh phía trước, mở cửa taxi nhanh chóng ngồi vào xe lệnh cho bác tài chạy đi.
Mạc Đình Quân nhanh vội vào nhà xe lấy xe của mình đuổi theo cô, hai người một chạy một đuổi rời đi, bỏ lại Lăng Nhữ Nhi vẫn đứng cô độc trên gác máy, ánh mắt cô lạnh lẽo, bi thương cười lớn.
"Haha..." Cô cười lớn trong hai hàng nước mắt đỏ rực.
Lăng Nhữ Y ngồi vào xe, lệnh cho bác tài trở về thành phố S, xe chạy xuyên một đêm đến buổi chiều ngày hôm sau mới có thể về đến thành S. Suốt quãng đường trên xe, Lăng Nhữ Y cứ liên tục rơi nước mắt, dù cô chùi đi bao nhiêu lần nước mắt vẫn dạt dào chảy xuống, về đến trước Lăng gia thì hai mắt cô đã sưng đỏ.
Cô nhấn chuông cổng, từ bộ đàm trên cổng phát ra tiếng nói dịu hiền của mẹ Lăng.
"Ai đó?"
Nghe giọng nói dịu dàng của mẹ, nước mắt Lăng Nhữ Y lại chảy xuống, cô không thể kiềm lại đau đớn khi nghe thấy giọng mẹ nữa, trái tim đau nhói mếu máo nấc lên run rẩy nức nở.
"Mẹ... Nhữ Y..."
Cô đứng trước cổng khóc lớn như đứa trẻ "Mẹ... Mẹ ơi..."
Lăng phu nhân bên trong nghe giọng cô, bà liền hốt hoảng chạy ra ngoài với gương mặt mừng rỡ.
"Nhữ Y, ôi con tôi, ôi con tôi..." Bà mừng rỡ đến bật khóc mà chạy ra bên ngoài cổng nhà, bà mở cổng ra. Nhìn thấy con gái trong bộ dạng tồi tàn, gương mặt đỏ hoe hai mắt sưng húp nức nở khóc trong chiếc váy bầu lam.
Bà trơ mắt nhìn chiếc bụng lớn còn tay chân cô cũng chỉ gầy gòm như một cái xác thiêu tàn, gương mặt đau khổ mếu khóc, cô đau đớn khóc một, Lăng phu nhân đau xót đến mười, bà trơ mắt rồi nhăn nhúm xót xa.
"Trời... Con của tôi..."
Còn tiếp...
Danh sách chương