Rất nhanh sau lưng tôi hiện ra một bóng người, chính là Cường Tử.
Xem ra vừa rồi nói tôi dừng tay chính là anh ta.
Mặt anh ta đầy lo lắng, sau khi nhìn tôi một cái, cũng không giải thích gì với tôi mà chạy đuổi theo hướng cương thi kia vừa chạy.
Tôi vội vàng gọi Cường Tử, nói cho anh ta bà lão kia răng đã dài, rất nguy hiểm. Nhưng anh ta giống như không nghe thấy gì, tôi còn đang gọi thì đã chạy xa.
Tôi nhất thời lo lắng, muốn đuổi theo anh ta nhưng Diệu Diệu lại nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi vào trong phòng, nói trước tiên xem tình hình của đại ca nó quan trọng hơn.
Tôi đành theo Diệu Diệu đi vào.
Vừa bước vào trong phòng liền có một mùi thối rữa xộc vào mũi, cả phòng rất u ám, trên tường dính đầy vết máu loang lổ, đều đã biến thành đen, hiển nhiên không phải mới xuất hiện.
Tôi không khỏi cau mày, trong lòng cũng có chút lo lắng, đem ngọc bội cùng thiên địa kích đưa lên ngang ngực, thận trọng đi vào.
Đi chưa được mấy bước tôi liền thấy dưới đất có một bóng đen nằm, là Đường Dũng.
Diệu Diệu cũng phát hiện ra Đường Dũng, kêu lên một tiếng đại ca rồi nhào tới.
Tôi vẫn chưa yên tâm, kiểm tra cả căn phòng một lần, chắc chắn trong này không có cương thi khác mới khóa cửa lại, xem xét tình huống của Đường Dũng.
Đường Dũng đã hôn mê, sắc mặt xanh mét nằm trên nền nhà, hiển nhiên đã bị thương.
Tôi lập tức lấy điện thoại gọi cấp cứu nhưng Diệu Diệu ngăn tôi lại, nói đại ca nó là bị cương thi làm thương, cho dù có đi bệnh viện thì bệnh viện cũng không có biện pháp, chỉ càng trễ thời gian cứu cho anh ta.
Nó nói có lý, tôi liền hỏi Diệu Diệu nên làm gì.
Diệu Diệu cũng có chút mờ mịt, mặc dù nó là tiểu quỷ nhưng dù sao cũng là một đứa con nít, chỉ nói Đường Dũng bị thi thể làm bị thương hẳn là trúng độc thi, tống được độc thi ra ngoài là sẽ tốt.
Nó nói cũng rất do dự, hiển nhiên nó cũng chỉ đoán, tôi sợ Đường Dũng thật sự xảy ra chuyện gì gọi điện thoại cho Tô Đoàn. Mặc dù thực lực anh ta không cao nhưng người bây giờ tôi có thể nhờ giúp đỡ chỉ có một mình anh ta.
Tô Đoàn nghe điện thoại rất nhanh, anh ta biết được tôi là Lộc Dương liền kích động, vội kêu lên: “Bà Hai, vậy là có tin tức của bà, bây giờ bà đang ở đâu, cháu có việc gấp muốn tìm bà.”
Tôi nghe anh ta nói liền sửng sốt một chút, không nghĩ anh ta lại có chuyện tìm tôi, nhưng bây giờ chuyện của Đường Dũng còn gấp hơn, tôi liền cho anh ta địa chỉ, cũng hỏi Đường Dũng bị cương thi làm cho bị thương thì nên xử lý thế nào.
Tô Đoàn không hổ là xuất thân từ gia tộc lớn, mặc dù thực lực không cao nhưng kiến thức lại rất rộng, lập tức nói phải tìm vết thương đem hút máu độc ra, sau đó giã nhuyễn gạo nếp đắp vào vết thương, ba ngày sau độc thi liền hết.
Chiêu này tôi cũng từng xem trong phim, trước kia cho là điện ảnh chỉ là phóng tác, không nghĩ tới phương pháp giải độc thật sự đơn giản như vậy.
Tôi lập tức bảo Diệu Diệu tìm vết thương trên người Đường Dũng.
Tôi kiểm tra trên cổ nhưng không có dấu răng như tôi nghĩ, hơn nữa trên cổ tay, cùi chỏ, trên bụng hay hai chân cũng không có vết thương. Tìm một vòng lòng tôi không khỏi trầm xuống.
Không có vết thương, Đường Dũng vẫn hôn mê, chẳng lẽ không phải anh ta trúng độc thi? Nhưng Diệu Diệu rõ ràng nói anh ta trúng độc thi.
Mặt tôi hơi ủ ê, nhìn sắc mặt xanh mét của Đường Dũng không khỏi nóng lòng, đi tới đi lui trong phòng chờ Tô Đoàn đến.
Ngay khi tôi đang nóng lòng chờ Tô Đoàn đến thì Diệu Diệu đột nhiên kêu lên một tiếng, vui mừng nói: “Tìm được vết thương rồi!”
Vừa nói nó vừa gọi tôi đến.
Chỉ thấy trên mông của Đường Dũng đã bị vật nhọn khiến cho máu thịt mơ hồ, quần rách nát dính vào vết thương, nhìn qua cũng giật mình, nhất định rất đau.
Thảm hại hơn, lúc này máu trên vết thương cùng thịt đã biến thành màu đen, giống như bị tạt mực lên vậy, cho dù tôi cái gì cũng không hiểu nhưng vẫn có thể thấy Đường Dũng trúng độc rất sâu.
Chỉ là tìm ra vết thương tôi lại càng lo nghĩ.
Anh ta bị thương ở đâu không bị, sao hết lần này tới lần khác bị thương ở trên mông, thế này thì người khác xử lý thế nào?
Tôi vừa cuống vừa lúng túng, vội vàng kêu Diệu Diệu ra tay nặn máu độc trong vết thương ra, tôi đi ra ngoài tìm gạo nếp.
Diệu Diệu liền lướt ra ngoài, vừa bay vừa nói buổi tối tìm gạo nếp khó, nó tìm sẽ dễ hơn. Nói xong đã không thấy tăm hơi nó đâu, chỉ còn lại tôi cùng Đường Dũng.
Anh ta bị thương nặng như vậy nhất định không thể di chuyển, đầu tôi đổ mồ hôi, không thể làm gì khác liền nhắm mắt đưa tay hướng tới cái mông của Đường Dũng.
Tôi ngồi rất gần anh ta, ngay khi tay tôi chạm vào mông Đường Dũng thì một bàn tay lạnh như băng đột nhiên xuất hiện nắm lấy tôi, sau đó đẩy mạnh tôi về sau một cái.
Tôi không kịp đề phòng, lảo đảo ngã lăn ra đất, quay đầu mới phát hiện một thân ảnh gầy gò không biết xuất hiện từ lúc nào bên cạnh Đường Dũng, đang chắn ánh mắt của tôi nhìn Đường Dũng.
“Nhìn cái gì, quay người đi.”
Giọng trầm thấp khàn khàn, giống như giọng vừa rồi trên lầu ba mươi ba vậy.
Tôi liền vui mừng trong lòng, quả nhiên là Tô Mộc, anh ấy luôn ở bên cạnh tôi!
Anh ấy đưa lưng về phía tôi, trên người tản mát ra khí tức lạnh lùng, mặc dù không quay đầu nhìn tôi nhưng có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, âm thanh lạnh lùng lần nữa lại vang lên, nói: “Em thích xem mông đàn ông như vậy sao?”
“A? Không có, anh mới là người thích xem mông đàn ông!” Bị Tô Mộc mắng, tôi rốt cuộc kịp phản ứng, mạnh miệng nói lại.
Nghe được lời tôi nói, dường như người anh rung lên, giống như đang tức giận.
Lòng tôi run lên vì sợ. Cho dù tôi với anh ấy giận dỗi nhưng mỗi khi anh ấy tức giận tôi vẫn rất sợ.
Tôi liền xoay lưng lại, lần nữa mở miệng giọng đã dịu dàng đi mấy phần, hỏi anh ấy: “Gần đây anh đều ở bên cạnh em sao?”
Sau lưng truyền tới âm thanh sột soạt, giống như anh ấy đang cắt thịt trên mông Đường Dũng vậy, nghe thấy tôi hỏi liền nói vẻ chê bai: “Không có, anh đi theo em làm gì?”
“Cũng phải, anh mới cưới vợ đẹp, quả thật không cần phải đi theo em.” Nghe giọng chê bai của anh ấy khiến tôi tổn thương, giọng vừa dịu dàng liền đanh lại, giống như cố ý giận dỗi với anh ấy.
Quả nhiên sau lưng không có âm thanh nữa, anh ấy không trả lời tôi, chỉ tăng động tác tay nhanh hơn một chút.
Sau khi anh ấy xử lý xong, tôi đột nhiên cảm giác được bên hông xuất hiện một đôi tay ôm lấy tôi, sau lưng cũng có thêm một bờ ngực vững chắc.
Rồi đôi môi lạnh như băng chạm vào rái tai, thật giống như đang trừng phạt tôi, hung hăng cắn xé tôi.
Đồng thời có một âm thanh mơ hồ vang lên bên tai, giống như bùng nổ sau khi đã kìm chế quá mức: “Em, người phụ nữ này, anh mới rời khỏi em có mấy ngày em đã cấu kết cùng người khác, vừa rồi ở trên lầu có phải bất kể là ai hôn em cũng sẽ đáp lại? Em khao khát như vậy sao, nếu vậy anh có thể thỏa mãn em!”
Vừa nói anh ấy vừa cắn tôi ác liệt hơn, tay còn không an phận thò vào trong quần áo tôi.
Tôi sợ run cả người, đưa tay bấu vào tay anh ấy, cố gắng đẩy anh ấy ra, giận nói: “Nói nhăng gì đó, anh cho rằng em là người giống anh sao? Em đã sớm biết đó là anh, ngược lại anh nếu dám xuất hiện sao còn giấu mặt, cưới Lâm Yến Nhi nên không còn mặt mũi gặp người khác sao?”
Giọng tôi rất tàn bạo, rất khí thế, một phen nói ra tất cả. Ngay cả chính tôi cũng kinh động.
Lần đầu tiên tôi như vậy, lời nói không lưu tình một chút nào, cũng không sợ khiến Tô Mộc tức giận.
Hồi lâu sau anh ấy mới buông tôi ra, đỡ hai vai xoay người tôi lại, mặt đối mặt với anh.
Sau đó mây đen bao phủ quanh mặt anh rốt cuộc phân tán ra, tôi thấy mặt mũi anh trong lòng liền run lên.
Lúc này so với khi hôn lễ anh ấy càng gầy hơn, thật sự có thể dùng từ da bọc xương để hình dung, tôi thậm chí có thể nhận ra hình dáng xương sọ của anh ấy, vành mắt cũng thâm đen lại, tôi chỉ thấy trên hốc mắt có hai cái động đen ngòm, nhìn qua rất dọa người.
Khó trách anh ấy lại dùng mây đen che mặt mình, bây giờ anh ấy thật sự không có nửa điểm giống với Tô Mộc đẹp trai trước kia, nếu không phải tôi có thể nhận ra anh ấy từ cảm giác thì căn bản tôi cũng không nhận ra được đây là người nào.
Tôi khiếp sợ, tay không tự chủ đẩy anh ấy ra.
Anh ấy cảm nhận được khiếp sợ và hời hợt, nụ cười khô héo thoáng qua một ý vị thâm trường, sau đó hướng về tôi lắc đầu một cái, nói: “Thấy anh như bây giờ em còn có thể tiếp nhận anh sao? Đây chính là lí do anh phải che mặt mình lại.”
Nói xong giọng anh hơi lạnh, lui về phía sau hai bước, chỉ Đường Dũng nói: “Vết thương của anh ta đã được xử lý tốt, độc cũng đã tiêu trừ sạch sẽ, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được. Trong khoảng thời gian này anh khuyên em biết điều một chút, đừng ra khỏi cửa, lại đừng trêu chọc vào những người không nên dây vào, nếu không cuối cùng em chết thế nào cũng không biết.”
Giọng anh ấy lạnh như băng, nói xong âm khí tràn ngập đem cả người anh ấy bao lại, đến khi âm khí tiêu tán người cũng đã không thấy nữa.
Tôi vẫn còn chìm đắm trong nỗi khiếp sợ anh ấy mang tới, đứng tại chỗ hồi lâu, đến khi Tô Đoàn chạy đến tôi mới tỉnh hồn lại.
Tô Đoàn đi vào thấy cảnh tượng trong phòng cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ nhưng cậu ta so với tôi trấn định hơn rất nhiều. Kiểm tra vết thương của Đường Dũng một chút liền cõng anh ta lên, sau đó gọi tôi hai tiếng, nói rời khỏi nơi này trước, lát nữa trời sáng, Đường Dũng bị thương như vậy bị an ninh tòa nhà nhìn thấy thì không dễ giải thích.
Cậu ta nói không sai, mặc dù Tô Mộc đã xử lý xong độc tố nhưng vết thương của anh ta còn cần sát trùng rồi băng bó. Tôi gật đầu một cái, để Tô Đoàn cong Đường Dũng về biệt thự chữa thương.
Trước khi đi tôi còn định lưu lại cho Diệu Diệu tờ giấy, nói cho nó tôi đem Đường Dũng về trước, nhưng sau đó suy nghĩ lại tôi lại thôi. Bởi vì Diệu Diệu là tiểu quỷ của Đường Dũng, nó có biện pháp tìm được Đường Dũng. Đây là địa bàn của Tam trưởng lão, tôi lưu lại tờ giấy không khác nào chủ động bại lộ mình, bị Tam trưởng lão để mắt tới sẽ rất phiền thoái.
Quay lại biệt thự, tôi để Tô Đoàn băng bó vết thương cho Đường Dũng, mình ở phòng khách nghỉ ngơi, hồi tưởng lại chuyện Tô Mộc.
Kể từ khi tìm được Lâm Yến Nhi, Tô Mộc giống như biến thành người khác vậy.
Nhưng anh ấy cũng chỉ bận bịu để chiêu hồn cho Lâm Yến Nhi, ít nhất lần đó ở đại trạch Tô gia, gặp được Tô Mộc một lúc thì anh ấy đối với tôi vẫn còn rất tốt, mặt cũng rất bình thường.
Hơn nữa lúc ấy tôi còn nhớ Lâm Yến Nhi nói chuyện với anh ấy, hỏi anh ấy có yêu hay không, điều này rõ ràng chứng tỏ Tô Mộc với Lâm Yến Nhi thật ra cũng không tốt, ít nhất tình cảm của bọn họ không sâu như tôi nghĩ.
Còn chuyện sau đó anh ấy mất tích, lại đột nhiên nói muốn cùng Lâm Yến Nhi kết hôn, lúc gặp lại anh ấy thì anh ấy đã gầy đi rất nhiều, cho nên anh ấy một mực tránh tôi, không chịu gặp tôi, thậm chí ở hôn lễ cũng dùng âm khí che mặt.
Lúc ấy bởi vì tôi ghen, tức giận nên không chú ý tới sự biến hóa của Tô Mộc, bây giờ nghĩ lại, nhất định anh ấy đã xảy ra chuyện, cho nên mới gầy như vậy.
Xem ra vừa rồi nói tôi dừng tay chính là anh ta.
Mặt anh ta đầy lo lắng, sau khi nhìn tôi một cái, cũng không giải thích gì với tôi mà chạy đuổi theo hướng cương thi kia vừa chạy.
Tôi vội vàng gọi Cường Tử, nói cho anh ta bà lão kia răng đã dài, rất nguy hiểm. Nhưng anh ta giống như không nghe thấy gì, tôi còn đang gọi thì đã chạy xa.
Tôi nhất thời lo lắng, muốn đuổi theo anh ta nhưng Diệu Diệu lại nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi vào trong phòng, nói trước tiên xem tình hình của đại ca nó quan trọng hơn.
Tôi đành theo Diệu Diệu đi vào.
Vừa bước vào trong phòng liền có một mùi thối rữa xộc vào mũi, cả phòng rất u ám, trên tường dính đầy vết máu loang lổ, đều đã biến thành đen, hiển nhiên không phải mới xuất hiện.
Tôi không khỏi cau mày, trong lòng cũng có chút lo lắng, đem ngọc bội cùng thiên địa kích đưa lên ngang ngực, thận trọng đi vào.
Đi chưa được mấy bước tôi liền thấy dưới đất có một bóng đen nằm, là Đường Dũng.
Diệu Diệu cũng phát hiện ra Đường Dũng, kêu lên một tiếng đại ca rồi nhào tới.
Tôi vẫn chưa yên tâm, kiểm tra cả căn phòng một lần, chắc chắn trong này không có cương thi khác mới khóa cửa lại, xem xét tình huống của Đường Dũng.
Đường Dũng đã hôn mê, sắc mặt xanh mét nằm trên nền nhà, hiển nhiên đã bị thương.
Tôi lập tức lấy điện thoại gọi cấp cứu nhưng Diệu Diệu ngăn tôi lại, nói đại ca nó là bị cương thi làm thương, cho dù có đi bệnh viện thì bệnh viện cũng không có biện pháp, chỉ càng trễ thời gian cứu cho anh ta.
Nó nói có lý, tôi liền hỏi Diệu Diệu nên làm gì.
Diệu Diệu cũng có chút mờ mịt, mặc dù nó là tiểu quỷ nhưng dù sao cũng là một đứa con nít, chỉ nói Đường Dũng bị thi thể làm bị thương hẳn là trúng độc thi, tống được độc thi ra ngoài là sẽ tốt.
Nó nói cũng rất do dự, hiển nhiên nó cũng chỉ đoán, tôi sợ Đường Dũng thật sự xảy ra chuyện gì gọi điện thoại cho Tô Đoàn. Mặc dù thực lực anh ta không cao nhưng người bây giờ tôi có thể nhờ giúp đỡ chỉ có một mình anh ta.
Tô Đoàn nghe điện thoại rất nhanh, anh ta biết được tôi là Lộc Dương liền kích động, vội kêu lên: “Bà Hai, vậy là có tin tức của bà, bây giờ bà đang ở đâu, cháu có việc gấp muốn tìm bà.”
Tôi nghe anh ta nói liền sửng sốt một chút, không nghĩ anh ta lại có chuyện tìm tôi, nhưng bây giờ chuyện của Đường Dũng còn gấp hơn, tôi liền cho anh ta địa chỉ, cũng hỏi Đường Dũng bị cương thi làm cho bị thương thì nên xử lý thế nào.
Tô Đoàn không hổ là xuất thân từ gia tộc lớn, mặc dù thực lực không cao nhưng kiến thức lại rất rộng, lập tức nói phải tìm vết thương đem hút máu độc ra, sau đó giã nhuyễn gạo nếp đắp vào vết thương, ba ngày sau độc thi liền hết.
Chiêu này tôi cũng từng xem trong phim, trước kia cho là điện ảnh chỉ là phóng tác, không nghĩ tới phương pháp giải độc thật sự đơn giản như vậy.
Tôi lập tức bảo Diệu Diệu tìm vết thương trên người Đường Dũng.
Tôi kiểm tra trên cổ nhưng không có dấu răng như tôi nghĩ, hơn nữa trên cổ tay, cùi chỏ, trên bụng hay hai chân cũng không có vết thương. Tìm một vòng lòng tôi không khỏi trầm xuống.
Không có vết thương, Đường Dũng vẫn hôn mê, chẳng lẽ không phải anh ta trúng độc thi? Nhưng Diệu Diệu rõ ràng nói anh ta trúng độc thi.
Mặt tôi hơi ủ ê, nhìn sắc mặt xanh mét của Đường Dũng không khỏi nóng lòng, đi tới đi lui trong phòng chờ Tô Đoàn đến.
Ngay khi tôi đang nóng lòng chờ Tô Đoàn đến thì Diệu Diệu đột nhiên kêu lên một tiếng, vui mừng nói: “Tìm được vết thương rồi!”
Vừa nói nó vừa gọi tôi đến.
Chỉ thấy trên mông của Đường Dũng đã bị vật nhọn khiến cho máu thịt mơ hồ, quần rách nát dính vào vết thương, nhìn qua cũng giật mình, nhất định rất đau.
Thảm hại hơn, lúc này máu trên vết thương cùng thịt đã biến thành màu đen, giống như bị tạt mực lên vậy, cho dù tôi cái gì cũng không hiểu nhưng vẫn có thể thấy Đường Dũng trúng độc rất sâu.
Chỉ là tìm ra vết thương tôi lại càng lo nghĩ.
Anh ta bị thương ở đâu không bị, sao hết lần này tới lần khác bị thương ở trên mông, thế này thì người khác xử lý thế nào?
Tôi vừa cuống vừa lúng túng, vội vàng kêu Diệu Diệu ra tay nặn máu độc trong vết thương ra, tôi đi ra ngoài tìm gạo nếp.
Diệu Diệu liền lướt ra ngoài, vừa bay vừa nói buổi tối tìm gạo nếp khó, nó tìm sẽ dễ hơn. Nói xong đã không thấy tăm hơi nó đâu, chỉ còn lại tôi cùng Đường Dũng.
Anh ta bị thương nặng như vậy nhất định không thể di chuyển, đầu tôi đổ mồ hôi, không thể làm gì khác liền nhắm mắt đưa tay hướng tới cái mông của Đường Dũng.
Tôi ngồi rất gần anh ta, ngay khi tay tôi chạm vào mông Đường Dũng thì một bàn tay lạnh như băng đột nhiên xuất hiện nắm lấy tôi, sau đó đẩy mạnh tôi về sau một cái.
Tôi không kịp đề phòng, lảo đảo ngã lăn ra đất, quay đầu mới phát hiện một thân ảnh gầy gò không biết xuất hiện từ lúc nào bên cạnh Đường Dũng, đang chắn ánh mắt của tôi nhìn Đường Dũng.
“Nhìn cái gì, quay người đi.”
Giọng trầm thấp khàn khàn, giống như giọng vừa rồi trên lầu ba mươi ba vậy.
Tôi liền vui mừng trong lòng, quả nhiên là Tô Mộc, anh ấy luôn ở bên cạnh tôi!
Anh ấy đưa lưng về phía tôi, trên người tản mát ra khí tức lạnh lùng, mặc dù không quay đầu nhìn tôi nhưng có lẽ cảm nhận được ánh mắt của tôi, âm thanh lạnh lùng lần nữa lại vang lên, nói: “Em thích xem mông đàn ông như vậy sao?”
“A? Không có, anh mới là người thích xem mông đàn ông!” Bị Tô Mộc mắng, tôi rốt cuộc kịp phản ứng, mạnh miệng nói lại.
Nghe được lời tôi nói, dường như người anh rung lên, giống như đang tức giận.
Lòng tôi run lên vì sợ. Cho dù tôi với anh ấy giận dỗi nhưng mỗi khi anh ấy tức giận tôi vẫn rất sợ.
Tôi liền xoay lưng lại, lần nữa mở miệng giọng đã dịu dàng đi mấy phần, hỏi anh ấy: “Gần đây anh đều ở bên cạnh em sao?”
Sau lưng truyền tới âm thanh sột soạt, giống như anh ấy đang cắt thịt trên mông Đường Dũng vậy, nghe thấy tôi hỏi liền nói vẻ chê bai: “Không có, anh đi theo em làm gì?”
“Cũng phải, anh mới cưới vợ đẹp, quả thật không cần phải đi theo em.” Nghe giọng chê bai của anh ấy khiến tôi tổn thương, giọng vừa dịu dàng liền đanh lại, giống như cố ý giận dỗi với anh ấy.
Quả nhiên sau lưng không có âm thanh nữa, anh ấy không trả lời tôi, chỉ tăng động tác tay nhanh hơn một chút.
Sau khi anh ấy xử lý xong, tôi đột nhiên cảm giác được bên hông xuất hiện một đôi tay ôm lấy tôi, sau lưng cũng có thêm một bờ ngực vững chắc.
Rồi đôi môi lạnh như băng chạm vào rái tai, thật giống như đang trừng phạt tôi, hung hăng cắn xé tôi.
Đồng thời có một âm thanh mơ hồ vang lên bên tai, giống như bùng nổ sau khi đã kìm chế quá mức: “Em, người phụ nữ này, anh mới rời khỏi em có mấy ngày em đã cấu kết cùng người khác, vừa rồi ở trên lầu có phải bất kể là ai hôn em cũng sẽ đáp lại? Em khao khát như vậy sao, nếu vậy anh có thể thỏa mãn em!”
Vừa nói anh ấy vừa cắn tôi ác liệt hơn, tay còn không an phận thò vào trong quần áo tôi.
Tôi sợ run cả người, đưa tay bấu vào tay anh ấy, cố gắng đẩy anh ấy ra, giận nói: “Nói nhăng gì đó, anh cho rằng em là người giống anh sao? Em đã sớm biết đó là anh, ngược lại anh nếu dám xuất hiện sao còn giấu mặt, cưới Lâm Yến Nhi nên không còn mặt mũi gặp người khác sao?”
Giọng tôi rất tàn bạo, rất khí thế, một phen nói ra tất cả. Ngay cả chính tôi cũng kinh động.
Lần đầu tiên tôi như vậy, lời nói không lưu tình một chút nào, cũng không sợ khiến Tô Mộc tức giận.
Hồi lâu sau anh ấy mới buông tôi ra, đỡ hai vai xoay người tôi lại, mặt đối mặt với anh.
Sau đó mây đen bao phủ quanh mặt anh rốt cuộc phân tán ra, tôi thấy mặt mũi anh trong lòng liền run lên.
Lúc này so với khi hôn lễ anh ấy càng gầy hơn, thật sự có thể dùng từ da bọc xương để hình dung, tôi thậm chí có thể nhận ra hình dáng xương sọ của anh ấy, vành mắt cũng thâm đen lại, tôi chỉ thấy trên hốc mắt có hai cái động đen ngòm, nhìn qua rất dọa người.
Khó trách anh ấy lại dùng mây đen che mặt mình, bây giờ anh ấy thật sự không có nửa điểm giống với Tô Mộc đẹp trai trước kia, nếu không phải tôi có thể nhận ra anh ấy từ cảm giác thì căn bản tôi cũng không nhận ra được đây là người nào.
Tôi khiếp sợ, tay không tự chủ đẩy anh ấy ra.
Anh ấy cảm nhận được khiếp sợ và hời hợt, nụ cười khô héo thoáng qua một ý vị thâm trường, sau đó hướng về tôi lắc đầu một cái, nói: “Thấy anh như bây giờ em còn có thể tiếp nhận anh sao? Đây chính là lí do anh phải che mặt mình lại.”
Nói xong giọng anh hơi lạnh, lui về phía sau hai bước, chỉ Đường Dũng nói: “Vết thương của anh ta đã được xử lý tốt, độc cũng đã tiêu trừ sạch sẽ, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là được. Trong khoảng thời gian này anh khuyên em biết điều một chút, đừng ra khỏi cửa, lại đừng trêu chọc vào những người không nên dây vào, nếu không cuối cùng em chết thế nào cũng không biết.”
Giọng anh ấy lạnh như băng, nói xong âm khí tràn ngập đem cả người anh ấy bao lại, đến khi âm khí tiêu tán người cũng đã không thấy nữa.
Tôi vẫn còn chìm đắm trong nỗi khiếp sợ anh ấy mang tới, đứng tại chỗ hồi lâu, đến khi Tô Đoàn chạy đến tôi mới tỉnh hồn lại.
Tô Đoàn đi vào thấy cảnh tượng trong phòng cũng không khỏi cảm thấy khiếp sợ nhưng cậu ta so với tôi trấn định hơn rất nhiều. Kiểm tra vết thương của Đường Dũng một chút liền cõng anh ta lên, sau đó gọi tôi hai tiếng, nói rời khỏi nơi này trước, lát nữa trời sáng, Đường Dũng bị thương như vậy bị an ninh tòa nhà nhìn thấy thì không dễ giải thích.
Cậu ta nói không sai, mặc dù Tô Mộc đã xử lý xong độc tố nhưng vết thương của anh ta còn cần sát trùng rồi băng bó. Tôi gật đầu một cái, để Tô Đoàn cong Đường Dũng về biệt thự chữa thương.
Trước khi đi tôi còn định lưu lại cho Diệu Diệu tờ giấy, nói cho nó tôi đem Đường Dũng về trước, nhưng sau đó suy nghĩ lại tôi lại thôi. Bởi vì Diệu Diệu là tiểu quỷ của Đường Dũng, nó có biện pháp tìm được Đường Dũng. Đây là địa bàn của Tam trưởng lão, tôi lưu lại tờ giấy không khác nào chủ động bại lộ mình, bị Tam trưởng lão để mắt tới sẽ rất phiền thoái.
Quay lại biệt thự, tôi để Tô Đoàn băng bó vết thương cho Đường Dũng, mình ở phòng khách nghỉ ngơi, hồi tưởng lại chuyện Tô Mộc.
Kể từ khi tìm được Lâm Yến Nhi, Tô Mộc giống như biến thành người khác vậy.
Nhưng anh ấy cũng chỉ bận bịu để chiêu hồn cho Lâm Yến Nhi, ít nhất lần đó ở đại trạch Tô gia, gặp được Tô Mộc một lúc thì anh ấy đối với tôi vẫn còn rất tốt, mặt cũng rất bình thường.
Hơn nữa lúc ấy tôi còn nhớ Lâm Yến Nhi nói chuyện với anh ấy, hỏi anh ấy có yêu hay không, điều này rõ ràng chứng tỏ Tô Mộc với Lâm Yến Nhi thật ra cũng không tốt, ít nhất tình cảm của bọn họ không sâu như tôi nghĩ.
Còn chuyện sau đó anh ấy mất tích, lại đột nhiên nói muốn cùng Lâm Yến Nhi kết hôn, lúc gặp lại anh ấy thì anh ấy đã gầy đi rất nhiều, cho nên anh ấy một mực tránh tôi, không chịu gặp tôi, thậm chí ở hôn lễ cũng dùng âm khí che mặt.
Lúc ấy bởi vì tôi ghen, tức giận nên không chú ý tới sự biến hóa của Tô Mộc, bây giờ nghĩ lại, nhất định anh ấy đã xảy ra chuyện, cho nên mới gầy như vậy.
Danh sách chương