Nam Cung Dạ Hi gần như muốn khóc oà lên khi nhìn bộ dạng sa sút tinh thần của anh ta, run rẩy co chặt bàn tay thành nắm đấm, run giọng hỏi: “Anh làm sao vậy? Tay cùng chân là chuyện như thế nào?!”
Trình Dĩ Sênh nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt sắc bén cẩn thận tìm kiếm dấu vết cừu hận cùng ai oán trên mặt cô ta, nhưng không tìm được gì, anh ta cười lạnh, giọng khàn khàn nói: “Bái lạy anh trai cô ban tặng, Dạ Hi, cánh tay này của tôi đã tàn phế, chân cũng đứng dậy không nổi…… Cô vừa lòng chưa?”
Trái tim của Nam Cung Dạ Hi như bị hung hăng níu chặt, đau đến không thể hô hấp.
Cô ta nhớ rõ cái ngày mà anh trai cùng mọi người trở về, cô ta không màng đến mấy người hộ vệ ngăn trở, liều chết cũng muốn đi theo tới bệnh viện, đích xác là cô ta cũng thấy được, toàn bộ áo sơ mi của anh mình bị ướt nhẹp máu, mùi máu tươi ngập tràn, gần như có thể nhìn thấy huyết nhục mơ hồ trên người, còn có máu đỏ tươi đã biến thành màu đen trên miệng vết thương ở cánh tay.
Cô ta khó có thể tưởng tượng được, đó chính là chồng cùng anh trai của cô ta chém giết lẫn nhau.
Một dao lại một dao, mặc kệ là ai trong bọn họ bị thương, đều là từng làn roi đau nhức quất vào trong lòng cô ta! “Dạ Hi……” Trình Dĩ Sênh nheo mắt cười lạnh, tiếp tục kích thích thần kinh cô ta: “Đừng sợ tôi…… Tôi thật sự đã gần như tàn phế, cô cách tôi xa như vậy làm gì, cho dù cô đứng ở bên cạnh tôi cũng không thương tổn cô được……”
Nói xong, anh ta nhúc nhích chân trái mình một chút, Nam Cung Dạ Hi nghe rõ được tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên.
Một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống, Nam Cung Dạ Hi run run hỏi: “Đó là cái gì?”
“Cô đến mà nhìn……” Trình Dĩ Sênh cười lạnh, dựa vào trên vách tường, ánh mắt âm lãnh nhìn cô ta: “Cô đến mà nhìn xem ông anh trai thân yêu của cô đã làm gì đối với tôi, Dạ Hi, tôi bị nhốt ở chỗ này đã bao nhiêu ngày cô biết không? Tôi đã phân biệt không rõ ban ngày hay là đêm tối, tôi thật sự muốn chết…… Cô đi cầu xin bọn họ đi, trực tiếp giết chết tôi cho xong…… Nhốt tôi ở chỗ này, quả thực sống không bằng chết……”
Nam Cung Dạ Hi có chút mất khống chế chạy tới, mùi máu thịt thối rữa cùng với mùi tanh máu tươi khiến cô ta suýt ngất lịm, nhưng vẫn giơ tay vén quần áo trên người anh ta, nhìn thấy đồ vật phía dưới cổ chân của anh ta.
Xích sắt.
Đó là xích sắt!
Nam Cung Dạ Hi bỗng nhiên bưng kín miệng, toàn bộ tinh thần gần như sụp đổ trong nháy mắt.
Cô ta run rẩy, run rẩy đến không còn dáng vẻ, không thể tưởng được là anh mình thật sự vô tình đến vậy, người đàn ông này tuy khốn kiếp lại cầm thú, nhưng anh ta cũng là người chồng đã chung chăn gối với mình suốt 5 năm! Cô ta khó có thể tiếp thu sự thật này, hai tay nắm đầu tóc của mình mà hét lên “A ——!”
Ánh mắt Trình Dĩ Sênh phức tạp, từ ngày bị nhốt cho tới nay, không có bất cứ người nào nói chuyện với anh ta, không ngờ người tới nhìn anh ta lại là Nam Cung Dạ Hi, người phụ nữ ngu ngốc bị mình đùa giỡn xoay quanh, là người đàn bà đanh đá chỉ biết chơi thủ đoạn tàn nhẫn hại người khi biết anh ta có phụ nữ ở bên ngoài! Anh ta cười lạnh: “Đừng kích động, Dạ Hi, đây đều là tội mà tôi hẳn phải chịu…… Nhưng sao cô dám dựa gần tôi như vậy? Cô không biết người sắp chết đều rất khủng bố sao? Nếu tôi nhất định phải chết, tôi khẳng định là muốn kéo theo một người cùng tôi xuống địa ngục, vậy cô chính là tự tìm!”
Nói xong, bỗng nhiên Trình Dĩ Sênh bắt được tay cổ tay cô ta, kéo cô ta đến gần!
Nam Cung Dạ Hi hét lên một tiếng nhào vào trên người anh ta, đối diện với gương mặt dữ tợn khủng bố của anh ta.
“Cho dù hiện tại tôi bị nhốt, nhưng lặng lẽ giết người vẫn là không thành vấn đề, cô có gan vào đây thì nên biết sẽ phát sinh chuyện gì, chẳng lẽ cô không biết tôi khốn kiếp đến ngay cả cầm thú cũng không bằng? Còn dám đến đây tìm tôi?!”
Ánh mắt Trình Dĩ Sênh trở nên ác độc, trong lúc cô ta thống khổ giãy giụa, bỗng nhiên bóp lấy cổ cô ta!
Giờ phút này, Nam Cung Dạ Hi ngược lại trấn định, tay nắm cánh tay của Trình Dĩ Sênh, chịu đựng hô hấp khó khăn, rưng rưng nước mắt hỏi: “Trình Dĩ Sênh, em hỏi anh, rốt cuộc anh có từng yêu em hay không?”
Ánh mắt Trình Dĩ Sênh lạnh băng, mang theo hơi thở giết người nhìn chằm chằm cô ta.
“Anh nói chuyện…… Em chỉ muốn biết mỗi chuyện này, chính là vì chuyện này mà em vào đây! Anh và em là vợ chồng đã 5 năm, chúng ta cũng có bảo bảo, chúng ta cũng từng hoà bình chung sống cùng nhau! Dù 5 năm trước em là dựa vào con mà bức bách anh kết hôn, dù 5 năm sau em ra tay tàn độc với những phụ nữ bên người anh, dù em biết trong lòng anh vẫn luôn không hề buông bỏ Dụ Thiên Tuyết! Nhưng em vẫn muốn biết —— rốt cuộc anh có từng yêu em hay không, cho dù chỉ là một chút?”
Trình Dĩ Sênh lặng im trầm mặc, mím môi, không nghĩ tới, người phụ nữ này vào đây chỉ vì một vấn đề ngu xuẩn như vậy.
Sắc mặt anh ta tối tăm, bỗng nhiên buông cổ cô ta ra, ném cô ta qua một bên!
“Đừng nói đến chuyện yêu hay không yêu gì với tôi……” Đôi mắt của Trình Dĩ Sênh ửng đỏ: “Nam Cung Dạ Hi, nếu cô yêu tôi, mau đi nói với anh cô nhanh chóng giết chết tôi! Rốt cuộc tôi sống không nổi nữa…… Cho dù bây giờ anh ta thả tôi, tôi cũng là tàn phế suốt đời, mẹ nó, cô mau đi đi! Nếu không tôi sẽ giết luôn cả cô!”
“……” Nam Cung Dạ Hi ôm cần cổ ngồi trên mặt đất ho khan, nước mắt cũng rớt xuống.
Khí thế của cô ta dần dần trở lại, siết chặt nắm tay, hướng về phía anh ta, gào lên: “Vậy còn nợ cùng sự đùa giỡn tàn nhẫn của anh đối với tôi thì sao! Trình Dĩ Sênh, anh nói tôi sĩ diện, tôi không muốn bị người khác khinh thường, anh thì sao?! Chẳng lẽ anh không phải cùng một loại người như tôi?!! Đừng nói với tôi là anh không muốn sống nữa, tôi không tin! Chẳng qua anh không thể chịu đựng được ánh mắt của người khác sau khi ra ngoài, chẳng qua anh không thể chịu đựng được mình chỉ còn hai bàn tay trắng! Anh phấn đấu nhiều năm lại ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, nhưng cái gì cũng không có được, ngược lại còn mất đi một bàn tay cùng một chân, anh không cam lòng đúng không?!”
“Mẹ nó, cô cút ra ngoài cho tôi!!!” Trình Dĩ Sênh rít gào, tâm sự bị xé rách, anh ta giống như một con thú bị vây khốn.
“Ha ha ha……” Nam Cung Dạ Hi đứng dậy, nước mắt giàn giụa: “Anh bị tôi nhìn thấu…… Hai chúng ta đều giống nhau! Đều giống nhau! Cho nên chúng ta mới rơi vào kết cục như thế này!!”
Cô ta cười ha hả, cười đến cuối cùng biến thành khóc thút thít.
Cô ta quỳ rạp xuống mặt đất, khóc đến cả người phát run, cuộn tròn thân thể, khóc gào: “Nhưng là vì cái gì…… Tại sao lại như vậy…… Anh có biết chết là một chuyện thực rất dễ dàng hay không! Sau khi anh chết rồi thì sao đây? Anh có nghĩ tới tôi sẽ như thế nào không? Y Y mới năm tuổi, cái gì con bé cũng không biết, cuộc đời con bé còn dài như vậy, anh nghĩ sau này con bé sẽ như thế nào lớn lên, Trình Dĩ Sênh, anh có thể hận tôi, anh hận chết tôi cũng không sao, nhưng anh đừng ngay cả con gái cũng không nhận…… Tôi yêu Y Y…… Tôi yêu con bé…… Anh nói cho tôi biết, về sau tôi nên làm cái gì bây giờ……”
Cô ta quỳ trên mặt đất khóc đến tê tâm liệt phế.
Cả người Trình Dĩ Sênh chợt hoảng hốt, trái tim nơi ngực trái kia, anh ta cho rằng về sau vĩnh viễn sẽ không bao giờ đau đớn nữa, thế nhưng không ngờ vẫn nhói đau, đau đến toàn thân không có tri giác.
“Cô đi ra ngoài……” Trình Dĩ Sênh cắn răng nói, trong mắt có một tầng hơi nước, nhưng lại cố nén, nghẹn ngào quát lớn: “Cút đi!! Cô là tiểu thư nhà Nam Cung, chẳng qua chỉ mang theo con gái…… Tương lai tùy tiện tìm bất cứ người nào cũng đều sẽ tiếp nhận cô…… Chính là nhớ rõ phải tìm người tốt, đừng lại tìm một tên khốn nạn giống như tôi……
Hết chương 328
Trình Dĩ Sênh nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt sắc bén cẩn thận tìm kiếm dấu vết cừu hận cùng ai oán trên mặt cô ta, nhưng không tìm được gì, anh ta cười lạnh, giọng khàn khàn nói: “Bái lạy anh trai cô ban tặng, Dạ Hi, cánh tay này của tôi đã tàn phế, chân cũng đứng dậy không nổi…… Cô vừa lòng chưa?”
Trái tim của Nam Cung Dạ Hi như bị hung hăng níu chặt, đau đến không thể hô hấp.
Cô ta nhớ rõ cái ngày mà anh trai cùng mọi người trở về, cô ta không màng đến mấy người hộ vệ ngăn trở, liều chết cũng muốn đi theo tới bệnh viện, đích xác là cô ta cũng thấy được, toàn bộ áo sơ mi của anh mình bị ướt nhẹp máu, mùi máu tươi ngập tràn, gần như có thể nhìn thấy huyết nhục mơ hồ trên người, còn có máu đỏ tươi đã biến thành màu đen trên miệng vết thương ở cánh tay.
Cô ta khó có thể tưởng tượng được, đó chính là chồng cùng anh trai của cô ta chém giết lẫn nhau.
Một dao lại một dao, mặc kệ là ai trong bọn họ bị thương, đều là từng làn roi đau nhức quất vào trong lòng cô ta! “Dạ Hi……” Trình Dĩ Sênh nheo mắt cười lạnh, tiếp tục kích thích thần kinh cô ta: “Đừng sợ tôi…… Tôi thật sự đã gần như tàn phế, cô cách tôi xa như vậy làm gì, cho dù cô đứng ở bên cạnh tôi cũng không thương tổn cô được……”
Nói xong, anh ta nhúc nhích chân trái mình một chút, Nam Cung Dạ Hi nghe rõ được tiếng ‘loảng xoảng’ vang lên.
Một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống, Nam Cung Dạ Hi run run hỏi: “Đó là cái gì?”
“Cô đến mà nhìn……” Trình Dĩ Sênh cười lạnh, dựa vào trên vách tường, ánh mắt âm lãnh nhìn cô ta: “Cô đến mà nhìn xem ông anh trai thân yêu của cô đã làm gì đối với tôi, Dạ Hi, tôi bị nhốt ở chỗ này đã bao nhiêu ngày cô biết không? Tôi đã phân biệt không rõ ban ngày hay là đêm tối, tôi thật sự muốn chết…… Cô đi cầu xin bọn họ đi, trực tiếp giết chết tôi cho xong…… Nhốt tôi ở chỗ này, quả thực sống không bằng chết……”
Nam Cung Dạ Hi có chút mất khống chế chạy tới, mùi máu thịt thối rữa cùng với mùi tanh máu tươi khiến cô ta suýt ngất lịm, nhưng vẫn giơ tay vén quần áo trên người anh ta, nhìn thấy đồ vật phía dưới cổ chân của anh ta.
Xích sắt.
Đó là xích sắt!
Nam Cung Dạ Hi bỗng nhiên bưng kín miệng, toàn bộ tinh thần gần như sụp đổ trong nháy mắt.
Cô ta run rẩy, run rẩy đến không còn dáng vẻ, không thể tưởng được là anh mình thật sự vô tình đến vậy, người đàn ông này tuy khốn kiếp lại cầm thú, nhưng anh ta cũng là người chồng đã chung chăn gối với mình suốt 5 năm! Cô ta khó có thể tiếp thu sự thật này, hai tay nắm đầu tóc của mình mà hét lên “A ——!”
Ánh mắt Trình Dĩ Sênh phức tạp, từ ngày bị nhốt cho tới nay, không có bất cứ người nào nói chuyện với anh ta, không ngờ người tới nhìn anh ta lại là Nam Cung Dạ Hi, người phụ nữ ngu ngốc bị mình đùa giỡn xoay quanh, là người đàn bà đanh đá chỉ biết chơi thủ đoạn tàn nhẫn hại người khi biết anh ta có phụ nữ ở bên ngoài! Anh ta cười lạnh: “Đừng kích động, Dạ Hi, đây đều là tội mà tôi hẳn phải chịu…… Nhưng sao cô dám dựa gần tôi như vậy? Cô không biết người sắp chết đều rất khủng bố sao? Nếu tôi nhất định phải chết, tôi khẳng định là muốn kéo theo một người cùng tôi xuống địa ngục, vậy cô chính là tự tìm!”
Nói xong, bỗng nhiên Trình Dĩ Sênh bắt được tay cổ tay cô ta, kéo cô ta đến gần!
Nam Cung Dạ Hi hét lên một tiếng nhào vào trên người anh ta, đối diện với gương mặt dữ tợn khủng bố của anh ta.
“Cho dù hiện tại tôi bị nhốt, nhưng lặng lẽ giết người vẫn là không thành vấn đề, cô có gan vào đây thì nên biết sẽ phát sinh chuyện gì, chẳng lẽ cô không biết tôi khốn kiếp đến ngay cả cầm thú cũng không bằng? Còn dám đến đây tìm tôi?!”
Ánh mắt Trình Dĩ Sênh trở nên ác độc, trong lúc cô ta thống khổ giãy giụa, bỗng nhiên bóp lấy cổ cô ta!
Giờ phút này, Nam Cung Dạ Hi ngược lại trấn định, tay nắm cánh tay của Trình Dĩ Sênh, chịu đựng hô hấp khó khăn, rưng rưng nước mắt hỏi: “Trình Dĩ Sênh, em hỏi anh, rốt cuộc anh có từng yêu em hay không?”
Ánh mắt Trình Dĩ Sênh lạnh băng, mang theo hơi thở giết người nhìn chằm chằm cô ta.
“Anh nói chuyện…… Em chỉ muốn biết mỗi chuyện này, chính là vì chuyện này mà em vào đây! Anh và em là vợ chồng đã 5 năm, chúng ta cũng có bảo bảo, chúng ta cũng từng hoà bình chung sống cùng nhau! Dù 5 năm trước em là dựa vào con mà bức bách anh kết hôn, dù 5 năm sau em ra tay tàn độc với những phụ nữ bên người anh, dù em biết trong lòng anh vẫn luôn không hề buông bỏ Dụ Thiên Tuyết! Nhưng em vẫn muốn biết —— rốt cuộc anh có từng yêu em hay không, cho dù chỉ là một chút?”
Trình Dĩ Sênh lặng im trầm mặc, mím môi, không nghĩ tới, người phụ nữ này vào đây chỉ vì một vấn đề ngu xuẩn như vậy.
Sắc mặt anh ta tối tăm, bỗng nhiên buông cổ cô ta ra, ném cô ta qua một bên!
“Đừng nói đến chuyện yêu hay không yêu gì với tôi……” Đôi mắt của Trình Dĩ Sênh ửng đỏ: “Nam Cung Dạ Hi, nếu cô yêu tôi, mau đi nói với anh cô nhanh chóng giết chết tôi! Rốt cuộc tôi sống không nổi nữa…… Cho dù bây giờ anh ta thả tôi, tôi cũng là tàn phế suốt đời, mẹ nó, cô mau đi đi! Nếu không tôi sẽ giết luôn cả cô!”
“……” Nam Cung Dạ Hi ôm cần cổ ngồi trên mặt đất ho khan, nước mắt cũng rớt xuống.
Khí thế của cô ta dần dần trở lại, siết chặt nắm tay, hướng về phía anh ta, gào lên: “Vậy còn nợ cùng sự đùa giỡn tàn nhẫn của anh đối với tôi thì sao! Trình Dĩ Sênh, anh nói tôi sĩ diện, tôi không muốn bị người khác khinh thường, anh thì sao?! Chẳng lẽ anh không phải cùng một loại người như tôi?!! Đừng nói với tôi là anh không muốn sống nữa, tôi không tin! Chẳng qua anh không thể chịu đựng được ánh mắt của người khác sau khi ra ngoài, chẳng qua anh không thể chịu đựng được mình chỉ còn hai bàn tay trắng! Anh phấn đấu nhiều năm lại ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, nhưng cái gì cũng không có được, ngược lại còn mất đi một bàn tay cùng một chân, anh không cam lòng đúng không?!”
“Mẹ nó, cô cút ra ngoài cho tôi!!!” Trình Dĩ Sênh rít gào, tâm sự bị xé rách, anh ta giống như một con thú bị vây khốn.
“Ha ha ha……” Nam Cung Dạ Hi đứng dậy, nước mắt giàn giụa: “Anh bị tôi nhìn thấu…… Hai chúng ta đều giống nhau! Đều giống nhau! Cho nên chúng ta mới rơi vào kết cục như thế này!!”
Cô ta cười ha hả, cười đến cuối cùng biến thành khóc thút thít.
Cô ta quỳ rạp xuống mặt đất, khóc đến cả người phát run, cuộn tròn thân thể, khóc gào: “Nhưng là vì cái gì…… Tại sao lại như vậy…… Anh có biết chết là một chuyện thực rất dễ dàng hay không! Sau khi anh chết rồi thì sao đây? Anh có nghĩ tới tôi sẽ như thế nào không? Y Y mới năm tuổi, cái gì con bé cũng không biết, cuộc đời con bé còn dài như vậy, anh nghĩ sau này con bé sẽ như thế nào lớn lên, Trình Dĩ Sênh, anh có thể hận tôi, anh hận chết tôi cũng không sao, nhưng anh đừng ngay cả con gái cũng không nhận…… Tôi yêu Y Y…… Tôi yêu con bé…… Anh nói cho tôi biết, về sau tôi nên làm cái gì bây giờ……”
Cô ta quỳ trên mặt đất khóc đến tê tâm liệt phế.
Cả người Trình Dĩ Sênh chợt hoảng hốt, trái tim nơi ngực trái kia, anh ta cho rằng về sau vĩnh viễn sẽ không bao giờ đau đớn nữa, thế nhưng không ngờ vẫn nhói đau, đau đến toàn thân không có tri giác.
“Cô đi ra ngoài……” Trình Dĩ Sênh cắn răng nói, trong mắt có một tầng hơi nước, nhưng lại cố nén, nghẹn ngào quát lớn: “Cút đi!! Cô là tiểu thư nhà Nam Cung, chẳng qua chỉ mang theo con gái…… Tương lai tùy tiện tìm bất cứ người nào cũng đều sẽ tiếp nhận cô…… Chính là nhớ rõ phải tìm người tốt, đừng lại tìm một tên khốn nạn giống như tôi……
Hết chương 328
Danh sách chương