Đến sáng hôm sau, bình minh lên, sự lo sợ trong lòng tôi mới giảm đi một chút.

Sau khi tôi rời giường liền đến căn tin mua mấy cái bánh bao, sau đó đi đến tiệm báo mua một tờ, tôi muốn xem thử vụ án ngày hôm qua có đăng báo hay không.

Ngoài ý muốn, tôi vừa đi đến tiệm báo thì đã nhìn thấy mấy tờ báo lớn đều dùng vụ án này làm tiêu đề chính, vô cùng bắt mắt.

Thì ra mạng lưới tin tức của thành phố đã phát triển đến trình độ này, tôi mua một tờ báo, trực tiếp lật tin tức kia ra, vừa đi vừa đọc.

Tiêu đề rất to, chỉ một cái tiêu đề mà đã chiếm hết độ dài, sau đó là hai tấm ảnh chụp, một tấm lớn là toàn cảnh mấy chiếc xe cảnh sát đậu ở đó, một cái khác là chụp cận cảnh cáng cứu thương.

Về phần nội dung thì cũng không khác biệt nhiều so với những gì tôi biết.

Bốn thi thể, toàn bộ đều là nữ, tất cả là bị cướp đột nhập, hiếp xong giết, các vụ án xảy ra trong vòng nửa tháng, hung thủ hẳn là cùng một người.

Trừ bốn người phụ nữ này thì còn có sáu hộ gia đình bị trộm cướp đột nhập, may mắn là không có ai ở nhà.

Phóng viên đến hiện trường phỏng vấn rất nhiều cư dân, được biết mấy người phụ nữ bị giết đều hành nghề không đứng đắn, buổi tối thường xuyên về nhà muộn, bài báo chỉ thiếu nước nói thẳng ra bọn họ làm gái gọi mà thôi.

Phóng viên cũng đến phỏng vấn cục cảnh sát, liên quan đến vụ án, cảnh sát cũng không tiện tiết lộ nhiều, chỉ hứa hẹn sẽ mau chóng phá án, đồng thời sẽ tiến hành càn quét tệ nạn…

Ngày hôm đó, khi tôi nhận được điện thoại của ông chủ Trác đã là buổi chiều, tôi đang ngủ.

Hôm trước cả một đêm không ngủ được, đến chiều ngày hôm sau mới có chút buồn ngủ, mặc dù ngủ cũng không yên, không thể ngủ say nhưng ngủ không sâu còn hơn không ngủ được.

“Alo…” Tôi mơ màng nhận điện thoại.

“Tiểu Như?” Âm thanh của anh truyền đến, mang theo chút nghi hoặc.

“Chú Trác…” Tôi hô một tiếng, tỉnh cả ngủ, cảm giác sợ hãi và ấm ức cuối cùng cũng được giải tỏa, tôi bắt đầu khóc.

Anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, mà chỉ hỏi tôi: “Em đang ở đâu?”

“Trường học…” Tôi đáp.

“Trở lại từ lúc nào?” Hắn hỏi.

“Chiều hôm qua.” Tôi nói.

Anh cũng không hỏi tôi vì sao lại quay về trường học, mà chỉ nói một câu: “Anh sẽ tới ngay, em đứng ở cổng trường đợi anh.”

Tôi “ừm!” một tiếng, nhanh chóng rời giường, rửa mặt, vừa rửa vừa nghĩ: “Có nên đem theo vali không nhỉ?” Đồ vật có giá trị của tôi đều ở bên trong, có nên đêm theo không, rồi tối nay lại đem về?”

Nếu thật sự đem vali đi theo thì mới đúng là giấu đầu lòi đuôi.

Suy nghĩ một lúc, tôi nhét vali xuống gầm giường, đeo balo đi ra cổng trường.

Đến cổng trường, ánh sáng mặt trời vẫn còn gay gắt, lúc này tôi mới bắt đầu suy nghĩ, vì sao ông chủ Trác lại gọi điện thoại cho tôi? Anh đoán được gì rồi sao? Hay chỉ đơn giản là có chuyện tìm tôi?

Tôi nhớ lần trước, anh hẹn tôi ăn cơm, vì để tránh hiềm nghi, tôi ngồi năm trạm xe bus, nhưng hôm nay, anh lại định đến cổng trường đón tôi, thật sự là vì lúc này trường học không có ai sao?

Tôi ở cổng trường đợi khoảng nửa giờ.

Nửa giờ sau, chiếc Land Rover của anh đỗ trước mặt tôi, hạ kính xe xuống, liếc tôi một cái.

Tôi cũng tự giác lên xe, đóng cửa lại.

Màng kính pha lê màu xanh đậm, một khi đóng lại thì bên ngoài không nhìn thấy bên trong, chỉ thấy một màu đen mờ mờ mà thôi.

Tôi bỗng nhiên không biết nói gì.

Ngày bình thường, ngồi trên xe anh thì tôi đều thích nhìn chằm chằm hắn, bây giờ, tôi chỉ có cảm giác vô cùng mệt mỏi.

Buồn ngủ, có cảm giác sức cùng lực kiệt.

Tôi tựa đầu trên cửa sổ xe, nhắm mắt lại.

“Hôm qua sao không gọi điện thoại cho anh?” Đợi qua hai trạm đèn giao thông, hắn hỏi.

Hỏi như vậy, hiển nhiên hắn đã đoán được tôi ở đây.

“Sợ anh không tiện.” Tôi nói.

Anh im lặng một chút: “Sau này gặp chuyện lớn như vậy, lúc nào cũng có thể gọi điện thoại cho anh.”

Tôi “ừm” một tiếng, không hỏi vì sao, cũng không hỏi liệu như thế có tiện không. Chuyện lớn như vậy, cả đời gặp được một lần đã đủ lắm rồi, tôi chỉ cầu mong cả đời này tôi không phải gặp lần nữa mà thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện