Cả hội trường im ắng tựa như một cây kim rơi xuống thôi cũng có thể nghe thấy.
Trần Thanh Thanh nhặt mấy chồng tiền mà cô gái kia đã nhém vào mặt cô lên, chuẩn bị đi về phía cô ta, lại bị Tư Đồ Phong giữ lại.
"Trần Thanh Thanh, nhịn chút đi, xong việc tôi đền bù cho cậu."
Khóe môi Trần Thanh Thanh lộ ra tia tươi cười, nụ cười kia nhìn qua có chút đáng sợ.
Tư Đồ Phong theo bản năng buông cổ tay cô ra ——
Cô bước đến đứng đối diện với cô gái kia, bình tĩnh hỏi: "Người đẹp, cậu tên gì?"
"Lam Hinh Nhã! Cậu còn muốn cái gì? Còn không mau cút đi."
"Lam Hinh Nhã? Ân, tôi nhớ kỹ rồi."
Dứt lời, chỉ thấy Trần Thanh Thanh vung tay lên, mấy vạn tiền mặt thoáng chốc bay đầy trời.
Che kín gần như toàn bộ lễ đường ——
Tiếp theo, Lam Hinh Nhã đang trợn mắt há hốc mồm chợt cảm thấy da đầu tê dại, cả người bị một lực rất mạnh kéo đi.
"Bốp bốp bốp ——!" Tiếng bạt tai liên tiếp vang lên trong không khí.
Trần Thanh Thanh vén làn váy lên đạp mạnh một cước, sau đó kết thúc!
Lam Hinh Nhã bị cô đạp một cước văng ra thật xa, nửa ngày không thở ra hơi, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh ——
Tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.
Kia chính là con gái nhà họ Lam một trong ngũ đại gia tộc ở Vân Thành!
Vị hôn thê quái dị này của Tư Đồ Phong rốt cuộc là có lai lịch như thế nào? Cư nhiên dám ở trong hôn lễ của gia chủ Tư Đồ gia động thủ với người Lam gia?
Tiền mặt màu hồng phấn rơi đầy đất, xem như gián tiếp phá hủy hôn lễ của gia chủ Tư Đồ gia.
Trần Thanh Thanh đánh người xong, vẻ mặt như không có việc gì quay lại hỏi Tư Đồ Phong: "Còn muốn đính hôn hay không? Không có việc gì thì tôi về đây."
Tư Đồ Phong ngơ ngẩn nhìn cô, như là chưa từng gặp cô bao giờ.
Lúc trước anh chỉ cảm thấy nha đầu này đủ bưu hãn, đủ không sợ chết!
Nhưng không ngờ cô lại bưu hãn và không sợ chết đến trình độ này?
Chẳng lẽ cô không biết sự việc rất nghiêm trọng sao?
Không đề cập tới Tư Đồ gia bọn họ, chỉ riêng Lam gia thôi cũng đủ để bóp chết cô dễ như bóp chết một con kiến rồi.
Thôi, bây giờ nghĩ những chuyện này cũng vô dụng, người là do anh mang đến, tuyệt đối không thể để cô xảy ra chuyện!
Hơn nữa, mọi chuyện vẫn còn chưa xong ——
Anh bắt lấy tay Trần Thanh Thanh, nói: "Khoan."
Sau đó quay sang phân phó người làm: "Đưa Hinh Nhã đến bệnh viện, xong việc tôi sẽ đến thăm cô ấy."
"Tiểu nha đầu, lá gan thật không nhỏ!" Bỗng nhiên, giọng nói của Tư Đồ Kiệt truyền đến từ phía sau Trần Thanh Thanh.
Sống lưng cô cứng đờ, theo bản năng nắm chặt lấy tay Tư Đồ Phong.
Cho dù cô sinh ra ở Kim Thành, từ nhỏ đã nhìn quen vô số nhân vật lớn, nhưng cũng chưa từng gặp qua nhân vật nào giống như ba của Tư Đồ Phong.
Cũng không phải vì thân phận của ông, mà là vì ông tạo cho người ta cảm giác áp lực.
Giống như trên đời này căn bản không có việc gì có thể khiến ông sợ hãi ——
Khí chất này, không hổ danh là xuất thân từ hắc đạo!
Cô thong thả xoay người, yếu ớt trả lời nói: "Ha ha... Chú Tư Đồ quá khen."
Tư Đồ Phong cũng không muốn phản ứng lại ba anh, định dắt cô đi, nói: "Đi, tiếp tục lễ đính hôn của chúng ta."
"Đứng lại!"
Tư Đồ Phong bước chân chợt ngừng ——
"Có chuyện gì? Nói."
"Mỗi người lùi một bước, thế nào?"
"Ông hủy bỏ hôn lễ, tôi hủy bỏ lễ đính hôn, ok?"
"Tư Đồ Phong, đừng có giở trò với ta, những thứ này đều là con học từ ta không phải sao!"
"Sai, tôi học từ ông nội."
"Là ông nội bảo con tới phá hôn lễ của ta?"
"Cũng không phải, ông chỉ nói —— tôi muốn làm cái gì, ông đều sẽ ủng hộ."
Tư Đồ Kiệt: "..." Cái này có gì khác nhau sao?
Trần Thanh Thanh nhặt mấy chồng tiền mà cô gái kia đã nhém vào mặt cô lên, chuẩn bị đi về phía cô ta, lại bị Tư Đồ Phong giữ lại.
"Trần Thanh Thanh, nhịn chút đi, xong việc tôi đền bù cho cậu."
Khóe môi Trần Thanh Thanh lộ ra tia tươi cười, nụ cười kia nhìn qua có chút đáng sợ.
Tư Đồ Phong theo bản năng buông cổ tay cô ra ——
Cô bước đến đứng đối diện với cô gái kia, bình tĩnh hỏi: "Người đẹp, cậu tên gì?"
"Lam Hinh Nhã! Cậu còn muốn cái gì? Còn không mau cút đi."
"Lam Hinh Nhã? Ân, tôi nhớ kỹ rồi."
Dứt lời, chỉ thấy Trần Thanh Thanh vung tay lên, mấy vạn tiền mặt thoáng chốc bay đầy trời.
Che kín gần như toàn bộ lễ đường ——
Tiếp theo, Lam Hinh Nhã đang trợn mắt há hốc mồm chợt cảm thấy da đầu tê dại, cả người bị một lực rất mạnh kéo đi.
"Bốp bốp bốp ——!" Tiếng bạt tai liên tiếp vang lên trong không khí.
Trần Thanh Thanh vén làn váy lên đạp mạnh một cước, sau đó kết thúc!
Lam Hinh Nhã bị cô đạp một cước văng ra thật xa, nửa ngày không thở ra hơi, thiếu chút nữa hôn mê bất tỉnh ——
Tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc mồm.
Kia chính là con gái nhà họ Lam một trong ngũ đại gia tộc ở Vân Thành!
Vị hôn thê quái dị này của Tư Đồ Phong rốt cuộc là có lai lịch như thế nào? Cư nhiên dám ở trong hôn lễ của gia chủ Tư Đồ gia động thủ với người Lam gia?
Tiền mặt màu hồng phấn rơi đầy đất, xem như gián tiếp phá hủy hôn lễ của gia chủ Tư Đồ gia.
Trần Thanh Thanh đánh người xong, vẻ mặt như không có việc gì quay lại hỏi Tư Đồ Phong: "Còn muốn đính hôn hay không? Không có việc gì thì tôi về đây."
Tư Đồ Phong ngơ ngẩn nhìn cô, như là chưa từng gặp cô bao giờ.
Lúc trước anh chỉ cảm thấy nha đầu này đủ bưu hãn, đủ không sợ chết!
Nhưng không ngờ cô lại bưu hãn và không sợ chết đến trình độ này?
Chẳng lẽ cô không biết sự việc rất nghiêm trọng sao?
Không đề cập tới Tư Đồ gia bọn họ, chỉ riêng Lam gia thôi cũng đủ để bóp chết cô dễ như bóp chết một con kiến rồi.
Thôi, bây giờ nghĩ những chuyện này cũng vô dụng, người là do anh mang đến, tuyệt đối không thể để cô xảy ra chuyện!
Hơn nữa, mọi chuyện vẫn còn chưa xong ——
Anh bắt lấy tay Trần Thanh Thanh, nói: "Khoan."
Sau đó quay sang phân phó người làm: "Đưa Hinh Nhã đến bệnh viện, xong việc tôi sẽ đến thăm cô ấy."
"Tiểu nha đầu, lá gan thật không nhỏ!" Bỗng nhiên, giọng nói của Tư Đồ Kiệt truyền đến từ phía sau Trần Thanh Thanh.
Sống lưng cô cứng đờ, theo bản năng nắm chặt lấy tay Tư Đồ Phong.
Cho dù cô sinh ra ở Kim Thành, từ nhỏ đã nhìn quen vô số nhân vật lớn, nhưng cũng chưa từng gặp qua nhân vật nào giống như ba của Tư Đồ Phong.
Cũng không phải vì thân phận của ông, mà là vì ông tạo cho người ta cảm giác áp lực.
Giống như trên đời này căn bản không có việc gì có thể khiến ông sợ hãi ——
Khí chất này, không hổ danh là xuất thân từ hắc đạo!
Cô thong thả xoay người, yếu ớt trả lời nói: "Ha ha... Chú Tư Đồ quá khen."
Tư Đồ Phong cũng không muốn phản ứng lại ba anh, định dắt cô đi, nói: "Đi, tiếp tục lễ đính hôn của chúng ta."
"Đứng lại!"
Tư Đồ Phong bước chân chợt ngừng ——
"Có chuyện gì? Nói."
"Mỗi người lùi một bước, thế nào?"
"Ông hủy bỏ hôn lễ, tôi hủy bỏ lễ đính hôn, ok?"
"Tư Đồ Phong, đừng có giở trò với ta, những thứ này đều là con học từ ta không phải sao!"
"Sai, tôi học từ ông nội."
"Là ông nội bảo con tới phá hôn lễ của ta?"
"Cũng không phải, ông chỉ nói —— tôi muốn làm cái gì, ông đều sẽ ủng hộ."
Tư Đồ Kiệt: "..." Cái này có gì khác nhau sao?
Danh sách chương