Nhận được điện thoại của Triển Hựu Dực báo hắn đang ở sân bay Singapore, chuẩn bị lên máy bay về Đài Loan, Quảng Nhân Nhân vui vẻ đến mức dường như không có thể tập trung làm bất cứ điều gì, liền quyết định đóng cửa sớm rồi gọi taxi đến sân bay để đón hắn. Cô không nói cho hắn biết cô sẽ đến đón hắn, nhưng thực tế là hắn hiểu cô quá rõ, nên ở trong điện thoại hắn đã nói không cho phép cô đến sân bay, nếu như tiệm hoa đóng cửa sớm thì mau chóng về nhà nghỉ ngơi, ngoan ngoãn đợi hắn trở về. Nhưng không thể trách cô được, ai bảo hắn nói đi công tác 2, 3 ngày lại kéo dài thành 4, 5 ngày, rồi cuối cùng biến thành một tuần, hại cô nhớ hắn muốn chết, nếu được nhìn thấy hắn sớm hơn một, hai tiếng đồng hồ thì cho dù có bị hắn mắng đi chăng nữa, cô cũng vui vẻ mà nghe.

Nghe trạm tiếp tân sân bay nói chuyến bay của hắn đã hạ cánh cách đó mười phút, cô vội vàng đi tới lối ra để tìm hắn.

Giờ là tám giờ mười phút, tuy không phải là ngày nghỉ nhưng vì đã qua giờ tan tầm nên trong đại sảnh sân bay chật ních người qua lại, người đến đón chuyến bay, nhất là ở lối ra của hành khách.

Sau khi Quảng Nhân Nhân luôn miệng nói "xin lỗi", cuối cùng cô cũng có thể chen được lên một chỗ ở phía trước, có thể thấy rõ ràng từng người đang kéo hành lý đi khỏi lối ra. Cô yên lặng chờ đợi, người đợi đón chuyến bay bên cạnh cứ đến rồi đi, ai nấy cũng đều là vẻ mặt mong chờ, hạnh phúc, mừng vui. Vẻ mặt của cô bây giờ cũng hiện lên vẻ mong đợi nhỉ? Mà đến lúc nào mới đến lượt cô mừng rỡ chạy về phía người cô đang chờ đợi đây? Năm phút nữa? Mười phút nữa? Hay là hai mươi phút nữa? Có khi nào giây tiếp theo sẽ đến lượt cô hay không? Cô nhìn chăm chú vào lối ra tăng cường, rốt cục, bóng dáng của hắn cũng rơi vào trong mắt cô, cô đang muốn gọi hắn thì lại nhìn thấy một mỹ nữ đi bên cạnh hắn.

Mỹ nữ đang nói chuyện với hắn, mỹ nữ cười tươi như hoa, hắn cũng mỉm cười đáp lại, lại còn đưa tay đỡ lấy hành lý trên tay cô gái kia, cho dù cô gái kia cười, lắc đầu, hình như nói với hắn là không cần, hắn vẫn nhiệt tình mà cầm hết hành lý trên tay đối phương. Hai người đứng cạnh nhau, dáng vẻ tựa như kim đồng ngọc nữ khiến cho người khác phải chú ý đến.

Quảng Nhân Nhân không muốn suy nghĩ lung tung, nhưng không hiểu tại sao, cảnh tượng trước trước mắt cùng khung cảnh hai năm trước gặp hắn dưới lầu công ty cứ chồng chất lên nhau, để cho cô có cảm giác dường như tim cô sắp nát vụn mất rồi.

Cô ra sức lắc đầu, xua đuổi cảm giác kia đi, đến lúc định thần lại được thì hai người kia cũng đã đi được một quãng xa. Cô vội vàng chen lấn trong đám đông để đuổi theo, cuối cùng thì nhìn thấy cô gái kia đột nhiên kiễng mũi chân lên, ôm lấy cổ hắn rồi hôn.

Cả đất trời trong giây phút ấy tựa như đã bị đóng băng, cô không tài nào động đậy được, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh đến run lên.

Vì hắn không đẩy cô gái kia ra...

Phù Khiết cảm thấy mình sắp phát điên lên rồi, lo lắng đến sắp phát điên lên rồi. Buổi tối cô đột nhiên nhận được điện thoại cầu cứu của Quảng Nhân Nhân, cô ấy ở đầu dây bên kia vừa khóc lóc vừa gọi tên cô, giống như đang gọi cô đến cứu cô ấy, thật là thiếu chút nữa đã dọa chết cô rồi. May mà lúc ấy bên cạnh cô còn có vị hôn phu thân yêu Khương Thừa Cực, đầu tiên anh trấn an cô, làm cho cô bình tĩnh trở lại rồi sau khi hỏi chỗ Quảng Nhân Nhân đang ở xong liền lập tức lái xe đưa cô đi tìm người.

Cô không biết vì sao Nhân Nhân lại chạy đến sân bay nhưng chắc chắn tám chín phần mười là có liên quan đến tên Triển Hựu Dực kia, vì hôm trước cô có nghe Nhân Nhân nói tên kia đi công tác ở Singapore, có lẽ Nhân Nhân đến sân bay là để đón tên kia chăng? Nhưng rốt cục là có chuyện gì xảy ra khiến Nhân Nhân kích động đến vậy? Quả thực không khác là mấy so với ngày ấy, lúc cô bắt gặp cô ấy trong bệnh viện.

Triển Hực Dực khốn nạn, Triển Hựu Dực chết tiệt, rốt cục là anh ta lậi làm ra chuyện tốt gì để Nhân Nhân bị như vậy? Lần trước cô không ở bên cạnh Nhân Nhân, không thể vì Nhân Nhân mà chủ trì công đạo, nhưng lần này, nếu đúng thật lại là tên kia làm cho Nhân Nhân khổ sở, anh ta chết chắc rồi!

"Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi? Đứa bé trong bụng cô ấy ổn chứ ạ?" Phù Khiết vội vàng hỏi bác sĩ vừa mới chẩn bệnh xong. Vì lúc bọn họ đỡ được Nhân Nhân lên xe thì cô ấy liền bất tỉnh, bọn họ lo lắng lỡ có chuyện gì xảy ra với cô ấy và đứa trẻ trong bụng nên lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra.

"Thai nhi trong bụng không sao, nhưng sản phụ tim đập nhanh, huyết áp cũng hơi cao so với bình thường." Bác sĩ thuật lại tình hình thực tế.

"Vậy phải làm gì bây giờ ạ?"

"Trước tiên phải quan sát xem sao đã, xem thử nhịp tim và huyết áp của cô ấy có thể trở lại mức bình thường được không, những chẩn đoán khác thì phải đợi cô ấy tỉnh lại mới tiến hành được." Bác sĩ nói xong liền rời đi chẩn đoán cho một bệnh nhân khác trong phòng cấp cứu.

Phù Khiết nhìn Quảng Nhân Nhân khuôn mặt nhợt nhạt, nằm mê man trên giường bệnh làm cô vừa đau lòng vừa tức giận. Nỗi tức giận trong lòng cô sôi trào, muốn tìm chỗ đễ thoát ra, nếu chậm trễ thì không khéo bản thân cô sẽ bị bỏng mất. Cô mở túi xách của Nhân Nhân, ra sức tìm kiếm.

"Em đang làm gì vậy?" Khương Thừa Cực hỏi.

"Điện thoại di động, danh thiếp, bất cứ thứ gì có thể giúp em liên lạc được với tên khốn Triển Hựu Dực kia." Cô nghiến răng nghiến lợi nói. Kỳ lạ, tại sao điện thoại của Nhân Nhân lại không có trong túi xách, chẳng lẽ làm rơi ở sân bay rồi?

"Nếu em muốn tìm anh ta thì anh ta sắp đến rồi."

"Gì cơ?" Phù Khiết lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn anh.

"Lúc nãy khi anh đem xe đi đậu thì điện thoại di động của em để trong xe reo, nên anh nghe giúp em."

"Là anh ta?"

"Ừ." Khương Thừa Cực gật đầu.

"Sao anh ta lại có số di động của em? Anh ta tìm em làm cái gì?" Phù Khiết nổi giận đùng đùng, nói.

"Muốn hỏi xem Quảng Nhân Nhân có ở chỗ em không."

"Thế anh trả lời anh ta thế nào?"

"Nói sự thật."

"Ý anh là bây giờ anh ta đang trên đường tới đây, cũng sắp tới rồi hả?" Phù Khiết nheo mắt cười lạnh, bẻ khớp tay răng rắc.

"Đừng kích động quá thế, tìm hiểu rõ có chuyện gì xảy ra rồi hãy tính." Khương Thừa Cực khuyên nhủ, anh hiểu rõ cái tính nóng như lửa của cô quá mà.

"Yên tâm, em biết rồi." Phù Khiết nghiến răng nghiến lợi, trong giọng nói nghe chẳng có chút nào là bình tĩnh cả. "Giúp em coi chừng Nhân Nhân với, em ra ngoài chờ tên kia."

"Em không để cho anh ta gặp cô ấy trước sao?" Anh hỏi.

"Nếu như anh ta đúng thật là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện, tại sao em phải làm như thế?" Nói xong Phù Khiết đưa toàn bộ đồ trên tay cho vị hôn phu, đi ra chặn cửa phòng cấp cứu.

Nghe nói Nhân Nhân ngất xỉu, lại nghe nói bọn Phù Khiết đến sân bay đón cô rồi mới chuyển đến bệnh viện, trong nháy mắt Triển Hựu Dực lập tức hiểu được có chuyện gì xảy ra. Nhất định là Nhân Nhân đã nhìn thấy cảnh nụ hôn kia rồi. Chết tiệt!

Hắn lao xuống taxi, sốt ruột chạy vào bệnh viện nhưng ngay cả cửa phòng cấp cứu còn chưa kịp bước qua đã bị Phù Khiết, bạn học kiêm bạn thân của Nhân Nhân bướng bỉnh chặn lại.

"Cô làm gì vậy?" Vì quá căng thẳng cộng với gấp gáp nên khẩu khí của hắn không mấy thân thiện.

"Làm gì à? Tôi mới muốn hỏi anh câu đó đấy, anh đã làm gì Nhân Nhân mà khiến cô ấy đau lòng, khóc lóc đến mức ngất xỉu?" Nếu đem sự khó chịu ra so thì Phù Khiết so với hắn chỉ có hơn chứ không có kém. Cô nghiến răng nghiến lợi, dùng sức đẩy hắn ra.

"Bác sĩ nói thế nào? Cô ấy không sao chứ?" Hắn vội bắt lấy tay cô, gấp gáp hỏi thăm tình hình của Quảng Nhân Nhân.

"Anh quan tâm đến cô ấy sao?"

"Nói thừa!" Hắn nghiến răng trách cứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện