Nói rồi, anh ta dẫn Tô Thịnh đi lên tầng, tôi cũng theo bản năng đi sau lưng anh ta, ai ngờ anh ta đi được mấy bước lại dừng lại, nói với tôi: “Em không cần đi theo anh, ở đây đi dạo tùy thích là được, anh sẽ xuống nhanh thôi.”

Nói xong anh ta lại cứ thế bỏ tôi lại, còn mình thì đi cùng với Tô Thịnh...

Căn phòng lớn như vậy, anh ta đi rồi, há chẳng phải là vứt tôi lại cho Đường Dũng hay sao?

Đối với tên nói nhiều như Đường Dũng kia, tôi thực sự rất buồn bực, anh ta cứ như thể trời sinh ra là để đến gieo sự buồn bực cho tôi vậy, không phải gọi tôi là đinh gù, thì lại vạch trần tôi mê trai, dù sao anh ta chỉ cần nói hai ba câu thôi là đã có thể xúc phạm tôi rồi.

Tôi không muốn để ý đến anh ta nên liền ngồi lên ghế sô pha, làm ra bộ dạng đang xem ti vi, không đếm xỉa đến Đường Dũng.

Nhưng Đường Dũng vẫn đi tới, tiến sát lại mặt tôi, nói: “Chậc chậc, không nhìn ra đấy, nhà lão quỷ lại giàu có vậy, chả trách nào cô lại lấy anh ta.”

Nhìn đi, tôi đã bảo ngay mà! Tôi nhẫn nhịn, tôi không lên tiếng.

“Tôi đã nói mà, tên lão quỷ đó trông cũng chỉ đến thế, so với tôi còn kém xa, dựa vào đâu mà cô chỉ si mê anh ta chứ? Chỗ thua kém vẫn là về tiền, có điều Dương Dương cô đợi nhé, đợi ngày nào đó tôi bán tượng bài phật kiếm được tiền, tôi cũng có một căn nhà to như này, đến lúc đó cô sẽ mê tôi, được không, tôi để cô đến ở nhà tôi.”

“Tôi lấy anh ấy không phải là nhằm vào tiền của anh ấy hiểu chưa, hơn nữa đây là nhà của cháu anh ấy, không liên quan gì đến anh ấy, anh ấy căn bản chính là một con ma nghèo, tất cả đều là tiền của tôi!” Tôi thực sự không nhịn nổi nữa, tức giận trả lời.

Chưa gặp ai nói chuyện như thế bao giờ, cứ như kiểu tôi nhằm vào tiền của Tô Mộc nên mới ở bên anh ta không bằng, tôi căn bản không phải kẻ bỉ ổi hiểu không, hơn nữa sau khi ở bên anh ta cũng đều là tôi kiếm tiền hiểu chưa?

“Ồ... Hóa ra đây không phải nhà của lão quỷ... Cái này thì tôi phải nói cô rồi Dương Dương, tuy cô ngực lép tí, người gầy tí, nhưng cô được lợi ở khoản xinh đẹp, đâu thể không có mắt nhìn như vậy được chứ, cô nhìn tôi đi, tuy bản thân không được coi là quá giàu, nhưng tôi tốt hơn nhiều so với lão quỷ đó, huống hồ chúng ta có sức tiềm tàng, nếu cô không chê thì có thể cùng tôi đi bán tượng bài phật, vợ chồng chúng ta đồng lòng tát biển đông cũng cạn, rồi sẽ có một ngày sẽ kiếm được nhiều tiền...” Đường Dũng nói.

Tôi bị những lời anh ta nói làm cho không có gì để nói thêm nữa, đứa trẻ này nếu xét về ngoại hình thì đúng là rất tốt, người cũng rất giỏi, lại không lớn tuổi, sao lại bắt đầu lo chuyện cưới vợ sớm thế chứ, gặp người khác là phải trêu ghẹo đã, như thể sợ mình sau này sẽ bị cô độc, khiến cho Diệu Diệu cũng học theo thói xấu của anh ta.

“Tôi lại không thân thiết gì với anh, sao anh cứ dụ dỗ tôi mãi thế, huống hồ tôi cũng đã có bạn trai rồi.” Tôi trả lời.

Đường Dũng bỗng nhiên bày ra bộ dạng tổn thương, tay còn ôm ngực, nói một cách khoa trương: “Lộc Dương, cô thật không có lương tâm, giữa chúng ta đã từng trải qua bao nhiêu điểm tích như thế, cô lại nói cô với tôi không thân? Cô đã quên lúc cô cầu xin tôi giúp rồi sao? Cô đã quên lúc tôi trị thương cho cô rồi sao? Cô thậm chí còn từng ngủ ở nhà tôi, cô lại nói cô với tôi không thân?”

Anh ta nói rồi, lại như vừa bị chọc tức, đi từ từ đến bên cạnh tôi, đầu tựa lên vai tôi, ấm ức nói: “Dù sao cô cũng ngủ với tôi rồi, cô phải chịu trách nhiệm với tôi.”

Thằng cha này, càng nói càng không có bài bản, tôi trực tiếp đẩy anh ta ra, nói: “Biến sang một bên, tôi ngủ với anh lúc nào chứ, anh đừng ăn nói linh tinh!”

“Cô sợ Tô Mộc nghe thấy à?” Đường Dũng bị tôi đẩy ra nhưng lại không hề tức giận, chớp mắt cái đã thấy áp sát mặt lại, nở nụ cười xấu xa mà nói.

Tên tiểu tử này, hèn hạ thật, nhưng vẫn có phần đáng yêu, khiến người ta vừa giận vừa buồn cười, không biết nên nói gì cho phải.

Tôi dứt khoát không quan tâm đến anh ta nữa.

Anh ta lại chòng tôi thêm một lúc, thấy tôi lạnh như băng hoàn toàn không phản ứng gì nên cũng thấy vô vị, thế là anh ta đi thẳng ra bên ngoài chơi với Diệu Diệu.

Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, Đường Dũng không ở đây, tôi cũng nhàn rỗi hẳn, chỉ là tôi còn chưa yên ổn được bao lâu thì Đường Dũng đã ở ngoài sân gọi to tên tôi.



Lúc đó tôi thật hi vọng mình là Tô Mộc biết bao, để lao ra chặn miệng anh ta lại, cho anh ta biết thể nào là lợi hại.

Nhưng suy cho cùng tôi cũng không phải Tô Mộc, hơn nữa đây là nhà họ Tô, Tô Mộc đang bàn chính sự với Tô Thịnh, tôi chỉ đành bất đắc dĩ đi ra ngoài, hỏi xem Đường Dũng gọi tôi làm gì.

“Mau lại đây, cô nhìn cái này đi.”

Anh ta chỉ vào ngôi miếu nhỏ giữa sân và nói.

Lúc tôi đến cũng có để ý đến ngôi miếu nhỏ đó, nhưng nhà họ Tô là nhà làm phong thủy, xây miếu trong nhà để thờ cúng là chuyện hết sức bình thường, đâu cần phải kinh ngạc đến vậy chứ.

Tôi đi đến trước ngôi miếu nhỏ, nhìn theo hướng tay Đường Dũng chỉ.

Lúc này mới phát hiện ra trong ngôi miếu đó căn bản không phải là thờ tượng thần, mà là một loạt bài vị của nhà họ Tô.

Còn chỗ Đường Dũng chỉ chính là bài vị của Tô Mộc.

Tôi ngó nhìn bài vị của Tô Mộc một lúc, không nhìn ra điều gì khác thường cả, liền hỏi Đường Dũng: “Sao vậy?”

“Cô nhìn kĩ bài vị của anh ta đi!” Đường Dũng phấn khích.

Tôi lập tức thấy bó tay, Tô Mộc là ma, trong nhà của hậu bối bày bài vị của anh ta không phải rất bình thường sao.

“Trên những bài vị khác đều khắc tên của hai vợ chồng, nhưng trên bài vị của anh ta chỉ có tên của mình anh ta, không có tên cô!” Đường Dũng thấy tôi không rõ cho lắm nên liền giải thích.

“Vậy thì sao, tôi vẫn còn sống, tại sao phải có tên tôi chứ?” Tôi thấy khó hiểu.

“Vậy không đúng, theo quy tắc khắc bài vị, thì dù cô còn sống cũng phải khắc tên cô lên, đó gọi là viên mãn, không thể chỉ có một mình tên một người trên bài vị được, đó là không trọn, vậy nên rất nhiều trẻ con chết, không có vợ, trong nhà cũng sẽ tìm một người vợ âm rồi khắc tên lên, nhưng tên cô không có trên đó, vậy nên cô vẫn chưa được coi là vợ của Tô Mộc.” Đường Dũng phấn khích phổ cập cho tôi.

Tôi cũng lập tức cảm thấy thích thú, nhưng không phải vì trên bài vị của Tô Mộc không có tên tôi, mà là vì trên bài vị của anh ta không có tên của Lâm Yến Nhi!

Vừa nãy Đường Dũng nói rằng làm lễ cưới âm, sẽ viết tên của người nữ lên trên bài vị, mà Lâm Yến Nhi và Tô Mộc chôn chung với nhau, theo lí mà nói đó cũng được coi là làm lễ cưới âm, tại sao trên bài vị của Tô Mộc lại không có tên của Lâm Yến Nhi? Sau khi phát hiện ra vấn đề đó, khóe miệng tôi bỗng nhếch lên, hình như Tô Mộc từng nói rằng Lâm Yến Nhi không phải vợ của anh ta, lúc đầu tôi còn tưởng rằng Lâm Yến Nhi là sau khi Tô Mộc chết mới đem đi chôn chung với Tô Mộc cơ, anh ta không vừa ý với Lâm Yến Nhi, giờ xem ra hoàn tòan không phải như vậy.

“Cô vui như vậy, chắc cũng không muốn làm vợ của lão quỷ đó đâu nhỉ, huống hồ cô là người sống, cưới một con ma đã chết làm gì, nếu cô chịu theo tôi, tôi đảm bảo sẽ để cô được ăn ngon mặc đẹp…” Đường Dũng thấy tôi cười, nên nói chuyện càng hào hứng hơn.

Tôi trực tiếp ngó lơ anh ta luôn, chạy thẳng vào biệt thự nhà họ Tô, muốn hỏi Tô Mộc xem rốt cuộc quan hệ giữa anh ta và Lâm Yến Nhi là như thế nào, tại sao trên bài vị của anh ta không viết tên của Lâm Yến Nhi.

Đợi đến lúc tôi chạy đến phòng khách thì Tô Mộc và Tô Thịnh cũng đúng lúc đi ra, bọn họ bàn chuyện xong rồi, đang đi ra ngoài.

“Sao thế? Sao vui vậy?” Tô Mộc vừa hay nhìn thấy tôi nên hỏi.

“Em hỏi anh cái này, sao Lâm Yến Nhi lại không có tên trên bài vị của anh?” Tôi hỏi, lúc này tâm trạng tôi vô cùng kích động, như thể tôi sắp cướp chồng người khác không bằng.

Tô Mộc bị tôi hỏi thế liền ngớ người ra, hỏi vặn lại: “Tại sao Lâm Yến Nhi phải có tên trên bài vị của anh chứ?”

“Cô ta chôn chung với anh, không phải vợ anh sao?” Tôi đột nhiên càng thấy căng thẳng hơn, nuốt nước miếng rồi nói.

“Em nói bậy gì vậy chứ.” Tô Mộc không trả lời thẳng vào câu hỏi của tôi, mà lãnh đạm mắng tôi một câu, sau đó kéo tay tôi, bảo Tô Thịnh quay vào chăm sóc cho Tô Đoàn, có tin tức gì thì liên lạc với anh ta.

Nói xong anh ta liền kéo tôi đi về phía chiếc xe, hình như là định rời đi.

Tôi vội vàng hỏi xem anh ta và Tô Thịnh đã nói chuyện gì, Tô Đoàn không sao rồi chứ?

Tô Mộc bảo rằng trên đường đi sẽ nói cho tôi tình hình cụ thể, giờ về nhà nghỉ ngơi trước đã.

Nói rồi, anh ta còn lườm tôi một cái, dè bỉu: người sống đúng là quái đản, một đêm không ngủ thôi mà đã thâm cuồng cả mắt, sắp thành gấu trúc luôn rồi.

Bị anh ta nói vậy, tôi mới nhớ ra mình cũng đã một ngày một đêm không chợp mắt, sáng nay lại lái xe cả một buổi sáng, sớm đã mệt rã rời mà.

Ngược lại là anh ta, bộ dạng vẫn rất tỉnh táo, lẽ nào ma thì không cần ngủ sao?

Tôi đang nghĩ thế, Tô Mộc đã nhét tôi vào trong xe, chỉ là lần này anh ta không để tôi lái xe mà để tôi ngồi bên ghế phụ, còn anh ta thì ngồi vào bên ghế lái.

“Không phải là anh không có bằng lái sao?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

“Đúng là không có bằng lái, nhưng anh biết lái xe.” Tô Mộc đáp, nói rồi anh ta liền nổ máy, lao thẳng về phía trước.

“Đợi đã, Đường Dũng và Diệu Diệu vẫn còn ở trong sao mà.” Tôi vội vàng nói, lúc đến mọi người đi chung, giờ chúng tôi cũng được coi là bạn bè rồi, Tô Mộc không định đưa bọn họ về hay sao.

“Kệ bọn họ, em về nghỉ ngơi trước đi đã, tối nay còn có việc phải làm nữa.” Tô Mộc nói thẳng, nói xong thì xe cũng đã ra khỏi biệt thự nhà họ Tô, lao vun vút ra ngoài.

Tôi thấy Đường Dũng kéo tay Diệu Diệu chạy như bay ở phía sau, vừa chạy vừa kêu dừng xe, nhưng Tô Mộc căn bản không đếm xỉa đến anh ta, anh ta chạy được vài bước, thấy thực sự không đuổi kịp xe nên liền chửi ầm lên, còn nhặt viên đá đáp về phía xe nữa.

Tôi thấy hơi đồng cảm với Đường Dũng, tuy người này lúc nào cũng bày ra bộ dạng gợn đòn, nhưng con người anh ta vẫn được coi là người tốt, hơn nữa còn từng cứu tôi mấy lần liền, anh ta tham tiền như vậy nhưng chưa bao giờ tìm tôi đòi báo đáp cả.

Chúng tôi đối xử với anh ta như này, hình như thật sự có hơi không coi trọng nghĩa khí thì phải.

Có điều tôi lại không làm chủ được, sau khi đồng cảm với anh ta một lúc rồi tôi lập tức bỏ anh ta lại phía sau, hỏi Tô Mộc xem tối nay có chuyện gì cần làm.

“Đi tìm mợ của em, đưa tro cốt của em gái em về cho họ.” Tô Mộc trả lời.

Lúc này tôi mới nhớ ra chuyện chính vẫn chưa làm, nói thật là trong lòng tôi luôn có ý muốn trốn chạy khỏi cái chết của em gái, không biết nên nói với cậu mợ thế nào nữa.

Nhưng sự việc đã xảy ra rồi, không cách nào cứu vãn lại được, điều gì cần đối mặt thì cuối cùng vẫn phải đối mặt thôi.

Tôi bỗng chốc ủ ê, cũng chẳng hỏi Tô Mộc chuyện của Lâm Yến Nhi nữa.

Cả quãng đường tôi đều đang nghĩ xem nên nói chuyện này với cậu mợ thế nào đây, cũng không có tâm trạng nói chuyện với Tô Mộc nữa.

Anh ta thì rất chăm chú lái xe, kĩ thuật lái lại khá thành thạo, như là một người tài xế lâu năm vậy.

Trong lòng tôi thấy khó hiểu, theo lí thì anh ta là người cuối thời nhà Thanh, sao lại biết lái xe nhỉ, nhưng giờ tâm trạng tôi đang rất nặng nề, căn bản không muốn hỏi anh ta vấn đề này.

Anh ta không đưa tôi về khách sạn Hilton, cũng không đưa tôi về phòng mà Vương Văn thuê, mà là dừng xe trước cổng một tòa cao ốc.

Trong tòa cao ốc đó đều là khu nhà trọ, bên trong đa số đều là phòng làm việc của công ty, rất ít có người ở đây, tôi hỏi anh ta xem đưa tôi đến đây làm gì?

“Công ty của Tô Thịnh ở đây, ở đây bày trận phong thủy, khoảng thời gian tới này chúng ta sẽ ở đây, để đề phòng quả phụ họ Vương lại đưa người đi giết.” Tô Mộc đáp.

Nói rồi anh ta liền xuống xe, đi vòng thẳng ra cửa ghế phụ, mở cửa xe ra bế tôi vào lòng.

Tôi lập tức đỏ ửng mặt, không hiểu sao lại nhìn Tô Mộc: “Anh làm gì vậy, bao nhiêu người đang nhìn kia kìa, em tự biết đi.”

“Để em hưởng thụ một chút quyền lợi của người vợ, không em lại suốt ngày nói người khác là vợ anh, anh là người chung thủy, đã chọn em rồi thì sẽ không hai lòng.” Tô Mộc đáp.

Nói rồi, anh ta lại nhìn tôi nở nụ cười ma mãnh.

Đột nhiên tất cả những người ra vào cổng tòa cao ốc đều đổ dồn vào nhìn chúng tôi, tôi chỉ cảm thấy ánh mắt người khác đều đang nóng rực, đột nhiên thẹn đến nỗi muốn độn thổ cho xong, rúc đầu vào ngực anh ta.

Nhưng thực ra những lời anh ta vừa nói khiến tôi rất vui, anh ta nói anh ta và Lâm Yến Nhi không phải vợ chồng, anh ta nói anh ta là một người chung thủy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện