Cô mơ hồ có một loại dự cảm là bọn họ đang nói về Trình Dĩ Sênh, ngày đó, sau khi bắt anh ta ở trong công xưởng về thì động tĩnh gì cũng không có, cô đã ngầm trộm nghe được khi chơi cùng Tiểu Ảnh ở trong phòng sách của Nam Cung Ngạo, nói sau này sẽ phái người qua xử lý mấy sản nghiệp bên Đài Bắc lần nữa, Trình Dĩ Sênh giống như bốc hơi hoàn toàn biến mất khỏi địa cầu.

"Không có chuyện gì cả, hôm nay em đã lén anh làm gì? Phim chụp X quang đâu? Cho anh nhìn một cái." Đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên che giấu tất cả, ưu nhã nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, mị hoặc nói.

“Đây, nhìn xem công chúa bảo bối của cậu." Lạc Phàm Vũ đưa qua.

Nam Cung Kình Hiên ngồi xuống ghế salon dầy cộm, nhẹ nhàng kéo Dụ Thiên Tuyết ôm vào trong ngực, để cô ngồi ở trên đùi anh, thân mật mà ưu nhã nhìn chăm chú tấm hình X quang, nhưng trong lòng Dụ Thiên Tuyết không có yên ổn như vậy, bàn tay nhỏ bé chống bờ vai anh, nhẹ nhàng cắn môi nói: "Anh nói, rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc thì hai người các anh đã làm gì Trình Dĩ Sênh? . . . . . . Giết người diệt khẩu rồi à?"

Nam Cung Kình Hiên thỉ mỉ thưởng thức hình ảnh xinh xắn trên hình X quang, nhất là cái chân nho nhỏ đáng yêu cũng được chụp rất rõ ràng, trong mắt toát ra chút vẻ nhu tình khó có được, nhưng rất mau biến mất, một cánh tay buộc chặt người phụ nữ nhỏ xinh trong ngực.

"Em lo lắng cho cậu ta?" Anh ngước mắt, trong đôi mắt thâm thúy mang theo ý lạnh nhè nhẹ, giống như là uy hiếp nhìn cô.

"Em đâu có," Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng nói: "Dù sao thì anh ta cũng là chồng của Dạ Hi, các anh bắt người cũng nên thông báo cho cô ấy biết, dầu gì giữa bọn họ còn có quan hệ vợ chồng, ít nhất cũng phải để Dạ Hi biết anh muốn đối phó với anh ta thế nào."

Thân thể cao ngất của Nam Cung Kình Hiên tựa vào ghế salon, chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, im lặng không nói gì.

"Lời này hình như có chút đạo lý," Lạc Phàm Vũ sờ sờ cằm, cười yếu ớt hướng về phía Dụ Thiên Tuyết, nói: "Bằng không như vậy đi, trước khi tôi ném cậu ta xuống biển làm mồi cho cá mập, tôi sẽ gọi cho đại tiểu thư nhà Nam cung nhìn một chút, như vậy được không?"

Dụ Thiên Tuyết cả kinh trong lòng, ánh mắt nhìn Nam Cung Kình Hiên có chút trở nên phức tạp.

"Này," Giọng cô khẽ run, áp đến gần mặt anh thì thầm nói: "Không phải sẽ làm như vậy thật chứ? Em thừa nhận em hận người đó, hận anh ta không lập tức chết đi hoặc là dứt khoát sống không bằng chết, anh ta có chết cũng không thể trả hết những tội lỗi mà anh ta đã làm! Nhưng dù sao anh ta vẫn là chồng của Dạ Hi, coi như trừng phạt cũng phải chờ Dạ Hi gật đầu rồi mới nói, có được không? Hơn nữa bọn họ còn có con gái, Y Y nhỏ như vậy, căn bản là không biết phân biệt đúng sai, phải tìm lý do để cho con bé tiếp nhận sự thực là ba mình đột nhiên không còn? Anh nói có đúng không?"

Nam Cung Kình Hiên vẫn như cũ không nói lời nào.

Trong mắt Dụ Thiên Tuyết lộ ra vẻ kinh hoảng, có chút gấp gáp, giơ bàn tay nhỏ bé lành lạnh nhéo cổ của anh: "Nói chuyện với anh đó, có nói hay không? Nói hay không?"

Đôi mắt của Nam Cung Kình Hiên rốt cuộc dâng dục vọng, cầm bàn tay nhỏ bé đang làm bừa, chế trụ lưng cô, đè ép xuống, đột nhiên chênh vênh cô chỉ có thể bám vào trên người anh, hô hấp hoà với hô hấp của anh, nghe tiếng nói trầm thấp của anh vang lên ở bên tai: “Chính vì nghĩ tới Dạ Hi cho nên anh mới để cậu ta sống lâu thêm mấy ngày, có phải nó lại ầm ĩ muốn gặp Trình Dĩ Sênh hay không? Hay là đến cầu xin em? Loại đàn ông này không đáng để nó cầu tình, nếu nó lại tới tìm em, tốt nhất em hãy mắng cho nó tỉnh lại.” Mấy ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ của cô: “…… Anh tin cái miệng nhỏ này của em, dạy dỗ người thật sự rất lợi hại.”

Động tác của anh ái muội đến cực điểm, Dụ Thiên Tuyết đỏ mặt, trong lòng lại kiên định một chút.

Nhẹ nhàng hít một hơi, cô lắc đầu: “Dạ Hi không có tìm em, em nghĩ cô ấy cũng không dám tới tìm em, ngày đó anh trở về còn bị trọng thương như vậy cô cũng thấy được, chẳng qua em cảm thấy muốn xử trí Trình Dĩ Sênh như thế nào, nhất định cô sẽ có ý nghĩ của chính mình, chúng ta đi hỏi cô ấy thử xem, được không?”

“Trước tiên đừng để ý tới nó, mấy ngày nữa rồi nói,” Giọng của Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng, không có chút thương lượng đường sống: “Nó không đi tìm em, nhưng đã đến công ty ầm ĩ, chẳng qua anh cho người ngăn đón ở bên ngoài không cho nó đi lên —— anh chính là muốn nói cho nó biết, có một số việc không phải cứ la lối khóc lóc hồ nháo là có thể giải quyết, bức anh nóng nảy anh thật sự sẽ trực tiếp đưa Trình Dĩ Sênh đi gặp thượng đế, trong nhà này có thể cho nó vài phần mặt mũi, nhưng không có khả năng chịu đựng nó náo loạn không nói lý lẽ, một lần cũng không được.”

Dụ Thiên Tuyết lẳng lặng nghe anh nói, trong lòng có chấn động nho nhỏ, bả vai rộng lớn mà thoải mái của người đàn ông này là chỗ dựa cho cô, chuyện gì anh cũng đều nói cho cô nghe, cũng chỉ có cô mới biết sự lạnh lùng cùng điểm mấu chốt của anh.

“Chậc chậc, anh trai như cậu thật đúng là tàn nhẫn.” Lạc Phàm Vũ cảm thán.

“Đó là do cậu chưa gặp qua bộ dáng náo loạn của nó,” Nam Cung Kình Hiên ngước mắt chăm chú nhìn anh: “Còn chuyện này nữa, nếu không phải quản gia điện thoại cho mình, đồ ngu ngốc kia sẽ trực tiếp lôi kéo chị dâu của nó đơn độc đi chịu chết……”

Giữa chân mày của Nam Cung Kình Hiên lộ ra vẻ không kiên nhẫn: “Chính là quá cưng chiều nó cho nên mới xảy ra chuyện, về sau, nó nghĩ cũng không cần nghĩ là chính nó có thể quyết định bất cứ chuyện gì.”Lạc 

Phàm Vũ mở to hai mắt, nghe xong cả buổi mới tiêu hóa được ý tứ của Nam Cung Kình Hiên, ngẫm lại, Nam Cung Dạ Hi thật sự có thể ngu ngốc đến mức lôi kéo Dụ Thiên Tuyết đi mạo hiểm, cam tâm tình nguyện giao người lẫn tiền cho tên đàn ông không bằng cầm thú kia, anh không khỏi thoáng cười lạnh, Nam Cung Dạ Hi này, thật sự làm người ta hận đến ngứa răng.

“Vậy hiện tại hai người có thể nói cho em biết Trình Dĩ Sênh đang ở đâu không?” Đôi mắt của Dụ Thiên Tuyết mát lạnh, hỏi dò.

“Cậu ta bị giam giữ ở bên dưới hầm mỏ,” Lạc Phàm Vũ không chút suy nghĩ tiếp tục nói, biểu tình lộ ra sự khinh thường, giọng lạnh lùng: “Cô còn nhớ sự cố quặng mỏ của nhà họ La lần đó không? Chính tên này hỗ trợ áp xuống, bằng không, dù chỉ bồi thường tiền cũng có thể trực tiếp huỷ hoại một nửa nhà họ La, tôi nghĩ đi ngẫm lại vẫn là dứt khoát cũng cho cậu ta nếm thử loại tư vị này, mỗi ngày hít vào phổi đều là vụn than bụi mù, nhìn không thấy ánh mặt trời, tiếng ồn có thể chấn phá màng nhĩ…… Người xưa nói nợ thì nhất định phải trả, chuyện xấu tên này làm cũng đủ nhiều, y theo phương pháp của tôi, trừng phạt chính là để bản thân cậu ta thử chịu hết mọi cực khổ một lần, đến lúc cảm thấy chịu không nổi thì để cậu ta đi tìm chết……”

“Được rồi,” Thấy ánh mắt của người phụ nữ nhỏ trong lòng ngực lộ lộ vẻ không thể tưởng tượng nổi, Nam Cung Kình Hiên nhíu mày ngắt lời Lạc Phàm Vũ: “Cô ấy mang thai, không được nói loại chuyện này với cô ấy, ảnh hưởng dưỡng thai mình tìm cậu tính sổ.”

Lạc Phàm Vũ cười ha ha.

“Không quan hệ, dù sao thì trong bụng kia cũng là con gái nuôi của mình, mình không ngại giáo dục con bé như vậy, tương lai sinh ra chính là một tiểu công chúa ác ma, thật tốt!”

“Con gái nuôi?” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng nhìn anh, nheo mắt lại: “Mình đáp ứng rồi sao? Cậu tưởng bở!”

Nói xong, anh ưu nhã đứng dậy, muốn đưa cô lên lầu nghỉ ngơi. 

Lạc Phàm Vũ nhất thời chán nản, bắt bẻ nói: “Thiếu phu nhân nhà các người đáp ứng rồi!”

“Phải không?” Biểu tình của Nam Cung Kình Hiên hờ hững, nhưng trong ánh mắt là tình yêu nồng đậm, kéo tay của Dụ Thiên Tuyết qua vòng ở trên cổ mình, ôm cô đứng lên: “Cô ấy nói chuyện không tính, cô ấy là người của mình, bản thân cũng phải nghe lời mình, sao có thể thay cậu làm chủ?”

Hết chương 318
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện