Edit: Cánh Cụt
34.
Nhân thê thụ chui vào chăn, bị gãy chân công ôm chặt lấy.
Gãy chân công hỏi tại sao cùng bác sĩ đi ra ngoài ăn cơm.
Nhân thê thụ nói lâu rồi không gặp, muốn ôn chuyện.
Gãy chân công chua xót: “Lần sau mang anh đi cùng.”
“Nhưng anh không tiện ra ngoài mà.”
“Vậy thì mở video, để anh nhìn bọn em ăn.”
Nhân thê thụ: “Được thôi.”
35.
Nhưng gãy chân công vẫn thấy không được.
Bác sĩ kia vừa nhìn là biết lòng mang ý đồ xấu, muốn đào góc tường nhà người ta.
Gãy chân công tự nói với mình không thể ngồi chờ chết, phải nhanh chóng hành động.
Anh nhờ mẹ Đoạn mua mẻ thịt cùng rau dưa mang đến đây, đêm nay muốn trổ tài làm một bàn thức ăn ngon.
Mẹ Đoạn không tin, làm xong đồ ăn liền cho vào một cái hộp, trên đường còn mua vịt nướng da giòn.
36.
Gãy chân công sắp xếp ổn thỏa, chờ nhân thê thụ tan tầm.
Lúc mẹ Đoạn mang đồ ăn đến bát đĩa đã bày xong, trên bàn còn đốt hai cây nến để tạo bầu không khí.
Lúc này điện thoại gãy chân công vang lên, bên trên hiển thị dòng chữ “Tiểu Bạch”.
Gãy chân công nhận điện thoại.
“Lão Đoạn cậu đã xuất viện à?”
“Ừ, khôi phục rất nhanh, đã về nhà nghỉ ngơi rồi.”
“Có ra khỏi nhà được không?”
“Giờ thì chưa được.”
“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải lùi lại sao?”
“Ngày hôm nay tôi sẽ nói với em ấy, tôi không chờ được nữa.”
Gãy chân công mới vừa nói xong, liền nghe thấy âm thanh chìa khóa rơi trên mặt đất phía sau.
37.
Gãy chân công chống nạng chậm chạp mà quay người, chỉ thấy nhân thê thụ hai mắt đỏ ửng, hai hàng nước mắt tràn mi mà ra.
Gãy chân công hoảng rồi, tay vội chân loạn mà đi tới lau nước mắt cho nhân thê thụ: “Bảo bảo em làm sao vậy?”
Cảm xúc dồn nén đã lâu của nhân thê thụ bùng nổ vào lúc này.
Cậu ôm lấy gãy chân công, nức nở nói: “Em không cho anh rời đi đâu, anh có thích bạch nguyệt quang thì em cũng không để cho anh rời đi.”
38.
Gãy chân công đã hiểu rõ.
Nhân thê thụ cho là trong lòng mình vẫn còn có bạch nguyệt quang.
Trong phút chốc quả tim của gãy chân công mạnh mẽ co chặt, cảm giác khiếp sợ, không muốn, tự trách, chua xót xông lên đầu, dường như đau đến không thể thở nổi.
Anh cố nén đau nhức trong mắt, chốc chốc mà vỗ lưng nhân thê thụ, dùng ngữ điệu ôn nhu đến xương tủy nói cho nhân thê thụ.
Bảo bảo.
Anh không thích người khác.
Anh chỉ thích mỗi mình em.
Gãy chân công từ trong túi lấy ra một hộp nhung nhỏ hình vuông, bên trong là hai cái nhẫn bạc.
“Bảo bảo, kết hôn với anh được không?”
39.
Gãy chân công nói chiếc nhẫn là nhờ bạch nguyệt quang đặt làm riêng mang về từ nước ngoài.
Ngày đó lúc anh đang đi gặp bạch nguyệt quang để lấy nhẫn thì bị đâm, nhẫn vẫn chưa lấy được, ngày hôm sau bạch nguyệt quang đặc biệt đến bệnh viện đưa cho anh.
Gãy chân công còn nói một tháng trước anh dự định cầu hôn ở một gian phòng riêng trong quán rượu, mời khoảng mười người bạn, muốn cho nhân thê thụ một niềm vui bất ngờ.
Nhưng giờ toàn bộ đều không dùng tới, mà chỉ có thể ở trong nhà làm một bữa tối đơn sơ.
“Bảo bảo, đã không còn Bạch Nguyệt Quang, trong lòng anh chỉ có em.”
40.
Nước mắt nhân thê thụ chảy xuống ròng ròng, rơi trên mu bàn tay gãy chân công.
Lành lạnh, lại làm cho tâm gãy chân công nóng lên.
Nhân thê thụ rất ít khi khóc, lần gần nhất là vào lúc thổ lộ với gãy chân công.
Mà lần này gãy chân công biểu lộ cậu cũng khóc.
Ngốc nghếch. Trong lòng gãy chân công nghĩ.
41.
Gãy chân công hôn nhiều lần lên trán cùng khuôn mặt của nhân thê thụ, mềm giọng mà dỗ dành, mà nhân thê thụ chỉ cúi đầu không chịu nói.
Gãy chân công còn đang đợi câu trả lời của cậu, lần này tâm lý có chút hoảng loạn, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống.
Lúc này nhân thê thụ bỗng nhiên duỗi tay ra, âm thanh rất nhỏ mà nói một câu:
“Nhẫn.”
Gãy chân công mừng rỡ, tay vội chân loạn mà đeo vào cho cậu.
Nhỏ bé vừa vặn.
Trên mặt nhân thê thụ còn mang theo nước mắt, khịt khịt mũi giả bộ oán giận: “Gả cho một tên chồng gãy chân.”
42.
Gãy chân công sướng đến phát điên, nói gãy thì cứ gãy, cái chân thứ ba không ngừng là được.
Nhân thê thụ xấu hổ, trốn ở trong lồng ngực gãy chân công không ra, tóc trên đỉnh đầu cọ rồi lại cọ trên cằm gãy chân công, cọ gãy chân công đến nhộn nhạo.
Gãy chân công đùa giỡn: “Bảo bảo, em cọ nữa là anh muốn cứng rồi.”
Nhân thê thụ làm thật, ngẩng đầu lên: “Nhưng chân của anh không tiện.”
Gãy chân công vốn chỉ định nói đùa mà thôi, đã thấy nhân thê thụ mặt đỏ hồng hỏi: “Anh… Muốn em tự động sao?”
Lần này gãy chân công thật sự cứng rồi.
43.
Đã hơn nửa tháng gãy chân công chưa từng vận động, tương đối khát khao.
Nhân thê thụ hiểu anh, bởi vì cậu cũng muốn.
Cậu không tiện nói cho gãy chân công, thực ra buổi tối lúc tắm cậu đã lén lút giải quyết.
Nhân thê thụ vừa mới khóc nên đôi mắt còn hơi hồng, cậu ngoan ngoãn cởi quần xuống đầu gối, sau đó tách hai chân mặt đối mặt mà khóa ngồi trên người gãy chân công.
Hầu kết gãy chân công lên xuống, trong lòng không nhịn được nghĩ:
Chân gãy mà được thế này cũng tốt! 44.
Một tay nhân thê thụ nắm lấy vai gãy chân công, một tay cầm thứ tráng kiện kia của gãy chân công, từ từ chậm rãi đi ngồi xuống.
Hai người trước đây rất ít khi dùng tư thế như vậy, cường độ nắm của nhân thê thụ không tốt, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ.
Gãy chân công lại cứng thêm mấy phần.
Mới tiến vào một nửa, nhân thê thụ liền mệt đến dựa vào bả vai gãy chân công thở hổn hển, oán giận nói: “Thứ đó của anh quá lớn.”
Hô hấp gãy chân công hơi ngưng lại, không dợi nhân thê thụ hoãn lại, liền đỡ eo cậu, dùng sức hướng lên trên đỉnh tiến vào.
34.
Nhân thê thụ chui vào chăn, bị gãy chân công ôm chặt lấy.
Gãy chân công hỏi tại sao cùng bác sĩ đi ra ngoài ăn cơm.
Nhân thê thụ nói lâu rồi không gặp, muốn ôn chuyện.
Gãy chân công chua xót: “Lần sau mang anh đi cùng.”
“Nhưng anh không tiện ra ngoài mà.”
“Vậy thì mở video, để anh nhìn bọn em ăn.”
Nhân thê thụ: “Được thôi.”
35.
Nhưng gãy chân công vẫn thấy không được.
Bác sĩ kia vừa nhìn là biết lòng mang ý đồ xấu, muốn đào góc tường nhà người ta.
Gãy chân công tự nói với mình không thể ngồi chờ chết, phải nhanh chóng hành động.
Anh nhờ mẹ Đoạn mua mẻ thịt cùng rau dưa mang đến đây, đêm nay muốn trổ tài làm một bàn thức ăn ngon.
Mẹ Đoạn không tin, làm xong đồ ăn liền cho vào một cái hộp, trên đường còn mua vịt nướng da giòn.
36.
Gãy chân công sắp xếp ổn thỏa, chờ nhân thê thụ tan tầm.
Lúc mẹ Đoạn mang đồ ăn đến bát đĩa đã bày xong, trên bàn còn đốt hai cây nến để tạo bầu không khí.
Lúc này điện thoại gãy chân công vang lên, bên trên hiển thị dòng chữ “Tiểu Bạch”.
Gãy chân công nhận điện thoại.
“Lão Đoạn cậu đã xuất viện à?”
“Ừ, khôi phục rất nhanh, đã về nhà nghỉ ngơi rồi.”
“Có ra khỏi nhà được không?”
“Giờ thì chưa được.”
“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ phải lùi lại sao?”
“Ngày hôm nay tôi sẽ nói với em ấy, tôi không chờ được nữa.”
Gãy chân công mới vừa nói xong, liền nghe thấy âm thanh chìa khóa rơi trên mặt đất phía sau.
37.
Gãy chân công chống nạng chậm chạp mà quay người, chỉ thấy nhân thê thụ hai mắt đỏ ửng, hai hàng nước mắt tràn mi mà ra.
Gãy chân công hoảng rồi, tay vội chân loạn mà đi tới lau nước mắt cho nhân thê thụ: “Bảo bảo em làm sao vậy?”
Cảm xúc dồn nén đã lâu của nhân thê thụ bùng nổ vào lúc này.
Cậu ôm lấy gãy chân công, nức nở nói: “Em không cho anh rời đi đâu, anh có thích bạch nguyệt quang thì em cũng không để cho anh rời đi.”
38.
Gãy chân công đã hiểu rõ.
Nhân thê thụ cho là trong lòng mình vẫn còn có bạch nguyệt quang.
Trong phút chốc quả tim của gãy chân công mạnh mẽ co chặt, cảm giác khiếp sợ, không muốn, tự trách, chua xót xông lên đầu, dường như đau đến không thể thở nổi.
Anh cố nén đau nhức trong mắt, chốc chốc mà vỗ lưng nhân thê thụ, dùng ngữ điệu ôn nhu đến xương tủy nói cho nhân thê thụ.
Bảo bảo.
Anh không thích người khác.
Anh chỉ thích mỗi mình em.
Gãy chân công từ trong túi lấy ra một hộp nhung nhỏ hình vuông, bên trong là hai cái nhẫn bạc.
“Bảo bảo, kết hôn với anh được không?”
39.
Gãy chân công nói chiếc nhẫn là nhờ bạch nguyệt quang đặt làm riêng mang về từ nước ngoài.
Ngày đó lúc anh đang đi gặp bạch nguyệt quang để lấy nhẫn thì bị đâm, nhẫn vẫn chưa lấy được, ngày hôm sau bạch nguyệt quang đặc biệt đến bệnh viện đưa cho anh.
Gãy chân công còn nói một tháng trước anh dự định cầu hôn ở một gian phòng riêng trong quán rượu, mời khoảng mười người bạn, muốn cho nhân thê thụ một niềm vui bất ngờ.
Nhưng giờ toàn bộ đều không dùng tới, mà chỉ có thể ở trong nhà làm một bữa tối đơn sơ.
“Bảo bảo, đã không còn Bạch Nguyệt Quang, trong lòng anh chỉ có em.”
40.
Nước mắt nhân thê thụ chảy xuống ròng ròng, rơi trên mu bàn tay gãy chân công.
Lành lạnh, lại làm cho tâm gãy chân công nóng lên.
Nhân thê thụ rất ít khi khóc, lần gần nhất là vào lúc thổ lộ với gãy chân công.
Mà lần này gãy chân công biểu lộ cậu cũng khóc.
Ngốc nghếch. Trong lòng gãy chân công nghĩ.
41.
Gãy chân công hôn nhiều lần lên trán cùng khuôn mặt của nhân thê thụ, mềm giọng mà dỗ dành, mà nhân thê thụ chỉ cúi đầu không chịu nói.
Gãy chân công còn đang đợi câu trả lời của cậu, lần này tâm lý có chút hoảng loạn, thiếu chút nữa muốn quỳ xuống.
Lúc này nhân thê thụ bỗng nhiên duỗi tay ra, âm thanh rất nhỏ mà nói một câu:
“Nhẫn.”
Gãy chân công mừng rỡ, tay vội chân loạn mà đeo vào cho cậu.
Nhỏ bé vừa vặn.
Trên mặt nhân thê thụ còn mang theo nước mắt, khịt khịt mũi giả bộ oán giận: “Gả cho một tên chồng gãy chân.”
42.
Gãy chân công sướng đến phát điên, nói gãy thì cứ gãy, cái chân thứ ba không ngừng là được.
Nhân thê thụ xấu hổ, trốn ở trong lồng ngực gãy chân công không ra, tóc trên đỉnh đầu cọ rồi lại cọ trên cằm gãy chân công, cọ gãy chân công đến nhộn nhạo.
Gãy chân công đùa giỡn: “Bảo bảo, em cọ nữa là anh muốn cứng rồi.”
Nhân thê thụ làm thật, ngẩng đầu lên: “Nhưng chân của anh không tiện.”
Gãy chân công vốn chỉ định nói đùa mà thôi, đã thấy nhân thê thụ mặt đỏ hồng hỏi: “Anh… Muốn em tự động sao?”
Lần này gãy chân công thật sự cứng rồi.
43.
Đã hơn nửa tháng gãy chân công chưa từng vận động, tương đối khát khao.
Nhân thê thụ hiểu anh, bởi vì cậu cũng muốn.
Cậu không tiện nói cho gãy chân công, thực ra buổi tối lúc tắm cậu đã lén lút giải quyết.
Nhân thê thụ vừa mới khóc nên đôi mắt còn hơi hồng, cậu ngoan ngoãn cởi quần xuống đầu gối, sau đó tách hai chân mặt đối mặt mà khóa ngồi trên người gãy chân công.
Hầu kết gãy chân công lên xuống, trong lòng không nhịn được nghĩ:
Chân gãy mà được thế này cũng tốt! 44.
Một tay nhân thê thụ nắm lấy vai gãy chân công, một tay cầm thứ tráng kiện kia của gãy chân công, từ từ chậm rãi đi ngồi xuống.
Hai người trước đây rất ít khi dùng tư thế như vậy, cường độ nắm của nhân thê thụ không tốt, trong miệng tràn ra tiếng rên rỉ nhỏ.
Gãy chân công lại cứng thêm mấy phần.
Mới tiến vào một nửa, nhân thê thụ liền mệt đến dựa vào bả vai gãy chân công thở hổn hển, oán giận nói: “Thứ đó của anh quá lớn.”
Hô hấp gãy chân công hơi ngưng lại, không dợi nhân thê thụ hoãn lại, liền đỡ eo cậu, dùng sức hướng lên trên đỉnh tiến vào.
Danh sách chương