Càng đi về phía trước, quả nhiên có người đang điên cuồng vẫy gọi chúng tôi, quả thật là vị trí tốt.
Không những ở hàng phía trước mà còn là vị trí trung tâm, mấy nam sinh cầm banner và light stick lắc lắc về phía chúng tôi, tôi tập trung nhìn vào, tôi cũng từng thấy mấy cái banner đó rồi, trên đó viết Khương Kha Tất Thắng, là đội trưởng tự sáng chế ra. Còn có một số cái khác, bên trên có hình của tôi, chữ thì càng đơn giản, chỉ có một chữ Kha.
Quá lố! Tôi nhỏ giọng nói, tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình, đi về hướng kia. Qủa nhiên có 6 chỗ trống giữa các nam sinh.
“Cậu biết cái gì? Cái này gọi là khí thế!” Đội trưởng quay đầu, dùng thái độ tiếc nuối rèn sắt không thành thép nói với tôi, “Lát nữa, nhờ vào khí thế của chúng tớ, các giáo viên cũng sẽ cho chúng ta thêm vài điểm!”
Tôi chỉ có thể gật đầu, tự nhủ, đội trưởng cũng là có ý tốt.
Rương hành lý để lại trên hành lang, chúng tôi chen đến chỗ trống ngồi xuống, tôi vội vàng cảm ơn mấy nam sinh, đây là một trong 6 phòng ngũ hữu nghị của chúng tôi.
“Vị trí tốt như vậy, các cậu hẳn đã đến từ tiết ba, tiết bốn buổi chiều đúng không?”
“Cái gì? Đến lúc đó thì chỉ có thể ngồi bên cạnh! Chúng tớ đến từ lúc trưa kìa!” Nam sinh đang nói chuyện rất đắc ý.
Lòng tôi kinh ngạc, nhân tình này thiếu hơi lớn rồi.
“Các cậu cứ mãi không đến, vì giữ vị trí này, chúng tớ xém tí là đánh nhau với người ta rồi”. Người kia lại nói.
Tôi lại kinh hãi: “Các cậu thật sự là quá đủ ý tứ!” Sau đó sùng bái nhìn đội trưởng của chúng tôi, “Lão đại, cậu thật sự là quá có mặt mũi!
Đội trưởng của chúng tôi căn bản không có ngồi tại chỗ, mà là xoay người đứng đấy, như thủ trưởng thị sát công việc nhìn đằng sau.
Chợt, tôi nghe thấy có tiếng la, vội vàng xoay người, đã nhìn thấy bên cạnh có một đám nam sinh cầm banner, lightstick lắc lắc về phía chúng tôi.
Trên cái banner kia rõ ràng là hình của tôi, còn có tên của tôi to chừng cái đấu, lần này viết chính là I (Love) Kha.
Lại ngay sau đó, xoạt xoạt xoạt, mấy chỗ khác trong lễ đường lớn giống như đang đáp lại tiếng hô kia vậy, đều vung lightstick, giơ banner lên, trong đó có một chỗ thậm chí còn hô hào tên của tôi: Khương Kha! Khương Kha!
Mặt tôi ngay lập tức nóng lên.
Tôi cũng thấy có nhiều người quăng về phía chúng tôi những ánh mắt không tốt lắm, có ghen ghét, có căm hận…
Nói thật, một khắc này, tôi thật hận không thể chui vào phía dưới ghế ngồi.
Các cậu biết sao? Một người đã đi quá lâu trong bóng đêm, sẽ sợ sợ ánh sáng. Tôi chính là người sợ hãi ánh sáng đó.
Tôi sợ ánh sáng sẽ làm lộ toàn bộ khuyết điểm trên người mình.
“A Kha, cậu thật sự là quá chói mắt! Buổi tối hôm nay không ai có thể chói mắt hơn cậu! Cậu có vui không?” Phạm Huyên Cao hứng bừng bừng.
Tôi… Tôi đương nhiên không vui. Cây to đón gió, tôi còn thực sự sợ sau hôm nay, có người đi đào quá khứ của mình, tôi lại chỉ có thể cười vui vẻ.
Quay đầu, tôi nhìn qua đội trưởng, nhìn bộ dáng có cảm giác thành công của cô ấy, nghĩ thầm: Thật sự là khó khăn cho cậu!
Trong sảnh đường lớn ầm ĩ này, tôi chợt có cảm giác tim đập nhanh, mãnh liệt quay đầu lại, nhìn về phía cổng sảnh.
Nơi đó vẫn như cũ người đông nghìn nghịt, không thấy người quen nào cả.
7 giờ tối chạng vạng, thi vòng hai bắt đầu.
Người chủ trì đầu tiên giới thiệu giám khảo, năm giám khảo, trong đó có hai người là giáo viên Khoa Nghệ Thuật của trường, hai người là ca sĩ của Nghệ Thuật Thành Phố A, còn một người khác là người chủ trì của Đài truyền hình thành phố A, mỗi người trên tay có 20 điểm, chấm điểm và tuyên bố ngay tại chỗ.
Ngày hôm đó, trong số tất cả các tuyển thủ, có hơn nửa là đã trải qua tỉ mỉ chuẩn bị từ đầu đến chân, cũng có gần một nửa chỉ là đến lẳng lặng ca hát, tôi xen vào giữa hai bên, có trang phục, lại cũng không quá long trọng.
Không thể không nói, thí sinh ngày hôm nay mạnh hơn hôm trước rất nhiều, chí ít cũng là cao thủ hát karaoke.
Đương nhiên, ngày hôm đó cũng có một số người bỏ thi, chưa đến 10 giờ tối đã đến lượt tôi.
Không những ở hàng phía trước mà còn là vị trí trung tâm, mấy nam sinh cầm banner và light stick lắc lắc về phía chúng tôi, tôi tập trung nhìn vào, tôi cũng từng thấy mấy cái banner đó rồi, trên đó viết Khương Kha Tất Thắng, là đội trưởng tự sáng chế ra. Còn có một số cái khác, bên trên có hình của tôi, chữ thì càng đơn giản, chỉ có một chữ Kha.
Quá lố! Tôi nhỏ giọng nói, tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình, đi về hướng kia. Qủa nhiên có 6 chỗ trống giữa các nam sinh.
“Cậu biết cái gì? Cái này gọi là khí thế!” Đội trưởng quay đầu, dùng thái độ tiếc nuối rèn sắt không thành thép nói với tôi, “Lát nữa, nhờ vào khí thế của chúng tớ, các giáo viên cũng sẽ cho chúng ta thêm vài điểm!”
Tôi chỉ có thể gật đầu, tự nhủ, đội trưởng cũng là có ý tốt.
Rương hành lý để lại trên hành lang, chúng tôi chen đến chỗ trống ngồi xuống, tôi vội vàng cảm ơn mấy nam sinh, đây là một trong 6 phòng ngũ hữu nghị của chúng tôi.
“Vị trí tốt như vậy, các cậu hẳn đã đến từ tiết ba, tiết bốn buổi chiều đúng không?”
“Cái gì? Đến lúc đó thì chỉ có thể ngồi bên cạnh! Chúng tớ đến từ lúc trưa kìa!” Nam sinh đang nói chuyện rất đắc ý.
Lòng tôi kinh ngạc, nhân tình này thiếu hơi lớn rồi.
“Các cậu cứ mãi không đến, vì giữ vị trí này, chúng tớ xém tí là đánh nhau với người ta rồi”. Người kia lại nói.
Tôi lại kinh hãi: “Các cậu thật sự là quá đủ ý tứ!” Sau đó sùng bái nhìn đội trưởng của chúng tôi, “Lão đại, cậu thật sự là quá có mặt mũi!
Đội trưởng của chúng tôi căn bản không có ngồi tại chỗ, mà là xoay người đứng đấy, như thủ trưởng thị sát công việc nhìn đằng sau.
Chợt, tôi nghe thấy có tiếng la, vội vàng xoay người, đã nhìn thấy bên cạnh có một đám nam sinh cầm banner, lightstick lắc lắc về phía chúng tôi.
Trên cái banner kia rõ ràng là hình của tôi, còn có tên của tôi to chừng cái đấu, lần này viết chính là I (Love) Kha.
Lại ngay sau đó, xoạt xoạt xoạt, mấy chỗ khác trong lễ đường lớn giống như đang đáp lại tiếng hô kia vậy, đều vung lightstick, giơ banner lên, trong đó có một chỗ thậm chí còn hô hào tên của tôi: Khương Kha! Khương Kha!
Mặt tôi ngay lập tức nóng lên.
Tôi cũng thấy có nhiều người quăng về phía chúng tôi những ánh mắt không tốt lắm, có ghen ghét, có căm hận…
Nói thật, một khắc này, tôi thật hận không thể chui vào phía dưới ghế ngồi.
Các cậu biết sao? Một người đã đi quá lâu trong bóng đêm, sẽ sợ sợ ánh sáng. Tôi chính là người sợ hãi ánh sáng đó.
Tôi sợ ánh sáng sẽ làm lộ toàn bộ khuyết điểm trên người mình.
“A Kha, cậu thật sự là quá chói mắt! Buổi tối hôm nay không ai có thể chói mắt hơn cậu! Cậu có vui không?” Phạm Huyên Cao hứng bừng bừng.
Tôi… Tôi đương nhiên không vui. Cây to đón gió, tôi còn thực sự sợ sau hôm nay, có người đi đào quá khứ của mình, tôi lại chỉ có thể cười vui vẻ.
Quay đầu, tôi nhìn qua đội trưởng, nhìn bộ dáng có cảm giác thành công của cô ấy, nghĩ thầm: Thật sự là khó khăn cho cậu!
Trong sảnh đường lớn ầm ĩ này, tôi chợt có cảm giác tim đập nhanh, mãnh liệt quay đầu lại, nhìn về phía cổng sảnh.
Nơi đó vẫn như cũ người đông nghìn nghịt, không thấy người quen nào cả.
7 giờ tối chạng vạng, thi vòng hai bắt đầu.
Người chủ trì đầu tiên giới thiệu giám khảo, năm giám khảo, trong đó có hai người là giáo viên Khoa Nghệ Thuật của trường, hai người là ca sĩ của Nghệ Thuật Thành Phố A, còn một người khác là người chủ trì của Đài truyền hình thành phố A, mỗi người trên tay có 20 điểm, chấm điểm và tuyên bố ngay tại chỗ.
Ngày hôm đó, trong số tất cả các tuyển thủ, có hơn nửa là đã trải qua tỉ mỉ chuẩn bị từ đầu đến chân, cũng có gần một nửa chỉ là đến lẳng lặng ca hát, tôi xen vào giữa hai bên, có trang phục, lại cũng không quá long trọng.
Không thể không nói, thí sinh ngày hôm nay mạnh hơn hôm trước rất nhiều, chí ít cũng là cao thủ hát karaoke.
Đương nhiên, ngày hôm đó cũng có một số người bỏ thi, chưa đến 10 giờ tối đã đến lượt tôi.
Danh sách chương