Dụ Thiên Tuyết bị đau khẽ rên một tiếng cuộn mình nằm trên ghế sau, thân hình cao lớn rắn rỏi của Nam Cung Kình Hiên đứng lên, ‘Phanh’ một tiếng đóng sầm cửa xe!
Tất cả diễn ra quá nhanh không rõ ràng, Dụ Thiên Tuyết đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau vô cùng.
“Tôi không đồng ý…..Anh thả tôi xuống, tôi không đồng ý!” Thái độ của Dụ Thiên Tuyết kiên quyết, tay nắm cửa xe quật cường nói.
Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên âm trầm, kiêu căng lạnh lùng dựa vào lưng ghế, cười lạnh một tiếng: “Thả cô xuống, cô muốn trễ giờ làm đúng không? Dụ Thiên Tuyết, cô dám đi làm trễ dù chỉ một lần tôi sẽ đuổi việc cô ngay lập tức! Hiện tại có cần tôi trực tiếp ném cô xuống luôn không?!”
Chóp mũi Dụ Thiên Tuyết chua xót, cắn môi nghẹn ngào: “Nam Cung Kình Hiên anh đừng quá đáng!”
“Cho cô làm phụ nữ của tôi mà cũng gọi là quá đáng!?” Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô qua kính chiếu hậu, hận không thể xé nát cô ăn vào trong bụng, bàn tay siết chặt tay lái, giống như đang siết chặt lấy cô, trong đôi mắt dục hỏa cuồng liệt thiêu đốt: “Tôi có thể để mắt đến cô là vinh hạnh của cô!”
Dụ Thiên Tuyết cũng không thể nói gì hơn, liều mạng giãy giụa đạp mạnh vào cửa xe, nhưng sức lực bạc nhược yếu kém nên không có tác dụng, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên qua cửa xe chiếu vào trên áo sơ mi trắng cùng làn trắng mịn trơn bóng như ngọc, tôn lên hốc mắt đỏ hồng, giống như một bức tranh tuyệt đẹp thê lương.
Nam Cung Kình Hiên thấy cả người bốc hỏa, trong đôi mắt thâm thúy xuất hiện hình ảnh hấp dẫn quyến rũ của cô, lạnh lùng quát khẽ: “Đủ rồi! Cô nên hiểu rõ cô chạy không thoát, lăn tăn giày vò cái gì nữa!”
Chiếc Lamborghini đen bóng lái vào bãi đỗ xe ngầm, một mảng màu đen quanh quẩn ở bên trong, Dụ Thiên Tuyết nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn qua, kiên định quật cường nói: “Tôi nhất định có thể nghĩ cách để cho Tiểu Nhu ra nước ngoài, ai nói tôi nhất định phải thỏa hiệp với anh! Ai nói tôi phải đáp ứng điều kiện của anh mới có thể làm được!”
Nam Cung Kình Hiên không nhịn được dục vọng điên cuồng đang thiêu đốt, xuống xe mở cửa sau ra liền túm lấy mắt cá chân cô kéo lại gần mình, trong khi cô thất kinh thét chói tai thì anh đã ôm ghì cô vào trong ngực, đưa tay đóng cửa xe, đôi mắt thâm thúy u ám vẫn thủy chung nhìn chằm chằm cô: “Tốt, để tôi nhìn coi cô có biện pháp nào!”
Tựa như một cuộc săn bắn, anh để cho cô tùy ý chạy đi, xem cô chạy thế nào thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn anh đã phong kín!
*****
Cả buổi sáng mọi cử động của Dụ Thiên Tuyết đều bị những ánh mắt xung quanh dày vò.
Tối hôm qua quần áo của cô bị Nam Cung Kình Hiên xé nát, bất đắc dĩ cô chỉ có thể lục tìm một cái áo sơ mi nhỏ nhất trong tủ quần áo của anh, cái áo màu trắng càng làm nổi bật những dấu vết trên người cô, toàn thân vừa đau lại mệt mỏi, căn bản cô cũng không chống đỡ nổi nữa.
“…..” Đầu của Dụ Thiên Tuyết gối lên trên mu bàn tay, hàng mi run run chậm rãi nhắm lại, phía dưới thân đau nhức khó chịu cực độ, không biết tối hôm qua Nam Cung Kình Hiên rốt cuộc đã giày vò cô như thế nào, cả đêm, chỉ có cảm giác đau như tê liệt là rõ ràng nhất.
Quan trọng là bệnh của Tiểu Nhu.....
Đến tột cùng cô nên làm gì bây giờ? Do dự thật lâu, gom tất cả biện pháp có thể nghĩ ra suy nghĩ lại một lần nữa, còn lên mạng tra thêm rất nhiều tư liệu nước ngoài, may mắn là bệnh viện bên kia không giống trong nước, có những kẻ bịp bợm lòng dạ hiểm độc, quan hệ luồn lách đi cửa sau, muốn chữa bệnh, phải có tiền.
Đầu ngón tay xanh xao của Dụ Thiên Tuyết duỗi ra hồi lâu cũng không dám bấm số điện thoại, cuối cùng dằn lòng, gọi một cuộc điện thoại, lúc cúp điện thoại xong, cả người cô cũng nhẹ nhõm được một chút.
Vừa định tắt websites, trong lúc vô tình một mẩu tin tức đập vào tầm mắt cô.....
‘Một thiếu nữ mười lăm tuổi đến bệnh viện tư phá thai, xuất huyết nhiều suýt nữa bỏ mạng.’
Hàng lông mi cong dày run lên, Dụ Thiên Tuyết không dám nhìn xuống dưới để đọc kỹ hơn, đại khái quét mắt thoáng qua nội dung rồi vội vàng tắt websites, cô nhắm mắt cẩn thận nhớ lại tối hôm qua, hình như anh… Không đội mũ, phải không?
Tất cả diễn ra quá nhanh không rõ ràng, Dụ Thiên Tuyết đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, đầu đau vô cùng.
“Tôi không đồng ý…..Anh thả tôi xuống, tôi không đồng ý!” Thái độ của Dụ Thiên Tuyết kiên quyết, tay nắm cửa xe quật cường nói.
Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên âm trầm, kiêu căng lạnh lùng dựa vào lưng ghế, cười lạnh một tiếng: “Thả cô xuống, cô muốn trễ giờ làm đúng không? Dụ Thiên Tuyết, cô dám đi làm trễ dù chỉ một lần tôi sẽ đuổi việc cô ngay lập tức! Hiện tại có cần tôi trực tiếp ném cô xuống luôn không?!”
Chóp mũi Dụ Thiên Tuyết chua xót, cắn môi nghẹn ngào: “Nam Cung Kình Hiên anh đừng quá đáng!”
“Cho cô làm phụ nữ của tôi mà cũng gọi là quá đáng!?” Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn cô qua kính chiếu hậu, hận không thể xé nát cô ăn vào trong bụng, bàn tay siết chặt tay lái, giống như đang siết chặt lấy cô, trong đôi mắt dục hỏa cuồng liệt thiêu đốt: “Tôi có thể để mắt đến cô là vinh hạnh của cô!”
Dụ Thiên Tuyết cũng không thể nói gì hơn, liều mạng giãy giụa đạp mạnh vào cửa xe, nhưng sức lực bạc nhược yếu kém nên không có tác dụng, ánh mặt trời sáng rỡ xuyên qua cửa xe chiếu vào trên áo sơ mi trắng cùng làn trắng mịn trơn bóng như ngọc, tôn lên hốc mắt đỏ hồng, giống như một bức tranh tuyệt đẹp thê lương.
Nam Cung Kình Hiên thấy cả người bốc hỏa, trong đôi mắt thâm thúy xuất hiện hình ảnh hấp dẫn quyến rũ của cô, lạnh lùng quát khẽ: “Đủ rồi! Cô nên hiểu rõ cô chạy không thoát, lăn tăn giày vò cái gì nữa!”
Chiếc Lamborghini đen bóng lái vào bãi đỗ xe ngầm, một mảng màu đen quanh quẩn ở bên trong, Dụ Thiên Tuyết nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn qua, kiên định quật cường nói: “Tôi nhất định có thể nghĩ cách để cho Tiểu Nhu ra nước ngoài, ai nói tôi nhất định phải thỏa hiệp với anh! Ai nói tôi phải đáp ứng điều kiện của anh mới có thể làm được!”
Nam Cung Kình Hiên không nhịn được dục vọng điên cuồng đang thiêu đốt, xuống xe mở cửa sau ra liền túm lấy mắt cá chân cô kéo lại gần mình, trong khi cô thất kinh thét chói tai thì anh đã ôm ghì cô vào trong ngực, đưa tay đóng cửa xe, đôi mắt thâm thúy u ám vẫn thủy chung nhìn chằm chằm cô: “Tốt, để tôi nhìn coi cô có biện pháp nào!”
Tựa như một cuộc săn bắn, anh để cho cô tùy ý chạy đi, xem cô chạy thế nào thoát khỏi cái vòng lẩn quẩn anh đã phong kín!
*****
Cả buổi sáng mọi cử động của Dụ Thiên Tuyết đều bị những ánh mắt xung quanh dày vò.
Tối hôm qua quần áo của cô bị Nam Cung Kình Hiên xé nát, bất đắc dĩ cô chỉ có thể lục tìm một cái áo sơ mi nhỏ nhất trong tủ quần áo của anh, cái áo màu trắng càng làm nổi bật những dấu vết trên người cô, toàn thân vừa đau lại mệt mỏi, căn bản cô cũng không chống đỡ nổi nữa.
“…..” Đầu của Dụ Thiên Tuyết gối lên trên mu bàn tay, hàng mi run run chậm rãi nhắm lại, phía dưới thân đau nhức khó chịu cực độ, không biết tối hôm qua Nam Cung Kình Hiên rốt cuộc đã giày vò cô như thế nào, cả đêm, chỉ có cảm giác đau như tê liệt là rõ ràng nhất.
Quan trọng là bệnh của Tiểu Nhu.....
Đến tột cùng cô nên làm gì bây giờ? Do dự thật lâu, gom tất cả biện pháp có thể nghĩ ra suy nghĩ lại một lần nữa, còn lên mạng tra thêm rất nhiều tư liệu nước ngoài, may mắn là bệnh viện bên kia không giống trong nước, có những kẻ bịp bợm lòng dạ hiểm độc, quan hệ luồn lách đi cửa sau, muốn chữa bệnh, phải có tiền.
Đầu ngón tay xanh xao của Dụ Thiên Tuyết duỗi ra hồi lâu cũng không dám bấm số điện thoại, cuối cùng dằn lòng, gọi một cuộc điện thoại, lúc cúp điện thoại xong, cả người cô cũng nhẹ nhõm được một chút.
Vừa định tắt websites, trong lúc vô tình một mẩu tin tức đập vào tầm mắt cô.....
‘Một thiếu nữ mười lăm tuổi đến bệnh viện tư phá thai, xuất huyết nhiều suýt nữa bỏ mạng.’
Hàng lông mi cong dày run lên, Dụ Thiên Tuyết không dám nhìn xuống dưới để đọc kỹ hơn, đại khái quét mắt thoáng qua nội dung rồi vội vàng tắt websites, cô nhắm mắt cẩn thận nhớ lại tối hôm qua, hình như anh… Không đội mũ, phải không?
Danh sách chương