Không khí đón đến ở thành phố ngày càng náo nhiệt, trên phố có rất nhiều quảng cáo chúc tết, ở các trung tâm thương mại thì trang trí đủ các phụ kiện màu đỏ, đến cả quần áo cũng là màu đỏ, màu sắc chủ đạo cũng chính là màu đỏ.

Trước kia, tuy tôi rất ghét gia đình đó, nhưng vẫn có chỗ để về, hiện giờ, tôi mới thật sự là người cô đơn không nhà không cửa.

Gia đình bố đoạn tuyệt quan hệ với tôi, tôi xem anh Trác là người thân duy nhất, nhưng anh Trác không chỉ có mình tôi.

Anh đã có vợ, dù không cùng suy nghĩ, dù vợ chồng không hòa hợp, dù không có tình cảm; Anh còn có cả con trai, dù cậu ấy ở bên kia bờ đại dương……anh còn có cả một gia đình lớn.

Trong nhà có lẽ vẫn còn ba mẹ, có lẽ vẫn còn anh chị em……

Tôi đi siêu thị một chuyến, mua rất nhiều thức ăn đông lạnh, sủi cảo, bánh trôi, hoành thánh, sau đó là các món ăn nhanh, phở ăn liền, mì gói, súc xích...

Tôi dự định sẽ không ra khỏi nhà trước khi anh Trác trở về, tôi sẽ ở nhà suốt khoảng thời gian đó.

Không muốn nhìn thấy không khí náo nhiệt đón tết, không muốn nhìn thấy cả nhà người khác dạo phố vui vẻ náo nhiệt, có cảm giác rất khó chịu……

Sau đó, mỗi ngày tôi đều đọc sách, ngủ, khoảng cách xa nhất mà tôi đi là bước xuống lầu vứt rác.

Mỗi tối anh Trác đều gọi điện thoại cho tôi, hỏi tôi hôm đó làm gì, ăn những gì.

Ngày nào tôi cũng nói dối, tôi nói với anh tôi đi dạo trung tâm thương mại, ăn uống thịnh soạn, còn đi các công viên hoặc khu vui chơi, có khi tôi sẽ nói mình ở nhà đọc sách phơi nắng ngoài ban công.

Anh rất hài lòng với trạng thái cuộc sống của tôi, lần nào cũng nói: Không tồi, phải chăm sóc bản thân thật tốt đấy.

Lần nào gọi điện thoại xong tôi đều nhìn vào thùng rác bên trong nhà bếp, vẫn là các gói thức ăn nhanh, dù anh có đột ngột trở về thì cũng không phát hiện mỗi ngày tôi đều ở nhà.

Hôm giao thừa ba mươi tết, tôi không đọc sách, mà mở tivi xem.

Ngoài kênh địa phương ra, còn lại đều là các tiết mục liên hoan ngày tết, không khí nào nhiệt như vậy không thích hợp với tôi.

Tôi mở đĩa CD, xem lại.

Có đau khổ mới biết nỗi khổ của người đời.

Có cố chấp, mới có thể buông bỏ chấp niệm.

Có vướng mắc mới có thể buông bỏ vướng bận.

Khi phim kết thúc, khúc nhạc cuối phim vang lên, trong đầu tôi lần lượt xuất hiện các hình ảnh, là lúc Pháp Hải và Tiểu Thanh gặp nhau lần cuối cùng, anh ta gọi một tiếng "Tiểu Thanh……"

Tôi nghĩ, anh ta yêu cô ấy.

[Tiểu Như, đang làm gì đấy?]

[Xem tivi, còn anh?]

[Xem tiết mục liên hoan à? Tôi đang ở cùng gia đình.]

[Đúng vậy, tiết mục năm nay thật là hay! Em rất thích tiểu phẩm của Phùng Củng.]

Sau khi nói xong câu đó, hơn mười phút sau, anh Trác mới trả lời tin nhắn.

[Tiểu Như, trước khi em nói dối thì em phải suy nghĩ xem lời nói dối của em liệu có bị vạch trần hay không, tiểu phẩm của Phùng Củng vẫn còn chưa bắt đầu.]

Tôi……

[Không phải anh đang ở cùng gia đình sao?]

[Tivi treo trên tường, đang mở tiết mục liên hoan.]

[Được rồi, em đang xem đĩa.]

[Lại là phim bi kịch tình cảm à?]

[Không, là phim nhạy cảm.]

Anh Trác lại lần nữa im lặng, một hồi sau mới trả lời: [Đợi anh trở về.]

Hahahaha, tâm trạng um ám trước đó của tôi, như bầu trời âm u mây mù đột nhiên bừng sáng, đúng là xấu xa mà, nói một câu như vậy, anh liền không kiềm chế được sao?!

Ngày hôm đó, còn có rất nhiều người khác gửi tin nhắn chúc tết cho tôi.

Có đồng nghiệp, bạn học, đối tác, cơ bản đều gửi trong nhóm, vài người có tâm một chút thì sẽ thêm tên tôi vào trước tin nhắn, Khương Kha.

Có một người nằm trong dự liệu, nhưng thật ra cũng ngoài dự liệu, chính là Trác Hàng.

Tôi nhận được tin nhắn của Trác Hàng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện