Cô ta lặng lẽ nhìn Tiết Nhượng.

Tiết Nhượng tựa vào trên tay vịn, cúi đầu chơi điện thoại di động, vẻ mặt lười biếng, mặt Chu Di đỏ lên, trong đầu đều là những tin buổi sáng kia.

Nếu như nữ sinh trong lòng cậu, là cô ta, thật tốt biết bao.

Cứ như vậy miên man suy nghĩ, xe buýt tới tiểu khu nơi Tiết Nhượng ở, Chu Di cùng Phan Vĩ cũng theo sát sau xuống xe, vừa xuống xe không khí giống như đều tươi mới không ít.

Ba người từ phố Trạng Nguyên đi vào, đi một đoạn dài, chậm rãi liền còn lại Chu Di cùng Tiết Nhượng, Chu Di muốn nói chuyện với Tiết Nhượng, nhưng luôn không có đề tài, liền do dự như vậy, mắt thấy sắp tới tiểu khu, Chu Di rốt cục cố lấy dũng khí muốn nói, điện thoại lúc này lại vang lên.

Cô ta vội vàng lấy ra, ấn nhận, sau đó mất mát nói: "Vâng, ừ, ừ, con tự nghĩ biện pháp, ừ, bái bai, mẹ."

Cúp điện thoại, cô ta lại không có tâm tình nói chuyện, trước kia trong nhà buôn bán nhỏ, cha mẹ đều có thể thường xuyên ăn cơm cùng cô ta, hiện tại đều là cô ta ăn một mình, đêm nay lại một người, cô ta nhìn Tiết Nhượng đi phía trước vừa đi vừa nhìn điện thoại, miệng giật giật, lúc này một người phụ nữ từ sân bóng rổ bên kia gọi: "Tiết Nhượng."

Thân ảnh phía trước dừng lại, Tiết Nhượng lười biếng lập tức nghiêng đầu, "Mẹ."

"Mẹ hôm nay mua thịt vịt, tối nay nấu canh cho con uống." Chung Lệ Nhan nói, Tiết Nhượng đem điện thoại bỏ vào trong túi, tiến lên cầm đồ ăn giúp Chung Lệ Nhan.

Chung Lệ Nhan xoa xoa tay, nói: "Ba con lại đi công tác, buổi tối chỉ có hai chúng ta ăn, thầy giáo có nói Nguyên Đán nghỉ mấy ngày không?"

"Ba ngày." Tiết Nhượng lời ít mà ý nhiều, xách túi liền đi về phía trước, cũng không có ý định chờ Chung Lệ Nhan, Chung Lệ Nhan trừng cậu một cái, trong đôi mắt lại ôn hòa, chỉ trong chớp mắt, cũng mới nhìn đến Chu Di, Chu Di lập tức nhu thuận hô: "Dì."

"Ai, là Chu Di à, đã lâu không gặp, cháu bây giờ vẫn còn ở tiểu khu này sao?"

"Vâng chúng cháu gần đây mới chuyển về, bất quá lại đổi nhà khác, ở khu C."

"Nha như vậy à." Chung Lệ Nhan biết cha mẹ Chu Di, quan hệ cũng không tệ, lại hỏi: "Đúng rồi, thành tích của cháu kỳ thi này thế nào?"

"Đứng nhất lớp ạ." Chu Di biết Chung Lệ Nhan thích đứa nhỏ có thành tích tốt, cười đáp.

Quả nhiên, Chung Lệ Nhan mắt sáng lên, nói: "Xem ra vẫn là tốt như vậy, lúc trước nghe nói nhà cháu chuyển còn sợ thành tích của cháu sẽ không theo kịp, đúng rồi, buổi tối đi lên nhà chúng ta ăn cơm không?"

Chu Di giật mình.

Tiết Nhượng ở phía trước lại quay đầu nói: "Cậu ta có nhà, vì sao lại đến nhà chúng ta ăn cơm?"

Chung Lệ Nhan bất đắc dĩ nói: "Đây không phải nên mời một chút sao, trước kia Chu Di cũng đến quá nhà chúng ta ăn cơm, đúng không? Chu Di."

"Vâng, cháu đây liền quấy rầy." Chu Di nhìn nhìn Tiết Nhượng lạnh đạm, cắn chặt răng, nói, Chung Lệ Nhan vừa nghe, cười nói: "Dì tối nay làm nhiều món, cháu ăn nhiều một chút, ba mẹ cháu có phải đều đi công tác hay không?"

"Đúng vậy." Chu Di có chút ảm đạm gật đầu, Chung Lệ Nhan vỗ vỗ vai Chu Di: "Không có việc gì, đến nhà của dì ăn."

Tiết Nhượng không lên tiếng, cũng không thèm liếc mắt nhìn Chu Di một cái, đi lên tầng.

Điện thoại trong túi rung lên mấy lần, là Trương Lam gửi tới, cậu lấy ra, nhìn tin nhắn, mi mắt nhu hòa mấy phần, khóe môi nhẹ câu lên, mỉm cười.

【 Tiểu tỷ tỷ: A a a a a tớ về nhà mẹ cùng dì tớ đều coi tớ như phạm nhân mà tra hỏi, hỏi mũi tớ sao lại thế này, tớ cảm thấy rất xấu a a. 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Tớ là tiểu công chúa mà, hai người quả nhiên rất yêu tớ, tớ sắp bị quan tâm của hai người đó bao vây mất. 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Nguyên Đán chúng ta có đi đêm ngược hay không? Chu Nghệ nói, nhân dân quảng trường bên kia có suối phun còn có LED đếm ngược, cùng đi nha! 】

【 XR: Được, cậu cũng là tiểu công chúa của tôi. 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Vậy cậu là tiểu hoàng tử sao? 】

【 XR: Cậu nói sao? 】

【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu là tiểu hoàng tử. 】

【 XR: Tốt, cậu nói phải thì phải. 】

Vào cửa, cậu buông túi xuống, ra phòng bếp, khuôn mặt bình thường lạnh lùng nhu hàn hơn rất nhiều, cậu cũng không nhìn Chu Di đi sau Chung Lệ Nhan, vào cửa phòng, thuận tiện đem cửa đóng lại.

Cửa đóng.

Chung Lệ Nhan mới nói: "Đứa nhỏ này."

Nhưng mà mặt lại mang theo một tia hoài nghi, bà nhìn Chu Di bên cạnh, sau đó, bà cười nói: "Chu Di, cháu đi vào giúp dì đi."

"Vâng, dì." Chu Di buông túi sách, theo vào phòng bếp.

Chung Lệ Nhan đeo tạp dề, lại mở vòi nước, nhặt rau, Chu Di cũng đứng ở một bên, hỗ trợ, hai người tán gẫu chút việc nhà, sau một lát, Chung Lệ Nhan đột nhiên hỏi: "Tiết Nhượng ở trường học có thân với cô gái nào sao?"

Tay Chu Di ngừng một lát, động tác rất nhỏ này cũng không tránh được ánh mắt Chung Lệ Nhan, Chung Lệ Nhan đem vòi nước tắt đi, xoay người nhìn Chu Di, khí thế xuất ra.

Đầu Chu Di lại cúi thấp.

Cô ta biết Tiết Nhượng đã có bạn gái, nhưng không dám nói ra, bởi vì với tính tình của Tiết Nhượng nếu cô ta dám nói, tuyệt đối sẽ không tốt, cho nên cô ta luôn kìm nén, lại không chung lớp, coi như không thân lắm, nhưng lúc này Chung Lệ Nhan hỏi, cô ta làm thế nào cũng không nói được hai chữ.

Cũng vì do dự này của cô ta, hai mắt Chung Lệ Nhan trầm xuống, bà lập tức cởi bỏ tạp dề.

Chu Di thấy thế, vội vàng ngăn bà lại: "Dì, cháu cũng không xác định, thật sự, cháu không xác định, dì nếu muốn biết, không bằng quan sát một thời gian."

"Cô gái kia lớn lên như thế nào?"

Chung Lệ Nhan nhìn thẳng vào mắt cô ta, lợi hại mà trực tiếp, tay Chu Di run lên, cúi đầu, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở ra vòng bạn bè của một người lớp ba, cho Chu Lệ Nhan nhìn.

Cô ta nghĩ thầm trong lòng, dù sao cũng không phải cô ta chủ động nói, là Chung Lệ Nhan chủ động hỏi.

(Sắp tới đoạn kịch tính rồi...)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện