Màu sắc của bình minh thật phẳng lặng, tinh thần của tôi bắt đầu hoảng hốt, những tảng sáng trên bầu trời dần xuất hiện như vừa mới tỉnh lại khỏi màn đêm đen, từng tảng từng tảng màu trắng nhẹ trong vắt, dễ chịu như mùi cây cỏ trên chóp mũi vậy.

Bên tai vang lên tiếng động của bánh xe nghiền qua sỏi đá, tiếng chuông thanh thúy treo trên sừng trâu, một đường phá vỡ sự nặng nề trước bình minh đến.

Tôi giơ tay đẩy vài cọng rơm màu vàng của mũ bay đến trên mặt, dụi dụi mắt ngồi dậy vươn vai một cái, sau đó đặt mũ rơm xuống đầu gối, chào hỏi với người đàn ông trung niên đang ngồi ở trên đầu xe trâu chở đầy rơm rạ “Buổi sáng tốt lành, anh Belleno.”

“Chào buổi sáng, cô Miru. Nơi này chính là thành phố Zaban, hội trường cuộc thi Hunter kì 287 ngay tại trong thành phố này.” Belleno lắc lắc roi dài trong tay, màu da ngăm đen khỏe mạnh có dấu vết bôn ba bên ngoài hàng năm.

Anh ta là tài xế của tôi sau khi đi vào quốc gia này, là người đến từ hiệp hội Green của Esme, từng phụ trách quản lý công viên rừng rậm Wisconsin, hiện tại đang tự mình mở một nông trường lớn, làm ông chủ để giải trí.

Tôi ngồi trên chồng rơm giương mắt nhìn lên, nhìn thấy các nhà cao tầng trong thành phố đều có phong cách khuynh hướng Gothic*, bên trên các cánh cửa sổ hình vòm cao đỉnh nhọn có nhiều bồ câu bay qua. Bởi vì mặt trời còn chưa mọc hoàn toàn, nên đường phố rất yên lặng, bầy bồ câu bay từ đỉnh nhọn xuống, đứng trên mép nóc nhà màu đỏ, có vài con còn bay vút đến ven đường mổ những mẩu đồ vật.

(Tojikachan: *Gothic: một phong cách kiến trúc cổ, kiểu vòm nhọn, nhiều cửa sổ, được thể hiện rõ rệt nhất và đẹp nhất trong các nhà thờ lớn, trong các thánh đường và một số các công trình dân dụng)

Nhiệt độ của thành phố này có thể làm bạn cảm nhận được ánh mặt trời luôn sáng lạn khắp nơi, nhiệt độ trong tuần đầu tháng thường xuyên ở khoảng ở 24 - 25 độ, có khi sẽ cao tới hơn 30 độ. Quốc gia trên đại lục gần xích đạo may mắn có được hoàn cảnh địa lý tốt và khu vực rừng mưa nhiệt đới khổng lồ, là Thiên Đường của các nhà thực vật học.

Phải chịu đựng say xe chạy đến đây, cho dù không vì cuộc thi Hunter cũng đáng giá. Tôi luôn nghĩ mình và cuộc thi này không có quan hệ gì với nhau, giấy báo danh Hunter và địa chỉ hội trường cuộc thi được gửi tới phố Bối Bối, cuộc hội tụ lớn của các nhà võ điên cuồng mỗi năm một lần, trong thời gian ngắn ngủn từ lúc báo danh đến lúc vào được hội trường này đã có khoảng trăm người tham gia bị đào thải.

Tôi thì có đức gì có thể làm được chứ, nhưng lại bị cấp trên cưỡng chế bắt buộc tham gia. Đúng là sự bi ai của nhân tài đặc thù phố Bối Bối, khi điểm cống hiến đạt tới trình độ nhất định, sẽ nhận được giấy báo danh cuộc thi tham gia cuộc thi Hunter năm đó, nếu quá hạn không đến thì bị coi là bỏ quyền vĩnh viễn, cũng có nghĩa là vĩnh viễn buông tha cơ hội trở thành Hunter.

“Đúng là quá xằng bậy, dù có thực lực, vận may, trí tuệ cũng không thể không đi, ngay từ đầu hiệp hội chỉ chọn mầm cấp bậc thiên tài rồi.” Tôi ngồi ở xe trâu chất đầy rơm rạ, một tay chống má cười nhìn về phía bầu trời phương xa, ánh sáng mặt trời hòa hợp với các đám mây, màu đỏ quất dịu dàng khiến lòng khách đường xa mà đến như bị hòa tan.

Trong phố Bối Bối, kỳ thật đã có vài hàng xóm bởi vì các loại nguyên nhân, ví dụ như Majo không có hứng thú với hiệp hội Hunter, ngài Mizuno căn bản không cần giấy phép Hunter, Shiyou chết cũng không chịu rời khỏi Sahil – một người bận bịu không rảnh tham gia - mà buông tha tư cách thi.

Bởi vì có hiệp hội Green tồn tại, đối với người Esme mà nói, giấy phép Hunter không quan trọng đến mức không có không được. Trong đó, người đáng giá nhắc tới là đại đội trưởng đội chấp pháp đương nhiệm của Esme, anh ta là đại đội trưởng duy nhất không có giấy phép Hunter.

Đối với đại đội trưởng hoặc là người kế nhiệm mà nói, cuộc thi Hunter giống một cuộc khảo nghiệm sơ cấp, mỗi người đều chỉ có một cơ hội duy nhất. Cho nên đại đội trưởng Touya và Ging – người mà nay đã là danh nhân khắp thiên hạ - vừa thấy mặt đã bóp véo nhau, cũng là do năm đó không chiếm được giấy phép Hunter mà ra.

Tôi vốn không muốn đến, nhưng bởi vì có nhiệm vụ phải nối đường ray đến hiệp hội Hunter, cho nên đành vác hành lý đến một chuyến, dù sao trong đoạn thời gian này, quan hệ giữa Esme và hiệp hội tổng bộ không được tốt lắm, lên tổng bộ rất phiền toái.

“Đến rồi, nơi này là quảng trường, xuống xe ở đây rồi trực tiếp đi thẳng là đến phố Tsubaki.” Belleno ghìm cương hai con trâu đen một sừng mà nông trường anh ta nuôi, quay đầu nói với tôi.

“Thực sự cám ơn anh đã đưa chúng tôi đến, anh Belleno.” Tôi tươi cười sáng lạn, ánh mặt trời đã phá vỡ vẻ lo lắng của bình minh, chậm rãi chiếu sáng lên toàn bộ thành phố yên tĩnh, tôi quay đầu nói với người bên cạnh đang dùng hai tay gối sau đầu, úp mũ rơm lên mặt ngủ gà ngủ gật: “Lance, dậy đi.”

Cái tên đi cùng này đúng là khiến tôi hao tổn tâm trí, đây là cuộc thi Hunter, đương nhiên tôi sẽ không ngốc đến mức không biết lượng sức nghĩ rằng một mình mình có thể đỗ, nhưng cho tới bây giờ tôi cũng không nghĩ đến việc cho hắn đi theo. Cầm chứng minh thư được chế tạo hoàn mỹ đến mức đủ để lừa gạt hệ thống mạng lưới Hunter, khiến cho cái tên vốn đã tham gia cuộc thi Hunter trước đây, hơn nữa lại lấy được giấy phép, giờ lại dùng thân phận mới để tham gia một lần nữa.

Tôi chống hai má, hơi bất đắc dĩ thở dài, ngay cả Harris cũng đồng ý vệ sĩ này. Cuộc thi bắt buộc phải tham gia, kì 287 sao? Lúc sắp xếp hành lý muốn tới, đầu óc do bận bịu nên nhất thời không nghĩ tới cuộc thi này là kì thứ bao nhiêu.

(Tojikachan: Cho những người chưa xem Hunter x Hunter nè, trong anime và manga, cuộc thi Hunter diễn ra trong kì 287, nhân vật chính đều tham gia đầy đủ, đặc biệt là Kurapika – thành viên bộ tộc mắt màu lửa đỏ Kuruta, bộ tộc bị băng Ryodan của Chrollo tiêu diệt, những người chưa xem nguyên tác cũng không sao, vì dù những chương sau toàn dính đến nguyên tác nhưng phần lớn vẫn tập trung vào Miru và Chrollo, nên không ảnh hưởng lớn đâu )

Sau khi suy nghĩ kĩ và kết hợp với tuổi của những người bên cạnh để suy đoán, mới phát hiện thời gian như âm thanh lặng lẽ, trôi đi thật nhanh. Trí nhớ luôn ngoan cố làm người ta kinh ngạc như thế, cứ nghĩ đã quên sạch kí ức về bộ truyện ấy, nhưng tới tận bây giờ vẫn còn nhớ rõ được nội dung cửa thứ nhất của cuộc thi là chạy dài. Thật là, không nên như thế chứ, nhưng đành thôi vậy, dù sao về nội dung cuộc thi, ngoài chạy dài ra, hầu như tôi đều quên sạch, nên không thể gian lận gì được, trong đầu tôi, trí nhớ về quyển truyện tranh kia chỉ còn một phần cực nhỏ.

“Lance, chúng ta đến rồi, ngay cả trên xe trâu mà anh cũng có thể ngủ nướng, anh sơ ý như vậy cẩn thận bị người ta trộm đồ đấy.” Tôi nói xong, lẳng lặng chờ đợi động tác của tên bên cạnh, hắn hô hấp yên lặng đến mức tôi không nghe thấy dưới cái mũ rơm của cái tên đang nằm trên đống rơm mềm mại này có động tĩnh gì.

Một, hai, ba... Tôi im không hé răng nhìn mặt trời mọc đếm tới mười, sau đó xoay người bổ nhào lên người hắn, mạnh đến mức có thể đè ép một người bình thường nghẹt thở, sau đó tức giận túm lấy cổ áo khoác dài màu vàng nhạt của hắn, dùng sức rung “Anh đứng lên cho em! Cái đồ lười này! Đã đến nơi rồi! Anh còn muốn gây bao nhiêu phiền toái cho anh Belleno mới cam tâm thế!”

Cho nên tôi mới nói là tôi ghét nhất khi ra ngoài lại có cái tên bang chủ này đi theo, hắn mà tùy hứng thì hoàn toàn không quan tâm hoàn cảnh thế nào, khó dỗ dành kinh khủng. Chỉ mới ứng phó với hành động tùy hứng của hắn dọc đường đi thôi, tôi đã mệt chết. Tuổi càng lớn mà không thấy tâm trí hắn thành thục lên tí nào, trí óc chỉ số thông minh chiều cao thì sao chứ? Ra ngoài bôn ba đã lâu mà ở trước mặt tôi lại giở tính trẻ con làm tôi chỉ muốn đào cái hố chôn sống hắn.

“Đến rồi à, thật nhàm chán.” Hắn lấy mũ rơm ra, lộ ra gương mặt bị dải vải dài quấn kín, mái tóc màu xanh xám do thuốc nhuộm màu mà thành, ngay cả đôi mắt lộ ra bên ngoài dải vải cũng mang đeo kính sát tròng màu sắc rực rỡ, đôi mắt màu đen biến thành màu xanh khá giống mắt tôi.

Lúc trước, khi hắn muốn đi cùng tôi, tôi chỉ vào gương mặt cười giả của hắn nói là muốn đi theo cũng được, chỉ là không được để tôi nhìn thấy hắn xuất hiện trong hình dạng thật. Kết quả thằng nhóc này cười cười quỷ dị, rồi trực tiếp kéo dải vải quấn trên trán xuống một cái, lập tức biến thành xác ướp.

Anh cho là anh là Bonolevo sao? Bang chủ đại nhân.

Một chút thành ý cải trang cũng không có, cuối cùng, tôi nhuộm tóc hắn và đeo kính sát tròng cho hắn để đổi màu mắt rồi mới dắt hắn đi. Bây giờ, tôi dắt tay Chrollo Lucifer đi trên đường mà không hề có cảm giác an toàn, hắn chính là tiền mặt, lệnh truy nã tiền thưởng đầy rẫy trên con đường đời của hắn, tôi từng nghĩ nếu về sau phá sản đến mức không có cơm ăn, thì có lẽ tôi sẽ bán hắn đi, ăn mặc xả láng cả đời.

Đương nhiên cũng chỉ là suy nghĩ một chút mà thôi, không ai biết người này sau khi nghiện làm bang chủ, luôn dám chạy khắp thế giới để gây náo nhiệt, hắn luôn thích những thứ mới mẻ, làm sao có thể chịu ở mãi một nơi lâu. Tôi nói rằng hắn có một đoạn thời gian làm người được xã hội thượng lưu sủng ái, ngày hôm sau lại bỏ chạy đi làm ăn mày, bạn có tin không? Khi tôi thả tiền xu vào trong bát người kia, ba giây sau, tôi ngây người phát hiện ra người què mặt đầy bùn này là ai, hắn hành động như vậy đều là để thể nghiệm cuộc sống, tôi chỉ biết lấy tiền xu của mình về, thật sự không còn cách nào với hắn.

“Anh muốn nó thú vị sao, bây giờ em gọi điện thoại cho hội trưởng hiệp hội Hunter, nói cho ông ấy là đầu lĩnh nhóm cướp có rắp tâm bất lương đang ở cửa hội trường cuộc thi Hunter, lúc ấy anh sẽ cảm thấy thú vị chứ?” Thuận buồm xuôi gió mà đến, bởi vì tôi trực tiếp có được địa chỉ, căn bản không cần người dẫn đường, chỉ cần ngồi tàu bay tới thành phố Zaban của quốc gia này, rồi thuê xe trâu chầm chậm đến địa điểm là được.

“Thì ra Miru vẫn còn muốn nhốt anh vào ngục giam sao? Trò chơi này rất nguy hiểm, sẽ làm anh không khống chế được dục vọng muốn giết người, chỉ cần em không chết thì anh thật sự không ngại chơi đùa đâu.” Miệng hắn lộ ra ngoài dải vải hơi gợi lên một nụ cười âm u, trong đồng tử mắt màu xanh thuần túy, căn bản không đè ép được sự hắc ám nồng đậm đằng sau kính áp tròng.

Hắn luôn biết làm thế nào để dẫm trúng nhược điểm của tôi không chịu thả ra, chỉ cần tôi sợ cái gì thì hắn luôn dám lấy cái đó ra để làm tôi sợ. Thứ tôi sợ nhất đều là thứ hắn am hiểu nhất, sự thật bi thảm là hắn nắm rõ tôi như lòng bàn tay.

“Em không dám gọi điện thoại cho cục cảnh sát nói là đại ca tập đoàn tội phạm cấp A đang ở nhà em nữa, đại gia, anh tha thứ cho em đi.” Tôi cười nhưng trong không cười sáng lạn hơn cả mặt trời mọc, dịu dàng cầm tay hắn dỗ dành hắn.

Mấy năm nay, chuyện gì cũng xảy ra, bao gồm cả chuyện tôi từng đỏ hai con mắt, trước mặt hắn gọi điện thoại cho cục cảnh sát quốc tế, muốn bọn họ nhét cái tên vi phạm pháp lệnh chết tiệt này vào trong ngục giam trọng hình để sám hối. Là con người thì đều bị hắn làm cho phát điên, tôi vừa phát điên một cái là đã muốn bắt hắn vào tù, cùng lắm thì tôi mang cơm tù một trăm năm cho hắn.

Sau lại không giải quyết được gì, bởi vì bọn họ không tìm thấy chứng cớ phạm tội của người tên Lance Gordon này. Hết thảy chứng cớ có thể mang ra đều không có, càng đừng nói là không có dấu vết gì cả để chứng minh Chrollo Lucifer đến từ Meteorcity giết người.

Tôi quên phần tử tội phạm này có chỉ số thông minh cao, có thể tiêu diệt chứng cớ, tất cả những người trở thành con mồi của băng Ryodan đều chết sạch. Ngay cả nhân chứng cơ bản nhất cũng không thể tìm ra, bạn muốn lợi dụng luật quốc tế khắc nghiệt quang minh chính đại trừng trị hắn kiểu gì được chứ?

Đến tận bây giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ cái lạnh như băng lúc ấy, độ mạnh mẽ mà hắn ôm tôi, nhiệt độ cơ thể lạnh lẽo làm tôi nổi da gà. Hắn không cho tôi một chút không khí nào, khẽ cắn động mạch chủ bên cổ tôi, động tác vô cùng thân thiết lại có ác ý bệnh hoạn mất tự nhiên “Miru, lần sau đừng đùa như vậy, hay là em hy vọng anh đặt một trăm thi thể cảnh sát trước mặt em? Không phải lần nào anh cũng dễ tính như thế này đâu.”

Tôi chỉ có thể nhấc tay đầu hàng, tôi không đấu lại được hắn, cái tên điên tàn nhẫn này.

Đường phố Zaban dần dần có nhiều người xuất hiện, cửa hàng luôn luôn mở cửa đầu tiên, bồ câu bay từ đường lớn bay đến mái vòm của các tòa nhà, quan sát toàn bộ thành phố.

Hắn đứng dậy đội mũ rơm che nắng lên đầu, mấy cọng rơm vương trên mái tóc mềm mại của hắn bị rơi xuống, tôi đeo ba lô lên lưng, vươn tay thuận tiện giúp hắn phủi rơm dính trên người hắn.

“Chúng ta đi ăn cơm sáng trước, tới hội trường cuộc thi Hunter trước khi thời gian hết hạn là được.” Tôi nhảy xuống xe trâu, đứng trên đường cái, kiên trì chạy chậm mỗi ngày mới có lợi cho thân thể, ít nhất tình trạng sức khỏe của tôi bây giờ tốt hơn trước kia rất nhiều.

“Đồ bên ngoài rất khó ăn, anh không thích.” Hắn thoải mái nhảy xuống bên cạnh tôi, đút hai tay trong túi quần, đội mũ rơm hơi dốc xuống, chỉ lộ ra một vài sợi tóc màu xanh rối bời cùng một đôi mắt mèo đang híp lại.

Giấu gương mặt và hình xăm chữ thập đằng sau dải vải, tóc nhuộm xanh và đổi màu mắt, khiến hắn trông rất lạ, rất khác với hình tượng tóc đen mắt đen thường ngày của hắn. Tính cách của hắn có một mặt giống như con tắc kè, chỉ cần bề ngoài thay đổi thì ngay cả tính cách cũng sẽ tự động thay đổi, hơn nữa lại rất tự nhiên, ví dụ như bây giờ thằng nhóc này càng ngày càng ngây thơ ấu trĩ.

“Là anh quá xoi mói thôi, đồ hay kén chọn, rõ ràng nuốt trôi nhưng không có ai dỗ là anh không chịu ăn. Anh Belleno, chúng tôi đi đây, cám ơn anh về chuyến đi.” Tôi nắm tay hắn chạy đến đầu xe, nói lời cám ơn với tài xế.

“Có gì đâu, chúc cô thi thuận lợi.” Belleno lấy mũ rơm trên đầu xuống, cười nói với chúng tôi “Và nhờ cô giúp tôi hỏi thăm quê cũ Esme của tôi, tôi yêu các bạn.”

“Tôi sẽ, Esme vĩnh viễn hoan nghênh anh trở về.” Tôi vẫy vẫy tay với anh ta, bánh xe dưới chiếc roi dài chuyển động lại chầm chậm đi rồi, chuông treo trên xe trâu lại kêu đlinh đlinh.

Tôi đội mũ rơm lên đầu, che khuất ánh mặt trời bình minh quá sạch sẽ, quay đầu cười nói với hắn “Chúng ta cũng đi thôi.”

Cuộc thi Hunter, không nghĩ tới lại có một ngày, tôi cũng sẽ bước trên con đường này.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện