- Mẹ ơi, mẹ có thể kể cho con nghe câu truyện trước khi ngủ được không? Người mẹ mỉm cười hiền từ, sờ đầu con âu yếm vỗ về
- Được chứ, con muốn nghe chuyện gì?
- Về kẻ sát nhân rơi vào lưới tình ấy! Mẹ kể cho con nghe đi!

Người mẹ khá bất ngờ, câu truyện này kể khá lâu mà con vẫn còn nhớ được.
- Jessica, con yêu. Con nên nhớ đó là thời kỳ khá là hỗn độn.
- Mẹ... kể cho con đi!_ Cô con gái đòi nằng nặc
- Được rồi. Ngày xưa, có cô gái xinh đẹp, cô là một bác sĩ tâm lý rất nổi tiếng đến ở một khách sạn và gặp anh ấy.
- Anh ấy là kẻ sát nhân đẹp trai nhất mà cô từng gặp..._ Cô con gái hào hứng chêm vào
- Ừm, đúng rồi. Mẹ đừng nên kể cho con chi tiết này.
- Kể tiếp đi mẹ!
- Họ nhanh chóng rơi vào lưới tình, một cuộc tình lãng mạn, phải vượt qua rất nhiều khó khăn. Nhưng để ở bên cạnh anh, cô ấy phải hy sinh hết cả người thân của mình.
- Kết thúc sao hả mẹ? Kết thúc?
- Con yêu à, câu truyện này không có kết thúc. Chỉ là ừm... cô và anh nhận nuôi một đứa con trai và cô sinh cho anh đứa con gái. Hết rồi
Cô con gái nhăn mặt, mẹ cô hôn lên trán cô và kêu cô nằm xuống giường
- Câu truyện này cần thêm nhiều yếu tố nữa... nó cần quái vật. Mẹ không nói họ sống với nhau đến cuối đời!
Người mẹ đơ ra một chốc, rồi lại mỉm cười hiền từ.
- Họ sống với nhau đến cuối đời. Hết truyện.
Dường như thấy con gái mình vẫn không chịu nổi kết cục này, người mẹ thở dài xoa đầu con gái.
- Con à, không phải câu truyện nào kết cục cũng đẹp cả. Con biết đấy. Đó là định mệnh.
- Như mẹ và cha... mẹ có thể kể cho con về cha được không?
- Được rồi... con yêu. Mẹ hứa ngày nào đó sẽ cho con biết! Nhưng con phải nhớ rằng cha con là người tốt. Hiểu chưa?
- Vâng ạ
- Ngủ ngon nhé, con yêu.

Người mẹ dỗ dành con gái, và rời khỏi phòng trong trạng thái phức tạp.

Mấy năm sau,
- Jessica, cậu có nghe mình nói không?

Tôi đơ ra rồi quay lại nhìn lấy Betty đang nhướn mày chờ đợi câu hỏi từ tôi
- À, về vụ việc bạn bị cha mua cho bạn điện thoại Iphone nhưng đã lỗi thời.
- Phải! Và giống như mình mặc đồ lỗi mốt ra đường ấy. Thật xấu hổ.

Tôi ậm ờ bỏ sách vào cặp chuẩn bị cho tiết học tiếp theo thì Betty gõ gõ tôi.
- Cái bọn phách lối kia lại đến kìa!
Từ phía xa có 3 đứa con gái xinh đẹo nhất trường cũng như quyền lực nhất trường ma mãnh tiến về phía chúng tôi.
Đứa chính giữa là Flora là mẫu người phụ nữ của bao nhiêu người ở đây khinh bỉ nhìn tôi
- Jessica Mars? Mày còn dám đi học nữa hay sao? Không học được bài học nào à?

Tôi đóng cửa tủ lại định kéo tay Betty đi nhưng bị chặn lại bởi 2 đứa kia
- Cậu muốn gì đây, Flora?
- Đơn giản, mày biến khỏi mắt tao!
- Tôi đã cố nhưng cậu cứ tìm lấy tôi. Giống như bọn ruồi bâu vào chỗ không nên bâu ấy.

Flora trợn tròng mắt, cố kiềm lấy sự tức giận trong lòng.
- Đồ con gái không có cha! Mày là đứa mồ côi cha duy nhất trong trường. Có thể cha mày đã đi theo con nào đó bỏ rơi mẹ con mày.

Tôi im lặng, không dám bàn cãi. Đúng là tôi không có cha nhưng mẹ tôi luôn nói cha tôi là người tốt và tôi tin ở mẹ.
- Còn cậu thì sao, Flora? Cậu nghĩ trêu chọc tôi là vui lắm sao?

" Bốp"
Một cái bạt tai ngay má tôi làm tôi ngã sõng soài ra đất, sách trong cặp vươn vãi đầy ra. Flora kiêu ngại dẫm lên đám tập nó và cảnh cáo với toàn trường.
- Nếu như mà tôi bắt gặp ai bắt chuyện hay liếc nó thì tôi chính thức cho người đó không học tại đây nữa. Nghe rõ không?

Flora liếc nhìn tôi lấy guốc cao dẫm lên bàn tay tôi.
- Mày biết không? Mày mãi mãi là đứa lập dị, xấu xí, kinh tởm nhất. Đồ mồ côi. Có thể mày giống mẹ mày kinh tởm như thế.

Nếu như đó có thể xúc phạm tôi là được rồi, mà còn dám xúc phạm đến mẹ tôi thì tôi thề tôi không tha đâu. Ai đụng đến gia đình tôi thì hãy coi chừng.
- Flora_ Tôi gạt tay ra đứng dậy - Cậu đừng nghĩ cậu là con gái của hội trưởng hội phụ huynh ở đây thì tôi sợ cậu. Nghe nè...
Tôi từng bước, từng bước tiến về phía Flora, đôi mắt đầy thù hắn, trong lòng rực lên ngọn lửa đáng sợ. Một khí thế đóng băng mọi thứ.
- Cậu có thể chửi tôi, la mắng tôi nhưng cậu đụng đến mẹ tôi là tôi không tha cho cậu!

Do quá tức giận, tôi đã đấm vào bụng Flora làm cô ta ngã té nhào dưới con mắt kinh ngạc của nhiều người. Betty kể lại với tôi cái khí tỏa ra quanh người tôi thật lạnh lẽo và đáng sợ. Giống như là có cái gì muốn giết hết tất cả nơi đây
- Mày... mày..._ Flora ôm bụng đầy đau đớn không gượng dậy nổi
- Thầy hiệu trưởng đến! Thầy hiệu trưởng đến!
Hiệu trưởng là tên đàn ông tuổi trung niên vẻ mặt hầm hầm nhìn tôi và thương xót cho học sinh "cưng" do cha mẹ hay rót tiền vào trường.
- Jessica, em lên phòng hiệu trưởng nhanh!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện