Edit: Hạ

Beta: Tà + Huyên

 

Trong vườn hoa Lâm gia rất náo nhiệt, lúc Lâm Lung nhìn thấy Tô Hiểu Đàm, cô ấy đang trốn ở góc phòng, một tay cầm ly rượu, một tay cầm điểm tâm, ăn rất vui vẻ.

 

"Tớ cứ tưởng cậu không đến cơ." Lâm Lung đến ngồi bên cạnh Tô Hiểu Đàm.

 

Tô Hiểu Đàm uống một ngụm rượu, thỏa mãn nói: "Có đồ ăn ngon lại có rượu uống, không đến là không đến thế nào."

 

"Dĩ nhiên là do hôm nay chính là sinh nhật mười tám tuổi cô gái quan trọng nhất của chúng ta, có đánh chết tớ cũng sẽ không vắng mặt", Tô Hiểu Đàm nịnh nọt.

 

Lâm Lung bĩu môi cười một cái.

 

Không khí ban đêm mang theo một hương vị mát mẻ, cách đó không xa là ban nhạc đang biểu diễn, âm thanh du dương động lòng người.

 

Tô Hiểu Đàm thấy cô cũng ngồi một góc cùng mình, thì thầm hỏi: "Cậu không cần đi ra chiêu đãi khách khứa à?"

 

"Đã có ba mẹ và các anh lo, tớ cũng không cần phải ra mặt." Lâm Lung lắc đầu.

 

Mặc dù hôm nay là tiệc sinh nhật của cô, nhưng ba mẹ cũng mời không ít bạn bè hợp tác, Lâm Lung cũng không giỏi những chuyện này nên thà tự tìm một góc yên tĩnh còn hơn.

 

Trong lúc hai người đang nói chuyện, mẹ Tô Hiểu Đàm đúng lúc đi đến, nhìn thấy hai cô bé đang ngồi một góc.

 

Vì vậy mẹ Tô không vui nói: "Hiểu Đàm con thật không hiểu chuyện, hôm nay là sinh nhật Đậu Đỏ, con không thể một mực quấy rầy con bé chứ."

 

"Mẹ, là do Đậu Đỏ tự muốn ngồi ở đây mà." Tô Hiểu Đàm cực kỳ vô tội nói.

 

Cũng may là mẹ Tô chỉ nói thêm đôi câu, sau đó ôm Lâm Lung chúc cô sinh nhật vui vẻ. Chờ đến khi mẹ Tô rời đi, Tô Hiểu Đàm mới dám thấp giọng than phiền: "Mẹ tớ thật sự hận không thể hoán đổi tớ và cậu cho nhau."

 

Tô Hiểu Đàm ai oán nhìn Lâm Lung một cái: "Cậu chính là con nhà người ta."

 

Có lẽ ba mẹ nào cũng là như vậy, không thể nhìn thấy điểm nổi bật của con mình, trái lại rất hâm mộ con nhà người khác.

 

Lâm Lung lắc đầu cười yếu ớt, nâng cằm nhẹ giọng nói: " Có lẽ sau một thời gian, tớ sẽ trở thành tấm gương xấu để mẹ cậu đem ra răn đe mất.”

 

Ban đầu Tô Hiểu Đàm còn không hiểu, nhưng không bao lâu liền tỉnh ngộ, cô giễu cợt nói: "Mẹ tớ sẽ không như vậy đâu. Nếu như mẹ tớ biết cậu chơi thể thao điện tử, chắc là mẹ tớ sẽ nói, con nhìn Đậu Đỏ kìa, người ta cũng thích chơi game giống con mà có thể làm tuyển thủ, còn con ngay cả làm cổ động viên cũng không ai cần."

 

Bởi vì hiểu rất rõ tính cách mẹ ruột nhà mình, Tô Hiểu Đàm nhại lại giọng mẹ Tô giống đến mười phần.

 



Lâm Lung cười nghiêng ngả.

 

Tô Hiểu Đàm sau khi nhìn xung quanh một vòng, khoác lấy cánh tay Lâm Lung nói: "Anh hai cậu đâu rồi?"

 

"Không biết, có khi cũng tránh tới chỗ nào lười biếng rồi." Lâm Lung nói.

 

"Vậy chúng ta đi tìm anh ấy đi, tớ còn phải đi tìm anh ấy xin chữ ký đấy." Tô Hiểu Đàm cười hì hì nói.

 

Lâm Lung cười nhạo nói: "Cậu thật đúng là fan cuồng mà."

 

“Cuồng gì mà cuồng, cậu có biết Fox nổi tiếng như thế nào không? Số lượng fan nữ của anh ấy sắp đuổi kịp Hàn thần đó." Mới mấy hôm trước Tô Hiểu Đàm còn muốn xin chữ ký của Từ Ứng Hàn, hôm nay đã phản bội rồi.

 

Lâm Lung sửng sốt một chút: "Anh ấy á?"

 

"Dĩ nhiên, kỹ thuật giỏi dáng dấp lại đẹp trai, ai mà không ai hâm mộ anh ấy?"

 

Nhắc tới thì Tô Hiểu Đàm nói cũng không sai, ba người con Lâm gia dáng dấp đều đẹp mắt, thật sự là con nhà người ta mà phụ huynh thường hay nhắc đến. Thậm chí anh hai trông cà lơ phất phơ nhất nhà họ Lâm, nhưng lấy tay ra đếm thì cũng có vẻ đầy ưu điểm.

 

Lâm Lung không ngăn được bà tám Tô Hiểu Đàm, chỉ có thể dẫn cô ấy trở về nhà chính.

 

Kết quả tìm một vòng lại không thấy Lâm Diệc Nhượng. Vì vậy Lâm Lung kéo Tô Hiểu Đàm về phòng mình, trước đó cô để điện thoại di động trong phòng, quên mang theo.

 

Chẳng qua là lúc cô lấy điện thoại di động ra, Tô Hiểu Đàm lại như lâm đại địch nói: "Cậu làm gì đó?"

 

"Gọi điện thoại cho anh hai." Lâm Lung kỳ quái nói.

 

Tô Hiểu Đàm thở phào nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút lại nhỏ giọng nói: "Tớ thấy tối nay cậu đừng lên Weibo, trên đó đang rất loạn."

 

Lâm Lung sững sờ một chút mới hiểu được Tô Hiểu Đàm kích động vì cái gì.

 

Thì ra là cô ấy sợ mình lên Weibo, vì vậy cô buồn cười hỏi: "Nhiều người mắng tớ lắm à?"

 

Tô Hiểu Đàm đang không biết nên nói với cô như thế nào, Lâm Lung đột nhiên đưa tay sờ mũi, nghịch ngợm cười một cái: "Không nên như vậy nha, tớ đáng yêu lắm mà."

 

Tô Hiểu Đàm: "..." Lâm Lung đã nói vậy mình còn có thể nói gì nữa đây.

 

Nhưng mà Lâm Lung cũng đúng, dáng dấp cô đáng yêu như vậy mà.

 



Đặc biệt là lúc này bài viết về việc cô chơi piano được đăng lên, chỉ trong một giờ, bình luận cũng đã lên hơn mười nghìn.

 

"Theo lý thuyết thì lúc này tôi nên mắng to một câu, chiến đội I.W tìm người đi MID kiểu gì vậy, nhưng mà sau khi nhìn lý lịch của chị gái nhỏ này, tôi thấy mình còn không có cửa để mắng."

 

" 23333333 (Ahahahaha) lầu trên, đừng nói, suy nghĩ của cậu cũng giống như tôi vậy."

 

"Giống lầu trên, giống lầu trên, suy nghĩ một hồi, tôi cảm thấy mình hẳn nên mắng I.W làm ảnh hưởng nghệ sĩ piano tương lai của nước nhà."

 

"Đậu má, các người đều là antifan của I.W phải không, I.W của tôi luôn có chiến tích, kiểu gì cũng là chiến đội tài giỏi... Quên đi, tôi cũng chửi cùng mấy người vậy."

 

Nhưng vào lúc này, WeChat của Lâm Lung có thông báo mới.

 

Cô ấn vào xem, Chu Nghiêu nhắn tin nói cho cô biết Weibo chính thức của chiến đội đã được công bố. Nếu như cô rảnh, thì sẽ gửi cho cô xem.

 

Kết quả Lâm Lung còn chưa kịp trả lời, cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

 

Cậu hai Lâm gia mặc lễ phục màu trắng nhìn cô, cười nói: "Anh biết chắc là các em trốn ở đây mà."

 

"Anh Diệc Nhượng." Tô Hiểu Đàm từ trên ghế salon đứng dậy, có chút xấu hổ chào Lâm Diệc Nhượng.

 

Lâm Diệc Nhượng gật đầu, cười một cái: "Em cũng ở đây à."

 

"Đậu Đỏ." Lâm Diệc Nhượng lén lén lút lút đi tới, trực tiếp nhẹ giọng hỏi: "Em muốn uống rượu không?"

 

Lâm Lung kinh ngạc nhìn anh, cho đến khi Lâm Diệc Nhượng đưa tay nhéo má cô một cái: "Buổi tiệc sinh nhật hôm nay quá nhàm chán, nhưng nghĩ một chút hôm nay là sinh nhật mười tám tuổi của em. Nếu như bây giờ em cầm chứng minh nhân dân vào tiệm Net người ta cũng không thể cấm em lên mạng. Chẳng lẽ như vậy không đáng để chúc mừng hay sao?"

 

Lý do chỉ như vậy thôi hả?

 

Lâm Lung nhìn anh lấy một bình rượu ra từ phía sau như làm ảo thuật.

 

Cô kinh ngạc nói: "Đây là rượu của ba để dành mà."

 

"Để dành là để bây giờ lấy ra uống đấy." Lâm Diệc Nhượng một bụng toàn những lý do ngụy biện không chính đáng, hơn nữa anh đang dụ dỗ Lâm Lung làm việc xấu, không cần phải tìm lý do chính đáng làm gì.

 

Anh khẽ hất cằm nhìn Tô Hiểu Đàm: "Hiểu Đàm, em có muốn uống một ly không?"

 

Lần cuối Tô Hiểu Đàm nhìn thấy Lâm Diệc Nhượng là hồi đầu năm, không biết là do đã lâu không gặp hay vì Lâm Diệc Nhượng ngày càng đẹp trai hơn, dưới giọng nói mang theo vẻ cám dỗ của anh, cô bất giác gật đầu.



 

Cuối cùng ba người cùng ngồi trên thảm trong phòng piano, cách biệt với khung cảnh náo nhiệt ở vườn hoa bên ngoài cửa sổ.

 

Bọn họ không bật đèn, nhưng ánh sáng lóa mắt từ đèn ngoài vườn xuyên qua cửa sổ sát đất đã chiếu sáng một nửa phòng piano. Thậm chí có thể nhìn rõ ràng mặt người ngồi đối diện.

 

Ba người chơi chung với nhau từ nhỏ, cho nên việc xấu cũng làm cùng nhau.

 

Bây giờ ba người đều đã trưởng thành, nhưng cảm giác lén lút trốn người lớn làm việc xấu như thế này giống như trở lại thời bé.

 

"Ly đầu tiên, chúc em gái yêu dấu của anh sinh nhật vui vẻ," nói xong Lâm Diệc Nhượng đưa tay xoa đầu Lâm Lung một cái, giọng nói hơi nghẹn ngào.

 

Cảm xúc này giống như là "nhà có con gái mới lớn".

 

Lâm Lung vỗ tay anh, cầm ly rượu lên uống một ngụm, lúc vị cay lan tràn trong miệng, cô không nhịn được ho khan hai tiếng.

 

Một ly rượu xuống bụng, Lâm Lung đã bắt đầu mơ hồ.

 

Nhưng thường nói sau khi uống rượu lá gan sẽ to ra, đặc biệt là khi cô thấy Chu Nghiêu chia sẻ bài đăng trên Weibo cho mình. Muốn chia sẻ trên Weibo chứ gì, cô đăng, cô chia sẻ.

 

Vì vậy, cô gái nhỏ quả quyết mở trang Weibo chính thức của chiến đội I.W, chia sẻ bài viết mới nhất chúc mừng sinh nhật cô, thuận tiện thông báo Weibo chính thức của mình.

 

Cô nhìn chằm chằm màn hình, nghiêm túc gõ từng chữ.

 

Rồi dứt khoát bấm đăng.

 

Xong xuôi, cô cam chịu số phận đợi Chu Nghiêu trở về, nói cho anh biết cô đã chia sẻ bài của anh.

 

Sau đó Lâm Lung vứt điện thoại di động sang một bên, để Lâm Diệc Nhượng rót cho mình một ly rượu.

 

Thật sự lúc này uống rượu đúng là có thể giúp cô giải tỏa tâm trạng.

 

Nhưng chỉ năm phút sau khi cô uống thêm một ly rượu, lại lén lút nhặt lên cái điện thoại vừa ném đi.

 

Nhìn một cái, cô chỉ liếc mắt một cái thôi.

 

Sau khi mở Weibo, Lâm Lung hít sâu một hơi click vào bài viết mà mình vừa đăng, hai tay đột nhiên bịt kín mắt.

 

Lâm Diệc Nhượng ở bên cạnh thấy cô một tay cầm điện thoại, tay kia che mắt, đưa tay chọt chọt đầu cô, khẽ cười nói: "Làm gì vậy, nhìn điện thoại di động mà còn bịt mắt."

 

Cô gái nhỏ len lén hé ra một ngón tay, từ từ nhìn về phía màn hình.

 

"Chị gái nhỏ, sinh nhật vui vẻ."

 

"Tin tưởng Hàn Thần, chúc phúc chị gái nhỏ nha.”



 

"Chị gái nhỏ, chị thật là xinh đẹp nha, lần này I.W sắp xếp thật tốt."

 

"Là con gái thì sao, con gái vẫn có thể chơi eSports đấy."

 

...

 

Vậy mà không có ai mắng cô!

 

Cho đến lần thứ hai cô mở bài viết, mới hiểu ra nguyên nhân.

 

Bởi vì thứ hấp dẫn nhất trên đó, chính là cái ID đơn giản dứt khoát kia.

 

I.W, Phoenix: Ừm, kỹ thuật không tệ.

 

Lâm Lung nhấn vào Weibo đó, phát hiện Weibo chỉ có mười bài đăng.

 

Mặc dù chỉ có năm chữ, nhưng cũng đủ cho mọi người thấy được thái độ của anh. Ngay cả Hàn thần nghiêm khắc luôn luôn yêu cầu cao cũng đã gật đầu tán thưởng rồi, còn ai dám ý kiến chứ?

 

Những đồng đội khác trong chiến đội cũng đều chia sẻ Weibo của cô để ủng hộ.

 

Lâm Lung mở máy vi tính, gửi tin nhắn vào nhóm.

 

"Cảm ơn mọi người."

 

"Sau này em sẽ cố gắng."

 

"Series S này chúng ta hãy cùng cố gắng, điều ước sinh nhật năm nay của em chính là chúng ta có thể đạt quán quân."

 

Cô còn gửi thêm mấy cái icon làm nũng, xấu hổ.

 

Sau khi Lâm Lung nhắn xong, ôm điện thoại di động cười ngây ngô.

 

Thật ra thì cũng có nhiều người ủng hộ cô đó nha.

 

Khi điện thoại di động trong lòng bàn tay rung lên, Lâm Lung nhìn tên người gọi trên màn hình, sửng sốt một chút rồi bắt máy.

 

"Em đang uống rượu à?" Đầu dây bên kia một giọng nam trầm thấp dễ nghe, chậm rãi vang lên.

 

Lâm Lung che miệng, lắc đầu phủ nhận: "Không ạ."

 

Nhưng ngay sau đó cô lại ợ lên một cái rõ kêu.

 

Đối phương thấp giọng giễu cợt: "Nhóc lừa gạt."



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện