“Anh…..” Dụ Thiên Tuyết cau mày, phát cáu cầm gối dựa trên ghế salon ném anh: “Vừa rồi anh không phải nói như vậy, rõ ràng anh nói một tháng!!”

Thế nhưng giờ phút này Nam Cung Kình Hiên rất hưởng thụ tính tình hay nóng nảy của cô, nắm lấy cổ tay cô, khinh thường nhìn cô: “Em suy nghĩ kỹ cho tôi! Nói không chừng còn chưa tới một tháng tôi đã mất đi hứng thú đối với em! Vậy em còn muốn theo tôi sao?!”

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, giọng nói bị nghẹn, suy nghĩ kỹ lưỡng một chút, đích thật là rất có lý.

“Anh cũng phải cam đoan là đưa Tiểu Nhu ra nước ngoài, anh phải giúp em ấy chữa khỏi mắt mới thôi!” Cô mở to hai mắt, nhất định cô phải nghe anh đảm bảo mới được.

Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên tản ra mị hoặc, lãnh ngạo bức người: “Chuyện này không khó! Còn chính em thì sao đây? Cần nói thì cứ mở miệng, tôi ghét phụ nữ dài dòng!”

“Chuyện của bản thân tôi không cần anh lo, anh giúp tôi chiếu cố tốt Tiểu Nhu là được!” Dụ Thiên Tuyết cau mày, một lời cự tuyệt.

“Đúng là cô gái quật cường!” Nam Cung Kình Hiên một tay kéo cô vào lòng, nhìn cô chằm chằm: “Tốt nhất đừng hối hận, rất không dễ dàng em mới có một cơ hội có thể câu được rùa vàng thế này!”

Vẻ mặt của Dụ Thiên Tuyết cũng giống như khinh bỉ: “Tôi tuyệt nhiên coi thường cơ hội như vậy, hơn nửa anh phải nói cho rõ ràng, đây chỉ là giao dịch thể xác theo nhu cầu chúng ta không có tình cảm! Anh cũng không phải rùa vàng gì đó, anh là vị hôn phu của người khác, về sau đừng nói chuyện này với tôi, tôi nóng lòng mong muốn chỉ trong một tuần lễ anh mất hứng thú với tôi, vậy thì không còn gì tốt hơn!”

Trong mắt cô lấp lánh nước mắt, không biết là uất ức hay là thống khổ, nhìn anh nói.

Khu vực nhạy cảm nào đó trong lòng Nam Cung Kình Hiên chợt nhói đau! ‘Vị hôn phu’ ‘Người khác’ ‘Theo nhu cầu không có tình cảm’, cô gái này chẳng những bướng bỉnh, còn máu lạnh như vậy!

“Tốt, nhớ kỹ cho tôi những lời cô nói hôm nay!” Nam Cung Kình Hiên lạnh giọng nói.

Nói xong anh liền buông tay cô ra, giữ cô ngồi trên ghế salon, cố gắng làm như không thấy đường cong linh lung lộ ra ngoài do y phục ướt đẫm dán sát, đây là cô gái đáng chết, rất có năng lực chọc giận anh!

Dụ Thiên Tuyết nặng nề té ngã trên ghế sao lon, choáng váng làm cho cô không đủ sức đứng lên, ngửa mặt nhìn trần nhà, chỉ cảm thấy con đường phía trước bao la mờ mịt, cô lựa chọn như thế giống như là đẩy bản thân vào vực sâu, về sau, rốt cuộc thì cô phải bước tiếp như thế nào!

Một tháng, thời gian chỉ có một tháng, chỉ mong một tháng sau người đàn ông này có thể buông tha cho cô, không khi dễ ức hiếp cô nữa, không cần dây dưa với cô nữa.....

Hàng mày thanh tú chậm rãi nhíu lại, Dụ Thiên Tuyết nghiêng mặt qua một bên, âm thầm cầu nguyện.

“Chỗ này của em quả thật vừa nhỏ lại vừa nát, bình thường chỉ có một mình em ở?!” Nam Cung Kình Hiên nhìn quanh đánh giá hoàn cảnh nhà của cô, nhỏ đến thương cảm, nhưng cũng không nát như anh nói.....Màu sắc của căn phòng rất nhu, bài biện khéo léo, không gian nho nhỏ được sử dụng hợp lý, coi như gọn gàng sạch sẽ, không có vật thừa thãi vô dụng nào.

Dụ Thiên Tuyết quay đầu qua, cũng liếc mắt nhìn căn phòng nhỏ của mình, cắn cắn môi nói: “Trước kia Trình Dĩ Sênh thỉnh thoảng cũng tới đây ngủ, phòng của Tiểu Nhu ở trong kia.”

Nam Cung Kình Hiên nhíu mày chặt hơn, nghe được tên Trình Dĩ Sênh thì có cảm giác muốn tiết hận.

“Đừng nói với tôi là em còn yêu tên khốn Trình Dĩ Sênh kia!”

Dụ Thiên Tuyết nằm ngửa mặt, nhìn anh khinh thường: “Anh nói anh ấy khốn kiếp, so với loại đàn ông cũng khốn kiếp như anh tôi sẽ yêu sao? Anh có logic hay không?”

Nam Cung Kình Hiên bừng bừng lửa giận, chậm rãi nhích tới gần, rõ ràng thấy Dụ Thiên Tuyết sau khi kiêu ngạo thì trong mắt đã lộ ra sự e ngại.

“Em cũng biết sợ tôi, hửm? Sợ tôi còn dám nói với tôi như vậy, Dụ Thiên Tuyết, tôi thấy em trời sinh đáng đánh đòn! Bất quá không sao, bây giờ em là phụ nữ của tôi, tôi có rất nhiều thời gian để dạy dỗ em!”

Đôi mắt trong suốt của Dụ Thiên Tuyết nhìn chằm chằm anh, cô rùng mình ớn lạnh.

“Hừ, xác thực trời sinh tôi chính là như vậy, anh dạy dỗ không tốt lên được đâu!” Cô cũng bướng bỉnh nói.

“Vậy thì hãy đợi đó!” Nam Cung Kình Hiên lạnh lùng liếc cô một cái.

Trong không gian nhỏ bé đơn sơ, bên ngoài tiếng sấm vẫn ầm ầm, một đôi nam nữ lạnh lùng giằng co, theo đuổi tâm tư của chính mình, Nam Cung Kình Hiên chịu đựng tạm thời không đụng chạm cô, nghĩ đợi vài ngày sau cơ thể cô tốt hơn một chút, không phải là không thể dạy dỗ cô!

*****

Ánh chiều tà dần buông xuống.

Ngón tay mảnh khảnh chầm chậm quơ quơ trước băng gạt mỏng, Dụ Thiên Tuyết nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Nhu, có thể cảm nhận được ánh sáng di chuyển không?”

Dụ Thiên Nhu ngồi trên lăn từ từ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, sắc mặt vẫn còn thiếu sức sống, chầm chậm vươn tay mò mẫm ngón tay đang đung đưa của cô, không tính là chính xác, nhưng ít ra đại khái là có thể sờ tới.

Dụ Thiên Tuyết vui mừng phấn chấn, cúi người ôm lấy cô: “Tiểu Nhu, bây giờ tình hình mắt của em rất tốt, qua mấy ngày nữa là có thể ra nước ngoài chữa bệnh, hành trình và bệnh viện chị đều đã sắp xếp xong xuôi, đến đó rồi chị cũng sẽ tìm người chăm sóc em, chúng ta nhất định sẽ khá hơn!”

Thiên Nhu được chị ôm cũng vui vẻ cười cười, nhưng một lát sau mới hoảng hốt hỏi: “Chị, ra nước ngoài không cần tiền sao? Tại sao trước đây em liên tục không được phẫu thuật, nhưng bây giờ có thể đi ra nước ngoài chữa bệnh?” Thanh âm của cô gái 17-18 tuổi dần dần nhỏ xuống: “Chị, làm sao chị có tiền a?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Dụ Thiên Tuyết thoáng qua một tia thống khổ.

Cô cố gắng cười, ngồi xổm xuống bóp bóp bàn tay ấm áp của Thiên Nhu, hoan hỉ nói: “Em không cần nghĩ tới vấn đề tiền bạc, chị có biện pháp! Em cứ an tâm ra nước ngoài chữa trị, chờ mắt em tốt lên trước tiên hãy nhìn xem nước ngoài ra sao, sau khi trở về kể cho chị nghe, à.....Hình như bản thân chị cũng chưa từng ra nước ngoài, thật không biết ở nước ngoài như thế nào, Tiểu Nhu, em coi như là đôi mắt của chị, giúp chị đi xem một chút.”

Thiên Nhu nắm chặt tay của cô, mấp máy làn môi, rồi lại không biết có thể hỏi cái gì.

“Kia chị, mắt của em khi nào thì có thể chữa trị hết, lúc nào thì em có thể trở về?”

Dụ Thiên Tuyết ngẩn ra, trong mắt lấp lánh ánh sáng, nhưng trong nội tâm thì đau đớn như bị khoét thịt.

“Tiểu Nhu, em hãy đồng ý với chị, không trở về được không?”

Gió đêm thổi tung mái tóc đen mềm như tơ của cô, thanh nhã phiêu tán trong gió, quyến rũ mà mỹ lệ, bóng dáng Dụ Thiên Tuyết mảnh khảnh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Môi trường giáo dục ở nước ngoài tốt hơn so với trong nước, tiến độ học tập trong nước của em có hơi chậm, nhưng nền giáo dục ở nước ngoài thì khác, em sẽ học được nhiều hơn, nói không chừng về sau cũng thích hợp ở lại nước ngoài phát triển, ở đây chị không có nền tảng, coi như em quay về chúng ta cũng chỉ có thể chịu khi dễ ức hiếp, Tiểu Nhu, em nhân cơ hội đi ra nước ngoài này đừng trở về nữa, đáp ứng chị, được không?”

Toàn thân của Dụ Thiên Nhu run lên, hai tay theo bản năng nắm tay vịn hai bên xe lăn.

“Chị.....Chị không cho em trở về?”

“Tiểu Nhu!” Dụ Thiên Tuyết nóng lòng ôm lấy cô, biết trong lòng cô mẫn cảm yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Không phải là không cho em quay về, em nghe lời chị, có thể về thăm chị nhưng không nên ngây ngốc ở lại lâu dài, có đôi khi em nhìn không thấy cũng tốt, có thể nhìn cũng không thấy được thành phố này có bao nhiêu bẩn thỉu, chị không muốn để cho em thấy những chuyện không tốt kia.....Em nghe lời, có được hay không?”

Dụ Thiên Nhu chậm rãi nắm chặt hai tay, thân thể hơi run rẩy, sắc môi tái nhợt nói: “Chị, ba mẹ đã sớm không còn, em chỉ còn một mình chị là người thân.....”

Cô nói không được nữa, thanh âm đã nghẹn ngào.

Nước mắt của Dụ Thiên Tuyết rơi xuống, cũng nói không ra lời, chỉ có thể ôm em gái thật chặt, trên bãi cỏ ở viện điều dưỡng rộng lớn nhìn mặt trời lặn từng chút từng chút, cô tàn nhẫn quyết tâm đưa em gái ra nước ngoài, nhưng lần gặp mặt tiếp theo sẽ là năm nào tháng nào? Nước mắt làm ướt mặt của cô, trong ánh nắng ban chiều, cõi lòng tràn đầy hi vọng cô nhắm mắt lại, nhìn thấy một vùng sắc trời sáng trong.

*****

5 ngày sau.

Người hộ lý chuyên nghiệp lẳng lặng nghe Dụ Thiên Tuyết dặn dò công việc, cuối cùng gật đầu một cái, nhẹ nhàng cúi đầu chào: “Dụ tiểu thư xin yên tâm, những chuyện này Nam Cung thiếu gia đã giao cho tôi, tôi có 10 năm kinh nghiệm làm hộ lý, chưa phạm phải sai lầm nào.”

Sắc mặt của Dụ Thiên Tuyết có chút trắng bệch, bóng dáng mảnh khảnh trong sân bay mênh mông càng lộ vẻ nhỏ yếu bất lực, gật đầu một cái, lại nhẹ giọng nhắc nhở: “Làm phiền cô đừng nói với Thiên Nhu quá nhiều chuyện của tôi, cái tên Nam Cung Kình Hiên này, hi vọng cô một lần cũng đừng nhắc tới.”

Cô hộ lý rất ngạc nhiên nhìn cô, nhưng vẫn gật đầu: “Tôi nhớ kỹ rồi, Dụ tiểu thư.”

Dụ Thiên Tuyết lại vòng qua cô hộ lý đi tới trước mặt Thiên Nhu, cầm cái thảm mỏng đắp kín đầu gối cho cô, cầm bàn tay nhỏ bé nhu nhược của cô: “Tiểu Nhu, ra nước ngoài phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu như không thoải mái tùy thời liên lạc với chị, biết không?”

Thời điểm nói đến đây, cô không nhìn thấy một bóng dáng cao ngất rắn rỏi đã đi tới sau lưng, toàn thân mặc tây trang màu đen làm nổi bật gương mặt tuấn tú góc cạnh, lạnh lùng lại lộ ra mị hoặc vương giả, khích phách mà cách biệt.

Thiên Nhu cũng cầm ngược lại tay của cô, không buông ra.

“Tiểu Nhu, em.....” Dụ Thiên Tuyết ngơ ngẩn nhìn bàn tay của cô.

Thiên Nhu thoáng cười yếu ớt: “Chị, chị cho em nắm tay chị thêm lát nữa, tức khắc em sẽ không nắm được nữa rồi.”

Trong lòng Dụ Thiên Tuyết trào dâng chua xót, cứ như vậy nắm tay cùng em gái, hoàn toàn không biết người đàn ông cao ngất sau lưng vẫn chăm chú nhìn cô, mãi cho tới khi có tiếng loa báo bắt đầu thúc giục lên máy bay, cô mới bối rối sắp xếp lại tư liệu của em gái cho tốt rồi giao cho hộ lý, không nhịn được dặn dò thêm mấy câu, cũng thúc giục họ nhanh chóng đi vào.

Cô gái nhỏ ngồi trên xe lăn, đầu vẫn nhìn bên này dù đã đoán phương hướng cửa máy bay, băng gạt bịt mắt vẫn đang nhìn về phía này, thậm chí giơ tay lên chậm rãi làm một cái tư thế tạm biệt.

Chỉ có Dụ Thiên Tuyết biết, ở trong lòng cô, cái tư thế tạm biệt đó đau tê tâm liệt phế cỡ nào.

Cô cũng giơ tay lên, từ biệt người thân duy nhất.

Nam Cung Kình Hiên sau lưng cô đi tới ôm cô vào lòng, lạnh nhạt nói: “Chia tay với em gái xong chưa?”

Dụ Thiên Tuyết kinh hãi, khẩn trương xoay người trong phạm vi giam của anh, bụm kín cái miệng của anh không để cho anh phát ra âm thanh, chỉ lo Tiểu Nhu nghe được! Mặc dù có mấy bước xa nhưng mắt không nhìn thấy thì lỗ tai lại nhạy bén nhất, cô không thể để cho Tiểu Nhu biết chuyện Nam Cung Kình Hiên, nửa điểm cũng không được.

Mấy ngón tay trên môi mát lạnh, trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Kình Hiên thoáng qua một tia sáng, mặc cho cô bụm miệng của anh, hưởng thụ độ ấm của mấy ngón tay nhu hòa.

Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết trắng bệch, lần đầu tiên biết nhìn sân bay trống rỗng không có bóng dáng quen thuộc là tư vị gì, trong lòng suy sụp, trái tim cũng tan nát, cô nhìn chằm chằm về phương hướng kia, trong mắt dâng trào nước mắt.

Nam Cung Kình Hiên hơi nhíu mày, kéo thân thể cô quay lại đối diện mình, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rơi lệ trong lòng bỗng nhiên mềm nhũn ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện