“ Chúng tôi đều là nhân vật phản diện, và chúng tôi tự hào về điều đó”

-Đương nhiên rồi, cô ta đã liên lạc là sẽ tới đây để quay chương trình “ Người ngoại cảm” của cô ta_ Melissa lắc thân hình đồ sộ của bà ngồi xuống ghế ở quầy Bar – Sếp, làm gì đi chứ? Hắn chắp hai tay để lên đầu gối, dáng vẻ tự nhiên thanh cao mà bảo rằng

-Cứ để họ làm

-Nhưng mà sếp…_ Mọi người ngập ngừng

-Cứ việc tiếp đãi thật chu đáo!

Lời nói vủa hắn hắc ám ma mị mê hoặc lòng người làm mọi người phải run sợ trước vẻ uy nghiêm của hắn

Tôi khoanh chéo chân, suy nghĩ việc tiếp theo gì xảy ra.

Cuộc họp kết thúc, mọi người trở về đúng vị trí của mình, tôi thì không đu bám gì với hắn. Tôi sẽ đi xuống bắt chuyện với Maggie Hart. Tôi không tin được ai có thể qua mặt được phu nhân Lucy đâu nhưng tôi muốn đứng từ trên ở bậc thang mà quan sát.

-Xin chào, chào mừng đến với February_ Layla chào mừng hân hoan

Maggie Hart cười đáp lễ phép.

-Chào, tôi là Maggie

-Rất hân hạnh, vinh dự nào mà đưa cô đến khách sạn này?

-Tôi sẽ quay show “ Người ngoại cảm” tại khách sạn này vì tôi nghe đồn rất nhiều người đã vào đây và không thể thoát ra.

-Có thể họ ra bằng cửa sau!_ Melissa lầm bầm

Layla thúc khuỷu tay vào người Melissa.

-Dù sao thì, không khí ở đây thật là nồng nặc mùi tử khí.

-Thật à? Hay là do chiếc Sandwich của một nhân viên đang ăn? Tôi nghi điều đó.

Melissa chọc cười làm các nhân viên cũng bụm miệng theo. Tôi thấy tình hình khá ổn chỉ đối với tôi. Tôi quay người bước đi về căn phòng của tôi. Maggie quay mặt nhìn về hướng tôi đã biến mất mà đầy trăn trở.

Rumple với chiếc áo ba lỗ như vừa đi tập bóng rổ về với đầy rẫy mồ hôi đến nhận chìa khóa mình làm nhân viên nữ phải lóa mắt. Cậu giũ mái tóc đầy mồ hôi của mình mà không biết rằng bao nhiêu ánh mắt đang thèm khát cậu. Kể cả vài người là con trai…

-Phòng 403

-Của cậu đây!

-Cảm ơn, Carolyn đâu rồi?

-Cô ấy đang đang khám cho ngài Mars.

Maggie thì không như vậy, cô thì dựa vào bàn tiếp tân hỏi cậu.

-Chào, tôi là Maggie Hart, cậu chắc là nhà ảo thuật nổi tiếng Rumple?

Rumple gật đầu.

-Tôi thề là tôi sẽ tìm được trò lừa của cậu, nhóc à!

Rumple khinh bỉ

-Vậy lúc đó hãy chắc đó là một trò ảo thuật đã.

.

.

.

Tôi lặn ngụp xuống bồn tắm trắng trong phòng, hy vọng là lúc đang tắm sẽ không bị ai kéo chân cả. Nghe nói khách sạn này thật đáng sợ với trò đùa của mấy người nhân viên. May là tôi có thần kinh thép đấy. Tôi nhìn về phía hai tay mình và hai chân mình thì không thấy vết gì nữa. Đầu tôi cố gắng nhớ đến sự việc về đến khách sạn, khi hắn cho tôi uống gì đó ngọt ngào mà tanh làm sức sống của tôi nảy nở

Tôi quấn khăn vào che đi thân hình nhỏ bé mê người và bộ ngực nảy nở(cúp D), xõa tóc mở cửa.

-Ôi mẹ ơi! Này! Đây là phòng con gái đấy!!!

Hắn ta đứng trước cửa nhà tắm vẫy tay chào tôi, tôi nhăn mặt đẩy hắn ra mở tủ lấy đồ.

-Tôi sẽ rất vui nếu anh cho tôi thời gian riêng tư!

-Cuốn sách trên bàn là gì vậy?

Tôi nhìn lên bàn trang điểm của tôi, cuốn “ Bệnh học thần kinh” .

-Nó để biết được anh có mắc bệnh gì về não không thôi, giờ thì nhắm mắt lại hoặc biến ra khỏi phòng đi cho tôi thay đồ.

Hắn không làm theo lời tôi, mà ngồi xuống ghế sopha mà tự nhiên rót nước vào ly nâng cốc lên.

-Không sao đâu, tôi không phải chưa nhìn thấy, em cứ tiếp tục.

-Đồ điên!_ Tôi mắng hắn, bước vào nhà tắm đóng cửa cái “ Rầm”

Điên mà, điên thật mà!

…..

Tôi đang ngồi đối diện sân thượng với hắn, mắt với mắt giống như đang chơi trò “ Ai hí mắt sẽ thua”. Đại loại vậy đó.

-Tôi sẽ vứt hết những thứ làm anh gợi nhớ đến “ Giết người”.

Hắn mạnh bạo đập bàn, vội biết mình làm gì hắn thu tay lại, ho

-Không được!

-Vì sao?

-Nó…khá nhiều!_ Hắn ủ dột đáp

Đầu tôi đầy vạch đen, hắn biến nhỏ thành Lucas đi xuống ghế dựa vào chân tôi. Mắt hắn to tròn long lanh đầy ngây thơ của con nít làm tôi thật sự rất mềm lòng. Nhưng tôi phải làm ngơ.

-Đừng làm vẻ mặt đó, nó khá gợi đòn đấy.

“ Boong” Tiếng chuông hạ đo ván. Hắn tự kỷ ở một góc khu vườn.

-Biến thái, anh định giả vờ đến khi nào. Chỉ tôi chỗ đi! Ông chủ Mars đi đâu rồi hả?_ Tôi vỗ lưng an ủi hắn

Hắn đành đứng dậy nắm tay tôi dẫn tôi.

Chúng tôi đi vào thang máy thì thấy Maggie đứng đó, nhìn hình như cô ta đang đi xuống. Tôi và Jonathan bước vào bấm tầng trệt. Cả thang máy im lặng nghe mỗi tiếng nhạc.

Maggie lên tiếng trước phá vỡ cái im lặng đáng sợ này.

-Tôi là Maggie

-Tôi là Carolyn.

-Còn anh bạn nhỏ này?_ Maggie quỳ xuống nhìn hắn

Tôi ôm Jonathan tránh xa ánh mắt của cô ta hay sợ hắn ta sẽ ghi thù hay làm điều gì dại dột.

-Đây là Lucas, cháu của tôi

-Rất đẹp trai, tương lai có thể sẽ trở thành hotboy đấy.Tóc trắng đặc biệt quá~

Tôi nói thầm trong đầu “ Vâng, anh ta đẹp trai tán đổ tôi rồi”. Jonathan bóp mạnh tay tôi nhưng tôi nín không kêu.

“ Ting…”

Thang máy dừng lại, Maggie trước khi bước ra đã ghé vào tai tôi va nói cho mình chúng tôi nghe.

-Một luồng khí đen tối và mùi máu trộn lẫn trong đó…

Cô ta chào tậm biệt chúng tôi và cửa thang máy đóng lại.

Bàn tay tôi cứng đơ, lạnh như cho vào nước đá khi hắn cầm tay tôi. Hắn đưa ngón tay cái của tôi vào miệng mà cắn

-Ách…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện