Tôi ngước nhìn lại khuôn mặt ngây thơ của Chris, anh quá ngây thơ mà, tôi ấp úng

-Xin lỗi anh, em có vài chuyện chưa giải quyết xong, em vẫn chưa quen ở đây

Chris đưa ra vẻ mặt cau có và đi ra khỏi phòng. Anh đóng cửa lại nghe tiếng rầm rõ to.

Tôi cúi gầm mặt xuống, nhìn vào bệnh án. Jarusalem, một vị khách sau khi đến Jarusalem lại bị những cảnh ảo tưởng quá độ. Tôi đứng dậy và đi tới phòng của bệnh nhân đó. Tôi thấy là một ông lão cỡ 70t đang bị trói chặt ở chiếc giường. Ông đưa con mặt hoang dại lên người tôi

-Chúa, Satan, người làm ơn đừng làm hại con!_ Ông ta rống lên

Tôi dũng cảm đi về phía ông ta, ông ta trợn ngược tròng lên nhìn tôi

-Ông… có sao không? -Cô gái, cô gái hãy chạy đi! Quỷ satan đang ở sau lưng cô đó, chạy đi!!! Nó đang tới, nó đang tới

Ông ta giãy dụa gần như làm cho cái giường sụp xuống, hai bàn tay gần như sắp bám dính lấy tôi may mà tôi tránh kịp

-Nghe tôi nói, quỷ satan ở đâu thưa ngài?

-Sau lưng cô…

Đoạn, miệng ông ta sủi bọt mép, sau đó mắt nhắm nghiền đi. Còn tôi sau khi đứng lại chứng kiến mà không khỏi đơ người. Vài y tá đã chạy vào cố để giúp ông ta tỉnh dậy. Tôi lảng mặt đi, chạy vụt vào nhà vệ sinh, nôn thóc nôn tháo, nôn một cách điên cuồng.

Tôi đứng trước gương và nhìn bản mặt tàn tạ của tôi. Tôi dội nước lên mặt. Chắc là do hôm qua uống nhiều rượu quá.

“ Chạy đi, quỷ satan… đang ở sau cô”

Tôi trở lại phòng bệnh của ông, tôi chỉ thấy hình ảnh người ta trùm cái mềm trắng phủ lấy người đàn ông đáng thương

Ông ta đã chết?

Tôi ngồi bệt xuống đất, mình đã làm gì vậy, mình đang làm gì vậy? Mình đã giết 2 người trong cùng một ngày.

Tôi chạy vào phòng, lôi tủ thuốc ra húp một viên thuốc an thần. Làm công việc này quả thật chẳng dễ dàng gì.

Tôi trở về khách sạn, tôi đứng từ dưới nhìn lên trên, khách sạn này về đêm thật lộng lẫy. Dù nó hơi cũ kỹ so với các khách sạn khác. Tôi cứ đứng thất thần ở trước cửa khách sạn một hồi, sau đó

-Carol?_ Một âm thanh nghe quen quen nhưng lại mang theo nhiều u hồn

Tôi ngoảnh đầu lại

Jonathan! Sao lại là hắn!

-Hả! Ừm! Xin chào, ngài Mars!

Hiện hắn đang khoác trên mình bộ vest nhẹ nhàng, trên đầu đội mũ, chắc hắn vừa mới đi đâu về. Nhưng mà, tôi có thắc mắc, hắn mặc những bộ vest này khi ngủ luôn sao?

-Sao cô lại đứng buồn bã ở ngoài này, vào khách sạn đi chứ.

Tôi sực nhớ về cú tát hồi sáng chưa tỉnh táo lắm giáng cho hắn. Khuôn mặt cúi gầm xuống mặc cho hắn dẫn mình vào. Tôi ngồi trên ghế ở trung tâm khu này. Khuôn mặt không ngóc lên được.

Hắn ta quan sát tôi một hồi lâu, miệng cong lên những tia quỷ quyệt

-Cô sao vậy, hồi nãy tôi thấy cô cứ cúi gầm mặt xuống…- Hắn lại tiến sát vào chỗ tôi đang ngồi, ghé tai tôi- Hay là, cô giết ai rồi hả?

Cả thân thể tôi gần như rơi xuống địa ngục, hắn, hắn là cái gì vậy!

Tôi ngẩng đầu lên, đầy những tia lạnh băng đáng sợ như muốn xuyên qua hắn và cảnh báo rằng “đừng có động vào chuyện của tôi”.

Tôi cứ tưởng hắn sẽ làm gì đó xấu xa hơn chứ, thay vào đó, hắn cười phá lên.

-Ha…ha…ha

-Anh nghĩ chuyện này đáng buồn cười lắm hay sao!_ Tôi giận dữ cảnh cáo hắn

Hắn cong môi lên, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy quyến rũ của hắn, tôi thích mái tóc màu đồng của hắn. Tôi thề là khi hắn nhìn tôi, tim tôi giống như đập lệch một nhịp, tôi bất giác lại cúi gầm mặt xuống để che khuôn mặt đỏ ửng tôi.

Người đàn ông này, khác với chuyện lãng mạn tôi đọc

-Cô hãy kể cho tôi việc làm cô buồn

Tôi thở dài, hắn thật sự rất muốn nghe sao?

-Thôi được rồi, tôi nói

Tôi kể lại cho anh những chuyện xảy ra ở bệnh viện hôm nay, đương nhiên bao gồm tên “không phải là bạn trai tôi” Chris. Hắn nghe rất chăm chú, nghe tôi kể, hắn không có cử động gì mà vẫn lắng nghe câu chuyện tôi. Sau khi nghe tôi kể xong, hắn đưa tay lấy cái bình trà rót vào ly, húp một ngụm. Anh ta lại liếc tôi -Vậy, ông ta nói, Satan đang ở sau lưng cô? Cô cũng tin một người mắc Jarusalem?

Tôi bất ngờ, định nói gì nhưng đành ngậm miệng lại. Hắn ta tạch lưỡi

-Chậc… chậc… Cô nàng Carolyn thân mến của tôi ơi! Cô thật ngây thơ

-Hả? Ừm!_ Tôi gật đầu chấp nhận lời hắn nói

Hắn rót ly trà cho tôi, tôi đưa tay nhận và uống. Lúc tôi uống, hắn cứ nhìn mãi tôi chăm chú. Đáng sợ quá~~~

-Cô biết không, cái bây giờ cô cần là thư giãn đầu óc.

Nói xong, hắn chìa tay về phía tôi kéo tôi đứng dậy, dẫn tới căn phòng. Tôi cuối cùng mới nhớ

-Jonathan… anh còn… còn giận tôi về cái tát hồi sáng?

Hắn ngạo mạn ngẩng mặt lên, nhưng hắn lại cười

-Hồi sáng hả? Tôi cũng không nhớ lắm, nhưng cái cảm giác ấy, thật là sướng.

Bại não phân liệt! Bị tát mà cũng sướng!

----------- Đường ngăn cách ---------

-Cái này là cái gì?_ Tôi bị lôi mặc toàn áo giáp kèm theo mặt nạ che hết khuôn mặt tôi.

Hắn cũng mặc như tôi. Hắn chỉnh lại ống tay áo. Cái tướng chỉnh cũng quý tộc nữa, rốt cục, hắn ở thời đại nào?

-Cô và tôi, sẽ cùng chơi đấu kiếm!_ Hắn nói ra một chữ mà giống như có tiếng trống phang vào màng nhĩ tôi

-Đấu…kiếm?_ Tôi thắc mắc

Hắn gật đầu, còn tôi giận dữ

-Tôi…không biết… cầm kiếm nữa mà

Hắn ta cầm 2 thanh kiếm, chìa 1 thanh kiếm về phía tôi

-Yên tâm đi, thanh kiếm này nhẹ lắm! Nếu cô cầm được bình cứu hỏa, thì cái này dễ như chơi mà

Tôi liền nhận cây kiếm từ tay hắn, a, cây kiếm không nặng như mình nghĩ nhỉ! Tôi vung vung một hồi như mấy bộ phim tôi coi trên TV. Tiếng kiếm chém gió nghe thật êm tai ~

-Hay, cô chỉ mới bắt đầu thôi mà đã có những đường kiếm tuyệt hảo. Một thiên tài tương lai

-Khoan khoan đã, anh hiểu lầm rồi, tôi chỉ chém như trong TV thôi, chứ tôi không có biết gì cả. Nhưng mà đấu kiếm này lỡ chết người thì sao và lưỡi kiếm sao cong thế?

Hắn ta thích thú nhìn gương mặt ngây thơ của tôi

-Yên tâm đi, đây là kiếm liễu, không hại gì cô đâu, cô mặc áo giáp rồi mà.

Tôi nghiêng đầu sang bên trái

-Ý anh nói đấu kiếm giúp tôi thư giãn được gì?

Hắn ta giải thích

-Môn đấu kiếm bắt đầu từ nước Pháp, giới quý tộc chọn đây là môn thể thao bắt buộc của họ. Đấu kiếm giống như đánh cờ, phải tập trung trí não nhiều. Nó đòi hỏi người thi đấu phải khéo léo, phản xạ nhanh, tính toán để có đường kiếm đạt điểm tối đa.

-Thư giãn đầu óc…_ Tôi lẩm bẩm sau khi nghe lời giải thích của hắn

-Nói chung là nó rèn cô tính chịu đựng và sự nhạy bén. Cô thử tấn công tôi đi

Hắn cầm thanh kiếm một cách mạnh bạo, chuẩn bị thanh kiếm và khiêu khích tôi

-Tôi chỉ vừa chơi thôi, mong anh lượng thứ.

Nói xong, tôi cầm chắc thanh kiếm, tấn công về phía hắn. Tôi cố gắng xông về phía hắn, nhưng hắn giống như đoán được mọi hành động của tôi. Hắn ta giơ cây kiếm lên và chém vào lưỡi kiếm của tôi và làm tay tôi lung lay.

-Tiếp đi_ Hắn nghiêm túc, khuôn mặt hắn lạnh lùng mà tôi không thể thấy được qua lớp mặt nạ

Hai tiếng kiếm cứ cheng nhau khắp căn phòng. Tôi cứ mạnh bạo để có thể ghim cây kiếm vào hắn nhưng hắn lại hất ra và dội ngược về phía tôi. Hắn dùng cây kiếm đập vào tay tôi, cây kiếm tôi rơi xuống, tôi lại ngã xuống dưới đất, hắn dùng cây kiếm đánh vào mông tôi làm tôi kêu "á"

Con người biến thái, biến thái

Hắn cởi mặt nạ ra ngạo nghễ

-Carol thân mến, cô không biết thư giãn đầu óc à?

Tôi trừng mắt hắn, cái gì mà thư giãn đầu óc?

-Bộ môn này rèn luyện đầu óc cho cô thư giãn để có những đường kiếm chính xác, nghĩa là cô phải đưa hết mọi thứ trong đầu mình tuôn ra. Lại lần nữa

Hắn đưa thanh kiếm lại cho tôi. Tôi và hắn lại cứ tiếp tục trận chiến như vậy cho đến khi lưỡi kiếm của tôi ghim trước cổ hắn. Tôi thở hồng hộc

-Tôi… thắng rồi

Hắn giơ 2 tay hắn lên và thả cây kiếm xuống. Tôi nở một nụ cười tự hào.

Hắn vỗ tay tán dương tôi

-Hay lắm Carol, cô rất xuất sắc

-Cảm ơn anh!

Tôi trả cây kiếm về chỗ hắn, sau đó ngồi bệt xuống cho vã mồ hôi. Người đàn ông sau lưng tôi hình như không biết mệt. Hắn đứng che hết mặt tôi

-Gì vậy?

-Cho tôi được phép đưa cô về

-Hả? Phiền anh vậy sao?

-Khách sạn về đêm rất nguy hiểm, tôi dẫn cô về

Cái này thì tôi đồng ý, nhớ đến cảnh tượng buổi tiệc gặp… Tôi rùng mình

Tôi đứng lên, bước đi theo Jonathan

-Chuyện này, nghe nói cô nợ ngài Lombard một ân huệ rất lớn hả?

Hắn từ đằng trước ngoảnh lại khuôn mặt tôi

-Tôi… phải, đúng vậy!

-Tôi không ngờ cô lại thuộc kiểu mẫu quán bar

Tôi giận người, ai nói chứ, tại vì tôi muốn khây khỏa thôi mà. Hắn cứ tiếp tục bước đi

-Theo tôi nghĩ, những lời hắn nói ý muốn ám chỉ cô lên giường với mình.

-Tôi biết, hắn đúng là quá đê tiện mà! Tôi ghét nhất là những người thuộc típ quỷ dữ mà cứ giả mình là nho nhã của thiên thần

Bỗng nhiên, đôi mắt của hắn tối sầm lại, hằn lên những tia đáng sợ. Tôi đứng sau lưng mà có cảm giác hình như khách sạn này lạnh lên.

Rồi, hắn quay lại sau lưng, ép tôi vào tường

-Anh làm cái gì vậy hả?_ Tôi bất ngờ hốt hoảng

-Để tôi cho cô biết ác quỷ là do thiên thần sinh ra

Sau đó, đôi môi đầy quý tộc của hắn chạm đến đôi môi của tôi vô cùng mãnh liệt. Một cách mãnh liệt và đê tiện.

-Đừng… bỏ tôi ra

Hắn cứ hôn cuồng nhiệt hoang dã như vậy. Có trời mà cũng chưa chắc biết những người phụ nữ mà hắn gặp toàn là phụ nữ đê tiện. Hắn là một thằng đàn ông, nên hắn chỉ có thể bắt buộc mình yêu một người mà thôi để cứu lấy sự trường thọ của hắn.

Và cô gái này, cô gái này là hắn điên cuồng không thể quên trong lần đầu nhìn bộ dáng say khước của cô. Hắn biết, cô có một quá khứ không đẹp đằng sau, bản thân hắn cũng vậy. Hai người quá giống nhau, nhưng cô sinh ra là thiên thần đã bị ác quỷ vấy máu, còn hắn chính là ác quỷ vấy máu cô. Bên hắn bao lâu, cô sẽ càng điên cuồng bấy nhiêu nhưng… cô lại cứ ngây thơ không hiểu sự đời đó từ từ khiêu khích hắn.

Hắn phải công nhận, hắn thích vẻ mặt ngây ngô ẩn sau con người mưu mô của cô

Hắn sợ cô... người làm tim hắn rung động

"Ooh what I need is a good defense
'Cause I'm feelin' like a criminal
And I need to be redeemed
To the one I've sinned against
Because he's all I ever knew of love"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện