Tôi chạm vào chương ngọc của Giang Khởi Vân, trong lòng có chút do dự. Tôi có nên triệu quỷ sai tới bắt linh hồn này không.

Xem quỷ lão này ở trạng thái điên điên khùng khùng quở trách con trai cùng con dâu làm tôi có chút do dự.

Tôi không phải là một người lương thiện, tôi bị gia tộc hy sinh làm vật tế, nên tình cảm tôi dành cho mọi người có chút mờ nhạt, thâm chí còn là bực bội.

Tuy nhiên, bố và anh tôi đã phớt lờ đi sự phản đối của mọi người, đưa tôi đến nơi khác sinh sống, sau đó tôi dần nhận ra hương vị của gia đình.

Không có người phụ nữ nào được sinh ra với cảm xúc lạnh lẽo cả, chỉ là tâm còn chưa bị che đậy.

Tiếng la hét của quỷ lão đột ngột dừng lại, bà bắt đầu run rẩy, một làn khói đen bốc lên như thể bà đang bị cháy.

Giọng nói của Tống Vi vang lên phía sau tôi: “Tiểu Kiều, có chuyện gì vậy … Tôi, nổi da gà không thể giải thích được, ngôi nhà này có cái đó … A Phiểu?!”

A Phiểu?!

Tôi gần như bật cười vì cô ấy nghĩ ra một danh từ dễ thương như vậy.

Cảm giác mát mẻ phía sau khiến tôi biết rằng Giang khởi Vân đang đến, mà không cần nghảnh lại nhìn.

Ban ngày anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt tôi, hôm nay là ngày gì vậy? Anh ta trên người hào khí mãnh liệt, khiến hồn ma của quỷ lão bị chấn áp.

“… Em chỉ cần gọi quỷ sai tới bắt, em đứng đây cọ tới cọ lui làm cái gì?” Anh ta đứng đằng sau tôi, rất gần, và giọng nói của anh ta gần như vang lên trên đầu tôi.

“Quỷ lão chưa làm tổn thương ai, tôi nghĩ bà ta hơi tội nghiệp …” Tôi thì thầm.

“Tội nghiệp?” Giọng nói của Giang khởi Vân lạnh như lưỡi băng: “em hỏi bà ta đã làm gì … buộc con dâu liên tiếp phải sảy thai hai lần. Đây đều là nghiệp chướng.”

Tôi chết lặng, rồi nhìn quỷ lão, bà co rúm lại, khóc lóc: tha thứ cho ta … hãy tha thứ cho ta …

“Đừng tin lời quỷ nói, đối với quỷ, cũng không cần có tình cảm.” Anh ta lạnh lùng nói.

Tôi thầm thầm trong lòng, những lời này là cảnh cáo tôi sao.

Giang Khởi Vân cũng là một con quỷ trong mắt tôi. Thực tế, anh ta không phải là quỷ, mà là một vị thần đến từ u minh địa phủ.

Tôi nghĩ rằng quỷ lão sẽ chạy mất nên nhanh chóng hỏi anh ta:”anh không dẫn hồn quỷ lão ư “?”

Giang Khởi Vân lườm tôi: “loại chuyện này mà cũng muốn ta ra tay?”

Anh chàng này … Anh có quá tự cao tự đại không …

Tôi lặng lẽ niệm chú……., xuy,xuy, hai tiếng…., hai con quỷ mặc áo choàng bào xuất hiện, rùng mình nhìn Giang Khởi Vân dập đầu, rồi trói quỷ lão đi.

Hai con quỷ này đã xuất hiện lần trước ở Hầu Gia khi thu quỷ, và lần này vẫn xuất hiện ở đây. Tôi cười nói:” vẫn là các ngươi “

Cầm xiềng xích, quỷ sai nói chuyện trong ngữ điệu đều có chút run rẩy. ” Điều đó……những quỷ khác đã nói, …….. Tiểu nương nương được minh quân sủng ái, rất khó để hầu hạ, tôi sợ rằng những quỷ khác vô tình chọc giận người, cho nên cả hai chúng tôi đều tới…..,”

Hai tiểu quỷ, một dễ thương, một ngu ngốc, khẳng định là thường xuyên bị bắt nạt.

Hóa ra tôi vẫn được “ưu ái”?

Giang Khởi Vân ” hừ ” một tiếng, hai tiểu quỷ sai sợ hãi, tôi nhanh chóng ra hiệu để chúng đi.

Được ủng ái, những từ này vô tình làm tâm trạng tôi tốt hẳn lên, nhịn không được mà nở một nụ cười.

“Cười cái gì? Đi thôi!” Giang khởi vân có chút không kiên nhẫn.

Tôi rời khỏi nhà vệ sinh, Tống Vi rút điện thoại ra ngơ ngác nhìn tôi: “Tiểu Kiều, nếu cậu không lấy lại được linh hồn tôi liền phải đánh 110 …”

“Không sao … A Phiêu đã bị xử lý, cậu vẫn muốn ở căn hộ này chứ?”

Ngay khi nghe tin có A Phiêu thực sự, Tống Vi đã hét lên và lao ra khỏi cửa. Sau khi mơ thấy nam quỷ lần trước, cô bắt đầu tin rằng có quỷ ở thế giới này. Ngay cả một ngôi nhà, dù đã được xử lý cô cũng không cần đến nữa..

Chúng tôi đi thang máy xuống, Giang Khởi Vân đứng lặng lẽ bên cạnh tôi, hoàn toàn phớt lờ Tống Vi, dù sao, chỉ có tôi mới có thể nhìn và chạm vào anh ta.

Tống Vi cả người đều phát ra hoả khí, tát vào mặt người đàn ông trung niên, rồi mắng chửi: Những kẻ trục lợi táo bạo, nhà có người chết mà cũng dám bán cho tôi!

Người đàn ông trung niên bị cô mắng và đột nhiên nhảy dựng lên và hỏi: “Làm sao các cô biết -“

Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Tôi thấy mẹ anh, trên đầu có máu cùng óc. Nhắc mãi anh cùng vợ anh.”

Khuôn mặt của người đàn ông trung niên trắng xanh và đôi chân mềm nhũn, ngã xuống đất và lẩm bẩm: “Tôi, mẹ tôi thực sự chưa đi sao …”

Tôi có ý định giáo huấn hắn: ” anh thật là hiếu thuận, mẹ anh bị thương, anh không biết, hơn nữa anh còn làm pháp sự, bà lão đã đi chưa anh cũng không biết.”

Người đàn ông thì thầm rằng không có làm pháp sự. Khi mẹ hắn gặp tai nạn, hắn và vợ đang đi du lịch nước ngoài. Khi hắn trở về, mẹ hắn đã bắt đầu bị phân hủy hôi thối., vì vậy, vợ hắn nói không làm và nhanh chóng đưa đến nhà hỏa táng.

Tôi nhún vai nói: ” không phải việc của chúng tôi. Chúng tôi không mua căn hộ này nữa.”

Người đàn ông trung niên nắm lấy tay tôi, đột nhiên hắn ta ngã xuống đường ngay khi hắn muốn nói gì đó.

Tôi quay đầu nhìn lại thì thấy Giang Khởi Vân khó chịu nhìn người đàn ông kia. Hắn bò dậy, đầu chảy máu.

“…” Tôi âm thầm lùi lại hai bước, anh ta đã cảnh báo tôi đừng để người đàn ông khác chạm vào mình, mức độ chạm này liệu có sao không? Tôi hy vọng anh ta sẽ không giận tôi.

“Này, tiểu cô nương, không, không … Đại sư, cô có thể giúp tôi làm được không … Tôi, ngôi nhà này trị giá 2 triệu, cuối cùng tôi đã kiếm được số tiền để mua nó, nhưng kết quả lại như thế này…… Tôi sẽ gửi số tiền lớn để cảm ơn, số tiền lớn để cảm ơn! “Hắn quỳ xuống.

Nơi này là tiểu khu công cộng, hành động này của anh ta thu hút sự chú ý của người khác, một số người đã chỉ chỏ nói rằng, đây chắc là tiểu tam, tiểu tứ đang ép cung.

Tôi không hài lòng: “Tôi không phải là đại sư. Còn muốn bày lại bố cục một lần nữa. Muốn thỉnh đồ vật trấn trạch, chi phí cũng không nhỏ. Nếu anh cần, hãy tìm người này. “

Tôi đưa danh thiếp của anh tôi.

Tống Vi mắng anh ta quá hung hãn cẩn thận khi sinh con trai mà không có mắt, rồi kéo tôi đi.

Tôi hơi xấu hổ, Giang Khởi Vân ở ngay bên cạnh tôi, tôi ngại với Tống Vi, nên không thể phản ứng anh ta.

Điều này có vẻ không phù hợp, anh ta tính tình không tốt lắm, ban ngày ban mặt xuất hiện bên tôi, có lẽ có chuyện tìm tôi.

” Tống Vi này, … tôi có chút việc, hôm nay không thể cùng cậu đi mua sắm.” Tôi nhanh chóng giải thích, để Tống Vi, không kéo tôi đi mua sắm.

Tống Vi nhìn tôi chằm chằm, cười xấu xa nói: ” Tiểu Kiều, cậu còn nói là không phải ân ái quá đà đi. Cậu có thể giải thích một cách trung thực rằng bạn có quá nhiều sự nuông chiều và không thể mở chân ra “.

Chúa ơi, Giang khởi Vân đứng sau tôi!

“Cậu có làm điều đó vài lần một tuần không, hay là mỗi ngày đều làm, oa…… Bạn trai cậu thật là mãnh liệt. Xem ra ta cũng phải tìm bạn trai.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện