Edit: Lạc Lạc

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Sau đây, đồ vật bán đấu giá chính là Hàn Hàng, nhánh Hàn Hàng này được lấy từ trên đỉnh núi tuyết cao, rễ vãn còn nguyên hoàn chỉnh, bất kể là dùng để chế đan dược hay cho tu sĩ hệ băng tu luyện thì đều có hiệu quả rất lớn, giá khởi điểm là ba ngàn linh thạch."

Sắc mặt Trình Diệp hơi hơi đổi, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.

Cậu không hiểu quy tắc phòng đấu giá, nhưng dự định xem người khác ra giá trước rồi làm theo, cậu ngồi thẳng người vừa vặn có thể nhìn thấy thần sắc cũng rất nghiêm nghị của Phùng Ngọc Hiên ở dưới lầu.

Hàn Hàng là đồ tốt, nếu như bỏ lỡ nó, nói không chừng cả đời này Phùng Ngọc Hiên sẽ không có cơ hội gặp nó lần hai.

Mà nếu không có cây Hàn Hàng, cho dù hắn ta có chăm sóc cơ thể kỹ thế nào đi nữa thì sớm muộn gì cũng sẽ tiến vào bình cảnh (*), từ từ phai mờ với mọi người.

(*) Bình cảnh: giữa các cảnh giới lớn thường có bình cảnh, nó cũng giống như bức tường khiến người tu chân muốn tăng cấp đều phải vượt qua. Việc vượt qua được hay không tùy vào mỗi người. Nếu ko đủ năng lực đột phá bình cảnh sẽ mãi ở tu vi đó.

Thế nhưng, Hàn Hàng vốn quý giá, hơn nữa với bầu không khí của buổi đấu giá, giá cả nhất định sẽ bị đẩy lên rất cao, mà thôi, với tài lực Phùng Ngọc Hiên, sợ rằng sẽ phải tiếc hận cả đời rồi.

Dù sao thì Phùng gia cũng bị Phùng Ngọc Hiên liên lụy, mấy đại trưởng lão tọa trấn đều bị thương nặng, còn đắc tội với hai gia tộc lớn, đã hận không thể đoạn tuyệt quan hệ với hắn ta, không đuổi tận giết tuyệt cũng đã xem là nể tình, làm sao có khả năng giúp hắn ta.

Mà Luyện Khí Các —— mặc dù hắn ta có thiên phú, nhưng tiếng xấu về hắn ta cũng không ít, hơn nữa hắn ta vẫn chỉ là đệ tử nhập môn, cũng không giúp đỡ được gì.

Phùng Ngọc Hiên không ngừng quét mắt nhìn mọi người, thậm chí còn băn khoăn nhìn lên phòng riêng trên lầu hai, nhưng bởi vì cách quá xa, hắn ta căn bản không tìm được vị trí cụ thể của Kỳ Duật.

Mà không tìm được cũng phải tìm, hắn ta bây giờ —— chỉ có thể trông chờ vào Kỳ Duật .

"Năm ngàn." Âm thanh người bán đấu giá vừa kết thúc, một giọng nói trong trẻo liền vang lên, là một nữ tu.

Trình Diệp bỗng nhiên nghĩ đến Hàn Hàng hình như có thể cải thiện da dẻ, có thể là dược liệu luyện chế ra đan dược dưỡng nhan thượng phẩm, có thể gặp không thể cầu. Nhưng không phải tu sĩ nào cũng sẽ dùng loại dược liệu này chỉ để dưỡng da, cho nên cậu quên mất nữ tu cũng sẽ tranh giành nó.

Xem ra trận đấu giá này rất kịch liệt đây —— Phùng Ngọc Hiên càng không thể có được nó.

"Sáu ngàn!" Trình Diệp nghe thấy giọng quen tai, thuận theo âm thanh nhìn sang, thế mà lại là tên công tử bột đi theo Phùng Ngọc Hiên hôm bữa.

Hắn ta không ngồi cùng Phùng Ngọc Hiên, nhưng lại ngồi phía sau, tầm mắt sáng loáng rơi vào trên người Phùng Ngọc Hiên, hiển nhiên là khi biết những tiếng xấu của Phùng Ngọc Hiên vẫn tình cũ khó quên.

Hai người nhìn nhau, Phùng Ngọc Hiên hướng về phía hắn ta nở nụ cười cảm kích, liếc mắt đưa tình.

"Haha." Trình Diệp xì cười ra tiếng.

Nhưng công tử bột thì vẫn chỉ là công tử bột, cũng không có bao nhiêu của cải, giá rất nhanh lại lần nữa liên tục bị đẩy lên cao, Phùng Ngọc Hiên cắn môi, đổ mồ hôi hột, rốt cuộc không còn thèm nhìn tên công tử bột nữa.

Đáy mắt tên công tử bột lộ ra tia thất vọng, chán nản dựa về đằng sau, thỉnh thoảng đều phải liếc mắt nhìn Phùng Ngọc Hiên, nhưng vẫn không được đối phương để ý tới.

Mãi đến khi ——

Trình Diệp bỗng nhiên lên tiếng: "20 ngàn!"

Thế mà một lần ra giá liền tăng thêm năm ngàn, mọi người ồ lên, đều nhìn về phía phòng riêng, nhưng chỉ có thể nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, và bàn tay trắng nõn còn chưa kịp rút lại.

"Đây là đại tiểu thư nhà nào vậy, sẽ không phải là mua để luyện thành cái gì mỹ phẩm dưỡng da đó chứ?"

"Người có tiền, đừng nói là bôi lên mặt, cho dù có mài thành phấn bôi lên mông cũng mắc mớ gì tới ngươi?"

"Ngươi nói gì vậy chứ, ta... đúng là chuyện không liên quan đến ta, nhưng ta, ta chính là tùy tiện ước ao thôi..."

Nghe mọi người nghị luận, sắc mặt Phùng Ngọc Hiên liền trắng bệch, hai tay nắm thật chặt ghế tựa, cứ như muốn bẻ gãy cả tay vặn của ghế, dược liệu hắn ta coi như là vật cứu mạng lại bị người có tiền dùng lãng phí như vậy.

Thế giới này thật sự là không công bằng.

Nếu như... Nếu như Kỳ Duật chưa cãi nhau với mình, đừng nói là Hàn Hàng, cho dù là Tuyết Liên quả, chỉ cần mình nói một câu, Kỳ Duật cũng sẽ liều mạng tìm cho mình.

Đáng tiếc ——

Tên Trình Diệp đáng chết! Phùng Ngọc Hiên hận, vỗ một cái lên tay vịn, khiến những người xung quanh bất mãn, người bên cạnh hắn ta lén cách hắn ta xa một chút, nhỏ giọng nói với một người khác: "Chúng ta đến nơi khác ngồi đi, người này bị Kỳ thiếu vứt bỏ nên tâm lý có vấn đề rồi, hắn không đột nhiên phát điên đó chứ."

"Lẽ nào ngươi không đánh lại hắn à?"

"... Làm sao có khả năng! Thế nhưng ngươi muốn dính dáng đến hắn hả, đây chính là kẻ thù của Trình gia và Kỳ gia đó!"

"Chúng ta vẫn nên cách xa hắn ra một chút, thật là xúi quẩy!"

"21 ngàn." Lại là vị nữ tu lúc đầu ra giá.

Trình Diệp nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị tiếp tục giơ tay ra ngoài để ra giá liền bị Kỳ Duật túm tay kéo trở về, chính hắn lại giành trả giá: "22 ngàn!"

"23 ngàn —— "

"25 ngàn!" Tuy rằng Kỳ Duật thêm không nhiều, nhưng đã thể hiện rõ hôm nay hắn quyết tâm nhất định phải có được vật này, tăng giá nữa thì cũng sắp sánh ngang với giá chợ đen rồi.

Hàn Hàng tuy nói hiếm lạ, nhưng là không tới mức giá trị liên thành, nữ tu ra giá do dự.

Ngay lúc người thắng cuối cùng sắp được nói tên, Trình Hi bỗng nhiên lên tiếng: "Ta không muốn."

Trình Diệp: "?!"

Trình Diệp cau mày: "Nói hưu nói vượn cái gì đó? Có Hàn Hàng, ngươi có thể ổn định hỏa độc trong cơ thể, lúc tu luyện cũng không cần phải chịu đựng đau đớn như lửa đốt nữa."

Trình Hi nghiêm mặt, một đôi mắt phi thường kiên định nhìn cậu: "Ta có thể nhịn được!" Cực kỳ giống một đứa nhỏ đang giận dỗi.

Bất quá y vốn là đứa nhỏ.

Trình Diệp căn bản không đem lời của nhóc để ở trong lòng, chỉ là đem bất mãn phát tiết lên người Kỳ Duật: "Sao, Kỳ thiếu có hứng thú với Hàn Hàng?"

"Cũng đúng, Phùng Ngọc Hiên cũng rất cần nó nhỉ?" Trình Diệp lầm bầm lầu bầu, cười nhạo nói, "Vậy thì lấy bằng bản lĩnh của mình đi." Trong lòng cậu biết, Kỳ Duật mua là để cho mình, nhưng chỉ cần nghĩ tới hắn mua được nhưng Trình Hi không ăn, vậy còn có tác dụng quái gì!

Vừa vặn cũng đã đâm chọt hắn thành thói quen.

Kỳ Duật bắt được tay Trình Diệp đang chuẩn bị giơ ra để tăng giá, âm thanh trầm thấp: "Là đưa cho ngươi."

Trình Diệp híp mắt: "Ngươi cũng nghe rồi đó, ta không phải mua cho mình, ngươi mua Trình Hi lại không muốn, nên không làm phiền Kỳ thiếu."

Nếu như là người khác, Kỳ Duật còn có thể hạ thấp mặt mũi nói mát một phen, nhưng nếu như là Trình Hi —— nhóc con này chỉ làm cho hắn phiền.

Ngày hôm nay hắn bị Trình Hi nhiều lần khiêu chiến giới hạn, Kỳ Duật nhất thời tức giận, lúc này liền oán trách trở lại: "Ngươi nghe lời của nhóc đó như vậy? Hắn nói cái gì chính là cái đó à? Hắn là gì của ngươi?!"

"Ngươi quản hắn là gì của ta làm gì? Kỳ Duật, ta vốn muốn hỏi ngươi đến tột cùng là gì của ta, hết lần này đến lần khác làm phiền cuộc sống của ta, bây giờ lại còn xen vào chuyện người bên cạnh ta, ngươi có quyền gì, ta ngày hôm nay nói cho ngươi biết, hắn là người nhà của ta! Hắn nói cái gì chính là cái đó, ngày hôm nay Hàn Hàng thảo Trình Diệp ta nhất định phải có, hơn nữa không phải nhờ ngươi đưa ta, mà là ta tự mua! Ngươi hiểu chưa!" Trình Diệp nói rồi vành mắt bỗng nhiên lại đỏ, một giọt nước mắt thuận theo má trái rơi xuống, đừng nói là Kỳ Duật, ngay cả Trình Hi cũng bị giật mình.

Kỳ Duật luống cuống tay chân, tìm kiếm trên người mình nửa ngày cũng không tìm được khăn, vẫn là Trình Hi nhón chân dùng ống tay áo cà cà đôi mắt đỏ ửng của Trình Diệp, cẩn thận sờ sờ đầu của cậu, chỉ một chút rồi nhân lúc Trình Diệp còn chưa kịp phản ứng đã thu tay về, làm một tư thế bảo vệ, giống như lúc trước ở trong sơn động, như lúc Trình Diệp ôm nhóc.

Kỳ Duật theo bản năng muốn đi lên tách hai người ra, nhưng Trình Diệp hơi cúi thấp đầu xuống, dùng giọng mũi thì thầm: "Hắn là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi là ai, ngươi là người thiếu chút nữa làm ta chết, Kỳ Duật, ngươi nói coi, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta!"

Kỳ Duật triệt để tức giận, tay đang duỗi ra của hắn lúng túng giữa trời, lúng ta lúng túng nửa ngày rốt cuộc cũng không nói ra được lời giải thích: "Xin lỗi."

Ngay khi hai người đang luống cuống vì Trình Diệp không ngừng được nước mắt, Trình Diệp bỗng nhiên ngẩng đầu, kêu lên: "3 vạn!" Âm thanh còn mang theo khàn khàn.

Kỳ Duật: "!"

Ngay khi hắn mở miếng muốn nói, mí mắt sưng tấy của Trình Diệp lại lườm nguýt hắn một cái.

Kỳ Duật có chút oan ức: "Ta chỉ là muốn nói ngươi không cần tăng giá cao như vậy, ta cũng chưa nói là muốn cướp với ngươi." Ngày hôm nay hắn tuyệt đối là ra khỏi cửa không coi ngày.

Tự chọn lễ vật đối phương không thích, muốn mua cho đối phương đồ đối phương yêu thích thì đối phương lại không muốn, còn tranh cãi một hồi.

Từ sau khi biết Trình Diệp, Kỳ thiếu cực kì hoài nghi cuộc sống được mọi người vây quanh của mình trước đây có phải là một giấc mộng hay không.

Giá đã cao tới mức làm mọi người ồ lên, nữ tu sĩ thua trận, Trình Diệp mắt ửng đỏ còn mang theo nước mắt, nhưng khóe môi lại cong lên một độ cong rất rõ, một gương mặt tinh xảo bởi vì nước mắt mà tăng thêm mấy phần oan ức.

Kỳ Duật nhìn mà trợn cả mắt, hắn không tự chủ liền đưa tay lên hướng về phía mặt Trình Diệp, nhưng ——

Trình Hi nghiêng người, vừa vặn ngăn trở tầm mắt Kỳ Duật nhìn về phía Trình Diệp.

Kỳ Duật: "!"

Trình Diệp ngẩng mặt vừa vặn đối diện với ánh mắt quan tâm của Trình Hi, lông mày cậu cong cong cười híp mắt nói: "Lần này có cần hay không?"

Trong nháy mắt đó, Trình Hi mơ hồ như nhìn thấy trong cặp mắt kia là sao trời lộng lẫy.

"Muốn!" Trình Hi gật mạnh đầu.

Sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, công tử bột tìm tới Phùng Ngọc Hiên, hắn ta cau mày, một mặt tiếc nuối nói: "Ngọc Hiên, thật sự rất có lỗi, ngày hôm nay ta không mang đủ tiền, nếu không ta nhất định sẽ đoạt được Hàn Hàng cho ngươi."

Kỳ thực hắn ta cũng không phải là đứa con được yêu thương nhất trong gia tộc, dù sao tư chất của hắn ta cũng có hạn.

Nhưng hắn ta là thật lòng yêu thích Phùng Ngọc Hiên, cho nên hắn ta đem toàn bộ linh thạch còn sót lại tới, nhưng gia tộc hắn ta cũng không lớn, căn bản không tích góp được bao nhiêu, ở trong phòng đấu giá thì cũng chỉ như bọt nước mà thôi.

"Không sao." Phùng Ngọc Hiên rất muốn nhanh chóng đi tìm Kỳ Duật, lúc Kỳ Duật báo giá trong nháy mắt hắn ta liền nghe ra, trong lòng hắn mừng thầm, chỉ cảm thấy Kỳ Duật nhất định là vì mình nên mới ra giá.

Dù sao thì trừ mình ra, bên người Kỳ Duật cũng không có ai cần Hàn Hàng.

Bất quá hắn ta cũng không muốn lơ tên công tử bột, hiện tại người ở bên cạnh hắn ta càng ngày càng ít, nói không chừng có lúc phải dùng đến tên công tử bột.

Phùng Ngọc Hiên tính toán trong lòng, làm bộ tiếc nuối nhưng lại lạnh nhạt cười cười: "3 vạn xác thực quá cao, kỳ thực nó cũng chẳng hề đáng giá với số tiền này."

Tên công tử bột thật sự thích Phùng Ngọc Hiên, thậm chí vì Phùng Ngọc Hiên mà tra rất nhiều tư liệu, tự nhiên biết Hàn Hàng đối với Phùng Ngọc Hiên có ý nghĩa như thế nào, khá là lo lắng: "Nhưng mà cơ thể của ngươi."

Phùng Ngọc Hiên không chỉ không thất vọng, trái lại có chút vui vẻ nhàn nhạt: "Không sao, ta đã tìm được biện pháp khác ."

Cho dù có che giấu như thế nào, tên công tử bột vẫn nhìn ra sự qua loa lạnh nhạt của Phùng Ngọc Hiên đối với hắn ta, thần sắc càng thất vọng, nói lời từ biệt sau đó liền không cam lòng mà lại nhìn Phùng Ngọc Hiên vài lần, phát hiện đối phương đã rời đi từ lâu.

Một cây non cơ hồ có thể bấm ra nước (nhựa), được đựng trong một cái hộp toàn thân óng ánh long lanh, còn chưa tới gần liền có thể cảm nhận được sự mát mẻ tỏa ra từ nó.

Trình Hi luôn tâm tình nội liễm hiếm thấy biểu hiện ra sự ngóng trông đối với một đồ vật nào đó, nhóc thậm chí không tự chủ nhảy tới một bước.

"Hộp này có thể chặn phần lớn hàn khí của Hàn Hàng, chờ đến lúc trở về ta sẽ kêu người luyện thành đan dược, sau khi ngươi ăn vào, hỏa khí trong cơ thể có thể tiêu tan đến bảy tám phần." Trình Diệp nhìn đáy mắt Trình Hi lộ ra ánh sáng, cũng vui mừng từ tận đáy lòng.

"Đạ tạ." Cảm ơn ngươi mang ta ra khỏi biển lửa, cảm ơn ngươi đã tốt với ta như vậy, cảm ơn ngươi phí hết tâm tư giải độc cho ta.

Tầm mắt Trình Hi thuận theo tay cầm Hàn Hàng thảo chuyển qua trên mặt Trình Diệp, hơi ngước mặt cùng cậu đối diện, một đôi mắt thâm thúy như một vực sâu không nhìn thấy đáy, lại như là vòng xoáy, hơi không chú ý liền có thể hút người rơi vào nó.

Nếu là người khác, nói không chừng sẽ kinh ngạc và tự hỏi tại sao ánh mắt của một đứa bé lại có thể thành thục và lạnh lẽo như thế.

Nhưng Trình Diệp biết đứa trẻ này đã chịu qua bao nhiêu giày xéo, đương nhiên sẽ không giống những đứa trẻ khác, cho nên cậu cũng không cảm thấy kỳ quái, vẫn như trước cao hứng dùm cho đứa trẻ: "Được rồi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta liền trở về bế quan." Sớm một bước tu luyện thì có thể sớm một chút thành tài, Trình Diệp chưa bao giờ nuôi con, sau này cũng sẽ không có con ruột của mình, cho nên đã sớm xem Trình Hi là con trai mình.

"Được rồi được rồi, này có cái gì đâu mà đỏ mắt, đừng khiến cho ta lại muốn khóc." Trình Diệp cười bóp mặt nhóc một cái, "Nuôi lâu như vậy rồi cũng không mọc ra thêm chút thịt nào, không có chút đáng yêu nào."

Trình Hi hiếm thấy bĩu môi: "Ta đã không còn là trẻ con."

Kỳ Duật đã sớm không nhìn nổi, khinh bỉ nói: "Ta còn tưởng rằng ngươi không biết chứ, bao lớn rồi còn thích làm nũng?"

Trình Diệp lườm hắn một cái: "Con trai của ta, dạy thế nào là chuyện của ta."

Kỳ Duật bị nghẹn một chút, đối diện với ánh mắt khinh thường của Trình Hi, thiếu chút nữa liền vạch trần ý nghĩ xấu xa không ai biết của Trình Hi.

Nhưng hắn biết giờ khắc này nói ra Trình Diệp sẽ không tin, nói không chừng còn cảm thấy hắn cố ý gây xích mích ly gián, đảo lộn thị phi, đành phải nhịn xuống.

Trình Diệp cẩn thận từng li từng tí cất Hàn Hàng cẩn thận, lôi kéo Trình Hi: "Ra ngoài lâu như vậy rồi, Nhị thúc đã sớm thúc giục chúng ta, cuối cùng cũng có thể về nhà rồi."

Kỳ Duật sững sờ, vội vàng theo sau: "Các ngươi phải về sao?" Vậy thì có nghĩa là sẽ không nhìn thấy Trình Diệp một thời gian dài.

Nếu như là trước đây, tám năm hay mười năm cũng không đáng kể, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới hắn không thấy được cậu, nhưng đứa nhỏ Trình Hi này lại có thể mọi thời mọi khắc dính ở bên cạnh cậu, Kỳ Duật liền cảm thấy buồn bực trong lòng.

Tuy rằng Trình Diệp bây giờ đối với đứa nhỏ vẫn chỉ mang tâm thái của trưởng bối đối xử với vãn bối, nhưng thế sự khó lường, dù sao tu sĩ Trú Nhan Thuật, chờ đứa nhỏ lại lớn lên thêm một chút ——

Kỳ Duật căn bản không dám tưởng tượng.

"A Duật?" Một âm thanh yểu điệu quen thuộc vang lên ở bên tai, Trình Diệp lúc này giật mình một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện