Ai lại đi cưới một người chưa lập gia đình đã mang thai, hơn nữa còn là một phụ nữ có đứa con trai đã năm tuổi? "Mẹ." Tiểu Ảnh bưng lấy mặt cô, nghiêm mặt nói: "Mẹ không nên lo lắng không có ai thích mình, mẹ của con là một người mẹ tốt nhất trên đời, bởi vì mẹ yêu con cho nên liều chết cũng muốn giữ được con, bởi vì yêu dì nhỏ của con cho nên dù khi đó bị người xấu bắt nạt cũng muốn cho dì ra nước ngoài chữa bệnh, hẳn là sẽ có người thương mẹ, sẽ có người đàn ông tốt nhất trên đời này yêu thương mẹ!"

Đêm khuya rét cóng, lòng của Dụ Thiên Tuyết rất áp ấm, ấm áp như mùa xuân.

"Tiểu Ảnh….." Dụ Thiên Tuyết ôm lấy cậu bé, chú ý tới hai bàn chân trần nho nhỏ, ôm cậu bé lên người mình: "Đến đây, dẫm chân lên người mẹ, nếu không sẽ bị lạnh."

"Dạ." Tiểu Ảnh ngoan ngoãn co rúc trong ngực mẹ, ngửa đầu nhìn trăng sao, cố gắng không nghĩ đến những chuyện không tốt kia nữa.

"Tiểu Ảnh, nguyện vọng của con là gì?" Bỗng nhiên Dụ Thiên Tuyết hỏi.

"Làm cho mẹ hạnh phúc!"

"….." Dụ Thiên Tuyết nghẹn lời: "Mẹ hỏi là nguyện vọng của chính con kìa?"

"Phát triển ra game lớn nhất thế giới, để cho toàn bộ thương nhân kinh doanh game trên thế giới tới sùng bái con, sau đó kiếm tiền làm cho mẹ hạnh phúc!"

"....."

*****

Rạng sáng mới về đến nhà, sáng sớm lại theo đồng hồ sinh học rời giường đi làm, đầu óc Dụ Thiên Tuyết khó tránh khỏi mê man một chút.

Gọi điện thoại xin phép nghỉ học cho Tiểu Ảnh, cô vội vàng chạy tới công ty.

Lúc ra cửa mới phát hiện, bên cạnh bồn hoa dưới lầu có tro cùng tàn thuốc đầy đất, trong ánh mắt mát lạnh của Dụ Thiên Tuyết thoáng qua chút nghi ngờ, nhưng cũng không để ý lắm, trực tiếp đón xe đi làm.

Thật không ngờ, sáng sớm đã nhận được lời mời của vị khách thần bí đó.

Dụ Thiên Tuyết ngồi trên ghế, chăm chú nhìn địa chỉ và số điện thoại đang cầm trong tay, chữ viết mạnh mẽ có lực cùng với ký tên như rồng bay phượng múa, do dự không biết có nên đến nơi hẹn hay không.

—— hôm nay cô thật sự mệt muốn chết, sợ ứng phó không nổi với vị khách này.

Ngón tay nhỏ nhắn yếu ớt xoa huyệt thái dương, điện thoại trên bàn vang lên, Dụ Thiên Tuyết liếc mắt nhìn, thấy ba chữ  ‘Bùi Vũ Triết’, cô cũng không muốn bắt máy, tối hôm qua điện thoại di động rung cả đêm cô đều không quan tâm, trực tiếp tắt máy, sáng nay mở máy không ngờ vẫn còn gọi tới, người đàn ông này gọi cả đêm hay sao?!

Muốn chuyên tâm làm việc chốc lát, điện thoại di động vẫn ong ong vang như cũ.

Dụ Thiên Tuyết không còn cách nào, bắt máy hỏi: "Anh có chuyện gì không?"

"Tiểu Tuyết."

Nghe giọng nói này Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, lập tức phản ứng kịp, ngữ điệu đột nhiên thong thả, nhẹ giọng: "Dì Bùi."

"Tiểu Tuyết, chuyện hôm qua Vũ Triết đã nói với dì, nó nhất thời xúc động mới nói những lời không nên nói làm cho cháu tức giận phải không?"

Dụ Thiên Tuyết có cảm giác nhức đầu, hàng mày thanh tú hơi nhíu lại, dịu dàng nói: "Không có..... Xin lỗi dì Bùi, cháu biết dì về nước hôm qua, là cháu tùy hứng không có qua ăn cơm với dì"

"Ha ha, không sao, tối nay mang theo Tiểu Ảnh đến đây đi, đúng lúc Vũ Triết cũng muốn nói xin lỗi với cháu."

Hơi thở Dụ Thiên Tuyết có hơi bình ổn, do dự chốc lát vẫn là đáp ứng: "Dạ, buổi tối cháu đón Tiểu Ảnh rồi sẽ qua."

Cúp điện thoại, điện thoại bàn lại bắt đầu vang lên.

Dụ Thiên Tuyết không có cơ hội thở, nhấc điện thoại: " Quản lý Chương."

"Ngoài cổng có xe đang đợi cô, dọn dẹp một chút rồi đi ngay lập tức, vị khách kia cũng không thích buổi tư vấn đầu tiên đã đến trễ."

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, nhìn danh thiếp trên tay một chút, bỗng nhiên nghẹn lời. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn dd lequydon

"Đợi..... Đợi đã.....! Tôi còn chưa xác định có đi hay không, tôi….. Chưa chuẩn bị xong!" Lòng cô như lửa đốt, cuống quít giải thích.

"Cô muốn chuẩn bị cái gì? Phải chuẩn bị chính là đầu óc của cô, nhanh lên một chút!"

Đến đây thì điện thoại bị ngắt, tiếng tút tút liên hồi như thúc giục đòi mạng, Dụ Thiên Tuyết đặt điện thoại xuống, đứng dậy soi gương sửa sang lại bản thân, may mà trước đây mang theo phấn mắt màu cam nên có thể che đi quầng thâm, cầm bản ghi chép và bút trên bàn lên bỏ vào trong túi xách, lấy áo khoác, đứng dậy đi ra cửa.

Không sao, dù làm không được tốt cũng phải thử một lần! Thiên Tuyết, cố gắng lên!

*****

Một chiếc Bugatti màu trắng xuất hiện ở trước mặt.

Dụ Thiên Tuyết ngồi vào trong xe, thấy lái xe chính là một người đàn ông xa lạ, mà quản lý Chương thì ngồi ở ghế sau.

"Lần này tôi cùng đi với cô, cũng xác nhận quy củ giúp cô một chút, sau này cô phải tự đi." Quản lý Chương nói.

Dụ Thiên Tuyết gật đầu, lặng lẽ trầm mặc.

Cô cũng không hiểu lắm về yêu cầu của vị khách này thì làm sao mà thực hiện —— không cho người tư vấn nhìn dung mạo của anh ta, như vậy thì chỉ có thể cách một tấm rèm nói chuyện hay sao? Còn không cho hỏi những chuyện đã từng trải qua cũng không cho hỏi thân phận thật sự, vậy thì bọn họ có thể ngồi tán gẫu chuyện gì?

Đợi chút —— đối phương là nam là nữ?

Dụ Thiên Tuyết hơi đỏ mặt khi hỏi vấn đề này.

Quản lý Chương cười cười: "Đến nơi thì cô sẽ biết."

Dụ Thiên Tuyết càng thêm trầm mặc, cảm giác nếu như không phải là sắp xếp của công ty, cô cơ hồ cho rằng đây là một vụ án lừa gạt, nhất là khi cô xuống xe, trong nháy mắt mắt đã bị một băng vải đen bịt kín, cô gần như muốn lui bước!

"Quản lý Chương, đây là….." Lòng bàn tay của Dụ Thiên Tuyết đổ mồ hôi, mấy ngón tay mảnh khảnh chạm tới đôi mắt đã bị buột miếng vải đen, khẩn trương kêu anh ta.

"Đối phương muốn giữ bí mật thân phận thật sự cùng tướng mạo, Thiên Tuyết, cô chịu đựng một chút đi." Giọng quản lý Chương vang lên bên tai.

Dụ Thiên Tuyết cau mày càng lúc càng sâu, theo bản năng siết chặt túi xách, tính toán xem nếu có tình huống gì thì phải báo cảnh sát lập tức!

Tình huống thế này..... Thật sự rất quỷ dị!

"Dụ tiểu thư, tôi là quản gia nơi đây, nói đơn giản qua với cô một chút, phần lớn thời gian tiên sinh mời cô đến là buổi chiều hoặc buổi tối, tiên sinh không thích người khác biết thân phận cùng dung mạo của anh ấy, cho nên phiền toái cô mỗi lần tới đây đều phải bịt mắt, dĩ nhiên, tin tưởng sự chuyên nghiệp của cô đã vượt qua kiểm tra, điểm này chúng tôi không lo lắng, còn một điều, tiên sinh tương đối ít nói, nếu như Dụ tiểu thư cảm thấy ngột ngạt thì có thể tự bật nhạc nghe để thả lỏng một chút."

Dụ Thiên Tuyết hơi mờ mịt khi nghe người kia dặn dò, dù sao thì trước mắt là một màu đen cái gì cũng không nhìn thấy, cô có nghe gì thì cũng uổng công.

Sau đó theo người gọi là ‘Quản gia’ kia đi vào.

Không biết quản Chương rời đi từ lúc nào, Dụ Thiên Tuyết theo bản năng thẳng tắp sống lưng, bóng dáng mảnh khảnh theo tiếng bước chân trước mặt đi về phía trước, có cảm giác băng qua một hành lang dài, quẹo qua một cua quẹo, mới đi đến trước cửa. 

"Dụ tiểu thư, cẩn thận, có bậc thang."

Dụ Thiên Tuyết gật đầu, cẩn thận từng li từng tí đi lên bậc thang, nghe được tiếng đẩy cửa.

Bên trong là sự cô đơn yên tĩnh.

"Dụ tiểu thư có thể tiến vào, tiên sinh đang ở bên trong." Vị quản gia kia nói xong, sau đó lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện