"Tìm cái đĩa? Trông thế nào?"

"Màu trắng sứ, dọc theo có chút hoa văn hình hoa violet nhạt màu, đáy đĩa lại có lấy một đóa hoa màu đỏ nhạt." Ăn uống no say, Hình Lỗi ngồi trong PUB, hỏi người bạn tốt của mình ở bên cạnh.

"Cậu tìm nhầm người rồi, thế nào lại đi hỏi tớ?" A Thành đổ chút muối vào lòng bàn tay, liếm một chút muối rồi uống cùng một hớp rượu Vodka.

"Chỉ muốn hỏi một chút mà thôi." Hình Lỗi cũng làm theo, lại đột nhiên nhớ tới buổi tối say rượu nhiều năm trước, mấy người bọn họ đã sớm say chuếnh choáng, Tiểu Uông còn dám lấy ra siêu cấp ác ma Long Thiệt Lan. . . . . .

"Hắc, đại tỷ, rượu này không phải uống như vậy, chớ làm hỏng nó." Tiểu Uông say khướt thấy Uy Uy muốn uống theo kiểu bình thường liền khiển trách.

"Nếu không thì uống thế nào?" Gương mặt Uy Uy vì say rượu mà ửng hồng, bất kể Tiểu Giang la cắn thế nào, đem Lâm Tử đưa tới khóe miệng.

"Không đúng không đúng á..., phải vẩy muối lên á." Cậu ta say lảo đảo đứng dậy, "A Lỗi, cậu trước nhìn Uy Uy, tớ đi kiếm muối ăn."

"Này, nơi này có a." Uy Uy mở miệng kêu cậu ta trở lại, Tiểu Uông đã sớm lung lay đi ra ngoài, cô liếc mắt, lầu bầu nói: "Còn phải thêm muối, thật sự là phiền toái."

Hình Lỗi cười cười, cầm lọ muối trên bàn lên, đổ chút vào miệng mình, "Đây là theo truyền thống." Anh nói xong liền đưa lọ muối cho cô.

Uy Uy cũng y dạng họa hồ lô (*nhìn đồ lên vật có sẵn mà vẽ ra) rắc chút hạt muối trắng như tuyết "Ha, cái này tớ cũng biết nha, đã từng xem qua người ta uống như vậy, phải liếm một cái rồi một cái, có đúng hay không?" Cô cười nói xong, đưa lưỡi ra liếm liếm, Hình Lỗi đưa tay bắt lấy tay cô, ngăn cản cô.

"Không đúng, không phải liếm ."

"A?"

"Phải giống như vậy." Anh há mồm, cười đem muối ăn vẩy trong miệng, sau đó hào khí uống một ngụm lớn Long Thiệt Lan.

Uy Uy nhìn học theo, nhưng bởi vì vẩy không trúng, muối dính đầy trên khuôn mặt, chỉ có một chút trong miệng, cô cũng học theo anh ực mạnh một hớp, lại thiếu chút nữa bị sặc."Ặc ặc ặc. . . . . . Ha ha ha" Cô mãnh liệt hà hơi, rượu này uống chút lại có thể bị sặc, mấy loại trước căn bản không có thể so cùng nó.

"Oa, khó trách cái này gọi ác ma." Cô than thở, đầu hơi có cảm giác hôn mê.

"Đủ mạnh chứ?" Anh lại vẩy một lần, uống thêm một hớp.

"Đúng vậy, thật ác." Cô muốn ngừng mà không được, thử một lần nữa, lần thứ hai vẩy muối cũng vẫn dính đầy trên mặt, cô vừa uống vừa cười, mặt ửng hồng như vừa bị lửa đốt.

Anh nhìn khuôn mặt cô bị vẩy đầy muối, bật cười, đưa tay thay cô lau nhưng hạt muối trên mặt, tay của cô cũng nâng lên muốn lau, ngẫu nhiên đặt lên tay anh.

"Trên mặt cậu đều là muối." Anh nói, nụ cười từ khóe mắt đi lên.

"Tớ biết mà." Tay cô vẫn đặt trên mu bàn tay anh, gương mặt say khả ái nhìn anh.

Không khí vui vẻ như thế nào biến đổi đến chính anh cũng không biết, anh chỉ biết được một giây kế tiếp, anh cúi người xuống hôn cô.

Bờ môi cô có muối và hương vị Long Thiệt Lan nồng đậm, anh cũng thế, nhưng lại có cảm giác Quỳnh Tương Ngọc Dịch như mật đường trong miệng cô.

Sáng ngày thứ hai, khi anh khi tỉnh lại, phát hiện anh và cô ngủ chung trên một giường, quần áo hai người một đường từ phòng khách tán loạn đến bên giường, mà cái chết tiệt Tiểu Uông kia vẫn say khướt ở bên cạnh tủ lạnh thở to ngủ cho đến đêm hôm đó.

Anh và cô vô cùng lý tính xử lý việc ngoài ý muốn lần đó, chính là làm bộ không có chuyện kia.

Nhưng sau đó chuyện kia vẫn luôn nhiều lần tự nhiên xảy ra, cho nên hai người bọn họ mới có thể làm cái giao ước ngu xuẩn ấy.

Ngu xuẩn? Thật tốt đi, hiện tại anh lại cho đó là ngu xuẩn, anh tại sao lại thật đáng chết cho đó là ngu xuẩn đây? Lúc ấy anh không cho là như vậy, tại sao bây giờ có một cỗ cảm giác tội lỗi sâu không thấy đáy ở đáy lòng lên men? Bọn họ chỉ theo nhu cầu thôi không phải sao? Mãnh liệt uống một ngụm Vodka, rượu mạnh nồng cay ở trong miệng tản ra, xông thẳng đến tâm trí.

"A Lỗi, thật ra thì Tiểu Uông sáng sớm hôm qua không phải cố ý muốn nói như vậy."

Âm thanh A Thành vang lên bên tai, Hình Lỗi nhìn cậu ta một cái.

"Tớ biết, mặc dù cậu và Uy Uy đều là bạn bè của chúng ta, nhưng dù sao cũng cùng ba người chúng ta giao tình bất đồng, cậu ấy chỉ sợ cậu sẽ giống như cậu ấy, phải chờ tới khi mất đi rồi mới biết hối hận." A Thành nhìn ly rượu trong tay phản xạ lấy tia sáng khối băng, "Mấy người chúng ta ở bên cạnh xem hai cậu đã lâu như vậy, thật sự là Hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp, mọi người không hiểu rõ ràng mọi chuyện nhưng cũng có thể cảm nhận được, tại sao cậu và Uy Uy lại tuyệt không cảm thấy. Nói thật, cậu nên suy nghĩ thật kỹ, Uy Uy rốt cuộc có vị trí gì trong lòng cậu. Hay nói đơn giản một chút, cậu rốt cuộc có nghĩ tới hay không, nếu như ngày hôm nay Uy Uy rời đi, cậu sẽ phải làm thế nào?"

Anh nghe vậy sắc mặt liền trầm xuống, không nói, chỉ là uống thêm một hớp muộn tửu.

A Thành dường như cũng không có ý định nghe anh trả lời, tiếp tục nói:"Tớ nghĩ chúng ta ai cũng biết, rất nhiều chuyện của cậu hầu hết đều là do Uy Uy xử lý. Cậu ấy hiện tại cũng sắp 30 đi? Phụ nữ vừa đến 30 sẽ có ý thức về mối nguy cơ rất nghiêm trọng, bắt đầu suy tính tương lai, cậu ấy sớm muộn cũng sẽ kết hôn, lập gia đình, thậm chí là có con, đến lúc đó, sẽ không còn khả năng cậu ấy phải tiếp tục giúp đỡ cậu như vậy, coi như cậu ấy có chịu giúp đi chăng nữa, tớ nghĩ chồng cậu ấy cũng sẽ không chịu."

Hình Lỗi nắm chặt ly rượu, vẫn như cũ trầm mặc.

"Nói thật, tớ vẫn cảm thấy hai người các cậu rất xứng đôi, ăn ý không thể phản bác, cùng các cậu ăn một bữa cơm, cậu muốn muối cũng không cần phải mở miệng, chỉ cần liếc nhìn cậu ấy một cái, cậu ấy sẽ đưa cho cậu, cậu ấy mới đặt bát xuống, cậu sẽ chủ động giúp cậu ấy chan canh, hai người các cậu đi ăn mì, cậu sẽ chủ động thay cậu ấy cầm cola, còn cậu ấy sẽ tự động thay cậu thêm hạt tiểu, nhìn đến khi hai người uống cà phê, tất cả mọi người đều cảm thấy thần kỳ vô cùng ——"

Anh quỷ dị nhìn A Thành một cái.

A Thành cười cười, "Không tin à? Nếu không cậu cho rằng mỗi lần cậu ấy đến công ty, mọi người tụ tập tới đây là vì cái gì? Cậu ấy cũng biết rõ phải giúp cậu thêm ít hay nhiều đường sữa, hơn nữa cậu ấy mới mở miệng nói một câu, cậu sẽ tự động đáp lấy một tiếng, giống như đang làm ảo thuật."

Anh nhíu mày, không được tự nhiên chuyển tầm mắt.

"Tớ không hiểu, cậu ấy tốt như vậy, cậu rốt cuộc còn có cái gì không hài lòng? Nếu trên đời này có người phụ nữ nào hiểu tớ như vậy, lại cùng tớ ăn ý đến thế, không nổi cáu, rất xinh đẹp, lại biết nấu ăn, tớ đã sớm lừa cô ấy về nhà."

"Tớ không có không hài lòng đối với cô ấy." Vẻ mặt anh uất ức nói.

"Vậy rốt cuộc là sao?"

"Tớ chỉ là . . . . ." Hình Lỗi mím chặt môi, chuyển động ly rượu trong tay, gương mặt khổ não thật lâu, giọng khàn khàn nói:

"Tớ chỉ là trước nay chưa từng nghĩ. . . . . ."

A Thành cười khổ, vỗ vỗ vai anh nói: "Ông anh, vậy tớ muốn cậu từ bây giờ nên bắt đầu suy nghĩ thật kỹ. Uy Uy điều kiện tốt như vậy, có bao nhiêu người muốn theo đuổi cậu ấy, cậu nên biết, không cần chờ ngày nào đó cậu ấy thật bên cạnh câu thêm dầu vào lửa gả cho người khác, cậu mới phát hiện ra mình mất đi cái gì."

Anh buồn buồn trừng mắt uống thêm một ngụm rượu trong tay.

"Cậu ấy là một cô gái tốt." A Thành giật nhẹ khóe miệng nói.

"Tớ hiểu rõ." Hình Lỗi một hớp uống cạn giọt rượu cuối cùng, thế nhưng rượu mạnh như cũ không thể khiến anh quên hết mọi phiền não, anh để ly rượu xuống, móc ra tiền tip bỏ lên trên bàn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện