“ Những khả năng có thể sẽ phức tạp hơn một chút.” Trác tiên sinh ngừng giây lát,“Có người muốn một mũi tên trúng hai con chim. Một là đổi bên đối tác, hai là đuổi em đi, ít nhất cũng khiến em không thể ở lại được nữa.”

Tôi “ ố” một tiếng, lên giọng với ngữ khí ngờ vực không tin.

“ Những lời nói đó, những tài liệu bị sai xót kia cũng không phải do công ty quảng cáo gây nên, mà là có người không có cách nào đổi được tài liệu.” Trác tiên sinh nói, “ Em thử nghĩ xem, nếu như hôm đó không phải do chúng ta may mắn, đúng lúc trông thấy tấm biển quảng cáo bị lỗi, thì sẽ xảy ra chuyện gì?”

“ Tấm biển quảng cáo bị lỗi đó sẽ được treo đến tận ngày hôm sau, sẽ làm xấu hình ảnh công ty, cho đến khi bị phát hiện mới gấp rút đi tháo xuống.” Tôi đáp.

“ Không sai, bắt đầu phiên giao dịch của ngày hôm đó, công ty chúng ta sẽ trở thành trò cười, tôi tất nhiên sẽ nổi giận với trưởng phòng của các em, em nghĩ xem, chuyện như vậy, cuối cùng người phải chịu oan ức sẽ là ai?” Trác tiên sinh hỏi.

“ Là em”. Tôi đáp

“ Đúng,nhất định là em.” Trác tiên sinh nói, “ Thứ nhất em đang phụ trách là cầu nối với công ty quảng cáo; Thứ hai em là thực tập sinh, tôi không thể nào trút giận lên đầu em được; Thứ ba em vào công ty thông qua thư kí Tống, không ai biết người chống lưng đằng sau em là ai, họ sẽ nghĩ rằng, có thể, em sẽ không sao cả.”

“ Nhưng trên thực tế, em thực sự sẽ không gặp chyện gì sao?” Trác tiên sinh hỏi.

“ Em không biết.” Tôi đáp, “ Chắc họ sẽ trừ tiền của em?”

“Trừ tiền của em không quan trọng.” Trác tiên sinh nói, “ Điều quan trọng là, chuyện này sẽ trở thành một vết đen trong thời gian em làm thực tập sinh, sau này nếu em còn muốn tiếp tục ở lại, chắc sẽ có ngừoi phản đối.”

“ Nhưng anh sẽ bảo vệ em mà! Công ty đều là của anh.” Tôi nói.

“Thế nếu tôi vì chuyện này mà ghét bỏ em thì sao?” Trác tiên sinh đáp, “ Em làm công ty mất mặt như vậy, sao tôi lại có thể không tức giận được?”

Anh lại ngừng lại một chút: “ Không chỉ mỗi tôi, cả trưởng phòng của em, ông ấy sẽ cho rằng em xốc nổi, làm việc không đáng tin cậy. Em nghĩ mà xem, ở trong công ty, nếu nhận được lời đánh giá như thế từ lãnh đạo, con đường tương lai của em liệu có thể bước đi một cách dễ dàng được không?”

Tôi lo sợ: “ Hình như cũng có lý! Nhưng mà...Em chắc là chưa đắc tội ai đâu nhỉ?”

“ Đây là nơi làm việc, em không cần đắc tội ai cả.” Trác tiên sinh nói, “ Em chỉ cần nghĩ rằng, em đã cản đường ai rồi?”

“ Em là một thực tập sinh, có thể cản đường ai được chứ?”Tôi thở phì phì nói, lòng đầy sầu não.

Trác tiên sinh cười cười.

Tôi ngay lập tức a:: Trác tổng, có phải anh nghĩ ra điều gì rồi không?”

“Em gọi tôi là gì cơ?

“ Chú Trác...” tôi kéo dài giọng.

“ Ngoan.” Anh cười cười, “ Chuyện này, tôi cũng chỉ là suy đoán vô căn cứ, khả năng lớn nhât là Chung Giai mượn chuyện này để làm lướn chuyện lên, có rắp tâm hãm hại, nếu làm thì quá phiền phức, hơn nữa phải có sự phối hợp của người bên công ty đối phương, khả năng này không lớn.

Tôi “ vâng vâng” hai tiếng, để người dựa thoải mái vào lưng ghế.

“Buồn ngủ rồi hả?”

“ Hơi hơi.”

“ Từ giờ về đến nhà vẫn còn 10 phút nữa, em chợp mắt chút đi, đến nơi tôi sẽ gọi.”

Tôi “ vâng” một tiếng, sau khi nhắm mắt lại, cơn buồn ngủ năng trĩu kéo tới.

Tôi nằm nghiêng một bên trên chiếc ghế, để đá đặt trên mặt, mu bàn tay bị thương cũng dính chặt lên trên.

Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, khi tôi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã nằm trên giường trong nhà. Rèm cửa khép lại, chỉ có một vài tia sáng lọt vào, tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng xào thức ăn.

Trong lòng thấy ấm áp vô cùng.

Ngay tức thì, từ vết thương truyền đến cảm giác đau rát như thiêu đốt, tôi trở mình ngồi dậy, “ loảng xoảng” một tiếng, rốt cuộc là đâm vào rổ hoa qủa trên chiếc ghế ở bên cạnh, phía trong rổ đang đựng một túi chườm nước đá được bọc trong chiếc khăn mặt.

Túi chườm dẹt dẹt, hữu dụng hơn nhiều so với dùng đá làm từ nứơc khoáng, tôi không nghĩ ngợi gì áp túi chườm đang bọc trong chiếc khăn lên mặt.

Trác tiên sinh bước vào.

“ Vẫn còn đau lắm á?” Anh hỏi.

“ Hơi một chút.” Tôi gật đầu.

“ Tối nay ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ đỡ hơn nhiều.” Anh vừa nới, vừa giúp tôi kéo rèm cửa ra.

Bên ngoài trời đã xẩm tối.

Bữa tối là do anh đích thân xuống bếp làm, lần này là món ăn Trung Quốc: Rau xào, tôm nõn xào, canh cá quả.

Anh giúp tôi xới cơm, múc canh, còn giúp tôi lau lớp thuốc giảm bôi trên mặt, hỏi tôi: “ Em tự ăn? Hay anh đút cho em ăn?”

“ Em đâu phải gãy chân gãy tay gì đâu, đương nhiên là em tự ăn rồi.” Tôi đáp.

“Được”

Đêm đó, lúc đi ngủ, vết thương bên ngoài của tôi vẫn liên tục đau nhức. Anh vẫn cầm túi đã chườm cho tôi, cho đến tận khi tôi chìm vào giấc ngủ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện