Trong nháy mắt lòng tôi cay cay, nước mắt liền chảy xuống, cảm động không khống chế được mình.

“Sao lại khóc? Không thích sao?” Tô Mộc thấy tôi khóc liền có chút hoảng hốt, vừa hỏi vừa luống cuống lau nước mắt giúp tôi.

Tôi vội vàng lắc đầu, nói: “Không phải, là quá cảm động. Sao anh lại tệ như vậy, nghĩ ra ý tưởng này khiến người ta cảm động không thể không khóc.”

Vừa nói tôi còn nhõng nhẽo gục vào bả vai anh ấy, dùng sức lau nước mắt lên áo anh ấy.

Anh ấy cũng không ngại tôi, mặt vẫn mỉm cười như cũ.

Bầy đom đóm sau khi tạo thành hình của tôi rất nhanh lại phát sinh biến hóa, lần này bọn chúng không biến thành hình người nữa mà lại bày ra một khung cảnh, cảnh tượng kia rất quen thuộc, chính là nghĩa địa quê của Vương Văn.

Có phần mộ Tô Mộc, sau đó hình ảnh lại tan biến rồi xuất hiện hình ảnh mộ bị nổ tung, mặt tôi đầy kinh hoảng đứng ở bên cạnh mộ phần bị người dân chất vất…

Hình ảnh lần lượt cứ vậy chuyển đổi giống như một slide vậy, bầy đom đóm biến thành từng thời điểm trong suốt thời gian tôi và Tô Mộc quen biết, thật giống như nằm mơ.

Tâm tình tôi cũng biến đổi theo những hình ảnh kia. Có ảnh dáng vẻ rất hung dữ của Tô Mộc lúc đầu, cũng có hình ảnh chúng tôi dây dưa trên giường, cuối cùng Tô Mộc vì cứu tôi mà trở nên yếu đuối… Cánh cổng ký ức giống như được mở toang, điên cuồng hiện lên trong đầu tôi.

Hóa ra Tô Mộc lại nhớ chuyện giữa chúng tôi từng ly từng tí rõ ràng như vậy, có những chi tiết nhỏ thậm chí ngay cả tôi cũng quên nhưng anh ấy còn nhớ.

“Dương Dương, nếu như chúng ta vẫn luôn như vậy thì tốt biết bao nhiêu.” Ngay khi tôi cảm động lệ rơi đầy mặt thì Tô Mộc nhẹ nhàng mở miệng.

Trong giọng nói phần lớn là xúc động, cũng có một tia than thở.

Tôi liền ngẩng đầu lên, hỏi anh ấy: “Anh thích đom đóm sao? Muốn ở nơi này luôn? Nếu như anh thích thì chúng ta có thể nuôi một ít đom đóm ở nhà.”

Tô Mộc nhất thời bị tôi chọc cho dở khóc dở cười, đưa tay xoa xoa tóc tôi, cưng chiều nói: “Nha đầu ngốc, không phải anh nói tới đom đóm, anh nói là em, anh muốn luôn được ở cùng em.”

“Ài, ra là chuyện này.” Trong lòng tôi rất ấm áp, mặt đỏ lên, nói: “Không phải chúng ta sắp kết hôn sao, chờ sau khi chúng ta kết hôn liền có thể luôn ở cùng nhau. Hơn nữa bây giờ em đã là thần, có tuổi thọ vô tận, chúng ta còn nhiều thời gian để hưởng thụ.”

“À, ừ.” Tô Mộc cười một tiếng không lên tiếng. Chỉ đưa tay ôm eo tôi, kéo tôi tựa sát vào ngực anh ấy, sau đó tìm một nơi nằm xuống chậm rãi xem bầy đom đóm từ từ  xếp thành những hình ảnh chúng tôi từng trải qua.

Thời gian tựa như dừng lại, ngay cả tôi cũng không khỏi sinh ra một tia ảo giác muốn vĩnh viễn duy trì thời khắc này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện