Có lúc, làm chuyện đó cũng là một loại nhu cầu của cơ thể, sau khi tôi và anh ấy thỏa mãn lẫn nhau, liền dừng lại.
Anh ấy ôm lấy tôi, nói.
“Hôm nay đã làm những gì ở công ty? Bộ phận sắp xếp cho em như thế nào? Có thể thích ứng chứ?”
Tôi trả lời từng câu một.
“Quen với công ty? Đã quen những gì rồi? Nói tôi nghe xem.”
Tôi đọc lần lượt ra một lượt những nội dung đã ghi nhớ, trong suốt quá trình đó anh ấy không ngắt lời tôi, chỉ nhắm mắt lắng nghe, ngón tay thì vẽ vòng tròn lên eo tôi.
Sau khi nghe tôi nói xong, anh ấy nhận xét nói: “Tiếp thu không có chọn lọc, râu ông nọ cắm cằm bà kia.”
Ngay sau đó, anh ấy nói một lượt về mỗi tòa nhà của công ty, mỗi ý tưởng thiết kế của một tòa nhà, lí giải toàn bộ một lượt vì sao phải thiết kế như vậy. Có được một lần giải thích này của anh ấy, lúc tôi đến xem mỗi tòa nhà đó, liền giống như nhìn thấy từng người từng người một.
Mỗi tòa nhà được thành lập và phát triển vào những thời kì khác nhau, mỗi trường địa lý khác nhau, được giao phó những nhiệm vụ khác nhau.
“Công việc trọng điểm gần đây của bộ kế hoạch của chúng em là gì vậy?” Tôi hỏi.
Anh ấy chỉ vào cái tòa nhà mới nhất: “Cái này đang xây dựng, hai năm tới nó đều là trọng điểm, em cũng nên nghiên cứu nhiều hơn một chút. Bây giờ tôi không nói nhiều với em nữa, nếu không, cách nghĩ của tôi sẽ ảnh hưởng đến em.”
“Được.”
Chúng tôi nói xong việc chính, lại bắt đầu nói chuyện linh tinh.
“Hôm nay có bao nhiêu người tỏ tình với em?”
“Không có ai, chỉ có anh.” Tôi leo lên người anh ấy, “Những người khác em đều không để ý, trong nhóm, em cũng một lời cự tuyệt, em nói em có bạn trai rồi.”
“Em nói xem, em sao có thể khiến người ta không lo cho được cơ chứ? Lúc ở bar, Trương Lập lúng ta lúng túng với; lúc ở trường học, mấy chục nam sinh đứng trước mặt em gào lên nói yêu em; hôm nay vừa mới đến công ty chúng tôi, lại có một đám người hỏi em đã có bạn trai chưa?”
“Có lẽ…. do em trông quá xinh đẹp?” Tôi do dự nói, “Hay là, sau này em sẽ vẽ lên mặt chữ thuộc quyền sở hữu của Trác Nguy.”
“Viết vào đây.” Lòng bàn tay của anh ấy lướt xuống một đường, vuốt ve khắp nơi.
“Được, anh viết cho em.” Tôi nói, từ trên giường nhảy xuống, tìm một cái bút bình thường đưa cho anh ấy, lại rất hợp tác mà dạng chân ra.
Anh ấy vậy mà cũng đùa nghịch theo tôi, lại cũng nhận lấy bút, viết rất nghiêm túc.
“Viết đẹp một chút nha, lát nữa em sẽ xem!”
Lời của tôi còn chưa nói xong, một nụ hôn ướt át đã đặt vào vị trí đó.
Tôi giật mình một cái, vô cùng chấn động.
“Trác tiên sinh…..’ Tôi vô thức mà co chân lại.
Từ lần đầu tiên cho đến bây giờ, đều là tôi làm vậy với anh ấy, thế nhưng lại không ngờ…..
“Đừng động.” Anh ấy nắm lấy chân tôi, lại hôn lần nữa lên đó, “Nghe nói rất thoải mái…..”
Một từ “nghe nói”, rất dễ khiến anh ấy lần đầu tiên bộc phát ra như vậy với phụ nữ, đối với tôi mà nói, thoải mái hay không chính là lần thứ hai, quan trọng hơn là, anh ấy lại không kiêng nể gì…..
Đến cuối cùng, “chủ quyền Trác Nguy” bốn chữ này đương nhiên là tôi không nhìn thấy, sau trận kịch tính, lưu lại chính là một dòng dịch đặc….
Tuần tự như vậy mà đến công ty, rồi lại như vậy mà trở về nhà.
Trác tiên sinh không thể ngày nào cũng đến tìm tôi, phần lớn thời gian tôi đều chỉ có một mình.
Mỗi lúc nhớ đến anh ấy, trong lòng tôi có rất nhiều điều ngọt ngào, cũng có rất nhiều đố kị.
Tôi đố kị với mẹ của Trác Hàng.
Sau mỗi lần đố kị, tôi đều thấy khinh thường bản thân, tôi chỉ là một đứa tiểu tam, dựa vào cái gì mà đi đố kị với người vợ danh chính ngôn thuận của nhà người ta, vợ người ta đã không tát cho tôi một trận là đã may lắm rồi。
Ba ngày sau, đã hết thời hạn làm quen với công ty mà Chung Giai định ra cho tôi.
Cô ấy đứng ở chỗ của mình, tựa hông vào bàn, một tay cầm quyển sách tuyên truyền về công ty, vô cùng nghiêm túc kiểm tra tôi.
Cũng may mà Trác tiên sinh đã cho tôi một chút đãi ngộ nhỏ, sau đó tôi lại xem quyển sách tuyên truyền này, liền cảm thấy vô cùng dễ nhớ.
Chung Giai liên tiếp đưa ra một chuỗi các câu hỏi, vậy mà tôi lại không trả lời sai một câu nào.
Văn phòng vốn dĩ là chỉ có tôi và Chung Giai đang người hỏi người trả lời, thế rồi sau đó mọi người đều dồn hết sự chú ý về đây.
Lúc rảnh rỗi Chung Giai đưa ra câu hỏi, bọn họ cũng sẽ đưa ra câu hỏi.
Vấn đề sớm đã không giới hạn trong quyển sách tuyên truyền này nữa, rất nhiều câu chỉ có trang web chính thức của công ty mới có.
Có những cái có sẵn đáp án, tôi cơ bản có thể đối đáp trôi chảy, còn có rất nhiều câu không có sẵn đáp án, sau khi suy nghĩ tôi cũng có thể đưa ra câu trả lời.
“Khương Kha, nhìn không ra đó! Cô nhất định là sinh viên xuất chúng rồi!” “Đúng đó! Năm đó tôi vào công ty, đã phí không ít công sức để học thuộc tư liệu giới thiệu về công ty.” …………
Tôi cười, thầm nghĩ, sự khác biệt của tôi và mọi người, chỉ ở chỗ tôi có thêm một thầy giáo tốt.
“Chị Giai, Khương Kha thi qua rồi, chúng ta nói với hai vị trưởng phòng một tiếng, tối nay đi hát karaoke đi!”
Lúc này tôi mới biết, chuyện lần trước bộ kế hoạch và bộ quy hoạch nói đi tụ tập hát hò karaoke, lại vào hôm nay.
Cũng chính là nói, tôi lại phải đối mặt với con trai của Trác tiên sinh.
Hi vọng là tối hôm nay cậu ta sẽ có việc bận không đi.
Anh ấy ôm lấy tôi, nói.
“Hôm nay đã làm những gì ở công ty? Bộ phận sắp xếp cho em như thế nào? Có thể thích ứng chứ?”
Tôi trả lời từng câu một.
“Quen với công ty? Đã quen những gì rồi? Nói tôi nghe xem.”
Tôi đọc lần lượt ra một lượt những nội dung đã ghi nhớ, trong suốt quá trình đó anh ấy không ngắt lời tôi, chỉ nhắm mắt lắng nghe, ngón tay thì vẽ vòng tròn lên eo tôi.
Sau khi nghe tôi nói xong, anh ấy nhận xét nói: “Tiếp thu không có chọn lọc, râu ông nọ cắm cằm bà kia.”
Ngay sau đó, anh ấy nói một lượt về mỗi tòa nhà của công ty, mỗi ý tưởng thiết kế của một tòa nhà, lí giải toàn bộ một lượt vì sao phải thiết kế như vậy. Có được một lần giải thích này của anh ấy, lúc tôi đến xem mỗi tòa nhà đó, liền giống như nhìn thấy từng người từng người một.
Mỗi tòa nhà được thành lập và phát triển vào những thời kì khác nhau, mỗi trường địa lý khác nhau, được giao phó những nhiệm vụ khác nhau.
“Công việc trọng điểm gần đây của bộ kế hoạch của chúng em là gì vậy?” Tôi hỏi.
Anh ấy chỉ vào cái tòa nhà mới nhất: “Cái này đang xây dựng, hai năm tới nó đều là trọng điểm, em cũng nên nghiên cứu nhiều hơn một chút. Bây giờ tôi không nói nhiều với em nữa, nếu không, cách nghĩ của tôi sẽ ảnh hưởng đến em.”
“Được.”
Chúng tôi nói xong việc chính, lại bắt đầu nói chuyện linh tinh.
“Hôm nay có bao nhiêu người tỏ tình với em?”
“Không có ai, chỉ có anh.” Tôi leo lên người anh ấy, “Những người khác em đều không để ý, trong nhóm, em cũng một lời cự tuyệt, em nói em có bạn trai rồi.”
“Em nói xem, em sao có thể khiến người ta không lo cho được cơ chứ? Lúc ở bar, Trương Lập lúng ta lúng túng với; lúc ở trường học, mấy chục nam sinh đứng trước mặt em gào lên nói yêu em; hôm nay vừa mới đến công ty chúng tôi, lại có một đám người hỏi em đã có bạn trai chưa?”
“Có lẽ…. do em trông quá xinh đẹp?” Tôi do dự nói, “Hay là, sau này em sẽ vẽ lên mặt chữ thuộc quyền sở hữu của Trác Nguy.”
“Viết vào đây.” Lòng bàn tay của anh ấy lướt xuống một đường, vuốt ve khắp nơi.
“Được, anh viết cho em.” Tôi nói, từ trên giường nhảy xuống, tìm một cái bút bình thường đưa cho anh ấy, lại rất hợp tác mà dạng chân ra.
Anh ấy vậy mà cũng đùa nghịch theo tôi, lại cũng nhận lấy bút, viết rất nghiêm túc.
“Viết đẹp một chút nha, lát nữa em sẽ xem!”
Lời của tôi còn chưa nói xong, một nụ hôn ướt át đã đặt vào vị trí đó.
Tôi giật mình một cái, vô cùng chấn động.
“Trác tiên sinh…..’ Tôi vô thức mà co chân lại.
Từ lần đầu tiên cho đến bây giờ, đều là tôi làm vậy với anh ấy, thế nhưng lại không ngờ…..
“Đừng động.” Anh ấy nắm lấy chân tôi, lại hôn lần nữa lên đó, “Nghe nói rất thoải mái…..”
Một từ “nghe nói”, rất dễ khiến anh ấy lần đầu tiên bộc phát ra như vậy với phụ nữ, đối với tôi mà nói, thoải mái hay không chính là lần thứ hai, quan trọng hơn là, anh ấy lại không kiêng nể gì…..
Đến cuối cùng, “chủ quyền Trác Nguy” bốn chữ này đương nhiên là tôi không nhìn thấy, sau trận kịch tính, lưu lại chính là một dòng dịch đặc….
Tuần tự như vậy mà đến công ty, rồi lại như vậy mà trở về nhà.
Trác tiên sinh không thể ngày nào cũng đến tìm tôi, phần lớn thời gian tôi đều chỉ có một mình.
Mỗi lúc nhớ đến anh ấy, trong lòng tôi có rất nhiều điều ngọt ngào, cũng có rất nhiều đố kị.
Tôi đố kị với mẹ của Trác Hàng.
Sau mỗi lần đố kị, tôi đều thấy khinh thường bản thân, tôi chỉ là một đứa tiểu tam, dựa vào cái gì mà đi đố kị với người vợ danh chính ngôn thuận của nhà người ta, vợ người ta đã không tát cho tôi một trận là đã may lắm rồi。
Ba ngày sau, đã hết thời hạn làm quen với công ty mà Chung Giai định ra cho tôi.
Cô ấy đứng ở chỗ của mình, tựa hông vào bàn, một tay cầm quyển sách tuyên truyền về công ty, vô cùng nghiêm túc kiểm tra tôi.
Cũng may mà Trác tiên sinh đã cho tôi một chút đãi ngộ nhỏ, sau đó tôi lại xem quyển sách tuyên truyền này, liền cảm thấy vô cùng dễ nhớ.
Chung Giai liên tiếp đưa ra một chuỗi các câu hỏi, vậy mà tôi lại không trả lời sai một câu nào.
Văn phòng vốn dĩ là chỉ có tôi và Chung Giai đang người hỏi người trả lời, thế rồi sau đó mọi người đều dồn hết sự chú ý về đây.
Lúc rảnh rỗi Chung Giai đưa ra câu hỏi, bọn họ cũng sẽ đưa ra câu hỏi.
Vấn đề sớm đã không giới hạn trong quyển sách tuyên truyền này nữa, rất nhiều câu chỉ có trang web chính thức của công ty mới có.
Có những cái có sẵn đáp án, tôi cơ bản có thể đối đáp trôi chảy, còn có rất nhiều câu không có sẵn đáp án, sau khi suy nghĩ tôi cũng có thể đưa ra câu trả lời.
“Khương Kha, nhìn không ra đó! Cô nhất định là sinh viên xuất chúng rồi!” “Đúng đó! Năm đó tôi vào công ty, đã phí không ít công sức để học thuộc tư liệu giới thiệu về công ty.” …………
Tôi cười, thầm nghĩ, sự khác biệt của tôi và mọi người, chỉ ở chỗ tôi có thêm một thầy giáo tốt.
“Chị Giai, Khương Kha thi qua rồi, chúng ta nói với hai vị trưởng phòng một tiếng, tối nay đi hát karaoke đi!”
Lúc này tôi mới biết, chuyện lần trước bộ kế hoạch và bộ quy hoạch nói đi tụ tập hát hò karaoke, lại vào hôm nay.
Cũng chính là nói, tôi lại phải đối mặt với con trai của Trác tiên sinh.
Hi vọng là tối hôm nay cậu ta sẽ có việc bận không đi.
Danh sách chương