“Không có.” Tôi lập tức trả lời, “ Đồng ngiệp đều rất tốt, nhiệt tình giúp em nghĩ cách giải quyết vấn đề!”
Anh nhìn tôi, ánh mắt không rõ là có ý gì, qua một lúc mới nói: “Cho dù có người bắt nạt em cũng là truyện bình thường, người mới vừa bước vào xã hội, ai mà không chịu uất ức chứ?”
“Vâng.” Tôi nói, “Em có một người bá đạo, giỏi giang, độ lượng như anh đã là may mắn hơn rất nhiều so với 90% người trên thế giới này rồi.” ^-^
Trác tiên sinh cười: “Biết thế là tốt.”
Hạng mục phiên giao dịch này là chiến trường chính của bộ phận thị trường, bộ phận chúng tôi cũng không cần thiết sáng sớm phải có mặt tại tòa nhà kinh doanh trung tâm.
Tôi ngồi xe của Trác tiên sinh đến công ty, đến đoạn cách công ty vẫn còn một trạm bus tôi bảo anh cho tôi xuống.
Anh nói không sao, nói là trên đường gặp tôi rồi để tôi chợp mắt một lúc trên xe.
Mặc dù tôi có cảm giác có chút nguy hiểm nhưng anh đã nói vậy tôi cũng không cần thiết phải từ chối, dù sao trong lòng tôi mọi thứ anh nói đều đúng cả.
Sau khi đến công ty, lúc đi qua bộ phận thị trường quả nhiên cả bộ phận đó không một bóng người.
Lại đi đến văn phòng làm việc của chúng tôi, ngoài Chung Giai chưa đến thì mọi người đều đã có mặt đầy đủ.
“Khương Kha, đêm qua hai người làm đến mấy giờ vậy?” có người hỏi.
“Biển quảng cáo được treo lên xong đã là 3:50 rồi, về đến nhà cũng tầm 4 giờ hơn.” Tôi nói.
“Sau này chú ý một chút nhé! Những chuyện này lãng phí tiền cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ngộ nhỡ làm gián đoạn chuyện ngày hôm nay thì phải làm sao?” một đồng nghiệp nói.
Nói vậy tôi mới nghĩ ra, làm lại từ đầu một biển quảng cáo như vậy chính là phải cần tiền.
Vậy tiền có thể trực tiếp trừ từ tiền lương của tôi.
May mà trong công việc thực tập này lương cao hơn so với dự tính của tôi rất nhiều nếu không tôi sẽ thật sự đau lòng.
Nhanh chóng mở máy tính tìm tài liệu mấy ngày qua cùng công ty quảng cáo làm việc, tất cả vâẫn được lưu thành một file trong máy.
Tôi trong lòng có chút nghi hoặc, mở file tài liệu và rất nhanh tìm thấy hình ảnh của tệp có tên “biển quảng cáo.”
Mở tiếp.....
Ánh mắt dừng lại trên dòng chữ “bao quanh”.
Cái từ đó không hề sai!
Là từ “bao” trong từ “bao bọc”
Điều đó cũng có nghĩa là bản thảo cuối cùng quyết định phía bên tôi là đúng.!
Nếu phía bên tôi là đúng vậy nhất định là do bên công ty quảng cáo nhầm lẫn!
Nếu đã là công ty quảng cáo làm sai vậy tại sao còn bắt công ty chúng tôi chịu trách nhiệm.?
Là một người nhân viên hết lòng vì công ty, yêu công ty, tôi không thể nhịn.
Sau đó tôi mở QQ của trưởng phòng báo cáo cho anh về tình trạng này cũng đã tải hình ảnh về cho anh xem làm bằng chứng.
Trưởng phòng nói: “Cô nói với Chung Giai một tiếng, để cô ấy tiếp tục theo sát.”
Tôi nói “vâng” sau đó ngồi đợi Chung Giai đến công ty.
Lúc đó tôi vui mừng nói truyện này với Trác tiên sinh, Trác tiên sinh nói vậy thì tốt, nếu đã không phải là lỗi của em thì em cũng đừng áy náy nữa.
Chung Giai gần 11 giờ mới đến công ty chắc hẳn là do hôm qua đã thức trắng 1 đêm.
Dưới mắt cô hiện rõ hai quầng mắt thâm, cả người nhìn rất tiều tụy không còn chút tinh thần nào.
“Chị Giai.” Tôi gọi to một tiếng
Chị gật đầu, tôi do dự một lúc rồi gọi chị đến bàn làm việc của tôi để chị tự xem tài liệu trêm đó và nói khái quát tình hình.
Chị cau mày: “Chuyện này...., ngày mai tôi sẽ tìm họ nói chuyện, nếu đã là lỗi của bên đó vậy mình nhất định sẽ trừ đi một ít tiền trong phí dịch vụ.”
Tôi gật đầu lia lịa, thầm nghĩ chị Giai thật sự rất giỏi.
Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng việc đầu tiên chị nghĩ đến chính là khoản bồi thường còn tôi thì đầu óc trống rỗng, hôm nay tôi vừa nói chuyện này chị liền nghĩ ngay đến chuyện trừ khoản phí dịch vụ.
Quả thực là người quyết đoán mạnh mẽ.
Tôi hi vọng sau này khi chính thức làm việc có thể dần trở thành một người hội tụ đủ phẩm chất lãnh đạo, là người nòng cốt của công ty và cũng được tinh anh mạnh mẽ như chị.
Anh nhìn tôi, ánh mắt không rõ là có ý gì, qua một lúc mới nói: “Cho dù có người bắt nạt em cũng là truyện bình thường, người mới vừa bước vào xã hội, ai mà không chịu uất ức chứ?”
“Vâng.” Tôi nói, “Em có một người bá đạo, giỏi giang, độ lượng như anh đã là may mắn hơn rất nhiều so với 90% người trên thế giới này rồi.” ^-^
Trác tiên sinh cười: “Biết thế là tốt.”
Hạng mục phiên giao dịch này là chiến trường chính của bộ phận thị trường, bộ phận chúng tôi cũng không cần thiết sáng sớm phải có mặt tại tòa nhà kinh doanh trung tâm.
Tôi ngồi xe của Trác tiên sinh đến công ty, đến đoạn cách công ty vẫn còn một trạm bus tôi bảo anh cho tôi xuống.
Anh nói không sao, nói là trên đường gặp tôi rồi để tôi chợp mắt một lúc trên xe.
Mặc dù tôi có cảm giác có chút nguy hiểm nhưng anh đã nói vậy tôi cũng không cần thiết phải từ chối, dù sao trong lòng tôi mọi thứ anh nói đều đúng cả.
Sau khi đến công ty, lúc đi qua bộ phận thị trường quả nhiên cả bộ phận đó không một bóng người.
Lại đi đến văn phòng làm việc của chúng tôi, ngoài Chung Giai chưa đến thì mọi người đều đã có mặt đầy đủ.
“Khương Kha, đêm qua hai người làm đến mấy giờ vậy?” có người hỏi.
“Biển quảng cáo được treo lên xong đã là 3:50 rồi, về đến nhà cũng tầm 4 giờ hơn.” Tôi nói.
“Sau này chú ý một chút nhé! Những chuyện này lãng phí tiền cũng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ngộ nhỡ làm gián đoạn chuyện ngày hôm nay thì phải làm sao?” một đồng nghiệp nói.
Nói vậy tôi mới nghĩ ra, làm lại từ đầu một biển quảng cáo như vậy chính là phải cần tiền.
Vậy tiền có thể trực tiếp trừ từ tiền lương của tôi.
May mà trong công việc thực tập này lương cao hơn so với dự tính của tôi rất nhiều nếu không tôi sẽ thật sự đau lòng.
Nhanh chóng mở máy tính tìm tài liệu mấy ngày qua cùng công ty quảng cáo làm việc, tất cả vâẫn được lưu thành một file trong máy.
Tôi trong lòng có chút nghi hoặc, mở file tài liệu và rất nhanh tìm thấy hình ảnh của tệp có tên “biển quảng cáo.”
Mở tiếp.....
Ánh mắt dừng lại trên dòng chữ “bao quanh”.
Cái từ đó không hề sai!
Là từ “bao” trong từ “bao bọc”
Điều đó cũng có nghĩa là bản thảo cuối cùng quyết định phía bên tôi là đúng.!
Nếu phía bên tôi là đúng vậy nhất định là do bên công ty quảng cáo nhầm lẫn!
Nếu đã là công ty quảng cáo làm sai vậy tại sao còn bắt công ty chúng tôi chịu trách nhiệm.?
Là một người nhân viên hết lòng vì công ty, yêu công ty, tôi không thể nhịn.
Sau đó tôi mở QQ của trưởng phòng báo cáo cho anh về tình trạng này cũng đã tải hình ảnh về cho anh xem làm bằng chứng.
Trưởng phòng nói: “Cô nói với Chung Giai một tiếng, để cô ấy tiếp tục theo sát.”
Tôi nói “vâng” sau đó ngồi đợi Chung Giai đến công ty.
Lúc đó tôi vui mừng nói truyện này với Trác tiên sinh, Trác tiên sinh nói vậy thì tốt, nếu đã không phải là lỗi của em thì em cũng đừng áy náy nữa.
Chung Giai gần 11 giờ mới đến công ty chắc hẳn là do hôm qua đã thức trắng 1 đêm.
Dưới mắt cô hiện rõ hai quầng mắt thâm, cả người nhìn rất tiều tụy không còn chút tinh thần nào.
“Chị Giai.” Tôi gọi to một tiếng
Chị gật đầu, tôi do dự một lúc rồi gọi chị đến bàn làm việc của tôi để chị tự xem tài liệu trêm đó và nói khái quát tình hình.
Chị cau mày: “Chuyện này...., ngày mai tôi sẽ tìm họ nói chuyện, nếu đã là lỗi của bên đó vậy mình nhất định sẽ trừ đi một ít tiền trong phí dịch vụ.”
Tôi gật đầu lia lịa, thầm nghĩ chị Giai thật sự rất giỏi.
Hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy nhưng việc đầu tiên chị nghĩ đến chính là khoản bồi thường còn tôi thì đầu óc trống rỗng, hôm nay tôi vừa nói chuyện này chị liền nghĩ ngay đến chuyện trừ khoản phí dịch vụ.
Quả thực là người quyết đoán mạnh mẽ.
Tôi hi vọng sau này khi chính thức làm việc có thể dần trở thành một người hội tụ đủ phẩm chất lãnh đạo, là người nòng cốt của công ty và cũng được tinh anh mạnh mẽ như chị.
Danh sách chương