"Cậu cho là cậu không nói tớ liền không có được wechat của cậu sao? Tớ đi hỏi Phan Vĩ." Cô hừ một tiếng, nghiêng đầu hỏi Phan Vĩ: "Webchat của Tiết Nhượng là gì vậy?"
"123456789." Phan vĩ nghiêng đầu cười nói.
Trương Lam cong cong đầu ngón tay, nghiến răng: "Cậu chắc chắn chứ?"
Phan Vĩ không khỏi nhìn cô một cái: "Chắc chắn nha."
"..."
Cô cảm thấy mình như đang bị đùa giỡn.
"Chậc." Tiết Nhượng ở cạnh bên cười nhạo một tiếng.
Trương Lam nhìn về phía Tiết Nhượng, tay cậu cầm bút, nhẹ nhàng gõ xuống bàn, nghiêng người tựa vào tường, thần sắc lười biếng, Trương Lam trong lòng không tin mở ra phần mềm wechat, ở khung tìm kiếm gõ: 123456789.
Sau đó trên wechat nhảy ra vô số "123456789", nhưng là không thấy ai dùng tài khoản wechat như vậy.
"Cạch." Trương Lam đem điện thoại di động đặt lên bàn Tiết Nhượng: "Đâu? Căn bản không có tài khoản wechat nào dùng số 123456789."
Tiết Nhượng nhấc mi mắt, môi mỏng khẽ nhếch, bỏ vào miệng một miếng kẹo cao su, nhai, không đếm xỉa tới, cậu tựa tiếu phi tiếu* nhìn cô.
*Như cười như không.
Trương Lam lại đỏ mặt, cô nghiêm mặt, giọng mềm lại: "Nói đi mà, wechat của cậu là gì?"
Cậu chống đỡ đầu, thổi bong bóng, xuy một tiếng: "Cậu nói chuyện nũng nịu như vậy làm gì?"
Trương Lam: "Ai nũng nịu."
"Cậu."
" Tiết Nhượng! "
" A a — " Đằng trước truyền đến tiếng cười lạnh của Chung Miêu Miêu, cô nghiêng đầu: "Tôi nói này, cậu bảo vệ cậu ta như vậy, là vì cậu ta đẹp sao? Nếu các cậu yêu sớm, tôi sẽ nói cho thầy giáo!"
" Ai yêu sớm chứ!!" Trương Lam trợn mắt nhìn trợn mắt nhìn Chung Miêu Miêu.
Chung Miêu Miêu cười nhạt: "Cậu, cậu cùng Tiết Nhượng! "
Trương Lam: "Nga, thêm bạn tốt trên wechat chính là yêu sớm? Chung Miêu Miêu, cậu đối với vấn đề yêu sớm có hiểu lầm gì đó đi nha!"
Chung Miêu Miêu hung hăng trừng cô.
Tiết Nhượng đang nhai kẹo cao su dừng một chút, giọng không kiên nhẫn: "Ồn ào chết! "
Sau đó, cậu vươn tay, cầm lấy điện thoại di động của Trương Lam, nhanh chóng ở bên trong nhập một chuỗi dãy số, thêm bạn tốt trên wechat, lại đem điện thoại di động ném về cho Trương Lam.
Trương Lam mở ra nhìn, một cái tên "XR" xuất hiện trong danh sách bạn bè của cô.
Cô nhấn vào.
Mặt đỏ bừng.
Mẹ nó.
Đúng là số 123456789.
【Tiểu tỷ tỷ: Ha ha! 】
Tiết Nhượng đang chơi trò chơi, một tin nhắn đột nhiên xuất hiện, cậu nhướng chân mày, nhìn cô một cái: " Có bệnh? "
Trương Lam nghiêng đầu nhìn một cái, cười ha hả: "Thử một chút xem có phải là cậu không."
Cậu lười để ý đến cô, cúi đầu tiếp tục chơi.
...
Ba tiết buổi chiều, Trương Lam đều ngủ, lúc tỉnh lại, Phan Vĩ nói: " Thật may buổi chiều không có môn Anh, nếu có, cậu khẳng định toi rồi."
Trương Lam cười hì hì: "Không sợ, cũng không có liên lụy đến các cậu."
Phan Vĩ thấp giọng hỏi: "Nói cho tớ biết, có phải cậu dùng tiền vào hay không?"
Trương Lam trợn tròn mắt nhìn cậu ta, hồi lâu, cười một cái: "Cậu nói sao?"
"Chậc!" Phan Vĩ khoát tay.
Tiết Nhượng lấy ba lô ra, thu dọn sách vở: "Đi."
Phan Vĩ lập tức đuổi theo.
"Chờ tớ một chút, tớ cũng đi theo." Trương Lam kéo cặp sách, cũng vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa hỏi: "Có bài tập không vậy? Một ít bài nào đó."
Phan Vĩ giễu cợt: "Giờ học cậu đều không chịu học, còn đòi làm bài tập."
"Muốn làm nha, tớ sợ ngày mai bị thầy cô mắng." Trương Lam mặt dày nói.
Long Ngọc cũng từ lớp một đi ra, cô vừa nhìn thấy Trương Lam còn có Tiết Nhượng, vui vẻ chạy tới, ôm cánh tay Trương Lam: "Tớ và các cậu cùng đi."
"Ách, được." Trương Lam sợ hết hồn, Long Ngọc cười híp mắt, nhìn người nam sinh đang đeo tai nghe trước mắt.
Trương Lam lúc này mới phát hiện, bạn học nhìn Tiết Nhượng thật là nhiều, chạm vai đi qua, đâm đầu vào, rối rít che miệng, trong miệng còn kêu Tiết Nhượng.
Cậu mặc áo màu đen cùng với quần jean, thân hình gầy gò, đường nét rõ ràng, mi thanh mục tú, chính là cảnh đẹp thu hút người nha.
Cũng khó trách nhiều nữ sinh như vậy đều nhìn cậu, cậu cũng không nháy mắt.
Long Ngọc thấp giọng nói: "Năm nay giáo thảo* nhất định là Tiết Nhượng."
*Dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.
Trương Lam: "Bình chọn sao?"
Long Ngọc: "Còn không có đâu, bây giờ đang bỏ phiếu, phía trên còn có trường học BBS, tớ vừa mới chọn cậu ấy xong."
" Nga."
Long ngọc còn nói: "Tớ cùng với cậu ấy từng học chung trường, vẫn luôn thích thầm cậu ấy nha."
"Vậy cậu ấy có từng yêu đương hay không?" Trương Lam đột nhiên nghĩ đến điều này.
"Không có, bất quá cậu ấy trước kia hay đi cùng với hoa khôi lớp tớ, quan hệ không tệ." Long Ngọc có chút phiền muộn nói.
"Tớ cũng cùng một lớp, nếu cậu ấy không cho tớ đến gần, tớ nghĩ chỉ cần cậu ấy cười với tớ một cái tớ cũng mãn nguyện."
Trương Lam liền đối với hoa khôi đó có hứng thú: "Hoa khôi của lớp? Dáng dấp ra sao nha? Có hay không học ở trường chúng ta? Thành tích tốt sao?"
"A cậu hỏi tớ nhiều như vậy, tớ làm sao trả lời?" Long Ngọc sững sốt một chút, nhìn Trương Lam, cô ấy nghi ngờ hỏi: "Không phải cậu thích cậu ấy chứ?"
Trương Lam cả kinh.
" Không có, không thích!" Mới quen biết chưa được mấy ngày, liền nói thích cũng quá nhanh đi.
"Hù chết tớ." Long Ngọc vỗ ngực một cái: "Cậu không thích liền tốt, hoa khôi đó không thi vào trường chúng ta, hình như trong nhà cô ấy có việc, đã chuyển đến thành phố khác ở."
Trương Lam lặng lẽ thở phào một cái.
Không thi tới liền tốt rồi.
Đến cửa trường học, Trương Lam liếc mắt liền thấy xe hơi nhà mình đậu ở chỗ này.
Cô không biết làm sao, cùng Long Ngọc tạm biệt, lên xe, vừa lên vừa nói: "Chú Trần, sau này không cần tới đón cháu đâu, cháu ngồi xe buýt trở về."
Chú Trần một bên chuyển tay lái một bên nhìn cô: "Xe buýt phải chen lấn."
Không chỉ chen, còn rất lắc lư.
Tiết Nhượng có thể ở đó nha.
Trương Lam vươn chân ra: "Mặc kệ, cháu muốn ngồi xe buýt,chú nhìn trường học cũng không có ai lái xe tới đón, theo cháu mỗi ngày đi đi đón đón như vậy, ảnh hưởng không tốt."
Chú Trần cười một cái: "Về nhà cùng tiên sinh thương lượng một chút."
"Ba thương cháu như vậy, khẳng định sẽ nghe cháu." Cô hơi đắc ý nói.
Trương Trọng Cảnh quá bận rộn.
Vẫn chưa thấy ông về nhà.
Hôm nay ngay cả mẹ cũng không ở trong biệt thự, Trương Lam một mình ngồi trên bàn ăn cơm, ăn xong rồi lên lầu tắm, lau khô tóc liền ngã xuống giường, cô lại ngồi dậy.
Từ trong cặp sách lấy điện thoại di động ra.
Nhắn tin với Tiết Nhượng.
【 Tiểu tỷ tỷ: Bài tập hôm nay là gì vậy? 】
【 XR: Không biết. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Tiết Nhượng! 】
【 XR:Cậu không phải thích tôi chứ? 】
Tay run một cái, điện thoại di động rơi ở trên giường, Trương Lam sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm vào wechat, cô đỏ mặt, đứng lên dậm chân, phồng má.
Trên giường điện thoại di động lại nhanh chóng nhận được một tin nhắn.
Cô lập tức cầm lên, sau một giây, hơi nóng trên mặt cùng những rung động biến mất không còn một chút.
【 XR: Nếu như thích tôi, chỉ có thể kéo cậu vào danh sách đen. 】
Nếu như thích tôi, chỉ có thể kéo cậu vào danh sách đen.
Mặt Trương Lam như bị người khác tát cho một cái, nóng bừng, cô ngồi về trên giường, cong chân, nhìn tin nhắn kia, một lát sau, cô cười lên.
Mẹ nó, ai thèm.
【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, tớ không thích cậu, chỉ coi là anh em thôi. 】
【 XR: Ừ.】
【 XR: Tần Thiên kêu cậu ra ngoài. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Tần Thiên? Cậu biết cậu ấy? 】
【 XR: Anh họ. 】
【 Tiểu tỷ tỷ:... Vậy cậu chiếu cố tớ như thế, cũng là vì Tần Thiên? 】
【 XR: Ừ. 】
Trương Lam ngã xuống giường.
Đèn lưu ly trên đầu tỏa ra ánh sáng, từng vòng, cô cho cô là đặc biệt.
Thật là tự mình đa tình.
Điện thoại di động lại vang lên, Trương Lam nhìn một cái, hai chữ "Tần thiên" lóe lên.
Cô ho khan một cái, nghe máy.
Tần thiên bên kia cười cười: "Đang làm gì vậy chứ? Đi ra ngoài."
"Tớ mới vừa nằm xuống." Trương Lam nói.
"Ra ngoài đi, rất lâu còn chưa gặp cậu."
"Không đi, thật là mệt."
"Mệt em gái cậu, trước kia còn cùng tớ chơi đến nửa đêm, bây giờ mới mấy giờ, ra ngoài đi, tớ lái xe tới đón cậu."
"Tần Thiên."
"Ngoan, nhóm Tuệ Tuệ cũng ở đây."
Giọng nói giòn tan của Chu Tuệ ở đầu bên kia vang lên: " Tiểu tỷ tỷ, ra ngoài đi."
Đinh Tiểu Linh cũng hô theo: "Tiểu Tỷ tỷ, chúng tớ nhớ cậu lắm, ai nha, tớ hôm nay mới biết Tần Thiên là em họ của Tiết Nhượng nha, cậu ta thật con mẹ nó soái!"
Trương Lam tâm vừa động, cô ngồi dậy, giống như vô tình nói: "Được rồi, các cậu cầu tớ như vậy, tớ đi ngay đây."
"Được được, chờ cậu."
Cúp điện thoại, Trương Lam đứng dậy, nắm lấy phía dưới, nhìn mình trong gương, mấy ngày nay học ở trường mới, cô hàng ngày đều không trang điểm, lúc trước ở Thanh Diệp, cùng mấy người họ, mỗi ngày đều dùng những thủ đoạn bịp bợm, hút thuốc trang điểm các loại, tất cả đều chơi qua một lần.
Cô sờ cổ một cái, ngước mặt nhìn mình bên trong.
Xoay người kéo tủ quần áo, từ bên trong kéo ra một chiếc váy dây màu đen, mặc vào, lộ ra đôi chân thon dài, tự mình trang điểm, dán lông mi giả, lông mi lập tức dài ra một đoạn, cầm lấy túi sách, đem điện thoại di động bỏ vào, lại thay một đôi giày cao gót.
Nhìn về phía gương.
Trong gương là một cô gái,không có điểm nào giống một học sinh.
Giống như một cô thiếu nữ, loại cấm kỵ đó nha.
Điện thoại di động vang lên lần nữa.
Trương Lam cầm túi sách lên, kéo cửa ra, vội vã xuống lầu. Dì Lưu bưng đĩa trái cây từ phòng bếp đi ra, nhìn một cái, kinh ngạc: "Lam Lam, trễ như vậy cháu còn đi đâu?"
"Dì Lưu, cháu đi ra ngoài một lát."
Cô nháy mắt một cái.
Dì Lưu: "Trời ạ, làm sao mặc như vậy chứ, khoác áo lên."
Trương Lam cười cười ở trước mặt bà xoay một vòng, hỏi: "Cháu đẹp không?"
"Cái này... " Dì Lưu không biết nói sao: "Cháu còn là học sinh, sao phải ăn mặc như vậy, muốn đem mình trở nên trưởng thành hơn sao, phải từ từ lớn lên chứ."
"Ha ha, cháu tối nay sẽ là phụ nữ!"
Trương Lam cười to, đạp giày cao gót chạy ra ngoài cửa.
Tần Thiên đi xe thể thao dừng ở cửa tiểu khu.
Trương Lam đi tới.
Cậu ta trong miệng còn ngậm điếu thuốc, tro rơi xuống mặt đất.
Bàn tay cậu ta ở trên không trung sờ soạng một hồi, nói: "Làm sao lại ăn mặc như vậy?"
"Khó coi sao?" Trương Lam cười kéo kéo váy.
" Được, đẹp mắt, chính là rất thành thục, lên xe đi." Vừa nói cậu ta vừa mở cửa xe, Trương Lam khom người ngồi xuống.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu bảo bối cửa phải nhiều bình luận nhiều rót nước. Cải xanh mới có thể dáng dấp tốt.
Ta lần đầu tiên viết sân trường văn.
Cảm giác không quá trong sáng. Che mặt
"123456789." Phan vĩ nghiêng đầu cười nói.
Trương Lam cong cong đầu ngón tay, nghiến răng: "Cậu chắc chắn chứ?"
Phan Vĩ không khỏi nhìn cô một cái: "Chắc chắn nha."
"..."
Cô cảm thấy mình như đang bị đùa giỡn.
"Chậc." Tiết Nhượng ở cạnh bên cười nhạo một tiếng.
Trương Lam nhìn về phía Tiết Nhượng, tay cậu cầm bút, nhẹ nhàng gõ xuống bàn, nghiêng người tựa vào tường, thần sắc lười biếng, Trương Lam trong lòng không tin mở ra phần mềm wechat, ở khung tìm kiếm gõ: 123456789.
Sau đó trên wechat nhảy ra vô số "123456789", nhưng là không thấy ai dùng tài khoản wechat như vậy.
"Cạch." Trương Lam đem điện thoại di động đặt lên bàn Tiết Nhượng: "Đâu? Căn bản không có tài khoản wechat nào dùng số 123456789."
Tiết Nhượng nhấc mi mắt, môi mỏng khẽ nhếch, bỏ vào miệng một miếng kẹo cao su, nhai, không đếm xỉa tới, cậu tựa tiếu phi tiếu* nhìn cô.
*Như cười như không.
Trương Lam lại đỏ mặt, cô nghiêm mặt, giọng mềm lại: "Nói đi mà, wechat của cậu là gì?"
Cậu chống đỡ đầu, thổi bong bóng, xuy một tiếng: "Cậu nói chuyện nũng nịu như vậy làm gì?"
Trương Lam: "Ai nũng nịu."
"Cậu."
" Tiết Nhượng! "
" A a — " Đằng trước truyền đến tiếng cười lạnh của Chung Miêu Miêu, cô nghiêng đầu: "Tôi nói này, cậu bảo vệ cậu ta như vậy, là vì cậu ta đẹp sao? Nếu các cậu yêu sớm, tôi sẽ nói cho thầy giáo!"
" Ai yêu sớm chứ!!" Trương Lam trợn mắt nhìn trợn mắt nhìn Chung Miêu Miêu.
Chung Miêu Miêu cười nhạt: "Cậu, cậu cùng Tiết Nhượng! "
Trương Lam: "Nga, thêm bạn tốt trên wechat chính là yêu sớm? Chung Miêu Miêu, cậu đối với vấn đề yêu sớm có hiểu lầm gì đó đi nha!"
Chung Miêu Miêu hung hăng trừng cô.
Tiết Nhượng đang nhai kẹo cao su dừng một chút, giọng không kiên nhẫn: "Ồn ào chết! "
Sau đó, cậu vươn tay, cầm lấy điện thoại di động của Trương Lam, nhanh chóng ở bên trong nhập một chuỗi dãy số, thêm bạn tốt trên wechat, lại đem điện thoại di động ném về cho Trương Lam.
Trương Lam mở ra nhìn, một cái tên "XR" xuất hiện trong danh sách bạn bè của cô.
Cô nhấn vào.
Mặt đỏ bừng.
Mẹ nó.
Đúng là số 123456789.
【Tiểu tỷ tỷ: Ha ha! 】
Tiết Nhượng đang chơi trò chơi, một tin nhắn đột nhiên xuất hiện, cậu nhướng chân mày, nhìn cô một cái: " Có bệnh? "
Trương Lam nghiêng đầu nhìn một cái, cười ha hả: "Thử một chút xem có phải là cậu không."
Cậu lười để ý đến cô, cúi đầu tiếp tục chơi.
...
Ba tiết buổi chiều, Trương Lam đều ngủ, lúc tỉnh lại, Phan Vĩ nói: " Thật may buổi chiều không có môn Anh, nếu có, cậu khẳng định toi rồi."
Trương Lam cười hì hì: "Không sợ, cũng không có liên lụy đến các cậu."
Phan Vĩ thấp giọng hỏi: "Nói cho tớ biết, có phải cậu dùng tiền vào hay không?"
Trương Lam trợn tròn mắt nhìn cậu ta, hồi lâu, cười một cái: "Cậu nói sao?"
"Chậc!" Phan Vĩ khoát tay.
Tiết Nhượng lấy ba lô ra, thu dọn sách vở: "Đi."
Phan Vĩ lập tức đuổi theo.
"Chờ tớ một chút, tớ cũng đi theo." Trương Lam kéo cặp sách, cũng vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa hỏi: "Có bài tập không vậy? Một ít bài nào đó."
Phan Vĩ giễu cợt: "Giờ học cậu đều không chịu học, còn đòi làm bài tập."
"Muốn làm nha, tớ sợ ngày mai bị thầy cô mắng." Trương Lam mặt dày nói.
Long Ngọc cũng từ lớp một đi ra, cô vừa nhìn thấy Trương Lam còn có Tiết Nhượng, vui vẻ chạy tới, ôm cánh tay Trương Lam: "Tớ và các cậu cùng đi."
"Ách, được." Trương Lam sợ hết hồn, Long Ngọc cười híp mắt, nhìn người nam sinh đang đeo tai nghe trước mắt.
Trương Lam lúc này mới phát hiện, bạn học nhìn Tiết Nhượng thật là nhiều, chạm vai đi qua, đâm đầu vào, rối rít che miệng, trong miệng còn kêu Tiết Nhượng.
Cậu mặc áo màu đen cùng với quần jean, thân hình gầy gò, đường nét rõ ràng, mi thanh mục tú, chính là cảnh đẹp thu hút người nha.
Cũng khó trách nhiều nữ sinh như vậy đều nhìn cậu, cậu cũng không nháy mắt.
Long Ngọc thấp giọng nói: "Năm nay giáo thảo* nhất định là Tiết Nhượng."
*Dùng để chỉ nam sinh đẹp trai nhất trong trường.
Trương Lam: "Bình chọn sao?"
Long Ngọc: "Còn không có đâu, bây giờ đang bỏ phiếu, phía trên còn có trường học BBS, tớ vừa mới chọn cậu ấy xong."
" Nga."
Long ngọc còn nói: "Tớ cùng với cậu ấy từng học chung trường, vẫn luôn thích thầm cậu ấy nha."
"Vậy cậu ấy có từng yêu đương hay không?" Trương Lam đột nhiên nghĩ đến điều này.
"Không có, bất quá cậu ấy trước kia hay đi cùng với hoa khôi lớp tớ, quan hệ không tệ." Long Ngọc có chút phiền muộn nói.
"Tớ cũng cùng một lớp, nếu cậu ấy không cho tớ đến gần, tớ nghĩ chỉ cần cậu ấy cười với tớ một cái tớ cũng mãn nguyện."
Trương Lam liền đối với hoa khôi đó có hứng thú: "Hoa khôi của lớp? Dáng dấp ra sao nha? Có hay không học ở trường chúng ta? Thành tích tốt sao?"
"A cậu hỏi tớ nhiều như vậy, tớ làm sao trả lời?" Long Ngọc sững sốt một chút, nhìn Trương Lam, cô ấy nghi ngờ hỏi: "Không phải cậu thích cậu ấy chứ?"
Trương Lam cả kinh.
" Không có, không thích!" Mới quen biết chưa được mấy ngày, liền nói thích cũng quá nhanh đi.
"Hù chết tớ." Long Ngọc vỗ ngực một cái: "Cậu không thích liền tốt, hoa khôi đó không thi vào trường chúng ta, hình như trong nhà cô ấy có việc, đã chuyển đến thành phố khác ở."
Trương Lam lặng lẽ thở phào một cái.
Không thi tới liền tốt rồi.
Đến cửa trường học, Trương Lam liếc mắt liền thấy xe hơi nhà mình đậu ở chỗ này.
Cô không biết làm sao, cùng Long Ngọc tạm biệt, lên xe, vừa lên vừa nói: "Chú Trần, sau này không cần tới đón cháu đâu, cháu ngồi xe buýt trở về."
Chú Trần một bên chuyển tay lái một bên nhìn cô: "Xe buýt phải chen lấn."
Không chỉ chen, còn rất lắc lư.
Tiết Nhượng có thể ở đó nha.
Trương Lam vươn chân ra: "Mặc kệ, cháu muốn ngồi xe buýt,chú nhìn trường học cũng không có ai lái xe tới đón, theo cháu mỗi ngày đi đi đón đón như vậy, ảnh hưởng không tốt."
Chú Trần cười một cái: "Về nhà cùng tiên sinh thương lượng một chút."
"Ba thương cháu như vậy, khẳng định sẽ nghe cháu." Cô hơi đắc ý nói.
Trương Trọng Cảnh quá bận rộn.
Vẫn chưa thấy ông về nhà.
Hôm nay ngay cả mẹ cũng không ở trong biệt thự, Trương Lam một mình ngồi trên bàn ăn cơm, ăn xong rồi lên lầu tắm, lau khô tóc liền ngã xuống giường, cô lại ngồi dậy.
Từ trong cặp sách lấy điện thoại di động ra.
Nhắn tin với Tiết Nhượng.
【 Tiểu tỷ tỷ: Bài tập hôm nay là gì vậy? 】
【 XR: Không biết. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Tiết Nhượng! 】
【 XR:Cậu không phải thích tôi chứ? 】
Tay run một cái, điện thoại di động rơi ở trên giường, Trương Lam sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm vào wechat, cô đỏ mặt, đứng lên dậm chân, phồng má.
Trên giường điện thoại di động lại nhanh chóng nhận được một tin nhắn.
Cô lập tức cầm lên, sau một giây, hơi nóng trên mặt cùng những rung động biến mất không còn một chút.
【 XR: Nếu như thích tôi, chỉ có thể kéo cậu vào danh sách đen. 】
Nếu như thích tôi, chỉ có thể kéo cậu vào danh sách đen.
Mặt Trương Lam như bị người khác tát cho một cái, nóng bừng, cô ngồi về trên giường, cong chân, nhìn tin nhắn kia, một lát sau, cô cười lên.
Mẹ nó, ai thèm.
【 Tiểu tỷ tỷ: Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi, tớ không thích cậu, chỉ coi là anh em thôi. 】
【 XR: Ừ.】
【 XR: Tần Thiên kêu cậu ra ngoài. 】
【 Tiểu tỷ tỷ: Tần Thiên? Cậu biết cậu ấy? 】
【 XR: Anh họ. 】
【 Tiểu tỷ tỷ:... Vậy cậu chiếu cố tớ như thế, cũng là vì Tần Thiên? 】
【 XR: Ừ. 】
Trương Lam ngã xuống giường.
Đèn lưu ly trên đầu tỏa ra ánh sáng, từng vòng, cô cho cô là đặc biệt.
Thật là tự mình đa tình.
Điện thoại di động lại vang lên, Trương Lam nhìn một cái, hai chữ "Tần thiên" lóe lên.
Cô ho khan một cái, nghe máy.
Tần thiên bên kia cười cười: "Đang làm gì vậy chứ? Đi ra ngoài."
"Tớ mới vừa nằm xuống." Trương Lam nói.
"Ra ngoài đi, rất lâu còn chưa gặp cậu."
"Không đi, thật là mệt."
"Mệt em gái cậu, trước kia còn cùng tớ chơi đến nửa đêm, bây giờ mới mấy giờ, ra ngoài đi, tớ lái xe tới đón cậu."
"Tần Thiên."
"Ngoan, nhóm Tuệ Tuệ cũng ở đây."
Giọng nói giòn tan của Chu Tuệ ở đầu bên kia vang lên: " Tiểu tỷ tỷ, ra ngoài đi."
Đinh Tiểu Linh cũng hô theo: "Tiểu Tỷ tỷ, chúng tớ nhớ cậu lắm, ai nha, tớ hôm nay mới biết Tần Thiên là em họ của Tiết Nhượng nha, cậu ta thật con mẹ nó soái!"
Trương Lam tâm vừa động, cô ngồi dậy, giống như vô tình nói: "Được rồi, các cậu cầu tớ như vậy, tớ đi ngay đây."
"Được được, chờ cậu."
Cúp điện thoại, Trương Lam đứng dậy, nắm lấy phía dưới, nhìn mình trong gương, mấy ngày nay học ở trường mới, cô hàng ngày đều không trang điểm, lúc trước ở Thanh Diệp, cùng mấy người họ, mỗi ngày đều dùng những thủ đoạn bịp bợm, hút thuốc trang điểm các loại, tất cả đều chơi qua một lần.
Cô sờ cổ một cái, ngước mặt nhìn mình bên trong.
Xoay người kéo tủ quần áo, từ bên trong kéo ra một chiếc váy dây màu đen, mặc vào, lộ ra đôi chân thon dài, tự mình trang điểm, dán lông mi giả, lông mi lập tức dài ra một đoạn, cầm lấy túi sách, đem điện thoại di động bỏ vào, lại thay một đôi giày cao gót.
Nhìn về phía gương.
Trong gương là một cô gái,không có điểm nào giống một học sinh.
Giống như một cô thiếu nữ, loại cấm kỵ đó nha.
Điện thoại di động vang lên lần nữa.
Trương Lam cầm túi sách lên, kéo cửa ra, vội vã xuống lầu. Dì Lưu bưng đĩa trái cây từ phòng bếp đi ra, nhìn một cái, kinh ngạc: "Lam Lam, trễ như vậy cháu còn đi đâu?"
"Dì Lưu, cháu đi ra ngoài một lát."
Cô nháy mắt một cái.
Dì Lưu: "Trời ạ, làm sao mặc như vậy chứ, khoác áo lên."
Trương Lam cười cười ở trước mặt bà xoay một vòng, hỏi: "Cháu đẹp không?"
"Cái này... " Dì Lưu không biết nói sao: "Cháu còn là học sinh, sao phải ăn mặc như vậy, muốn đem mình trở nên trưởng thành hơn sao, phải từ từ lớn lên chứ."
"Ha ha, cháu tối nay sẽ là phụ nữ!"
Trương Lam cười to, đạp giày cao gót chạy ra ngoài cửa.
Tần Thiên đi xe thể thao dừng ở cửa tiểu khu.
Trương Lam đi tới.
Cậu ta trong miệng còn ngậm điếu thuốc, tro rơi xuống mặt đất.
Bàn tay cậu ta ở trên không trung sờ soạng một hồi, nói: "Làm sao lại ăn mặc như vậy?"
"Khó coi sao?" Trương Lam cười kéo kéo váy.
" Được, đẹp mắt, chính là rất thành thục, lên xe đi." Vừa nói cậu ta vừa mở cửa xe, Trương Lam khom người ngồi xuống.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu bảo bối cửa phải nhiều bình luận nhiều rót nước. Cải xanh mới có thể dáng dấp tốt.
Ta lần đầu tiên viết sân trường văn.
Cảm giác không quá trong sáng. Che mặt
Danh sách chương