Edit: Huyên

Beta: Tà

 

Người, tình, trong, mắt, hóa, Tây, Thi?

 

Lâm Lung ngồi trên ghế salon, nhìn người đàn ông đang chậm rãi đi xuống từ lầu 2. Chiều cao 1m87, mặc dù trên người chỉ mặc chiếc áo T-shirt trắng đơn giản nhưng cũng lộ ra hơi thở tươi mát. 

 

Mái tóc ngắn đen nhánh vừa mới tắm xong nên hơi ướt, xếp lộn xộn trên đỉnh đầu. 

 

Đặc biệt là gương mặt góc cạnh đẹp trai kia, mày kiếm đậm, đôi mắt đen thâm thúy, đuôi mắt thon dài. Lúc anh ngẩng đầu nhìn sang, nháy mắt tim Lâm Lung đập lỡ một nhịp. 

 

Cô gái nhỏ lập tức đưa tay vỗ má mình một cái, cô điên rồi. 

 

Điên rồi.

 

Từ Ứng Hàn đi xuống, nhìn cái người đang ngồi trên ghế salon dùng sức mà vỗ má mình, vốn anh định vào phòng bếp, chẳng hiểu sao dừng lại, đi về phía bên này. 

 

Cho đến khi bàn tay anh dán vào trán Lâm Lung, trong nháy mắt đó, cô gái nhỏ cả người cứng đờ. 

 

“Anh tưởng em nóng máy cháy hỏng đầu rồi,” âm thanh trầm thấp vang lên. 

 

Lâm Lung ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt anh nhìn tới, còn có một chút ý trêu đùa. 

 

Bàn tay của anh dán vào trán cô vừa rắn chắc lại ấm áp, giống như đang trấn an tâm hồn nhảy loạn của cô. 

 

Nhưng mà khi nhìn thấy ánh mắt trêu đùa của anh, rung động trong lòng Lâm Lung đã tan thành mây khói. 

 

Lâm Lung, không nên như vậy. 

 

Trong lòng cô yên lặng tự nhắc nhở bản thân. 

 

Trong chớp mắt đó, cô nhớ tới những lời nhắn của fans trên mạng, cái gì mà con gái đi đấu giải chuyên nghiệp là phá hôi bôi nhọ, cô đi thi đấu chỉ để tiếp cận các tuyển thủ eSports. Mặc dù nghề nghiệp này là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng rút đi ánh hào quang sân thi đấu, bọn họ cũng chỉ là những thiếu niên nghiện game. 

 

Nhưng người như Từ Ứng Hàn, trời sinh đã sáng lấp lánh hơn người. 

 

Có lẽ cô chỉ bị ý thức trách nhiệm cùng với hào quang của anh hấp dẫn thôi. 

 

Hoặc đây là một loại tâm lý sùng bái thần tượng. 

 

Ngẫm lại, từ nhỏ đến lớn cô không có nhiều bạn bè. Người cô tiếp xúc nhiều nhất là hai anh trai, giờ cô đang xa nhà, cùng cả đội ở chung một chỗ, khó tránh khỏi có lúc thấy lạc lõng. Cho nên cô sẽ bất ngờ bị hấp dẫn bởi ai đó. 

 



Đúng vậy, nhất định là như thế. 

 

“Sao vậy,” Từ Ứng Hàn buồn cười hỏi cô gái nhỏ, không ngờ cô lại không giống bình thường ngẩng đầu trừng đôi mắt to với anh, mà gục đầu xuống. 

 

Anh nghĩ cô gái nhỏ chắc là giận rồi, đang tính xem nếu không thì đền bù sau cho cô bé. 

 

Lại thấy Lâm Lung đột nhiên ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao, em không sao.”

 

Không sao?

 

Từ Ứng Hàn trong lòng sững sờ, lại nghe Lâm Lung tiếp tục: “Đúng rồi, cơm trưa chắc đã chuẩn bị xong, em đi ăn trước đây.”

 

Câu lạc bộ cung cấp ba bữa ăn hàng ngày cho các đội viên, mặc dù đôi khi đội viên cũng sẽ gọi cơm hộp bên ngoài, nhưng đó là vì họ đã lỡ mất giờ cơm. 

 

Không chờ Từ Ứng Hàn tiếp lời, Lâm Lung xoay người sải bước băng băng đến phòng ăn. 

 

Lúc này Giản Dịch và Vương Ngọc Đàn đánh bạn với nhau từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bóng lưng Lâm Lung rời đi. Giản Dịch đi tới bên người Từ Ứng Hàn, tấm tắc: “Lâm Lung sao vậy? Sau lưng có ai đuổi theo em ấy à? Chạy nhanh như thế.” 

 

“Chắc là em ấy lấy trộm đồ của Hàn ca,” Vương Ngọc Đàn nhéo cằm, nhàn nhạt nói. 

 

Giản Dịch hỏi: “Em ấy trộm cái gì của Hàn ca?”

 

Vương Ngọc Đàn chỉ tay lên ngực: “Trái tim.”

 

Sau đó, Từ Ứng Hàn và Giản Dịch đồng thời quay lại nhìn cậu ta, Vương Ngọc Đàn cười hắc hắc, vội vàng giải thích: “Buổi sáng hôm nay em nhìn qua bảng phân tích ở Tieba, nó nói rằng Hàn ca và Lâm Lung chắc chắn có quan hệ.” 

 



“Mấy cái bảng phân tích vớ vẩn trên Tieba mà cậu cũng tin? Một câu nói có thể bị họ suy diễn từng chữ một, làm hại tôi bây giờ mỗi lần đăng weibo đều phải thật cẩn thận,” Giản Dịch đầu tiên dạy dỗ cậu ta một chút, sau mới khinh bỉ nói: “Huống hồ Hàn ca và Lâm Lung có thể có chuyện gì, cậu quên là chúng ta vừa mới tổ chức sinh nhật 18 tuổi cho cô bé à. Hàn ca có là súc sinh cũng không đến mức xuống tay với Lâm Lung đâu.”

 

“Nói cũng đúng,” Vương Ngọc Đàn gật đầu. 

 

Hai người giống như ông hầm ông hừ *, kẻ xướng người họa, hoàn toàn bỏ quên nhân vật chính trong câu chuyện Từ Ứng Hàn đang đứng bên cạnh. 

 

(*) Ông hầm ông hừ; ông Hanh ông Cáp: hai thần giữ cửa Miếu của đạo Phật, một người thì phun khí trắng từ mũi, một người phun khí vàng từ mồm

 

Thẳng đến khi Từ Ứng Hàn mặt không biểu cảm quay đầu nhìn hai người, Vương Ngọc Đàn mới chột dạ, im miệng. 

 

Giản Dịch vẫn không ngừng lảm nhảm: “Tôi cảm thấy fans lo lắng thật sự buồn cười, Hàn ca là loại người thích nói chuyện yêu đương sao? Trời đất có sụp đổ thì Hàn ca vẫn sẽ là một con chó độc thân thôi.”

 

Bả vai cậu ta bị Vương Ngọc Đàn chọc chọc. 

 

Sau đó cậu ta nhìn thấy gương mặt đẹp trai không biểu cảm của đội trưởng nhà mình, cuối cùng cũng kịp ngưng lại. 

 

“Hàn ca, em không có ý đó,” cậu ta nhỏ giọng giải thích.

 

“Gần đây cậu rảnh rỗi nhỉ, có thời gian lướt Tieba nữa.” 

 

Từ Ứng Hàn hờ hững nói, nghe không có gì tức giận, nhưng chính như vậy lại càng khiến người khác run sợ trong lòng. 

 

“Hàn ca, em muốn đi vệ sinh,” đúng lúc mấu chốt, Vương Ngọc Đàn sử dụng tuyệt chiêu đi tè lẩn mất, để lại một mình Giản Dịch chống chọi với đại ma vương. 

 

Vì vậy, Giản Dịch lại một lần nữa trải nghiệm cái gọi là uy nghiêm của đội trưởng. 

*

Sau giấc ngủ trưa, mọi người thức giấc, bắt đầu huấn luyện buổi chiều. Bởi vì giải đấu mùa hè sắp bắt đầu cho nên đội viên xếp hàng đấu rank cùng nhau cũng nhiều lên. Nick lớn và nick nhỏ, còn có cả huấn luyện viên xen kẽ lẫn nhau. 



 

Mùa giải mới này, khu vực Trung Quốc có tổng cộng 12 đội tham gia. 

 

Các đội này thi đấu huấn luyện ngày càng thường xuyên hơn. Chu Nghiêu còn giúp chiến đội hẹn đấu 2 lần với đội Đài Loan. Tuy nhiên đội Hàn Quốc thì chưa tìm được cơ hội phù hợp. 

 

Bởi vì khu vực Hàn Quốc rất đoàn kết, thi đấu huấn luyện đều thực hiện trong nội bộ. 

 

Huống hồ đội ngũ của bọn họ đều có chất lượng rất cao, dù không thi đấu thử với các chiến đội khác thì cũng chẳng ảnh hưởng gì lớn. Nhưng các đội Trung Quốc thì khác, ở sàn đấu quốc tế, Trung Quốc luôn coi Hàn Quốc là đối thủ lớn nhất. 

 

Người ta nói, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. 

 

Xem người khác thi đấu là một chuyện, chân chính đối đầu với nhau lại là chuyện khác. 

 

Xế chiều, mọi người vừa mới kết thúc một vòng đấu rank. Từ Ứng Hàn đột nhiên đứng dậy ra khỏi phòng huấn luyện. 

 

Không bao lâu sau liền nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện. 

 

Sau đó người đang đi WC Vương Ngọc Đàn đột nhiên như lửa cháy tới mông chạy vào, nói với mọi người: “Cả nhà đoán xem tôi đã nhìn thấy ai ở bên ngoài?”

 

“Có rắm thì đánh đi,” Giản Dịch vắt tay sau gáy, thoải mái ngả người. 

 

Cậu ta vừa mới kết thúc trận đấu, nhẹ nhàng giết 4 mạng, thành công trở lại bậc cao thủ, ai còn dám nói cậu ta là vua kim cương nữa nào. 

 

Người đi TOP mới Dương Đình nể tình hỏi: “Cậu thấy ai?”

 

“Lam thần đó,” Vương Ngọc Đàn ôm ngực, theo bản năng nhìn về phía Giản Dịch. 

 

Giản Dịch cũng sửng sốt một chút, sau đó mắng: “Nam thần nhà cậu, ông đây làm sao biết được là ai?”

 

“Không phải nam thần, là Lam thần,” Vương Ngọc Đàn suýt bị cái tên đầu gỗ này làm cho tức chết. 

 

Ngược lại, Lâm Lung ở bên cạnh đột nhiên nói: “Lam Cảnh Trình?”

 

Cô cùng với Từ Ứng Hàn tự mình đi tìm Lam Cảnh Trình, cho nên Vương Ngọc Đàn vừa nhắc tới Lam thần, cô đã đoán được là anh ta. 

 

Lam Cảnh Trình, fans của LMHT nếu chú ý đến các tuyển thủ đều biết rõ. 

 

Từng là top 1 JG, người Trung Quốc duy nhất trở thành quán quân series S. 

 

Toàn bộ phòng huấn luyện đều yên lặng. 

 

Sau đó, bọn họ một lần nữa nhìn về phía Giản Dịch.

 

Lúc này, trên mặt cậu ta đã có chút sững sờ. 

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện