Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm địa phương xa cách đã lâu này, trong lòng ngũ vị tạp trần, gật đầu một cái, kéo dây túi xách lên trên bờ vai, hộ vệ cùng đi theo vào.
Bàn dài trong phòng ăn rộng lớn đã chuẩn bị tốt, đèn thủy tinh xa hoa sáng chói treo trên trần làm Dụ Thiên Tuyết hoa mắt, nhớ lại từng chút từng chút quá khứ ở chỗ này, cô trầm mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ vẻ bình thản.
"Dụ tiểu thư, trước tiên cô ở phòng khách ngồi một chút, tiểu thư và thiếu gia lát nữa sẽ về." Người giúp việc đi tới nói.
Dụ Thiên Tuyết gật đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến -
Tiểu Ảnh đi đâu rồi? Trong lòng cô khẩn trương, đi ra ngoài phòng khách nhìn quanh một vòng, không phát hiện gì cả, trong hành lang bên phải phòng khách có căn phòng sáng đèn, cô đi vào trong mới nghe được tiếng vang, là Tiểu Ảnh và Nam Cung Ngạo.
Phòng sách rộng lớn xa hoa như thế, có phong độ nghiêm túc của người trí thức, hai chân Tiểu Ảnh đạp ở trên người Nam Cung Ngạo, nửa người nằm trên bàn sách tập trung tinh thần cầm bút lông viết chữ, bàn tay nhỏ bé không cầm được bút lông thô to, chữ viết cũng rất vặn vẹo méo mó, vết mực vung vẩy một mảnh.
"Vì sao Tiểu Ảnh viết lại khó coi như vậy?" Tiểu Ảnh nghiêng đầu nhìn nhìn mấy chữ vừa viết.
Nam Cung Ngạo cười đến hiền từ, giơ tay vuốt ve đầu cậu bé: "Ai nói! Tiểu Ảnh viết rất được! Lát nữa ông nội kêu người đóng khung mấy chữ này treo lên tường!"
Tiểu Ảnh đổ mồ hôi, trong lòng có một cơn gió mát nho nhỏ thổi qua.
Dụ Thiên Tuyết thấy một màn như vậy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phản ứng kịp thì khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vội vàng đi tới khẩn trương kêu lên: "Tiểu Ảnh!"
Cô nhìn thấy chân của Tiểu Ảnh trực tiếp giẫm lên tây trang nhập khẩu tinh xảo được cắt may thủ công của Nam Cung Ngạo, hai bàn chân nhỏ bé vẫn còn mang theo bụi đất, vậy mà Nam Cung Ngạo ôm cậu bé ngồi trên ghế bành thế nhưng lại rất vui vẻ, mắt cũng híp thành một đường ngang.
"Ông cụ, cháu phải xuống, mẹ tới tìm cháu….." Tiểu Ảnh nhìn ra mẹ đang khẩn trương, giảo hoạt hướng về phía cô cười cười, quay đầu lại dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn Nam Cung Ngạo, nói.
"Không cần để ý mẹ cháu!" Nam Cung Ngạo giương mắt nhìn Dụ Thiên Tuyết một cái, trầm giọng nói: "Tiểu Ảnh thích là tốt rồi! Hồi nãy đã nói với bà Ngô muốn ăn cái gì chưa? Nếu chưa đủ lại đi chọn thêm!"
"Đủ rồi, Tiểu Ảnh không kén ăn, có điều là Tiểu Ảnh quen ăn cơm mẹ làm, thỉnh thoảng vẫn có thể đi ăn ở bên ngoài, nhưng Tiểu Ảnh không thể rời bỏ món ăn mẹ làm! Ông cụ, lúc rảnh rỗi có thể đến nhà cháu nếm thử nha!" Tiểu Ảnh lắc lư khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nói, tay nắm chặt cây bút lông thô to bị dính mực, lại không cam lòng trải ra tờ giấy Tuyên Thành thật to viết chữ lên.
"….." Sắc mặt Nam Cung Ngạo sa sầm, từ ‘Nhà cháu’ trong miệng đứa bé này thật sự làm ông ta đau đầu.
"Ông ngoại!" Một tiếng kêu ngọt ngào vang lên tại cửa ra vào.
Trình Lan Y đeo cặp sách nhỏ chạy vào, thở hồng hộc đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trướng đỏ, vừa vào cửa thì nhìn thấy bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết, cô bé ngửa đầu lên nhìn nhìn, dì này lần trước đã dỗ dành cô bé không khóc, sau đó mắt mới rơi vào trên người Nam Cung Ngạo, trong nháy mắt, mắt cô bé trợn to so chuông đồng còn lớn hơn!!
"A, Y Y đã về rồi….." Nam Cung Ngạo cười lên, ôm cháu nội trong ngực lại nghe cháu ngoại ngọt ngào gọi mình: "Đã tới thì mau lại đây cho ông ngoại nhìn một chút!"
Trình Lan Y kinh ngạc đi qua, mở miệng hỏi: "Dụ Thiên Ảnh, sao bạn lại ở nhà của mình hả?"
Cô bé hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Tới ăn cơm nha." Tiểu Ảnh quay đầu nói "Ông cụ, đúng không!"
"Tiểu Ảnh gọi là ông nội đi ….. Như vậy ông nội mới vui vẻ." Nam Cung Ngạo không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để hướng dẫn cậu bé, cười ha hả nói: "Y Y, mẹ cháu đâu?"
"Mẹ và ba ở phía sau, lập tức tới ngay." Trình Lan Y cào cào cái bàn, nhìn chằm chằm Tiểu Ảnh không chớp mắt, càng nhìn càng thấy kỳ quái, không phải Tiểu Ảnh chỉ là bạn học cùng lớp của cô bé thôi sao? Sao lại tới nhà cô bé ăn cơm nha?
Còn nữa....., còn nữa....., sao ông ngoại lại thân mật ôm bạn ấy như vậy..... cô bé có chút ghen tị.
"Ba, sao hôm nay đột nhiên kêu bọn con về ăn cơm?" Nam Cung Dạ Hi tươi cười ngọt ngào đi vào, khó có được tâm tình rất tốt, nhưng vừa vào cửa thì sắc mặt liền cứng ngắt tại chỗ.
"Cô..... Thế nào lại là cô?!!" Nam Cung Dạ Hi đột nhiên kêu to, mắt trừng lớn thật lớn. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Thân ảnh Dụ Thiên Tuyết mảnh khảnh lẳng lặng đứng tại chỗ, đôi mắt long lanh trong trẻo lạnh lùng sáng ngời, nhẹ giọng nói: "Nam Cung tiểu thư."
"Chào cái gì mà chào, sao cô lại ở nhà của chúng tôi hả?!" Nam Cung Dạ Hi nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, đột nhiên lòng rối loạn, thấy con gái của mình bám lấy cái bàn tha thiết mong đợi nhìn Nam Cung Ngạo, Nam Cung Ngạo lại thản nhiên ôm thằng bé kia trong ngực: "Ba, đây là chuyện gì xảy ra! Người phụ nữ ti tiện cùng thằng con hoang này tại sao lại ở nơi này! Người nào dẫn bọn họ tới!"
Vừa nghe được hai chữ ‘con hoang’ sắc mặt của Nam Cung Ngạo lập tức xanh mét, đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn ‘Sầm!’ một tiếng, gương mặt tức giận nâng lên, giận dữ quát: "Con nói cái gì?!"
Nam Cung Dạ Hi sợ bắn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lửa giận vừa mới xông lên đỉnh đầu trong nháy mắt tắt ngúm, từ trước đến giờ cô ta sợ nhất là khi ba nổi giận, hiện giờ thật sự không biết vì sao ba lại phát lửa lớn như vậy! Cô ta run rẩy, lấy can đảm tiếp tục hét lên: "Vốn là như vậy! Ba, không phải ba không biết con đàn bà hạ tiện này, cô ta đã từng là tình nhân của anh trai, cô ta quyến rũ Dĩ Sênh cô ta chính là con đàn bà vô sỉ nhất trên thế giới, gái điếm sinh ra con trai vĩnh viễn hạ tiện như vậy! A!"
Nam Cung Dạ Hi kêu gào lên một tiếng bi thống, bị bút lông ở đối diện bay tới đập trúng đầu, vết mực dây ra cằm cùng y phục của cô ta.
"Cái đứa con gái bất hiếu này, mày câm miệng cho tao!!" Nam Cung Ngạo giận đến nổi trận lôi đình, giận dữ công tâm rút bút lông trong tay Tiểu Ảnh ném về phía Nam Cung Dạ Hi! Bút lông này không nặng, nhưng có thể ngăn cản con gái của ông ta la lối om sòm!
"Ba..... Ba lại có thể ….." Hai tay của Nam Cung Dạ Hi run rẩy chạm vào vết mực trên người mình, nhìn y phục bị vấy bẩn, hoàn toàn có thể tưởng tượng đến mấy từ nhếch nhác thảm hại, trong nháy mắt đôi mắt rưng rưng, nghiêng đầu nhìn Dụ Thiên Tuyết: "Đồ hạ tiện, rốt cuộc cô đã làm gì ba tôi! Cô bỏ bùa gì khiến ba tôi đối xử với tôi như vậy! Tôi mới là con gái ruột của ông ấy, cô dựa vào cái gì!"
"Tao nói mà mày không hiểu hay sao, đàng hoàng tử tế ngậm miệng lại cho tao một câu cũng không cho phép nói! Một lát nữa Kình Hiên về mày cũng kiềm chế lại một chút cho tao!" Nam Cung Ngạo chưa tiêu cơn giận vỗ bàn nói, đứa con gái này thật sự bị chính ông ta nuông chiều hư rồi, há mồm ngậm miệng đều hung hăng càn quấy muốn chết, bây giờ lại có thể không phân biệt gì mà chửi trên đầu ba của mình!
"Dạ Hi….." Trình Dĩ Sênh đi vào, cau mày, kéo Nam Cung Dạ Hi qua, thật không biết cô ta lại chọc ra cái họa gì.
Nhưng khi nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết, đôi mắt thâm thúy của anh ta run lên kịch liệt, lại đột nhiên nhìn đứa nhỏ trong lòng Dụ Thiên Tuyết, trong nháy mắt, tựa hồ đã hiểu chuyện gì xảy ra.
“Ba, Dạ Hi mới tới còn chưa biết tình huống gì, trước đó ba chỉ kêu tụi con về ăn cơm cũng không nói cụ thể vì sao, Dạ Hi không hiểu chuyện, ba cũng đừng so đo với cô ấy." Trình Dĩ Sênh chậm rãi nói, ánh mắt rơi vào trên người Dụ Thiên Tuyết: "Thiên Tuyết, đã lâu không gặp."
Đầy tai đều là sự tranh chấp cùng chửi bới lung tung, trong nháy mắt, Dụ Thiên Tuyết thấy hối hận đã đáp ứng Nam Cung Ngạo tới bên này ăn cơm.
Rốt cuộc cô đang làm gì? Tự mình chuốc lấy cực khổ! Nghe Nam Cung Dạ Hi chửi rủa quả thực là chịu tội!
"Tôi có muốn tới bên này hay không cô là người là rõ ràng nhất, Nam Cung tiểu thư." Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết trong suốt nhìn cô ta: "Đừng lúc nào cũng treo chữ tiện trên miệng, tôi nghĩ loại trình độ này tôi vĩnh viễn cũng không theo kịp cô, hôm nay tôi được mời đến, không muốn cùng cô so đo chuyện trước kia, đừng ép tôi lật lại chuyện cũ."
"Cô có thể nói cái gì, cô tới nhà chúng tôi là muốn làm gì, cô nói!" Nam Cung Dạ Hi thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào mang theo vết mực có chút tức cười: "Hừ, cô không hèn hạ sao? Không hèn hạ tại sao năm năm sau lại dẫn con trai trở về quyến rũ anh trai tôi, khiến chị Tình Uyển thương tâm, đồ tiểu tam không biết xấu hổ, cô cho rằng tôi không biết!"
"Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi là tiểu tam?!" Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết sắc bén lạnh lùng quét qua cô ta: "Tôi mang theo con trai của tôi trải qua cuộc sống của mình, dính líu gì tới anh trai của cô! Ngược lại là cô, cô đâu có ti tiện, cô cao thượng, cô cùng người đàn ông bên cạnh này cẩu thả đến như thế nào chính cô hiểu rõ nhất, cả thành phố Z cũng rõ ràng! Bản thân cô không có hưởng qua cảm giác làm tiểu tam là cảm thụ gì sao! Không phải so với tôi cô có kinh nghiệm hơn sao!"
"Cô….." Nam Cung Dạ Hi giận đến sắc mặt cũng đỏ lên: "Cô còn dám nói thêm một câu tôi sẽ vả nát miệng cô!"
"Dám làm thì phải dám nhận, tôi nói những điều này cô không chịu nổi sao?" Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết trở nên âm u, tản mát ra khí thế hơi khiếp người: "Vậy năm đó, chuyện cô thiết kế làm cho tôi bị xe đụng phải nói thế nào? Tôi không có báo cảnh sát kiện cô là bởi vì tôi biết kiện không nổi cũng kiện không thắng, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng bản thân mình vô tội trong sạch rồi hả?"
Cô nở một nụ cười nhu hòa, có sự lạnh lùng châm chọc!
Còn tiếp.....
Bàn dài trong phòng ăn rộng lớn đã chuẩn bị tốt, đèn thủy tinh xa hoa sáng chói treo trên trần làm Dụ Thiên Tuyết hoa mắt, nhớ lại từng chút từng chút quá khứ ở chỗ này, cô trầm mặc, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lộ vẻ bình thản.
"Dụ tiểu thư, trước tiên cô ở phòng khách ngồi một chút, tiểu thư và thiếu gia lát nữa sẽ về." Người giúp việc đi tới nói.
Dụ Thiên Tuyết gật đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến -
Tiểu Ảnh đi đâu rồi? Trong lòng cô khẩn trương, đi ra ngoài phòng khách nhìn quanh một vòng, không phát hiện gì cả, trong hành lang bên phải phòng khách có căn phòng sáng đèn, cô đi vào trong mới nghe được tiếng vang, là Tiểu Ảnh và Nam Cung Ngạo.
Phòng sách rộng lớn xa hoa như thế, có phong độ nghiêm túc của người trí thức, hai chân Tiểu Ảnh đạp ở trên người Nam Cung Ngạo, nửa người nằm trên bàn sách tập trung tinh thần cầm bút lông viết chữ, bàn tay nhỏ bé không cầm được bút lông thô to, chữ viết cũng rất vặn vẹo méo mó, vết mực vung vẩy một mảnh.
"Vì sao Tiểu Ảnh viết lại khó coi như vậy?" Tiểu Ảnh nghiêng đầu nhìn nhìn mấy chữ vừa viết.
Nam Cung Ngạo cười đến hiền từ, giơ tay vuốt ve đầu cậu bé: "Ai nói! Tiểu Ảnh viết rất được! Lát nữa ông nội kêu người đóng khung mấy chữ này treo lên tường!"
Tiểu Ảnh đổ mồ hôi, trong lòng có một cơn gió mát nho nhỏ thổi qua.
Dụ Thiên Tuyết thấy một màn như vậy đầu tiên là kinh ngạc, sau đó phản ứng kịp thì khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, vội vàng đi tới khẩn trương kêu lên: "Tiểu Ảnh!"
Cô nhìn thấy chân của Tiểu Ảnh trực tiếp giẫm lên tây trang nhập khẩu tinh xảo được cắt may thủ công của Nam Cung Ngạo, hai bàn chân nhỏ bé vẫn còn mang theo bụi đất, vậy mà Nam Cung Ngạo ôm cậu bé ngồi trên ghế bành thế nhưng lại rất vui vẻ, mắt cũng híp thành một đường ngang.
"Ông cụ, cháu phải xuống, mẹ tới tìm cháu….." Tiểu Ảnh nhìn ra mẹ đang khẩn trương, giảo hoạt hướng về phía cô cười cười, quay đầu lại dùng vẻ mặt ngây thơ nhìn Nam Cung Ngạo, nói.
"Không cần để ý mẹ cháu!" Nam Cung Ngạo giương mắt nhìn Dụ Thiên Tuyết một cái, trầm giọng nói: "Tiểu Ảnh thích là tốt rồi! Hồi nãy đã nói với bà Ngô muốn ăn cái gì chưa? Nếu chưa đủ lại đi chọn thêm!"
"Đủ rồi, Tiểu Ảnh không kén ăn, có điều là Tiểu Ảnh quen ăn cơm mẹ làm, thỉnh thoảng vẫn có thể đi ăn ở bên ngoài, nhưng Tiểu Ảnh không thể rời bỏ món ăn mẹ làm! Ông cụ, lúc rảnh rỗi có thể đến nhà cháu nếm thử nha!" Tiểu Ảnh lắc lư khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu nói, tay nắm chặt cây bút lông thô to bị dính mực, lại không cam lòng trải ra tờ giấy Tuyên Thành thật to viết chữ lên.
"….." Sắc mặt Nam Cung Ngạo sa sầm, từ ‘Nhà cháu’ trong miệng đứa bé này thật sự làm ông ta đau đầu.
"Ông ngoại!" Một tiếng kêu ngọt ngào vang lên tại cửa ra vào.
Trình Lan Y đeo cặp sách nhỏ chạy vào, thở hồng hộc đến khuôn mặt nhỏ nhắn cũng trướng đỏ, vừa vào cửa thì nhìn thấy bóng dáng của Dụ Thiên Tuyết, cô bé ngửa đầu lên nhìn nhìn, dì này lần trước đã dỗ dành cô bé không khóc, sau đó mắt mới rơi vào trên người Nam Cung Ngạo, trong nháy mắt, mắt cô bé trợn to so chuông đồng còn lớn hơn!!
"A, Y Y đã về rồi….." Nam Cung Ngạo cười lên, ôm cháu nội trong ngực lại nghe cháu ngoại ngọt ngào gọi mình: "Đã tới thì mau lại đây cho ông ngoại nhìn một chút!"
Trình Lan Y kinh ngạc đi qua, mở miệng hỏi: "Dụ Thiên Ảnh, sao bạn lại ở nhà của mình hả?"
Cô bé hoàn toàn không hiểu chuyện gì xảy ra.
"Tới ăn cơm nha." Tiểu Ảnh quay đầu nói "Ông cụ, đúng không!"
"Tiểu Ảnh gọi là ông nội đi ….. Như vậy ông nội mới vui vẻ." Nam Cung Ngạo không buông tha bất kỳ một cơ hội nào để hướng dẫn cậu bé, cười ha hả nói: "Y Y, mẹ cháu đâu?"
"Mẹ và ba ở phía sau, lập tức tới ngay." Trình Lan Y cào cào cái bàn, nhìn chằm chằm Tiểu Ảnh không chớp mắt, càng nhìn càng thấy kỳ quái, không phải Tiểu Ảnh chỉ là bạn học cùng lớp của cô bé thôi sao? Sao lại tới nhà cô bé ăn cơm nha?
Còn nữa....., còn nữa....., sao ông ngoại lại thân mật ôm bạn ấy như vậy..... cô bé có chút ghen tị.
"Ba, sao hôm nay đột nhiên kêu bọn con về ăn cơm?" Nam Cung Dạ Hi tươi cười ngọt ngào đi vào, khó có được tâm tình rất tốt, nhưng vừa vào cửa thì sắc mặt liền cứng ngắt tại chỗ.
"Cô..... Thế nào lại là cô?!!" Nam Cung Dạ Hi đột nhiên kêu to, mắt trừng lớn thật lớn. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Thân ảnh Dụ Thiên Tuyết mảnh khảnh lẳng lặng đứng tại chỗ, đôi mắt long lanh trong trẻo lạnh lùng sáng ngời, nhẹ giọng nói: "Nam Cung tiểu thư."
"Chào cái gì mà chào, sao cô lại ở nhà của chúng tôi hả?!" Nam Cung Dạ Hi nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mắt, đột nhiên lòng rối loạn, thấy con gái của mình bám lấy cái bàn tha thiết mong đợi nhìn Nam Cung Ngạo, Nam Cung Ngạo lại thản nhiên ôm thằng bé kia trong ngực: "Ba, đây là chuyện gì xảy ra! Người phụ nữ ti tiện cùng thằng con hoang này tại sao lại ở nơi này! Người nào dẫn bọn họ tới!"
Vừa nghe được hai chữ ‘con hoang’ sắc mặt của Nam Cung Ngạo lập tức xanh mét, đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn ‘Sầm!’ một tiếng, gương mặt tức giận nâng lên, giận dữ quát: "Con nói cái gì?!"
Nam Cung Dạ Hi sợ bắn lên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, lửa giận vừa mới xông lên đỉnh đầu trong nháy mắt tắt ngúm, từ trước đến giờ cô ta sợ nhất là khi ba nổi giận, hiện giờ thật sự không biết vì sao ba lại phát lửa lớn như vậy! Cô ta run rẩy, lấy can đảm tiếp tục hét lên: "Vốn là như vậy! Ba, không phải ba không biết con đàn bà hạ tiện này, cô ta đã từng là tình nhân của anh trai, cô ta quyến rũ Dĩ Sênh cô ta chính là con đàn bà vô sỉ nhất trên thế giới, gái điếm sinh ra con trai vĩnh viễn hạ tiện như vậy! A!"
Nam Cung Dạ Hi kêu gào lên một tiếng bi thống, bị bút lông ở đối diện bay tới đập trúng đầu, vết mực dây ra cằm cùng y phục của cô ta.
"Cái đứa con gái bất hiếu này, mày câm miệng cho tao!!" Nam Cung Ngạo giận đến nổi trận lôi đình, giận dữ công tâm rút bút lông trong tay Tiểu Ảnh ném về phía Nam Cung Dạ Hi! Bút lông này không nặng, nhưng có thể ngăn cản con gái của ông ta la lối om sòm!
"Ba..... Ba lại có thể ….." Hai tay của Nam Cung Dạ Hi run rẩy chạm vào vết mực trên người mình, nhìn y phục bị vấy bẩn, hoàn toàn có thể tưởng tượng đến mấy từ nhếch nhác thảm hại, trong nháy mắt đôi mắt rưng rưng, nghiêng đầu nhìn Dụ Thiên Tuyết: "Đồ hạ tiện, rốt cuộc cô đã làm gì ba tôi! Cô bỏ bùa gì khiến ba tôi đối xử với tôi như vậy! Tôi mới là con gái ruột của ông ấy, cô dựa vào cái gì!"
"Tao nói mà mày không hiểu hay sao, đàng hoàng tử tế ngậm miệng lại cho tao một câu cũng không cho phép nói! Một lát nữa Kình Hiên về mày cũng kiềm chế lại một chút cho tao!" Nam Cung Ngạo chưa tiêu cơn giận vỗ bàn nói, đứa con gái này thật sự bị chính ông ta nuông chiều hư rồi, há mồm ngậm miệng đều hung hăng càn quấy muốn chết, bây giờ lại có thể không phân biệt gì mà chửi trên đầu ba của mình!
"Dạ Hi….." Trình Dĩ Sênh đi vào, cau mày, kéo Nam Cung Dạ Hi qua, thật không biết cô ta lại chọc ra cái họa gì.
Nhưng khi nhìn thấy Dụ Thiên Tuyết, đôi mắt thâm thúy của anh ta run lên kịch liệt, lại đột nhiên nhìn đứa nhỏ trong lòng Dụ Thiên Tuyết, trong nháy mắt, tựa hồ đã hiểu chuyện gì xảy ra.
“Ba, Dạ Hi mới tới còn chưa biết tình huống gì, trước đó ba chỉ kêu tụi con về ăn cơm cũng không nói cụ thể vì sao, Dạ Hi không hiểu chuyện, ba cũng đừng so đo với cô ấy." Trình Dĩ Sênh chậm rãi nói, ánh mắt rơi vào trên người Dụ Thiên Tuyết: "Thiên Tuyết, đã lâu không gặp."
Đầy tai đều là sự tranh chấp cùng chửi bới lung tung, trong nháy mắt, Dụ Thiên Tuyết thấy hối hận đã đáp ứng Nam Cung Ngạo tới bên này ăn cơm.
Rốt cuộc cô đang làm gì? Tự mình chuốc lấy cực khổ! Nghe Nam Cung Dạ Hi chửi rủa quả thực là chịu tội!
"Tôi có muốn tới bên này hay không cô là người là rõ ràng nhất, Nam Cung tiểu thư." Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết trong suốt nhìn cô ta: "Đừng lúc nào cũng treo chữ tiện trên miệng, tôi nghĩ loại trình độ này tôi vĩnh viễn cũng không theo kịp cô, hôm nay tôi được mời đến, không muốn cùng cô so đo chuyện trước kia, đừng ép tôi lật lại chuyện cũ."
"Cô có thể nói cái gì, cô tới nhà chúng tôi là muốn làm gì, cô nói!" Nam Cung Dạ Hi thở phì phò, khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào mang theo vết mực có chút tức cười: "Hừ, cô không hèn hạ sao? Không hèn hạ tại sao năm năm sau lại dẫn con trai trở về quyến rũ anh trai tôi, khiến chị Tình Uyển thương tâm, đồ tiểu tam không biết xấu hổ, cô cho rằng tôi không biết!"
"Con mắt nào của cô nhìn thấy tôi là tiểu tam?!" Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết sắc bén lạnh lùng quét qua cô ta: "Tôi mang theo con trai của tôi trải qua cuộc sống của mình, dính líu gì tới anh trai của cô! Ngược lại là cô, cô đâu có ti tiện, cô cao thượng, cô cùng người đàn ông bên cạnh này cẩu thả đến như thế nào chính cô hiểu rõ nhất, cả thành phố Z cũng rõ ràng! Bản thân cô không có hưởng qua cảm giác làm tiểu tam là cảm thụ gì sao! Không phải so với tôi cô có kinh nghiệm hơn sao!"
"Cô….." Nam Cung Dạ Hi giận đến sắc mặt cũng đỏ lên: "Cô còn dám nói thêm một câu tôi sẽ vả nát miệng cô!"
"Dám làm thì phải dám nhận, tôi nói những điều này cô không chịu nổi sao?" Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết trở nên âm u, tản mát ra khí thế hơi khiếp người: "Vậy năm đó, chuyện cô thiết kế làm cho tôi bị xe đụng phải nói thế nào? Tôi không có báo cảnh sát kiện cô là bởi vì tôi biết kiện không nổi cũng kiện không thắng, chẳng lẽ cô thật sự cho rằng bản thân mình vô tội trong sạch rồi hả?"
Cô nở một nụ cười nhu hòa, có sự lạnh lùng châm chọc!
Còn tiếp.....
Danh sách chương