Ân Trần ngẩng đầu, khuôn mặt được giấu dưới chiếc mũ lưỡi chai tỏ vẻ mất kiên nhẫn, anh ta dứt khoát nhấc Vưu Minh Hứa, bế ngang cô lên, bước về phía ô tô đang đỗ bên cạnh.
Sức lực cả người Vưu Minh Hứa như bị rút cạn, mắt cũng sắp không mở được nữa, cô cố gắng hé mi, nhìn thấy sắc trời tối om, ánh đèn chớt nhoáng, và cả nét cằm rắn rỏi của Ân Trần.
“Anh muốn làm gì?” Giọng cô vô cùng yếu ớt.
“Muốn đưa cô về nhà.” Ân Trần khàn giọng.
Người phụ nữ anh ta yêu đã chết từ hai mươi năm trước rồi.
Ánh sáng duy nhất trong đời bị người ta dập tắt.
Từ đó về sau, tôi căm hận tội ác nhưng lại sống trong tội ác.
Hiện giờ, đến tín ngưỡng kiên trì hơn mười năm cũng tan thành mây khói. Chúng tôi bị chứng minh là thất bại, là sai lầm. Đến người thầy tôi tôn kính nhất cũng sống nửa đời còn lại trong tù.
Thế giới rộng lớn là thế, nhưng chỉ còn lại mình tôi.
Tôi rất muốn quay về một nơi. Nơi đó ấm áp giống nhà, không ai đánh mắng, không ai khinh miệt, cũng không ai sợ tôi.
Nhưng trên đời này, đã sớm không còn nơi đó.
Sau đó, Vưu Minh Hứa, trong một đêm tối mưa xối xả không ngừng. Tôi chợt nhớ ra cô.
Nhớ ra vẫn còn một người chảy dòng máu của cô ấy, giống cô ấy nhất trên đời.
Giống như một ngọn lửa bùng cháy trong những đêm đen bất tận. Một người đã vất vưởng, suýt định dùng một viên đạn kết thúc cuộc đời là tôi đã tỉnh táo lại như vậy đấy.
Chỉ cần có được cô, cậu ta sẽ mất cô, mất nhà.
Còn cuộc đời tôi sẽ không được tính là thất bại nữa nhỉ?
Trên đời này chỉ có cô ấy là không xem thường người thiếu niên tay trắng, sống hèn mọn như ngọn cỏ dại kia. Sẽ gọi anh ta là em trai, khuyên anh ta hướng thiện. Sẽ khiến anh ta rung động mà chẳng hề hay biết, chỉ là nụ cười ôn hòa tĩnh lặng đến thế, nhưng lại tựa làn nắng thu dịu dàng nhất mà anh ta từng gặp trong đời.
Anh ta không muốn mất cô.
Anh ta chưa từng có được cô.
Anh ta chẳng còn gì nữa, hai mươi năm đã trôi qua, Ân Trần bốn mươi tuổi, một thân tội nghiệt tàn bạo độc ác, đột nhiên không cần gì nữa, chỉ muốn đưa người phụ nữ đó về nhà.
Thế nên, anh ta lật mở cuốn sổ đen trong tay.
———
20 phút trước, Ân Phùng đứng trước cánh cửa đó, siết chặt tay nắm cửa.
Ba người phía sau đều nín thở ngưng thần chờ đợi.
Ân Phùng chợt ngây người. Tựa như có một luồng sáng quái dị, uyển chuyển vụt lên trong não. Một suy nghĩ khó tin xuất hiện trong đầu.
Chuyện bất thường tất có điều kì lạ.
Anh biết mình và Vưu Minh Hứa đã bỏ sót điều gì rồi.
Chính là cuốn sổ đen kia.
Tại nơi ở của Phạm Thục Hoa chỉ có duy nhất một cuốn sổ đen biến mất.
Đó là cuốn sổ của Ân Trần.
Cuốn sổ da đen ghi chép quá trình trưởng thành của từng kẻ trừng phạt, ghi chép mọi tội lỗi và khát vọng của anh ta, cũng phân tích mô thức hành vi và đặc trưng tâm lý của kẻ trừng phạt.
Cùng với, kế hoạch phạm tội Phạm Thục Hoa đo li đóng gạch cho anh ta.
Nói cách khác, nếu Phạm Thục Hoa cũng phân tích và vạch một kế hoạch phạm tội cuối cùng cho Ân Trần giống ở đài truyền hình thì sao? Vậy thì bà ta chắc chắn biết rõ anh ta muốn về nhà.
Nếu có sự trợ giúp của Phạm Thục Hoa…
Nếu người đứng sau một loạt hành vi phạm tội này ngoài Ân Trần còn có Phạm Thục Hoa…
Mọi mây đen vần vũ trong lòng Ân Phùng đều tan biến, chỉ còn một mảng sáng trong.
Anh không biết Phạm Thục Hoa có thể tính chuẩn hành động của Vưu Minh Hứa không. Bởi dù sao Vưu Minh Hứa cũng luôn khiến người ta bất ngờ, nhưng hành động của anh, phân tích tâm lý tội phạm của anh đều là Phạm Thục Hoa chỉ dạy. Nghĩ đến đây, tim Ân Phùng càng đập nhanh, gậy ông đập lưng ông, có thể cho rằng việc anh đoán chuẩn tâm lý của Ân Trần, thậm chí tìm đến nơi này đều nằm trong kế hoạch của Phạm Thục Hoa, cũng tức là kế hoạch của Ân Trần không? Nếu vậy, phía sau cánh cửa này cất giấu thứ gì dường như đã không còn khó đoán nữa.
Anh, mãi mãi là hòn đá ngáng chân trên con đường phạm tội, trên con đường được như ý nguyện của những kẻ đó.
Ân Phùng bỗng bật cười một cách xấu xa và lạnh lẽo, anh từ từ buông tay nắm cửa, lùi về sau hai bước, nói: “Đi.”
Những người khác không hiểu nhưng vẫn đi theo. Đợi khi ra khỏi căn phòng u ám đó, ra đến hành lang, Ân Phùng trầm tư: “Quán Quân, nếu trong phòng có bom, anh có cách an toàn nào để tra rõ, đồng thời làm nổ không?”
Quán Quân nhếch mày: “Tất nhiên.”
“Vậy thì làm đi.”
Khoảng cách gần như thế, trong không gian giới hạn, phải đảm bảo có thể giết chết người vào phòng, thứ công cụ tốt nhất chính là bom.
Trái phải trên dưới căn nhà này đều là nhà bỏ trống, sẽ không liên lụy đến người khác.
Tương kế tựu kế, ăn miếng trả miếng, ai mà không biết? Hiện giờ đến lượt anh giả vờ bị bom nổ chết, trốn trong góc tối quan sát xem Ân Trần rốt cuộc định làm gì.
Vậy nên 15 phút sau, bốn người họ đứng trong cầu thang tầng dưới nghe tiếng bom nổ đinh tai nhức óc, luồng nhiệt nóng và chấn động gần như khiến họ lảo đảo.
Sau phút ù tai, Ân Phùng là người đầu tiên đứng dậy nói: “Đi thôi.” Đoạn quay người xuống lầu.
Vừa xuống được mấy tầng, Ân Phùng móc điện thoại định gọi cho Vưu Minh Hứa hỏi tình hình phía cô nhưng phát hiện vẫn không có tín hiệu. Lúc trước anh đã biết tín hiệu trong tòa nhà không tốt. Không biết có phải do bom nổ hay không mà lúc này không có vạch sóng nào.
Anh nhét điện thoại vào túi.
Khi xuống đến tầng 8, bên dưới chợt vang lên tiếng còi cảnh báo chói tai. Cách một khoảng cách, âm thanh này sẽ khiến người ta lập tức liên tưởng tới một chiếc xe máy rẻ tiền không cẩn thận bị đụng phải.
Trần Phong và những người khác lắng tai nghe, không quá để tâm, tiếp tục xuống lầu.
Nhưng Ân Phùng thì ngây ngẩn.
Anh ngẩng đầu, hành lang vừa hay có một cánh cửa sổ, có thể quan sát tình hình tiểu khu. Tầm mắt đều là một màu xanh biếc, vài con đường, vài chiếc xe, lác đác vài người. Anh di chuyển tầm mắt về phía phát ra tiếng báo động. Con đường đó bị tán cây che mất già nửa, thấp thoáng có thể nhìn thấy khá nhiều xe ô tô đỗ tại đó, xe máy cũng không ít. Tầm mắt Ân Phùng đuổi theo con đường, rồi đột ngột dừng lại.
Ở khoảng cách rất xa, người đàn ông đó chỉ là một bóng lưng đen, dường như đang ôm một người trong lòng, đi về hướng trái ngược với tòa nhà này. Chớp mắt đã hòa vào bóng cây, biến mất.
Lúc này Vưu Minh Hứa có lẽ đang ở trại gà, bất luận là có cứu được con tin hay chưa. Cô không thể có mặt tại đây được – Một giọng nói đang bình tĩnh phân tích trong đầu anh.
Nhưng trực giác kì lạ đang không ngừng trào lên trong ngực, mọi chi tiết nhỏ nhặt hiện lên trong đầu – Quả bom vốn sẽ phát nổ giết chết anh trong kế hoạch, điện thoại không còn tín hiệu, tiếng còi báo động bất ngờ, người đàn ông bế người đi… Ân Phùng quay ngoắt đầu lại, Trần Phong đi ngay sau đón được ánh mắt anh, rùng mình.
Mặt Ân Phùng lạnh lẽo: “Trần Phong, Quán Quân, lập tức lái xe đi thông báo tình hình cho Đinh Hùng Vĩ. Tiểu Yến đi theo tôi.”
Tiểu Yến hùng hồn đáp “Vâng”, vượt qua hai người kia, bước đến đứng sau Ân Phùng. Ân Phùng bắt đầu co chân chạy vụt xuống lầu, Tiểu Yến chạy ngay sau. Quán Quân và Trần Phong sau phút ngẩn người cũng vội vã chạy theo.
Kỹ thuật trèo tường của Ân Phùng cũng giống kỹ thuật phá khóa, đều được học từ chỗ Tiểu Yến. Nếu không khi Vưu Minh Hứa bị A Hoa bắt, anh cũng không thể xuống lầu, lần mò trốn vào cốp xe của người ta nhanh thoăn thoắt như thế, còn nhanh hơn cả đám Hứa Mộng Sơn. Thế nên rất mau, anh và Tiểu Yến đã cách Quán Quân và Trần Phong mấy tầng liền.
Không đến hai phút, hai người đã ra khỏi tòa nhà, Ân Phùng xác định phương hướng rồi dẫn Tiểu Yến đuổi theo hướng người kia biến mất. Lát sau, Trần Phong, Quán Quân cũng xuống tới nơi, nhìn về phía hai người họ chạy, cả hai đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng quay đầu đi lấy xe, chia ra cùng hành động.
Ân Phùng vừa đuổi đến nửa đường đã bắt gặp tại giao lộ của con đường phía trước, một chiếc ô tô lao vụt ra, đang lái về phía cổng tiểu khu. Có thể thấy rõ được dáng vóc người điều khiển xe giống hệt Ân Trần, nhưng lướt qua rất nhanh không quá chắc chắn. Tim Ân Phùng như bị thứ gì đó bóp nghẹt, nhưng cửa kính xe màu đen, căn bản không thể nhìn rõ hàng ghế sau có người hay không.
“Tiểu Yến!” Ân Phùng thét lên, Tiểu Yến cũng đã nhìn thấy chiếc xe đó, mau chóng quét mắt một vòng, chỉ tay về một phía: “Thầy Ân, đi bên đó!” Hai người lập tức đi đường tắt, chạy nhanh về phía cổng dành cho người đi bộ.
Cách phía sau họ vài trăm mét, Quán Quân lái xe xông ra với bộ mặt nham hiểm. Sắc mặt Trần Phong cũng rất tệ, đang gọi điện thoại điên cuồng.
Sức lực cả người Vưu Minh Hứa như bị rút cạn, mắt cũng sắp không mở được nữa, cô cố gắng hé mi, nhìn thấy sắc trời tối om, ánh đèn chớt nhoáng, và cả nét cằm rắn rỏi của Ân Trần.
“Anh muốn làm gì?” Giọng cô vô cùng yếu ớt.
“Muốn đưa cô về nhà.” Ân Trần khàn giọng.
Người phụ nữ anh ta yêu đã chết từ hai mươi năm trước rồi.
Ánh sáng duy nhất trong đời bị người ta dập tắt.
Từ đó về sau, tôi căm hận tội ác nhưng lại sống trong tội ác.
Hiện giờ, đến tín ngưỡng kiên trì hơn mười năm cũng tan thành mây khói. Chúng tôi bị chứng minh là thất bại, là sai lầm. Đến người thầy tôi tôn kính nhất cũng sống nửa đời còn lại trong tù.
Thế giới rộng lớn là thế, nhưng chỉ còn lại mình tôi.
Tôi rất muốn quay về một nơi. Nơi đó ấm áp giống nhà, không ai đánh mắng, không ai khinh miệt, cũng không ai sợ tôi.
Nhưng trên đời này, đã sớm không còn nơi đó.
Sau đó, Vưu Minh Hứa, trong một đêm tối mưa xối xả không ngừng. Tôi chợt nhớ ra cô.
Nhớ ra vẫn còn một người chảy dòng máu của cô ấy, giống cô ấy nhất trên đời.
Giống như một ngọn lửa bùng cháy trong những đêm đen bất tận. Một người đã vất vưởng, suýt định dùng một viên đạn kết thúc cuộc đời là tôi đã tỉnh táo lại như vậy đấy.
Chỉ cần có được cô, cậu ta sẽ mất cô, mất nhà.
Còn cuộc đời tôi sẽ không được tính là thất bại nữa nhỉ?
Trên đời này chỉ có cô ấy là không xem thường người thiếu niên tay trắng, sống hèn mọn như ngọn cỏ dại kia. Sẽ gọi anh ta là em trai, khuyên anh ta hướng thiện. Sẽ khiến anh ta rung động mà chẳng hề hay biết, chỉ là nụ cười ôn hòa tĩnh lặng đến thế, nhưng lại tựa làn nắng thu dịu dàng nhất mà anh ta từng gặp trong đời.
Anh ta không muốn mất cô.
Anh ta chưa từng có được cô.
Anh ta chẳng còn gì nữa, hai mươi năm đã trôi qua, Ân Trần bốn mươi tuổi, một thân tội nghiệt tàn bạo độc ác, đột nhiên không cần gì nữa, chỉ muốn đưa người phụ nữ đó về nhà.
Thế nên, anh ta lật mở cuốn sổ đen trong tay.
———
20 phút trước, Ân Phùng đứng trước cánh cửa đó, siết chặt tay nắm cửa.
Ba người phía sau đều nín thở ngưng thần chờ đợi.
Ân Phùng chợt ngây người. Tựa như có một luồng sáng quái dị, uyển chuyển vụt lên trong não. Một suy nghĩ khó tin xuất hiện trong đầu.
Chuyện bất thường tất có điều kì lạ.
Anh biết mình và Vưu Minh Hứa đã bỏ sót điều gì rồi.
Chính là cuốn sổ đen kia.
Tại nơi ở của Phạm Thục Hoa chỉ có duy nhất một cuốn sổ đen biến mất.
Đó là cuốn sổ của Ân Trần.
Cuốn sổ da đen ghi chép quá trình trưởng thành của từng kẻ trừng phạt, ghi chép mọi tội lỗi và khát vọng của anh ta, cũng phân tích mô thức hành vi và đặc trưng tâm lý của kẻ trừng phạt.
Cùng với, kế hoạch phạm tội Phạm Thục Hoa đo li đóng gạch cho anh ta.
Nói cách khác, nếu Phạm Thục Hoa cũng phân tích và vạch một kế hoạch phạm tội cuối cùng cho Ân Trần giống ở đài truyền hình thì sao? Vậy thì bà ta chắc chắn biết rõ anh ta muốn về nhà.
Nếu có sự trợ giúp của Phạm Thục Hoa…
Nếu người đứng sau một loạt hành vi phạm tội này ngoài Ân Trần còn có Phạm Thục Hoa…
Mọi mây đen vần vũ trong lòng Ân Phùng đều tan biến, chỉ còn một mảng sáng trong.
Anh không biết Phạm Thục Hoa có thể tính chuẩn hành động của Vưu Minh Hứa không. Bởi dù sao Vưu Minh Hứa cũng luôn khiến người ta bất ngờ, nhưng hành động của anh, phân tích tâm lý tội phạm của anh đều là Phạm Thục Hoa chỉ dạy. Nghĩ đến đây, tim Ân Phùng càng đập nhanh, gậy ông đập lưng ông, có thể cho rằng việc anh đoán chuẩn tâm lý của Ân Trần, thậm chí tìm đến nơi này đều nằm trong kế hoạch của Phạm Thục Hoa, cũng tức là kế hoạch của Ân Trần không? Nếu vậy, phía sau cánh cửa này cất giấu thứ gì dường như đã không còn khó đoán nữa.
Anh, mãi mãi là hòn đá ngáng chân trên con đường phạm tội, trên con đường được như ý nguyện của những kẻ đó.
Ân Phùng bỗng bật cười một cách xấu xa và lạnh lẽo, anh từ từ buông tay nắm cửa, lùi về sau hai bước, nói: “Đi.”
Những người khác không hiểu nhưng vẫn đi theo. Đợi khi ra khỏi căn phòng u ám đó, ra đến hành lang, Ân Phùng trầm tư: “Quán Quân, nếu trong phòng có bom, anh có cách an toàn nào để tra rõ, đồng thời làm nổ không?”
Quán Quân nhếch mày: “Tất nhiên.”
“Vậy thì làm đi.”
Khoảng cách gần như thế, trong không gian giới hạn, phải đảm bảo có thể giết chết người vào phòng, thứ công cụ tốt nhất chính là bom.
Trái phải trên dưới căn nhà này đều là nhà bỏ trống, sẽ không liên lụy đến người khác.
Tương kế tựu kế, ăn miếng trả miếng, ai mà không biết? Hiện giờ đến lượt anh giả vờ bị bom nổ chết, trốn trong góc tối quan sát xem Ân Trần rốt cuộc định làm gì.
Vậy nên 15 phút sau, bốn người họ đứng trong cầu thang tầng dưới nghe tiếng bom nổ đinh tai nhức óc, luồng nhiệt nóng và chấn động gần như khiến họ lảo đảo.
Sau phút ù tai, Ân Phùng là người đầu tiên đứng dậy nói: “Đi thôi.” Đoạn quay người xuống lầu.
Vừa xuống được mấy tầng, Ân Phùng móc điện thoại định gọi cho Vưu Minh Hứa hỏi tình hình phía cô nhưng phát hiện vẫn không có tín hiệu. Lúc trước anh đã biết tín hiệu trong tòa nhà không tốt. Không biết có phải do bom nổ hay không mà lúc này không có vạch sóng nào.
Anh nhét điện thoại vào túi.
Khi xuống đến tầng 8, bên dưới chợt vang lên tiếng còi cảnh báo chói tai. Cách một khoảng cách, âm thanh này sẽ khiến người ta lập tức liên tưởng tới một chiếc xe máy rẻ tiền không cẩn thận bị đụng phải.
Trần Phong và những người khác lắng tai nghe, không quá để tâm, tiếp tục xuống lầu.
Nhưng Ân Phùng thì ngây ngẩn.
Anh ngẩng đầu, hành lang vừa hay có một cánh cửa sổ, có thể quan sát tình hình tiểu khu. Tầm mắt đều là một màu xanh biếc, vài con đường, vài chiếc xe, lác đác vài người. Anh di chuyển tầm mắt về phía phát ra tiếng báo động. Con đường đó bị tán cây che mất già nửa, thấp thoáng có thể nhìn thấy khá nhiều xe ô tô đỗ tại đó, xe máy cũng không ít. Tầm mắt Ân Phùng đuổi theo con đường, rồi đột ngột dừng lại.
Ở khoảng cách rất xa, người đàn ông đó chỉ là một bóng lưng đen, dường như đang ôm một người trong lòng, đi về hướng trái ngược với tòa nhà này. Chớp mắt đã hòa vào bóng cây, biến mất.
Lúc này Vưu Minh Hứa có lẽ đang ở trại gà, bất luận là có cứu được con tin hay chưa. Cô không thể có mặt tại đây được – Một giọng nói đang bình tĩnh phân tích trong đầu anh.
Nhưng trực giác kì lạ đang không ngừng trào lên trong ngực, mọi chi tiết nhỏ nhặt hiện lên trong đầu – Quả bom vốn sẽ phát nổ giết chết anh trong kế hoạch, điện thoại không còn tín hiệu, tiếng còi báo động bất ngờ, người đàn ông bế người đi… Ân Phùng quay ngoắt đầu lại, Trần Phong đi ngay sau đón được ánh mắt anh, rùng mình.
Mặt Ân Phùng lạnh lẽo: “Trần Phong, Quán Quân, lập tức lái xe đi thông báo tình hình cho Đinh Hùng Vĩ. Tiểu Yến đi theo tôi.”
Tiểu Yến hùng hồn đáp “Vâng”, vượt qua hai người kia, bước đến đứng sau Ân Phùng. Ân Phùng bắt đầu co chân chạy vụt xuống lầu, Tiểu Yến chạy ngay sau. Quán Quân và Trần Phong sau phút ngẩn người cũng vội vã chạy theo.
Kỹ thuật trèo tường của Ân Phùng cũng giống kỹ thuật phá khóa, đều được học từ chỗ Tiểu Yến. Nếu không khi Vưu Minh Hứa bị A Hoa bắt, anh cũng không thể xuống lầu, lần mò trốn vào cốp xe của người ta nhanh thoăn thoắt như thế, còn nhanh hơn cả đám Hứa Mộng Sơn. Thế nên rất mau, anh và Tiểu Yến đã cách Quán Quân và Trần Phong mấy tầng liền.
Không đến hai phút, hai người đã ra khỏi tòa nhà, Ân Phùng xác định phương hướng rồi dẫn Tiểu Yến đuổi theo hướng người kia biến mất. Lát sau, Trần Phong, Quán Quân cũng xuống tới nơi, nhìn về phía hai người họ chạy, cả hai đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng quay đầu đi lấy xe, chia ra cùng hành động.
Ân Phùng vừa đuổi đến nửa đường đã bắt gặp tại giao lộ của con đường phía trước, một chiếc ô tô lao vụt ra, đang lái về phía cổng tiểu khu. Có thể thấy rõ được dáng vóc người điều khiển xe giống hệt Ân Trần, nhưng lướt qua rất nhanh không quá chắc chắn. Tim Ân Phùng như bị thứ gì đó bóp nghẹt, nhưng cửa kính xe màu đen, căn bản không thể nhìn rõ hàng ghế sau có người hay không.
“Tiểu Yến!” Ân Phùng thét lên, Tiểu Yến cũng đã nhìn thấy chiếc xe đó, mau chóng quét mắt một vòng, chỉ tay về một phía: “Thầy Ân, đi bên đó!” Hai người lập tức đi đường tắt, chạy nhanh về phía cổng dành cho người đi bộ.
Cách phía sau họ vài trăm mét, Quán Quân lái xe xông ra với bộ mặt nham hiểm. Sắc mặt Trần Phong cũng rất tệ, đang gọi điện thoại điên cuồng.
Danh sách chương