Chiếc nhẫn đó được ông tôi nhặt trên bàn thờ gia tiên vào ngày tôi được sinh ra.

Ông suy đoán rằng đây là một món quà từ người âm để lại cho ta làm sính lễ.

Khi tôi còn trẻ, chiếc nhẫn này quá lớn, vì vậy tôi chỉ có thể đeo nó trên cổ bằng một sợi dây màu đỏ.

Sau rất nhiều năm như vậy, tôi không nghĩ sẽ gỡ xuống mag ở trên ngón tay. Sau khi được cảnh báo, tôi đã cố gắng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay của mình. Cuối cùng tay phải ngón áp út phù hợp nhất. Ngay từ khi mang vào chiếc nhẫn liền chặt chẽ, không thể tháo ra.

Tôi đã đeo chiếc nhẫn này kể từ khi tôi được sinh ra, và ngay cả khi tôi biết đó là thứ anh ta bỏ lại, tôi cũng không thể ghét nó.

Trước đây, chiếc nhẫn có màu đỏ sẫm, nhưng bây giờ nó ngày càng sáng hơn và ấm hơn, màu đỏ sẫm dần dần rút đi, để lại một số cục máu mơ hồ, nhưng con số quá mơ hồ nhìn không ra gì cả.

Ngày hôm sau anh tôi đưa tôi đến trường đi học. Anh tôi là sinh viên năm cuối trường y. Nhiệm vụ chính của năm nay là thực tập.

Nhưng anh ấy đã giúp cha mình làm mọi việc. Với nhiều liên lạc bí mật, anh ấy đã tìm một trưởng khoa của một bệnh viện lớn để giúp anh ấy đi thực tập, và sau đó ở trong cửa hàng cả ngày để giúp bố tôi xử lý những món đồ cổ.

Lý do mà anh tôi đưa tôi đi học là vì anh tôi nghe về sự sụp đổ của tòa nhà ngày hôm qua, và tôi là một trong những nghi phạm. Cảnh sát đã gọi anh tôi vào sáng sớm hôm nay.

Anh trai tôi có mối liên hệ tuyệt vời, cảnh sát là người quen của anh ấy, nói rằng họ đang đợi tôi ở trường để hỏi vài câu.

“Hãy để ta nói rằng người chồng quỷ của em không làm gì sai trong vấn đề này, hắn đã động tới vợ ta, ta cũng muốn giết hắn.” Anh tôi vỗ nhẹ vào vô lăng và nói: “Tất nhiên ta sẽ nhẹ nhàng”.

“Anh có vợ?” Tôi buồn bã hỏi.

Anh trai tôi lắc đầu thở dài: “Thật khó để cưới một người vợ trong gia đình này. nữ nhân vốn dĩ thuần âm. Thật dễ dàng để chết sớm khi tiếp xúc với âm vật quanh năm. Hãy nhìn mẹ chúng ta đi? “Anh ơi, em sẽ chết sớm.” Tôi nhắc nhở anh: “Nếu một ngày em chết, anh hãy chăm sóc bố thật tốt”.

Anh tôi nhíu mày và duỗi tay để làm rối mái tóc dài của tôi: “Đừng nói chuyện vớ vẩn, anh đã phân tích nó. Nếu người chồng quỷ của em muốn giết em, đã để em chết, đi cùng anh ta hai năm trước. Cõ lẽ hắn có những mục đích khác. Em phải kiên nhẫn. Khi hắn ta đã đạt được mục đích của mình, lúc đấy hắn ta sẽ dời đi? “

Tôi mỉm cười và lắc đầu. Gã ác quỷ kia nói với tôi. tôi chỉ có thể chết với anh ta.

“Phải rồi, Tiểu Kiều, người chồng quỷ của em như thế nào? có đẹp trai không?”

Tôi lắc đầu: “em chưa thấy anh ta, anh ta đeo mặt nạ.”

“Huh, thần thần, bí bia… Vậy giọng nói của hắn ta có tốt không?”

” Giọng nói? Có vấn đề gì với giọng nói?” Tôi tò mò hỏi.

“Em không hiểu điều đó, những tên có giọng nói bình thường trầm ấm, dễ nghe thường có dung mạo xấu xí.

Tôi sững sờ, nghĩ rằng nó đã kết thúc, giọng anh trong trẻo và trầm, nếu không quá tuyệt thì đó phải là một giọng nói rất dễ chịu.

Anh ta chắc hẳn là một con quỷ xấu xí, vì vậy anh ta luôn đeo mặt nạ.

Anh tôi là một người lạc quan, ngay cả khi gia đình quá đen tối và nặng nề, anh tôi vẫn tận hưởng cuộc sống của mình.

Mấy hôm nay, tôi cũng hiếm khi mỉm cười, những ngày này, mặt tôi gần như cứng đờ.

Chiếc ô tô đi ngang qua một hiệu thuốc gần trường. Tôi vội vàng chặn anh tôi lại, rồi lén lút vào mua thuốc.

Gần trường, mọi người đều biết rằng những thứ bán chạy nhất là thuốc tránh thai

Nhân viên mua hàng đưa cho tôi một hộp thuốc mà không có biểu hiện gì, ánh mắt kia đều đã tê cứng.

Đã bốn ngày kể từ lần đầu tiên. Tôi không biết liệu có quá muộn để uống thuốc đó không?

Anh tôi nhìn chằm chằm vào tôi, tôi đứng cạnh xe, nuốt một viên thuốc và vội vã ném hộp thuốc vào thùng rác.

Anh ta đột nhiên phản ứng và hỏi, “em đã không dùng biện pháp gì khi làm điều đó!!”

Tôi đỏ mặt! dùng biện pháp?!

Anh tôi đang nói về việc dùng biện pháp an toàn với một người đàn ông bạo lực, không, ác quỷ với đúng?!

Anh tôi cau mày khi tôi lên xe, ” em cũng không thể uống thuốc tránh thai mỗi ngày! Điều này làm tổn thương cơ thể!”

Sau khi nuốt một viên thuốc, cổ họng tôi hơi khó chịu, như thể viên thuốc bị mắc kẹt trong cổ họng.

Khi tôi đến phòng học nhỏ, tôi thấy một bể nước nóng cạnh nhà vệ sinh. Vội nói với anh tôi rằng tôi đi uống nước.

Anh tôi đi thẳng vào phòng hội nghị nhỏ để nói chuyện với viên cảnh sát. Khi tôi cúi xuống và rót nước, một cơ thể lạnh lẽo đến sau lưng tôi.

“Lá gan không nhỏ,” anh ta nói, giọng đầy nguy hiểm.

Tôi quay lại, anh ta đứng sau lưng tôi, toát ra sự giận dữ lạnh lẽo xung quanh.

Anh ta đưa tay kéo cổ áo tôi và kéo tôi vào nhà vệ sinh cạnh đó.

“Anh, anh đang làm gì vậy …” Tôi nhìn anh ta kinh hoàng.

Anh ném tôi vào một ngăn trong nhà vệ sinh, đôi bàn tay to lạnh nắm lấy cổ tôi, hai ngón tay đâm vào miệng tôi.

“Woo … nôn …” Tôi đau họng và nhổ cái viên thuốc nhỏ chưa kịp trôi xuống.

“Em dám uống thuốc?” Anh ta cười khẩy và đập tôi vào cánh cửa. “May mắn thay, ta vẫn luôn theo em mọi lúc, nếu không em sẽ nuốt nó.”

“Anh … ngay cả khi anh cưỡng hiếp tôi, tôi cũng không được phép uống thuốc sao?!” Tôi cũng tức giận, những gì anh ta làm vào ban đêm là thái quá.

Nếu tôi không bị ngất bởi anh ta, thì anh ta vẫn không dừng lại?!

“Cường bạo?” Giọng nói của anh ta đi kèm với một cảm giác nghiêm khắc, và rồi anh ta tự chế nhạo mình: “hmm, vậy tính là cường bạo đi.”

Nói xong, anh ta với nâng váy của tôi, và kéo xuống-

Phần nhạy cảm đột nhiên tiếp xúc với không khí, tôi nổi da gà. Có phải anh ta, anh ta định ở đây không?

Đây là khu vực hội nghị, về cơ bản ít người đến, nhưng, đây là một trường học!

“Đừng … đừng! Đừng! Tôi cầu xin anh” Tôi rùng mình. Lần này tôi thực sự sợ hãi.

Cho dù anh ta ném tôi ở nhà như thế nào, thì đó cũng là trong phòng riêng của tôi, trên giường của tôi, cho dù đáng xấu hổ hay nhục nhã, chỉ có tôi biết.

Nhưng bây giờ nó là một nơi công cộng …

“Tôi, tôi không uống thuốc, tôi không uống nữa… làm ơn …” Nước mắt tôi đọng lại, và run rẩy bị anh ta đè vào cánh cửa.

Hơi thở giận dữ của anh dần lắng xuống, và cuối cùng, anh buông tôi ra.

Ngay lúc đó, nước mắt tôi vỡ òa, tôi ngồi xổm xuống cửa và ôm bả vai run lên bần bật.

Anh cũng ngồi xổm xuống, đưa tay ra sau đầu tôi và để tôi ngẩng mặt lên.

“Mộ Tiểu Kiều, em nhớ đấy, em và tôi là minh hôn thê tử, em phải làm tròn bổn phận của mình.”

Tôi gật đầu với đôi mắt nhắm nghiền.

“Tôi có rất nhiều việc phải làm ở dương gian. Và em là một nguyên nhân để tôi lui tới, em không thể chết. Hiểu không?”

Tôi lại gật đầu, nước mắt ướt đẫm má.

Anh nắm lấy tay tôi và bắt tôi đứng dậy.

“Cuối cùng,em phải bảo vệ mọi thứ ở đây …” Anh đưa tay ra và chỉ vào bụng tôi.

Tôi mở mắt và nhìn anh ta, bối rối.

Anh buông tôi ra, và giọng anh ta lại lạnh lùng và thờ ơ: “Nếu em đáp ứng yêu cầu của ta, ta có thể hứa với em. Sau khi sự thành kết thúc, ta sẽ để em sống yên bình và ta sẽ không bao giờ xuất hiện trước em nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện