Biệt thự lưng chừng núi.
Điện thoại bị cắt đứt, Tư Đồ Phong tức giận đến mức ném mạnh điện thoại xuống đất.
Tiếp theo, một chiếc xe thể thao siêu xa hoa phóng nhanh ra khỏi biệt thự ——
Trần Thanh Thanh bên này, đang mắt to trừng mắt nhỏ với Lam Lặc Dương.
"Trả điện thoại cho tôi!"
Nếu không nhanh chóng gọi 120 tới giúp, chỉ sợ bác tài xế sẽ không kiên trì được nữa.
Kia chính là một mạng người đang sống sờ sờ a!
"Không trả."
"Anh mẹ nó còn có phải là người hay không? Đó là một mạng người đấy."
"Không liên quan đến tôi!"
"Nhưng có liên quan đến tôi, bác ấy vì đến đón tôi nên mới bị anh đâm trúng."
"Thế thì sao? Coi như ông ta vì cô nên mới chết, cô sẽ đền mạng cho ông ta sao?" Thiếu niên đột nhiên sắc bén hỏi.
Trần Thanh Thanh ăn ngay nói thật: "Sẽ không, nhưng cả đời này tôi sẽ sống trong áy náy!"
Thiếu niên nghe vậy, cười lạnh một tiếng.
Áy náy có tác dụng gì? Có thể làm cho gười đã chết sống lại sao? Trần Thanh Thanh thấy anh ta một mực không muốn trả, liền duỗi tay muốn đoạt lại, ai ngờ thiếu niên lại trực tiếp ném điện thoại đi.
Ném đến giữa sườn núi.
"Anh điên rồi?"
"Không phải cô muốn cứu người sao? Vậy đi nhặt đi!"
Trần Thanh Thanh căm tức nhìn anh ta một cái, lười so đo với người bị bệnh tâm thần, nâng góc váy lên đi về hướng điện thoại bị ném.
Bốn phía đều là núi to núi nhỏ, điện thoại của cô nằm ở giữa sườn núi.
Ném cũng không xa lắm, ít nhất mắt thường vẫn có thể thấy được.
Nhưng nếu muốn đi xuống nhặt, thì rất dễ gặp nguy hiểm bị trượt chân rơi xuống vách núi.
Trần Thanh Thanh cởi giày cao gót, dùng sức xé làn váy vướng víu, lộ ra đôi chân dài tinh tế trắng nõn.
Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Lam Lặc Dương, chậm rãi bò về phía giữa sườn núi.
"Này, cô không muốn sống nữa à?"
Trần Thanh Thanh mặc kệ anh ta, thật cẩn thận tiếp tục bò xuống.
Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, cô mới xuống được đến nơi, thuận lợi nhặt điện thoại lên, gọi 120...
Lam Lặc Dương ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt nôn nóng khi gọi điện của cô.
Trong lòng lại nghĩ, nếu lúc trước chị cũng được một người tốt như vậy giúp đỡ, có thể hay không bây giờ vẫn còn sống tốt?
Đột nhiên, "phịch" một tiếng, Lam Lặc Dương bị người dùng chân đạp một cái ngã lăn xuống đất.
"Lam Lặc Dương, cậu chính là đồ điên!"
"Tư Đồ Phong, tên súc sinh này!"
Lam Lặc Dương nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, nhằm về phía Tư Đồ Phong.
Chỉ một lúc sau, hai người đã đánh nhau thành một đoàn, không hề nương tay.
Tựa như muốn dồn đối phương vào đường chết!
Trần Thanh Thanh nghe thấy giọng nói Tư Đồ Phong, liền vội vàng kêu lên: "Tư Đồ Phong, tôi ở đây."
Tư Đồ Phong nghe vậy, dừng lại một chút, vừa vặn bị Lam Lặc Dương đấm trúng, cũng không đấm trả, đứng lên chạy về phía giọng nói Trần Thanh Thanh vừa phát ra.
"Trần Thanh Thanh, cậu ở đâu?"
"Tôi ở dưới này, cậu nhìn xuống xem!"
Tư Đồ Phong theo giọng nói nhìn xuống, liền thấy gương mặt thảm không lỡ nhìn của Trần Thanh Thanh, cùng một đôi chân dài trắng nõn ——
Gương mặt cùng đôi chân, tựa như không phải của cùng một người, tương phản quá lớn.
"Tôi đi tìm dây thừng kéo cậu lên, cậu trước đừng lộn xộn."
"Tư Đồ Phong, cẩn thận phía sau ——"
Tư Đồ Phong đang định xoay người, lại bị người phía sau đẩy mạnh, tiếp theo cả người mất đi thăng bằng, ngã lăn xuống chỗ Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh chạy nhanh đến đón được anh, bằng không lực rơi quá lớn anh sẽ trực tiếp lăn xuống tận dưới chân núi.
Tư Đồ Phong vững vàng rơi xuống đất, may mắn chỉ bị thương nhẹ.
"Lam Lặc Dương, cậu đúng là kẻ điên!" Anh hướng phía trên chửi ầm lên.
Lần đầu tiên cảm giác được, Lam Lặc Dương thật sự muốn giết chết anh!
"Tư Đồ Phong, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Chờ."
"Bộ dạng này, chỉ sợ không tham gia hôn lễ được nữa, mà chắc cũng không còn kịp nữa rồi."
Sắc mặt Tư Đồ Phong trầm xuống, nói: "Hôn lễ nhất định phải tham gia!"
Chờ nửa tiếng ——
Tiếng xe cứu thương vang lên ở nơi xa, cách bọn họ càng ngày càng gần.
Điện thoại bị cắt đứt, Tư Đồ Phong tức giận đến mức ném mạnh điện thoại xuống đất.
Tiếp theo, một chiếc xe thể thao siêu xa hoa phóng nhanh ra khỏi biệt thự ——
Trần Thanh Thanh bên này, đang mắt to trừng mắt nhỏ với Lam Lặc Dương.
"Trả điện thoại cho tôi!"
Nếu không nhanh chóng gọi 120 tới giúp, chỉ sợ bác tài xế sẽ không kiên trì được nữa.
Kia chính là một mạng người đang sống sờ sờ a!
"Không trả."
"Anh mẹ nó còn có phải là người hay không? Đó là một mạng người đấy."
"Không liên quan đến tôi!"
"Nhưng có liên quan đến tôi, bác ấy vì đến đón tôi nên mới bị anh đâm trúng."
"Thế thì sao? Coi như ông ta vì cô nên mới chết, cô sẽ đền mạng cho ông ta sao?" Thiếu niên đột nhiên sắc bén hỏi.
Trần Thanh Thanh ăn ngay nói thật: "Sẽ không, nhưng cả đời này tôi sẽ sống trong áy náy!"
Thiếu niên nghe vậy, cười lạnh một tiếng.
Áy náy có tác dụng gì? Có thể làm cho gười đã chết sống lại sao? Trần Thanh Thanh thấy anh ta một mực không muốn trả, liền duỗi tay muốn đoạt lại, ai ngờ thiếu niên lại trực tiếp ném điện thoại đi.
Ném đến giữa sườn núi.
"Anh điên rồi?"
"Không phải cô muốn cứu người sao? Vậy đi nhặt đi!"
Trần Thanh Thanh căm tức nhìn anh ta một cái, lười so đo với người bị bệnh tâm thần, nâng góc váy lên đi về hướng điện thoại bị ném.
Bốn phía đều là núi to núi nhỏ, điện thoại của cô nằm ở giữa sườn núi.
Ném cũng không xa lắm, ít nhất mắt thường vẫn có thể thấy được.
Nhưng nếu muốn đi xuống nhặt, thì rất dễ gặp nguy hiểm bị trượt chân rơi xuống vách núi.
Trần Thanh Thanh cởi giày cao gót, dùng sức xé làn váy vướng víu, lộ ra đôi chân dài tinh tế trắng nõn.
Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của Lam Lặc Dương, chậm rãi bò về phía giữa sườn núi.
"Này, cô không muốn sống nữa à?"
Trần Thanh Thanh mặc kệ anh ta, thật cẩn thận tiếp tục bò xuống.
Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, cô mới xuống được đến nơi, thuận lợi nhặt điện thoại lên, gọi 120...
Lam Lặc Dương ngơ ngẩn nhìn vẻ mặt nôn nóng khi gọi điện của cô.
Trong lòng lại nghĩ, nếu lúc trước chị cũng được một người tốt như vậy giúp đỡ, có thể hay không bây giờ vẫn còn sống tốt?
Đột nhiên, "phịch" một tiếng, Lam Lặc Dương bị người dùng chân đạp một cái ngã lăn xuống đất.
"Lam Lặc Dương, cậu chính là đồ điên!"
"Tư Đồ Phong, tên súc sinh này!"
Lam Lặc Dương nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất, nhằm về phía Tư Đồ Phong.
Chỉ một lúc sau, hai người đã đánh nhau thành một đoàn, không hề nương tay.
Tựa như muốn dồn đối phương vào đường chết!
Trần Thanh Thanh nghe thấy giọng nói Tư Đồ Phong, liền vội vàng kêu lên: "Tư Đồ Phong, tôi ở đây."
Tư Đồ Phong nghe vậy, dừng lại một chút, vừa vặn bị Lam Lặc Dương đấm trúng, cũng không đấm trả, đứng lên chạy về phía giọng nói Trần Thanh Thanh vừa phát ra.
"Trần Thanh Thanh, cậu ở đâu?"
"Tôi ở dưới này, cậu nhìn xuống xem!"
Tư Đồ Phong theo giọng nói nhìn xuống, liền thấy gương mặt thảm không lỡ nhìn của Trần Thanh Thanh, cùng một đôi chân dài trắng nõn ——
Gương mặt cùng đôi chân, tựa như không phải của cùng một người, tương phản quá lớn.
"Tôi đi tìm dây thừng kéo cậu lên, cậu trước đừng lộn xộn."
"Tư Đồ Phong, cẩn thận phía sau ——"
Tư Đồ Phong đang định xoay người, lại bị người phía sau đẩy mạnh, tiếp theo cả người mất đi thăng bằng, ngã lăn xuống chỗ Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh chạy nhanh đến đón được anh, bằng không lực rơi quá lớn anh sẽ trực tiếp lăn xuống tận dưới chân núi.
Tư Đồ Phong vững vàng rơi xuống đất, may mắn chỉ bị thương nhẹ.
"Lam Lặc Dương, cậu đúng là kẻ điên!" Anh hướng phía trên chửi ầm lên.
Lần đầu tiên cảm giác được, Lam Lặc Dương thật sự muốn giết chết anh!
"Tư Đồ Phong, chúng ta phải làm gì bây giờ?"
"Chờ."
"Bộ dạng này, chỉ sợ không tham gia hôn lễ được nữa, mà chắc cũng không còn kịp nữa rồi."
Sắc mặt Tư Đồ Phong trầm xuống, nói: "Hôn lễ nhất định phải tham gia!"
Chờ nửa tiếng ——
Tiếng xe cứu thương vang lên ở nơi xa, cách bọn họ càng ngày càng gần.
Danh sách chương