Bầu trời cao vạn dặm đầy sao giống như những đèn đuốc rực rỡ dưới mặt đất, sáng lấp lánh dưới nền trời màu đen.
“Oa, xinh đẹp giống như bảo thạch vậy.” Gon tựa người lên cửa sổ thủy tinh, cái đầu giống con nhím màu đen nhoài ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt sạch sẽ chỉ có ảnh ngược thuần túy của những ngọn đèn chiếu rọi, tàu bay đã tiến vào bầu trời thành phố, đèn trong thành phố giống như mặt trời bị đập vỡ lan tràn xung quanh. Cậu rất dễ bị rất nhiều thứ lạ lẫm gây tò mò mà thỏa mãn, cho dù là ngẫu nhiên ngã xuống núi đến một tảng đá có màu sắc lạ kỳ, cậu cũng cảm thấy vui vẻ giống như kiếm được thứ gì đó tốt vậy.
Killua chống hai tay sang hai bên má, gương mặt tròn tròn bị hai tay chống béo mũm mĩm, hắc ám trong mắt cậu tan rã ra, chỉ có sự nhàm chán không bờ bến.
“Killua.” Gon nhìn cảnh sắc xinh đẹp ngoài cửa sổ, hai tay tì xuống bệ cửa, tự nhiên hỏi “Bố mẹ cậu đâu?”
Chỉ là giọng điệu nói chuyện phiếm đơn thuần mà tùy ý, không hề mang theo một chút dò xét khiến người ta phiền chán.
“Hm? Hẳn là còn chưa chết mới đúng, tớ cho là như thế.” Killua tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, trả lời rất vô tư, đối với cậu, cảnh sắc ngoài cửa sổ vẫn bình thường đến mức không kích thích nổi thị giác của cậu.
“Bố mẹ cậu làm nghề gì thế?” Gon cảm thấy cảnh đêm xinh đẹp đến mức khiến cậu như bị mù mắt, ngọn đèn dưới mặt đất không chuyển động nhưng rất hoa lệ, khiến cậu thấy thế giới thật tốt đẹp, trên thế giới này hẳn là còn có rất nhiều rất nhiều thứ mà cậu chưa từng gặp qua, giống như bầu trời này vậy, Hunter chính là nghề nghiệp tốt đẹp phát hiện thứ mà người khác chưa từng nhìn thấy sao? Ging.
“Sát thủ.” biểu cảm của Killua vẫn không thay đổi, cậu dễ dàng dùng giọng điệu bình tĩnh như trời xanh mây trắng hoa đỏ cây xanh để nói nghề nghiệp sát thủ của bố mẹ cậu, đây là kiểu giọng điệu vốn nên như thế, giống như thế giới hài hòa vậy.
“Cả hai người à?” Gon nghiêng mặt đi, cuối cùng có chút tò mò hỏi.
Killua một tay chống cằm nhìn lại cậu, thấy trong đôi mắt màu rám nắng của cậu không hề có sự trêu đùa, đột nhiên không kìm được nụ cười bên miệng, cười ra tiếng nói: “Cậu thật thú vị, lần đầu tiên có người dùng biểu cảm nghiêm túc như vậy để hỏi tớ câu này đấy.”
Gon ngơ ngác phản ứng chậm chạp “Vậy à? Cậu thành thật nhỉ.”
“Sao cậu biết tớ không nói dối thế.” Killua thế mới thu lại nụ cười, bĩu môi có chút không phục nói “Chỗ sức quyến rũ của tớ chính là khiến người ta không đoán ra tớ nói thật hay giả.”
Rất nghiêm túc, tùy ý, không để ý thời gian địa điểm, lúc nào cũng có thể xen vào những câu cười cợt nhìn như ăn khớp lại không có căn cứ này, như là thiên phú trời sinh, cái phương thức nói dối đôi khi rất giống sự thật ấy chỉ đơn giản như vậy.
“À, trực giác nói cho tớ biết.” So với thiên phú nói dối, bản năng như trực giác của dã thú càng trắng ra khó có thể lý giải, Gon không hoài nghi trực giác của cậu, điều này không chỉ là thiên phú mà đã biến thành một hình thái của cuộc sống, giống như con nai không hoài nghi kẻ đang chạy tới gần mình là sư tử vậy.
“Chỉ thế thôi á?” Killua bị đối phương trực tiếp trả lời đả bại, cậu như là nói đến quần áo bị ghét bỏ do lỗi thời để nói đến gia đình quỷ dị của cậu mà người ngoài xem ra hoàn toàn không thể lý giải nổi “Nhà của tớ nhiều thế hệ đều là sát thủ, giống như truyền thống của mấy gia đình làm giày da ấy, kĩ năng nghề nghiệp tương truyền nhiều thế hệ. Bố mẹ anh em tớ tất cả đều là sát thủ, hình như thế hệ tớ, tớ có tư chất cao nhất, cho nên trưởng bối trong nhà bức bách tớ rất chặt.”
Killua nhớ tới gì đó, đột nhiên hơi xù lông nhe răng nói: “Nhưng vì sao tớ nhất định phải đi đường mà bọn họ trải ra chứ, cho nên tớ nói với bọn họ là tương lai của tớ thì tự tớ quyết định, kết quả, cậu đoán xem thế nào? Bọn họ bị tức phát điên, mẹ già của tớ còn hăng say thuyết phục tớ, khóc sướt mướt nói tớ rất có thiên phú làm sát thủ, cậu nói xem có khoa trương không?”
Khuôn mặt tươi cười của Gon hơi dại ra, kiểu gia đình này, cậu quả thực chưa thấy qua, cậu cảm thấy thế giới này quả nhiên có rất nhiều thứ kỳ lạ chờ cậu đi tìm tòi.
Killua tiếp tục nói, hình như khó lắm mới có được một đối tượng có thể nói hết ra, đổ hết oán khí ra. Nói đến chỗ hưng phấn thì ngay cả mặt mèo cũng toát ra, cậu nheo mắt cười hì hì nói: “Sau đó thì cả nhà tớ đánh nhau, tớ chém mẹ và anh trai tớ một nhát, sau đó rời nhà trốn ra ngoài, ha ha, tớ khiến bọn họ tức chết, xong hết mọi chuyện.”
Gon cười ha theo ha, chỉ thuần túy là Killua vui vẻ, cậu cũng vui vẻ theo, cười xong mới mơ hồ cảm thấy chuyện này hình như cười thì không lễ phép.
Killua cười, dùng giọng điệu giống như ‘Thời tiết hôm nay thật tốt đẹp, thế giới thật hòa bình’ nói: “Chờ tớ lên làm Hunter, việc làm thứ nhất chính là bắt hết cái đám nhà tớ lại, kiếm hẳn một số tiền lớn.”
Tưởng tượng mình cầm một cái dây thừng, sau lưng là một chuỗi “Zoldyck”, Killua quả thực cảm thấy phong cảnh đẹp nhất thế gian đều dừng trong hình ảnh này, dù tâm tình tối tăm đến mức nào cũng lập tức trở nên sáng sủa vô cùng.
“Thế à, cậu nhất định sẽ làm được.” thần kinh Gon chậm chạp chỉ cảm thấy bạn vui sướng, cho nên cậu cũng vui sướng theo, một chút cũng không cảm thấy Killua muốn bắt giam cả nhà mình có gì không đúng.
Có khi minh xác trở thành phi quan niệm, cách cái gọi là nhân vật chính vẫn là khá xa.
Tàu bay vững vàng bay qua tầng mây về phía trước, thời tiết sáng sủa khiến sao trên trời càng thêm sáng ngời, sạch sẽ không hề bị ô nhiễm.
Đuôi tàu bay là một khoảng trống cao, tiếng chuyển động ồn ào của cánh quạt ở đây mang theo sức gió mạnh mẽ, một người hơi suy sút lười biếng dựa vào một góc hẹp, không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, kính mát màu đen trượt xuống mũi, trong đôi mắt xanh lam chỉ có ngẩn ngơ nhàn nhã.
“Sao à, phong cảnh nơi này thật đẹp, dù ở thành phố nào cũng đều có thể động một cái liền 10% là có rừng rậm bao trùm, cứ như muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu vậy.” Người đàn ông coi tiếng ồn của tàu bay có tai như điếc, ngược lại, mấy làn gió mạnh thổi bay mái tóc màu vàng của anh mới khiến anh tỉnh táo khỏi trạng thái buồn ngủ.
Anh nhớ tới gì đó, lấy điện thoại cầm tay ra, chậm rãi nhắn tin, thị lực kinh người trong bóng tối âm u khiến hắn tinh tường nhìn thấy dòng chữ trên màn hình “Tôi nhìn thấy... con anh, đúng là hồn nhiên thiện lương... trắng nhợt nhạt giống như giấy vậy?”
Xóa dấu chấm hỏi do đánh sai đi, lại đánh dấu chấm than “Cái tên xấu xí tâm địa ác độc vô trách nhiệm như anh... Ừm, đầu heo phúc hắc xấu xa, tôi cực kỳ hoài nghi đấy, cái thằng nhóc đầu con nhím kia đúng là con anh? Tôi thật sự thay con anh cảm thấy bi ai. Không biết di động của anh lại rơi đâu rồi, thôi vậy, anh sớm đi tìm chết đi, làm thế là công đức viên mãn đấy.”
Vốn định viết ngắn lại viết thành dài, người đàn ông ấn nút gửi đi, người nhận là đầu heo Ging. Nhớ ngày đó khi anh ra khỏi góc nào đó trong núi sâu ra gặp được cái tên như ánh mặt trời sáng lạn kia, anh vẫn nghĩ đến gạt người mắc mưu là độc quyền của mình, không nghĩ tới lại bị tên chết tiệt kia lừa đến mức ngay cả quần cũng bị mất.
“Anh nhất định phải giúp tôi tìm được đấy.” anh thành tâm thành ý nhờ vả như thế, đi từ góc núi sâu ra cho nên rất thiên chân vô tà.
“Không thành vấn đề, nhất định có thể tìm được.” Tên đầu heo sáng lạn như ánh mặt trời hứa hẹn như thế.
Sau đó... đối phương trốn chạy, lưu lạc khắp thế giới.
Trông cái tên kia như ánh mặt trời sáng lạn, nhưng kỳ thật đều là sao trên trời, chỉ chớp mắt là không biết ngôi nào ra ngôi nào.
Xung quanh, gió mạnh thổi qua, người đàn ông tóc vàng lục trong túi quần một đống viên thuốc nhét vào miệng, ăn như kẹo vậy, anh tựa vào dưới cửa sổ mạn tàu, trong cửa sổ, một đứa trẻ tóc bạc mặc áo khoác dài nhanh chóng chạy tới, một thằng nhóc đầu con nhím mặc quần áo màu xanh lục vác cần câu cũng bước nhanh đuổi kịp, hình như còn đang lo lắng kêu gì đó.
“Gon Freecss?” Người đàn ông miệng đầy viên thuốc bao con nhộng đắng, khóe miệng co rúm cười mà không cười “Có người nhà thật tốt, ít nhất có người giúp mình nhặt xác.”
Bên trong cửa sổ mạn tàu giống như là một thế giới khác, mọi hí kịch hóa toàn bộ không rời được chiếc tàu bay này, Killua vừa cảm nhận được ánh mắt ác ý trong nháy mắt, lập tức nhảy lên phi về phía chỗ rẽ, ở đó có một bồn cây cảnh cao to, đủ để cho một người ẩn nấp.
Killua đứng ở chỗ rẽ, sắc mặt âm u tàn nhẫn, loại ánh mắt kia, cậu rất quen, sát khí ác độc dễ dàng kích thích thần kinh mẫn cảm của cậu. Cậu xác định đây không phải kiểu ánh mắt khiêu khích làm lưng người ta run lên như Hisoka, mà là chỉ nhằm vào mình cậu.
Ở chỗ rẽ không có một bóng người, trên lá cây của bồn có một cái vòng tai lóe sáng, Gon đúng lúc đuổi theo đến nơi, khó hiểu hỏi “Phát hiện ra gì thế, Killua.”
“Không, không có gì.” Killua nắm cái vòng tai vào trong tay, vừa xoay mặt lại liền tươi cười “Bọn mình đi uống trà đi.”
Gon không có dị nghị gật đầu, lúc vừa định đi thì lại đột nhiên nhìn phía cuối chỗ rẽ, Killua cũng đúng lúc đó nhìn về phía ấy. Cuối chỗ rẽ, một người không nhanh không chậm xuất hiện, là một cô gái mặc bộ đồ đen, tay phải của cô cầm một cái hộp màu sắc bằng nhôm, tay trái cầm một lọ nước khoáng. Kính mắt màu đen hình chữ nhật che nửa mặt của cô, trước ngực là thẻ báo danh hình tròn tinh tường viết số 80.
Cô đi đến trước mặt Killua hỏi “Cậu bé, các cậu có nhìn thấy một người đàn ông tóc màu vàng đeo kính giống tôi không? Anh ta là số 79.”
Gon nghĩ nghĩ, còn chưa mở miệng, Killua đã giành trước cười nói: “Không, không có, bọn tôi vẫn luôn ở đây, không nhìn thấy thí sinh số 79.”
“Thế à? Tôi đi tìm tiếp vậy.” Sniper số 80 nhìn nhìn nước khoáng trên tay mình, có chút vô tình đi qua bọn họ.
Killua cũng không quay đầu, đợi đối phương hoàn toàn đi mất, cậu do dự vài giây mới đưa lưng về phía Gon nói: “Gon, nếu còn muốn tiếp tục thi, cậu trăm ngàn đừng tiếp cận bọn họ.”
“Bọn họ?” Gon nghi hoặc lặp lại, trong đầu nhất thời không nhớ nổi có bao nhiêu cái “bọn họ”.
“Số 1, số 17, số 197 198 199, Hisoka còn có... số 79.” Killua mỗi lần nói ra một cái tên, răng liền nghiến sắc nhọn, tất cả đều là một đám quái vật “Còn có cái tên cắm đầy đinh trên người kia nữa, tớ không nhìn rõ hắn ẩn dấu cái gì, nhưng hắn cũng làm tớ không thoải mái.”
“Nói đến chuyện này, bọn họ cũng đều khiến tớ cảm thấy nguy hiểm, nhưng chị số 1 kia thì tớ cảm thấy chị ấy rất tốt, mùi hương trên người chị ấy khiến tớ rất thoải mái.” Gon lấy ngón tay dụi dụi cái mũi, nhếch miệng cười nói.
“Cậu có đầu óc hay không thế, cái đám kia đều là một bọn, không biết cái tên số 1 yếu ớt kia vì sao lại đến đây, cậu không thấy cái tên quấn đầy vải lên mặt luôn đi theo cô ta sao? Tớ hoài nghi nếu ai dám tiếp cận cô ta thì sẽ bị hắn giết chết đấy.” Killua giơ chân xoay người, không hề nghĩ ngợi liền thô bạo đánh vào đầu cậu bạn ngu ngốc một cái.
Cái gọi là cuộc thi Hunter này, tất cả đều là một đám quái vật khiến cho người ta phát điên. Một tên Hisoka còn chưa tính, cái ổ du côn hắc ám kia hoàn toàn không che dấu mùi máu tươi còn kiêu ngạo hơn cả Hisoka, còn cái tên số 79 trông luôn mệt mỏi kia nữa, chỉ là một lần đi ngang qua nhau thôi đã khiến cậu không khống chế được móng vuốt của mình.
Chỉ là giấy phép Hunter mà thôi, thật sự có thể khiến nhiều cao thủ như vậy tụ tập sao? “Nhưng chị số 1 thật sự không giống người xấu.” Gon ôm đầu có chút oan ức mở đôi mắt như hai hạt đậu, cậu chỉ là ăn ngay nói thật, cho dù trực giác nói cho cậu rằng người quấn vải quanh mặt kia rất nguy hiểm, nhưng thí sinh số 1 có đôi mắt màu xanh da trời ấy, cậu bản năng muốn đến gần, có mấy lần, cậu phát hiện chị ấy vụng trộm cười với cậu.
“Cậu không cần quan tâm cô ta tốt hay xấu, cứ cách nhóm người kia ra xa một chút, cẩn thận kẻo chết như thế nào cũng không biết.” Giọng nói của Killua bắt đầu âm u lạnh lẽo, với cậu mà nói, chỉ cần là thứ nguy hiểm hơn mình thì tận lực không ngay mặt chống lại, cậu sẽ không đi đánh với những tên nguy hiểm, chỉ có thể lờ đi, tránh đi. Cái cô số 1 giống con cừu kia cũng không liên quan đến cậu, cậu căn bản không muốn liên quan gì đến đám người kia.
Gon thật sự không suy nghĩ nhiều như Killua, cậu cười có chút vô tâm vô phế nói: “Không sao đâu, bọn mình đi thôi.”
Killua nhìn cậu bạn chỉ biết trông vào trực giác mà sống, hai tay đúc trong túi quần, vẻ mặt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, cậu nhe nanh răng méo miệng nói “Sớm hay muộn cũng có một ngày cậu sẽ bị người bán đi, bán được một đồng Geny.”
Cùng tàu bay với một đám quái vật lai lịch không rõ còn có thể cười ngốc nghếch như thế, chịu thua thằng nhóc này.
Ngay tại lúc mèo nhỏ chó nhỏ chạy tới chạy lui thám hiểm, có người đang dùng một loại thủ pháp tinh tế đến mức biến thái chậm rãi xếp Kim Tự Tháp bằng lá bài Tú Lơ Khơ. Mỗi một lá bài đỏ đều biến thành tác phẩm nghệ thuật dưới ngón tay, một chút lệch lạc cũng không cho phép xuất hiện.
Một vài thí sinh trong khoang thuyền ngồi ở chỗ mà mình tự nhận là an toàn để nghỉ ngơi, tiếng ngáy như làm đẹp cho không khí ấm áp này.
Vươn một ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy đỉnh bài đã dựng xong một chút, đỉnh bài bén nhọn yếu ớt không chịu nổi một kích. Khi đầu ngón tay thoải mái nhấn nhẹ xuống, thế giới tạo từ lá bài Tú Lơ Khơ ầm ầm đổ xuống, hài cốt không còn.
Hisoka lạnh lùng yêu khí nhìn đống bài Tú Lơ Khơ đầy đất, hình như nhớ tới điều gì đó thú vị, hắn tươi cười, rồi tươi cười chậm rãi biến thành tiếng cười run run quỷ dị. Hình như hắn không khống chế được cảm xúc của mình, ngay cả biểu cảm cũng thay đổi thất thường.
Trong tiếng cười càng ngày càng lạ lùng, đôi mắt dài hẹp lại ẩn chứa sự lạnh lùng không thể kìm nén. Bất cứ ai ngồi ở khắp góc trong khoang thuyền đều tránh lui khỏi hắn ba mét, Hisoka thật sự rất hưởng thụ cảm giác này. Hắn nheo mắt lại cười, cuối cùng có chút không chịu nổi đưa tay đến miệng hung hăng cắn, trong tay hắn là một lá bài Joker đột nhiên xuất hiện, răng kẽo kẹt nghiến lá bài khiến người ta không chịu nổi.
Khi cắn rách bài, trong giọng nói mơ hồ phải gắng nghe ra được hắn không ngừng lặp lại một câu “Chrollo Lucifer, thật tốt.”
Có thể ở nơi này nhìn thấy cái kia người đàn ông khiến cho hắn tưởng nổi điên, đáng tiếc còn không đến lúc đó, thời cơ còn chưa đủ hảo...
Bài Joker hoàn toàn bị cắn thành vụn, tên hề hưng phấn đến mức cả người run rẩy dùng móng tay cắm sâu vào đầu gối của mình, tiếng cười quỷ mị khiến đám thí sinh ngủ say bị ác mộng, hắn không hề để ý dọn đống bài lại, vừa tiếp tục dựng Kim Tự Tháp vừa không ngừng thôi miên mình rằng trái quả ngon cho nên phải cố gắng nhẫn nại, đằng nào cũng sẽ được ăn, một miếng lại một miếng ăn sạch vào bụng.
Thông báo xong, Machi không còn phải nghe thấy tiếng cười làm người ta sợ hãi của Hisoka nữa, ngoài việc phải thông báo ra thì cô không cần phải tào lao cái gì với tên thành viên số 4 kia, hiện tại Hisoka chỉ là một thành viên mới, cho dù hắn là một tên điên bệnh tâm thần, Machi cũng không quan tâm, cô đã gặp rất nhiều tên điên, không chỉ mỗi hắn.
Đi trở về đến cửa thư viện, Machi trầm mặc đứng ở trước cánh cửa đang đóng, giơ hai ngón tay lên định gõ cửa, các thành viên đều có thói quen chỉ cần là phòng bang chủ thì trước khi vào phải gõ cửa, bọn họ không xuất phát từ lễ phép v.v..., đơn giản chỉ là quan niệm khu vực của bang chủ rất mạnh, gõ cửa là để được cho phép vào.
Machi cuối cùng không gõ cửa, cô không chút biểu cảm nhìn tấm bảng đường viền hoa trên cửa một lúc, mới thu tay lại, xoay người bước đi.
Hiện tại bang chủ hẳn là không thích có người quấy rầy, Machi nghe thấy bên kia cánh cửa có người đang nhẹ nhàng trầm thấp đọc một loại ngôn ngữ rất duyên dáng, cô ngẫu nhiên sẽ có một cảm giác rất kỳ quái, rằng bang chủ và “Lance” không giống nhau.
Như là nhân cách phân liệt vậy, có lẽ bang chủ Chrollo là của băng Ryodan, mà Lance thích đọc thơ ca ru ngủ... là của Miru?
“Một ngày nào đó chúng ta vĩnh hằng ca tụng, ru mặt trời ngủ say.” ngôn ngữ xưa cổ không gây trở ngại cho nhà phiên dịch thuận lợi khẽ lẩm bẩm, hắn lại lật trang, tiếp tục đọc “Khi chúng ta thơ ngây ca tụng công đức, bầu trời đầy sao tiếp tục lấp lánh.”
Bên trong thư viện chỉ có âm thanh nhẹ nhàng này tan vào sự yên tĩnh, hắn vừa đọc vừa mặt than nhìn chằm chằm ngón tay đã trống trơn của mình, lọn tóc dài bị chủ nhân không ngủ được mà gắng kéo lại, hắn chỉ là bản năng muốn bắt lại trong một giây ấy, kết quả, trước lúc mở bàn tay ra có hai sợi tóc nhỏ bị đứt, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể cực kỳ mặt than làm bộ vô tội, hai sợi tóc có đau không?
“Lance.” người nào đó nằm ở trên sô pha vừa mở mắt ra dịu dàng gọi hắn một tiếng, âm thanh mềm mại dù nổi giận cũng không có lực uy hiếp gì “Tóc của em một ngày nào đó sẽ bị anh nhổ sạch.”
Dùng tóc người khác làm rối tung rối mù, còn không cho chủ nhân lấy lại, tật xấu ngây thơ kiểu gì vậy?
“Ừm, không sợ sa đọa và sụp đổ, sao đầy trời vẫn lấp lánh.” Lại lật thêm một trang sách, tiếp tục đọc thơ.
“Còn nữa, lần sau anh còn dám đánh ngất em thử xem.” Híp mắt lại, màu xanh thấu triệt trong đôi mắt lộ ra cảm xúc bất mãn của chủ nhân rất rõ ràng, ngủ là ngủ, không ngủ được là trực tiếp đánh ngất bạn, chuyện này thật sự rất khổ.
“Nhưng chỉ là đọc thơ thì em không chịu ngủ.” Người nói lời này rất ôn hòa cũng rất vô tội, dỗ không ngủ được thì dùng bạo lực giải quyết, hắn không hề cảm thấy mình sai chỗ nào.
“Có sao đâu, dù sao mất ngủ thì anh cho em ngắm trời sao là được, mặt trời ngủ say thì sao sẽ hiện ra.” Miru nhẹ giọng cười rộ lên, sau đó cầm tay hắn, sủng nịch đặt nụ hôn ngủ ngon lên mu bàn tay mạnh mẽ của hắn.
Nếu không ảnh hưởng nhiều, thì mọi người mất ngủ cùng nhau cũng không tệ.
Machi bưng ly trà dung nham và một cái sandwich, đi đến chỗ ngồi trong quán cà phê gần cửa sổ bên mạn tàu.
Shalnark cùng Feitan ngồi mặt đối mặt, ở giữa bọn họ là một bộ cờ vua, xe điền mã pháo hai loại đỏ đen không tiếng động chém giết vô cùng lộn xộn.
“Vừa rồi tôi phát hiện, có một thí sinh bị trượt ở cửa thi trước đang ở đây, không biết thí sinh kia định làm gì.” Shalnark nhìn cờ đen trên bàn, cười nói như chuyện không liên quan đến mình.
“Là số 111 kia sao? Tôi cũng thấy, hẳn là không phải nhằm vào chúng ta.” Machi yên lặng uống trà, lúc cô đi tới đây, có gặp thoáng qua thí sinh kia.
“Tên nhằm vào chúng ta sao có thể yếu như thế, nếu là số 301 hoặc là số 79 thì tôi còn cảm thấy có lý.” Feitan di chuyển con pháo xâm nhập sân của đối phương, ngón tay chuyển cờ cũng nhợt nhạt giống như sắc mặt hắn, thành viên tiên phong luôn mang tâm tính giết chóc của băng Ryodan hiếm khi có vài lần an tĩnh chơi những trò trí tuệ như thế này. So với việc đối chiến huyết tinh bạo lực, chơi cờ giống như là loại chiến tranh trên mặt giấy.
“Các anh nghe thấy không? Người gia tộc Zoldyck, ha ha.” Vẻ mặt Shalnark tự nhiên, hắn lấy một chiếc bánh bích quy trong đĩa trên bàn, sau đó cắn “Răng rắc”, trong đôi mắt xanh lục hiện lên một ít trêu tức.
Cách con nhện bốn, năm cái bàn, dưới sự che chắn của thực vật đỏ xanh xen nhau, không khí của những người khách ở một bàn khác đã trở nên rất không bình thường, tai con nhện đủ sức để nghe rõ cô gái số 111 kia nói: “Tôi nghe nói cuộc thi Hunter lần này sẽ có người của Zoldyck đến tham gia.”
Từ Zoldyck này, đối với băng Ryodan mà nói cũng không tính là người qua đường Giáp Ất Bính.
“Giết hắn.” Feitan híp mắt, bóng ma ở dưới mắt hình thành một đường văn hắc ám, có sự lãnh khốc nói không lên lời. Quân cờ dưới ngón tay hắn đã bị méo mó, nước sơn màu đỏ dính vào đầu ngón tay tái nhợt.
“Bang chủ đã nói, hiện tại chúng ta chưa tất yếu cứng đối cứng chống lại Zoldyck, thậm chí có lẽ chúng ta còn phải cùng một phe với bọn họ một đoạn thời gian ngắn, cứ từ từ cũng không sao, Zoldyck luôn lấy tiền làm việc sẽ không bỏ món lời nào.” Shalnark cắn cắn ngón tay, liếm sạch vụn bánh bích quy, sau đó vui vẻ tươi cười thật sự thoải mái vì ăn được một thức ăn mỹ vị, hắn nghe thấy cô gái tên Anita kia điên cuồng công kích tạo ra hỗn loạn, đáng tiếc dù có dao trong tay cũng không làm ai bị thương được, yếu đến mức khiến hắn rất muốn bắt thằng nhóc Killua Zoldyck lên cho đối phương đâm đủ.
Kẻ khiến cho người ta ra giá cả mời sát thủ giết người, rất có thể đều là kẻ rất đáng giận sao?
Kẻ đến từ gia tộc Zoldyck thế mà lại nói ra những lời này, đúng là yếu đuối làm người ta kinh ngạc.
“Một mầm... yếu ớt, cái đứa trẻ kia còn chưa đủ tư cách lấp hố cho thành viên số tám của bang.” Trong đôi mắt to màu vàng của Machi không hề có gì có thể gọi là ấm áp, cô ung dung cầm đồ ăn khuya của mình lên bắt đầu ăn, hương vị được hay không là một chuyện, có thể ăn no bụng mới là lên hết.
“Đối phương tốt nhất nên cầu nguyện vĩnh viễn không lộ ra sơ hở, chúng ta rất kiên nhẫn mà.” Shalnark cười hì hì di chuyển quân cờ đen cuối cùng ở bên trận quân đỏ “Chiếu tướng, tôi thắng rồi.”
Nếu có năng lực giết chết kẻ địch báo thù, bọn họ vĩnh viễn không bao giờ do dự, nếu cơ hội không lớn thì sẽ ẩn núp chờ đợi, trăm ngàn không nên làm con nhện cừu hận, bởi vì chúng tôi sẽ ghi hận cả đời.
“Đúng rồi, chẳng phải Machi phải ở bên cạnh bang chủ bây giờ sao?” đồng bọn ăn sandwich rồi uống hai ly trà xong, Shalnark mới nhớ tới vấn đề mấu chốt này.
“Bang chủ không muốn tôi quấy rầy, anh ta đang... đọc thơ.” Machi nhướn khóe mắt lên, giọng điệu bình thản thật sự quái dị.
“Ý cô là bang chủ đang dỗ Miru ngủ à, nhưng chỉ là đọc thơ thì không thể ngủ được.” Bởi vì thời gian Miru nghe thơ để ngủ đã hơn người bình thường, buổi tối không ngủ được mới tính là bình thường.
Đối với băng Ryodan mà nói, Miru Sylvia như là sinh vật đến từ thế giới khác vậy, từ đầu đến chân hoàn toàn không giống bọn họ. Thời gian có thể khiến hết thảy tạo thành thói quen, Con Chuột Nhỏ cũng dần dần biến thành người phải tồn tại theo lý thường của băng Ryodan. So với nói là tò mò vì sao bang chủ lại thích cô lâu như vậy, còn không bằng nói là cách đối xử của Miru và bang chủ khiến bọn họ thấy xa lạ, bị người ta chiều rất thú vị à?
“Có lẽ là ảo giác, tính cách bang chủ có khi sẽ bị phân liệt.” Feitan không có cảm giác gì đối với phụ nữ của bang chủ, hắn chỉ cảm thấy bang chủ khi đọc thơ giống như một người khác.
“Đúng vậy, tôi cũng có ảo giác này.” Shalnark loan mắt cười tủm tỉm cầm lấy một chiếc bánh bích quy cắn, đối mặt với Miru, bang chủ sẽ xuất hiện một nhân cách khác, bọn họ đều rất quen thuộc, đó là sự lưu manh vô lại đặc hữu của người của Meteorcity, nói đơn giản một chút chính là tùy hứng vô sỉ mặt dày đến mức chết người. A, hắn nói vậy, bang chủ sẽ không để ý chứ nhỉ.
“Feitan, anh đang làm gì?” Shalnark đột nhiên có chút không cười nổi, ngậm bánh bích quy, vừa nuốt từng mẩu bánh vừa hỏi.
Mặt Feitan âm trầm, ngón tay cầm lấy cờ đen “rắc” một cái, hắn dùng giọng điệu trào phúng kiểu ‘anh biết rõ còn hỏi’, nói “Tôi nghiền quân cờ này thành phấn, bàn cờ này liền ngang tay.” phương pháp dựa vào trí lực để thắng vẫn rất nhàm, nếu chủ soái bị người ta ăn thì trực tiếp bạo lực nghiền mọi cờ đen của đối phương là được.
“Này, bàn cờ này là tôi mượn Miru đấy.” Shalnark sa xầm mặt, mới chơi được một ván đã nát vài cái quân cờ khiến hắn đau lòng.
“Thứ mượn của cô ta, anh chưa từng trả cái nào.” Cái gọi là vô sỉ mặt dày đặc hữu của người Meteorcity khiến Feitan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trong đầu hắn cũng không có dây thần kinh tên là “Tôi sai rồi”.
Machi vẫn yên lặng uống trà như trước, bên tai là tiếng gầm rú của tàu bay, chiếc thuyền cá mập đáng yêu này chở một đám quái vật, không ngừng bay tới.
Sniper đi khắp các góc tàu bay, rốt cục ở góc đuôi thuyền tìm được mục tiêu của cô.
Không biết người đàn ông tóc vàng này hứng gió lạnh ở đây đã bao lâu, hắn vẫn trong tư thế cũ nhìn bầu trời đã bao lâu.
“Đại ca.” Sniper ngồi bên cạnh anh, đưa nước khoáng qua “Vừa rồi em gọi điện thoại đã xác nhận, mặt lá cờ lớn của anh đã được sửa lại rồi, bọn họ sẽ chuyển bằng đường không đến đây.”
“À, Sniper, ngôi sao thế giới của các em thật rực rỡ, sáng ngời đến mức sắp làm mắt anh mù rồi.” trong đôi mắt trong vắt của người đàn ông hiện ra ảnh ngược của bầu trời, anh không nhận lấy chai nước, chỉ tiếp tục lười biếng ngẩn người.
“Vậy à?” Sniper đặt chai nước ở bên chân, sau đó mở thùng ra bắt đầu lắp ráp chỉnh lý súng bắn tỉa của mình, gió thổi rối loạn mái tóc dài màu rám nắng của cô, biểu cảm dưới chiếc kính có chút đạm mạc.
“Chuyện anh muốn làm nhất bây giờ chính là chế tạo ra một vạn cái đạn hạt nhân, nếu một phút đồng hồ trước khi chết mà giấc mộng của anh còn chưa hoàn thành, thì anh sẽ ấn nút kích hoạt.” Người đàn ông tùy ý chiếc kính tiếp tục trượt xuống mũi, có chút trẻ con cười nói “Hủy diệt cả thế giới này đi.”
Sniper hôn súng bắn tỉa màu đen một cái, khẽ thở dài một tiếng “bảo bối láu lỉnh của tôi”, sau đó vào tư thế cầm súng bắn tỉa tiêu chuẩn, nhắm vào bầu trời đầy sao trên đầu “Đại ca, ngôi sao nào khiến anh mù mắt vậy, em giúp anh bắn rơi.”
Người đàn ông này có đủ thực lực khiến cô cam nguyện trung thành, cô sùng bái anh, sùng bái đến mức có thể vì anh đánh nát một ngôi sao.
“... Toàn bộ.”
“Oa, xinh đẹp giống như bảo thạch vậy.” Gon tựa người lên cửa sổ thủy tinh, cái đầu giống con nhím màu đen nhoài ra ngoài cửa sổ, trong đôi mắt sạch sẽ chỉ có ảnh ngược thuần túy của những ngọn đèn chiếu rọi, tàu bay đã tiến vào bầu trời thành phố, đèn trong thành phố giống như mặt trời bị đập vỡ lan tràn xung quanh. Cậu rất dễ bị rất nhiều thứ lạ lẫm gây tò mò mà thỏa mãn, cho dù là ngẫu nhiên ngã xuống núi đến một tảng đá có màu sắc lạ kỳ, cậu cũng cảm thấy vui vẻ giống như kiếm được thứ gì đó tốt vậy.
Killua chống hai tay sang hai bên má, gương mặt tròn tròn bị hai tay chống béo mũm mĩm, hắc ám trong mắt cậu tan rã ra, chỉ có sự nhàm chán không bờ bến.
“Killua.” Gon nhìn cảnh sắc xinh đẹp ngoài cửa sổ, hai tay tì xuống bệ cửa, tự nhiên hỏi “Bố mẹ cậu đâu?”
Chỉ là giọng điệu nói chuyện phiếm đơn thuần mà tùy ý, không hề mang theo một chút dò xét khiến người ta phiền chán.
“Hm? Hẳn là còn chưa chết mới đúng, tớ cho là như thế.” Killua tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, trả lời rất vô tư, đối với cậu, cảnh sắc ngoài cửa sổ vẫn bình thường đến mức không kích thích nổi thị giác của cậu.
“Bố mẹ cậu làm nghề gì thế?” Gon cảm thấy cảnh đêm xinh đẹp đến mức khiến cậu như bị mù mắt, ngọn đèn dưới mặt đất không chuyển động nhưng rất hoa lệ, khiến cậu thấy thế giới thật tốt đẹp, trên thế giới này hẳn là còn có rất nhiều rất nhiều thứ mà cậu chưa từng gặp qua, giống như bầu trời này vậy, Hunter chính là nghề nghiệp tốt đẹp phát hiện thứ mà người khác chưa từng nhìn thấy sao? Ging.
“Sát thủ.” biểu cảm của Killua vẫn không thay đổi, cậu dễ dàng dùng giọng điệu bình tĩnh như trời xanh mây trắng hoa đỏ cây xanh để nói nghề nghiệp sát thủ của bố mẹ cậu, đây là kiểu giọng điệu vốn nên như thế, giống như thế giới hài hòa vậy.
“Cả hai người à?” Gon nghiêng mặt đi, cuối cùng có chút tò mò hỏi.
Killua một tay chống cằm nhìn lại cậu, thấy trong đôi mắt màu rám nắng của cậu không hề có sự trêu đùa, đột nhiên không kìm được nụ cười bên miệng, cười ra tiếng nói: “Cậu thật thú vị, lần đầu tiên có người dùng biểu cảm nghiêm túc như vậy để hỏi tớ câu này đấy.”
Gon ngơ ngác phản ứng chậm chạp “Vậy à? Cậu thành thật nhỉ.”
“Sao cậu biết tớ không nói dối thế.” Killua thế mới thu lại nụ cười, bĩu môi có chút không phục nói “Chỗ sức quyến rũ của tớ chính là khiến người ta không đoán ra tớ nói thật hay giả.”
Rất nghiêm túc, tùy ý, không để ý thời gian địa điểm, lúc nào cũng có thể xen vào những câu cười cợt nhìn như ăn khớp lại không có căn cứ này, như là thiên phú trời sinh, cái phương thức nói dối đôi khi rất giống sự thật ấy chỉ đơn giản như vậy.
“À, trực giác nói cho tớ biết.” So với thiên phú nói dối, bản năng như trực giác của dã thú càng trắng ra khó có thể lý giải, Gon không hoài nghi trực giác của cậu, điều này không chỉ là thiên phú mà đã biến thành một hình thái của cuộc sống, giống như con nai không hoài nghi kẻ đang chạy tới gần mình là sư tử vậy.
“Chỉ thế thôi á?” Killua bị đối phương trực tiếp trả lời đả bại, cậu như là nói đến quần áo bị ghét bỏ do lỗi thời để nói đến gia đình quỷ dị của cậu mà người ngoài xem ra hoàn toàn không thể lý giải nổi “Nhà của tớ nhiều thế hệ đều là sát thủ, giống như truyền thống của mấy gia đình làm giày da ấy, kĩ năng nghề nghiệp tương truyền nhiều thế hệ. Bố mẹ anh em tớ tất cả đều là sát thủ, hình như thế hệ tớ, tớ có tư chất cao nhất, cho nên trưởng bối trong nhà bức bách tớ rất chặt.”
Killua nhớ tới gì đó, đột nhiên hơi xù lông nhe răng nói: “Nhưng vì sao tớ nhất định phải đi đường mà bọn họ trải ra chứ, cho nên tớ nói với bọn họ là tương lai của tớ thì tự tớ quyết định, kết quả, cậu đoán xem thế nào? Bọn họ bị tức phát điên, mẹ già của tớ còn hăng say thuyết phục tớ, khóc sướt mướt nói tớ rất có thiên phú làm sát thủ, cậu nói xem có khoa trương không?”
Khuôn mặt tươi cười của Gon hơi dại ra, kiểu gia đình này, cậu quả thực chưa thấy qua, cậu cảm thấy thế giới này quả nhiên có rất nhiều thứ kỳ lạ chờ cậu đi tìm tòi.
Killua tiếp tục nói, hình như khó lắm mới có được một đối tượng có thể nói hết ra, đổ hết oán khí ra. Nói đến chỗ hưng phấn thì ngay cả mặt mèo cũng toát ra, cậu nheo mắt cười hì hì nói: “Sau đó thì cả nhà tớ đánh nhau, tớ chém mẹ và anh trai tớ một nhát, sau đó rời nhà trốn ra ngoài, ha ha, tớ khiến bọn họ tức chết, xong hết mọi chuyện.”
Gon cười ha theo ha, chỉ thuần túy là Killua vui vẻ, cậu cũng vui vẻ theo, cười xong mới mơ hồ cảm thấy chuyện này hình như cười thì không lễ phép.
Killua cười, dùng giọng điệu giống như ‘Thời tiết hôm nay thật tốt đẹp, thế giới thật hòa bình’ nói: “Chờ tớ lên làm Hunter, việc làm thứ nhất chính là bắt hết cái đám nhà tớ lại, kiếm hẳn một số tiền lớn.”
Tưởng tượng mình cầm một cái dây thừng, sau lưng là một chuỗi “Zoldyck”, Killua quả thực cảm thấy phong cảnh đẹp nhất thế gian đều dừng trong hình ảnh này, dù tâm tình tối tăm đến mức nào cũng lập tức trở nên sáng sủa vô cùng.
“Thế à, cậu nhất định sẽ làm được.” thần kinh Gon chậm chạp chỉ cảm thấy bạn vui sướng, cho nên cậu cũng vui sướng theo, một chút cũng không cảm thấy Killua muốn bắt giam cả nhà mình có gì không đúng.
Có khi minh xác trở thành phi quan niệm, cách cái gọi là nhân vật chính vẫn là khá xa.
Tàu bay vững vàng bay qua tầng mây về phía trước, thời tiết sáng sủa khiến sao trên trời càng thêm sáng ngời, sạch sẽ không hề bị ô nhiễm.
Đuôi tàu bay là một khoảng trống cao, tiếng chuyển động ồn ào của cánh quạt ở đây mang theo sức gió mạnh mẽ, một người hơi suy sút lười biếng dựa vào một góc hẹp, không nhúc nhích ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, kính mát màu đen trượt xuống mũi, trong đôi mắt xanh lam chỉ có ngẩn ngơ nhàn nhã.
“Sao à, phong cảnh nơi này thật đẹp, dù ở thành phố nào cũng đều có thể động một cái liền 10% là có rừng rậm bao trùm, cứ như muốn bao nhiêu là có bấy nhiêu vậy.” Người đàn ông coi tiếng ồn của tàu bay có tai như điếc, ngược lại, mấy làn gió mạnh thổi bay mái tóc màu vàng của anh mới khiến anh tỉnh táo khỏi trạng thái buồn ngủ.
Anh nhớ tới gì đó, lấy điện thoại cầm tay ra, chậm rãi nhắn tin, thị lực kinh người trong bóng tối âm u khiến hắn tinh tường nhìn thấy dòng chữ trên màn hình “Tôi nhìn thấy... con anh, đúng là hồn nhiên thiện lương... trắng nhợt nhạt giống như giấy vậy?”
Xóa dấu chấm hỏi do đánh sai đi, lại đánh dấu chấm than “Cái tên xấu xí tâm địa ác độc vô trách nhiệm như anh... Ừm, đầu heo phúc hắc xấu xa, tôi cực kỳ hoài nghi đấy, cái thằng nhóc đầu con nhím kia đúng là con anh? Tôi thật sự thay con anh cảm thấy bi ai. Không biết di động của anh lại rơi đâu rồi, thôi vậy, anh sớm đi tìm chết đi, làm thế là công đức viên mãn đấy.”
Vốn định viết ngắn lại viết thành dài, người đàn ông ấn nút gửi đi, người nhận là đầu heo Ging. Nhớ ngày đó khi anh ra khỏi góc nào đó trong núi sâu ra gặp được cái tên như ánh mặt trời sáng lạn kia, anh vẫn nghĩ đến gạt người mắc mưu là độc quyền của mình, không nghĩ tới lại bị tên chết tiệt kia lừa đến mức ngay cả quần cũng bị mất.
“Anh nhất định phải giúp tôi tìm được đấy.” anh thành tâm thành ý nhờ vả như thế, đi từ góc núi sâu ra cho nên rất thiên chân vô tà.
“Không thành vấn đề, nhất định có thể tìm được.” Tên đầu heo sáng lạn như ánh mặt trời hứa hẹn như thế.
Sau đó... đối phương trốn chạy, lưu lạc khắp thế giới.
Trông cái tên kia như ánh mặt trời sáng lạn, nhưng kỳ thật đều là sao trên trời, chỉ chớp mắt là không biết ngôi nào ra ngôi nào.
Xung quanh, gió mạnh thổi qua, người đàn ông tóc vàng lục trong túi quần một đống viên thuốc nhét vào miệng, ăn như kẹo vậy, anh tựa vào dưới cửa sổ mạn tàu, trong cửa sổ, một đứa trẻ tóc bạc mặc áo khoác dài nhanh chóng chạy tới, một thằng nhóc đầu con nhím mặc quần áo màu xanh lục vác cần câu cũng bước nhanh đuổi kịp, hình như còn đang lo lắng kêu gì đó.
“Gon Freecss?” Người đàn ông miệng đầy viên thuốc bao con nhộng đắng, khóe miệng co rúm cười mà không cười “Có người nhà thật tốt, ít nhất có người giúp mình nhặt xác.”
Bên trong cửa sổ mạn tàu giống như là một thế giới khác, mọi hí kịch hóa toàn bộ không rời được chiếc tàu bay này, Killua vừa cảm nhận được ánh mắt ác ý trong nháy mắt, lập tức nhảy lên phi về phía chỗ rẽ, ở đó có một bồn cây cảnh cao to, đủ để cho một người ẩn nấp.
Killua đứng ở chỗ rẽ, sắc mặt âm u tàn nhẫn, loại ánh mắt kia, cậu rất quen, sát khí ác độc dễ dàng kích thích thần kinh mẫn cảm của cậu. Cậu xác định đây không phải kiểu ánh mắt khiêu khích làm lưng người ta run lên như Hisoka, mà là chỉ nhằm vào mình cậu.
Ở chỗ rẽ không có một bóng người, trên lá cây của bồn có một cái vòng tai lóe sáng, Gon đúng lúc đuổi theo đến nơi, khó hiểu hỏi “Phát hiện ra gì thế, Killua.”
“Không, không có gì.” Killua nắm cái vòng tai vào trong tay, vừa xoay mặt lại liền tươi cười “Bọn mình đi uống trà đi.”
Gon không có dị nghị gật đầu, lúc vừa định đi thì lại đột nhiên nhìn phía cuối chỗ rẽ, Killua cũng đúng lúc đó nhìn về phía ấy. Cuối chỗ rẽ, một người không nhanh không chậm xuất hiện, là một cô gái mặc bộ đồ đen, tay phải của cô cầm một cái hộp màu sắc bằng nhôm, tay trái cầm một lọ nước khoáng. Kính mắt màu đen hình chữ nhật che nửa mặt của cô, trước ngực là thẻ báo danh hình tròn tinh tường viết số 80.
Cô đi đến trước mặt Killua hỏi “Cậu bé, các cậu có nhìn thấy một người đàn ông tóc màu vàng đeo kính giống tôi không? Anh ta là số 79.”
Gon nghĩ nghĩ, còn chưa mở miệng, Killua đã giành trước cười nói: “Không, không có, bọn tôi vẫn luôn ở đây, không nhìn thấy thí sinh số 79.”
“Thế à? Tôi đi tìm tiếp vậy.” Sniper số 80 nhìn nhìn nước khoáng trên tay mình, có chút vô tình đi qua bọn họ.
Killua cũng không quay đầu, đợi đối phương hoàn toàn đi mất, cậu do dự vài giây mới đưa lưng về phía Gon nói: “Gon, nếu còn muốn tiếp tục thi, cậu trăm ngàn đừng tiếp cận bọn họ.”
“Bọn họ?” Gon nghi hoặc lặp lại, trong đầu nhất thời không nhớ nổi có bao nhiêu cái “bọn họ”.
“Số 1, số 17, số 197 198 199, Hisoka còn có... số 79.” Killua mỗi lần nói ra một cái tên, răng liền nghiến sắc nhọn, tất cả đều là một đám quái vật “Còn có cái tên cắm đầy đinh trên người kia nữa, tớ không nhìn rõ hắn ẩn dấu cái gì, nhưng hắn cũng làm tớ không thoải mái.”
“Nói đến chuyện này, bọn họ cũng đều khiến tớ cảm thấy nguy hiểm, nhưng chị số 1 kia thì tớ cảm thấy chị ấy rất tốt, mùi hương trên người chị ấy khiến tớ rất thoải mái.” Gon lấy ngón tay dụi dụi cái mũi, nhếch miệng cười nói.
“Cậu có đầu óc hay không thế, cái đám kia đều là một bọn, không biết cái tên số 1 yếu ớt kia vì sao lại đến đây, cậu không thấy cái tên quấn đầy vải lên mặt luôn đi theo cô ta sao? Tớ hoài nghi nếu ai dám tiếp cận cô ta thì sẽ bị hắn giết chết đấy.” Killua giơ chân xoay người, không hề nghĩ ngợi liền thô bạo đánh vào đầu cậu bạn ngu ngốc một cái.
Cái gọi là cuộc thi Hunter này, tất cả đều là một đám quái vật khiến cho người ta phát điên. Một tên Hisoka còn chưa tính, cái ổ du côn hắc ám kia hoàn toàn không che dấu mùi máu tươi còn kiêu ngạo hơn cả Hisoka, còn cái tên số 79 trông luôn mệt mỏi kia nữa, chỉ là một lần đi ngang qua nhau thôi đã khiến cậu không khống chế được móng vuốt của mình.
Chỉ là giấy phép Hunter mà thôi, thật sự có thể khiến nhiều cao thủ như vậy tụ tập sao? “Nhưng chị số 1 thật sự không giống người xấu.” Gon ôm đầu có chút oan ức mở đôi mắt như hai hạt đậu, cậu chỉ là ăn ngay nói thật, cho dù trực giác nói cho cậu rằng người quấn vải quanh mặt kia rất nguy hiểm, nhưng thí sinh số 1 có đôi mắt màu xanh da trời ấy, cậu bản năng muốn đến gần, có mấy lần, cậu phát hiện chị ấy vụng trộm cười với cậu.
“Cậu không cần quan tâm cô ta tốt hay xấu, cứ cách nhóm người kia ra xa một chút, cẩn thận kẻo chết như thế nào cũng không biết.” Giọng nói của Killua bắt đầu âm u lạnh lẽo, với cậu mà nói, chỉ cần là thứ nguy hiểm hơn mình thì tận lực không ngay mặt chống lại, cậu sẽ không đi đánh với những tên nguy hiểm, chỉ có thể lờ đi, tránh đi. Cái cô số 1 giống con cừu kia cũng không liên quan đến cậu, cậu căn bản không muốn liên quan gì đến đám người kia.
Gon thật sự không suy nghĩ nhiều như Killua, cậu cười có chút vô tâm vô phế nói: “Không sao đâu, bọn mình đi thôi.”
Killua nhìn cậu bạn chỉ biết trông vào trực giác mà sống, hai tay đúc trong túi quần, vẻ mặt ‘chỉ tiếc rèn sắt không thành thép’, cậu nhe nanh răng méo miệng nói “Sớm hay muộn cũng có một ngày cậu sẽ bị người bán đi, bán được một đồng Geny.”
Cùng tàu bay với một đám quái vật lai lịch không rõ còn có thể cười ngốc nghếch như thế, chịu thua thằng nhóc này.
Ngay tại lúc mèo nhỏ chó nhỏ chạy tới chạy lui thám hiểm, có người đang dùng một loại thủ pháp tinh tế đến mức biến thái chậm rãi xếp Kim Tự Tháp bằng lá bài Tú Lơ Khơ. Mỗi một lá bài đỏ đều biến thành tác phẩm nghệ thuật dưới ngón tay, một chút lệch lạc cũng không cho phép xuất hiện.
Một vài thí sinh trong khoang thuyền ngồi ở chỗ mà mình tự nhận là an toàn để nghỉ ngơi, tiếng ngáy như làm đẹp cho không khí ấm áp này.
Vươn một ngón trỏ nhẹ nhàng đẩy đỉnh bài đã dựng xong một chút, đỉnh bài bén nhọn yếu ớt không chịu nổi một kích. Khi đầu ngón tay thoải mái nhấn nhẹ xuống, thế giới tạo từ lá bài Tú Lơ Khơ ầm ầm đổ xuống, hài cốt không còn.
Hisoka lạnh lùng yêu khí nhìn đống bài Tú Lơ Khơ đầy đất, hình như nhớ tới điều gì đó thú vị, hắn tươi cười, rồi tươi cười chậm rãi biến thành tiếng cười run run quỷ dị. Hình như hắn không khống chế được cảm xúc của mình, ngay cả biểu cảm cũng thay đổi thất thường.
Trong tiếng cười càng ngày càng lạ lùng, đôi mắt dài hẹp lại ẩn chứa sự lạnh lùng không thể kìm nén. Bất cứ ai ngồi ở khắp góc trong khoang thuyền đều tránh lui khỏi hắn ba mét, Hisoka thật sự rất hưởng thụ cảm giác này. Hắn nheo mắt lại cười, cuối cùng có chút không chịu nổi đưa tay đến miệng hung hăng cắn, trong tay hắn là một lá bài Joker đột nhiên xuất hiện, răng kẽo kẹt nghiến lá bài khiến người ta không chịu nổi.
Khi cắn rách bài, trong giọng nói mơ hồ phải gắng nghe ra được hắn không ngừng lặp lại một câu “Chrollo Lucifer, thật tốt.”
Có thể ở nơi này nhìn thấy cái kia người đàn ông khiến cho hắn tưởng nổi điên, đáng tiếc còn không đến lúc đó, thời cơ còn chưa đủ hảo...
Bài Joker hoàn toàn bị cắn thành vụn, tên hề hưng phấn đến mức cả người run rẩy dùng móng tay cắm sâu vào đầu gối của mình, tiếng cười quỷ mị khiến đám thí sinh ngủ say bị ác mộng, hắn không hề để ý dọn đống bài lại, vừa tiếp tục dựng Kim Tự Tháp vừa không ngừng thôi miên mình rằng trái quả ngon cho nên phải cố gắng nhẫn nại, đằng nào cũng sẽ được ăn, một miếng lại một miếng ăn sạch vào bụng.
Thông báo xong, Machi không còn phải nghe thấy tiếng cười làm người ta sợ hãi của Hisoka nữa, ngoài việc phải thông báo ra thì cô không cần phải tào lao cái gì với tên thành viên số 4 kia, hiện tại Hisoka chỉ là một thành viên mới, cho dù hắn là một tên điên bệnh tâm thần, Machi cũng không quan tâm, cô đã gặp rất nhiều tên điên, không chỉ mỗi hắn.
Đi trở về đến cửa thư viện, Machi trầm mặc đứng ở trước cánh cửa đang đóng, giơ hai ngón tay lên định gõ cửa, các thành viên đều có thói quen chỉ cần là phòng bang chủ thì trước khi vào phải gõ cửa, bọn họ không xuất phát từ lễ phép v.v..., đơn giản chỉ là quan niệm khu vực của bang chủ rất mạnh, gõ cửa là để được cho phép vào.
Machi cuối cùng không gõ cửa, cô không chút biểu cảm nhìn tấm bảng đường viền hoa trên cửa một lúc, mới thu tay lại, xoay người bước đi.
Hiện tại bang chủ hẳn là không thích có người quấy rầy, Machi nghe thấy bên kia cánh cửa có người đang nhẹ nhàng trầm thấp đọc một loại ngôn ngữ rất duyên dáng, cô ngẫu nhiên sẽ có một cảm giác rất kỳ quái, rằng bang chủ và “Lance” không giống nhau.
Như là nhân cách phân liệt vậy, có lẽ bang chủ Chrollo là của băng Ryodan, mà Lance thích đọc thơ ca ru ngủ... là của Miru?
“Một ngày nào đó chúng ta vĩnh hằng ca tụng, ru mặt trời ngủ say.” ngôn ngữ xưa cổ không gây trở ngại cho nhà phiên dịch thuận lợi khẽ lẩm bẩm, hắn lại lật trang, tiếp tục đọc “Khi chúng ta thơ ngây ca tụng công đức, bầu trời đầy sao tiếp tục lấp lánh.”
Bên trong thư viện chỉ có âm thanh nhẹ nhàng này tan vào sự yên tĩnh, hắn vừa đọc vừa mặt than nhìn chằm chằm ngón tay đã trống trơn của mình, lọn tóc dài bị chủ nhân không ngủ được mà gắng kéo lại, hắn chỉ là bản năng muốn bắt lại trong một giây ấy, kết quả, trước lúc mở bàn tay ra có hai sợi tóc nhỏ bị đứt, cho nên hiện tại hắn chỉ có thể cực kỳ mặt than làm bộ vô tội, hai sợi tóc có đau không?
“Lance.” người nào đó nằm ở trên sô pha vừa mở mắt ra dịu dàng gọi hắn một tiếng, âm thanh mềm mại dù nổi giận cũng không có lực uy hiếp gì “Tóc của em một ngày nào đó sẽ bị anh nhổ sạch.”
Dùng tóc người khác làm rối tung rối mù, còn không cho chủ nhân lấy lại, tật xấu ngây thơ kiểu gì vậy?
“Ừm, không sợ sa đọa và sụp đổ, sao đầy trời vẫn lấp lánh.” Lại lật thêm một trang sách, tiếp tục đọc thơ.
“Còn nữa, lần sau anh còn dám đánh ngất em thử xem.” Híp mắt lại, màu xanh thấu triệt trong đôi mắt lộ ra cảm xúc bất mãn của chủ nhân rất rõ ràng, ngủ là ngủ, không ngủ được là trực tiếp đánh ngất bạn, chuyện này thật sự rất khổ.
“Nhưng chỉ là đọc thơ thì em không chịu ngủ.” Người nói lời này rất ôn hòa cũng rất vô tội, dỗ không ngủ được thì dùng bạo lực giải quyết, hắn không hề cảm thấy mình sai chỗ nào.
“Có sao đâu, dù sao mất ngủ thì anh cho em ngắm trời sao là được, mặt trời ngủ say thì sao sẽ hiện ra.” Miru nhẹ giọng cười rộ lên, sau đó cầm tay hắn, sủng nịch đặt nụ hôn ngủ ngon lên mu bàn tay mạnh mẽ của hắn.
Nếu không ảnh hưởng nhiều, thì mọi người mất ngủ cùng nhau cũng không tệ.
Machi bưng ly trà dung nham và một cái sandwich, đi đến chỗ ngồi trong quán cà phê gần cửa sổ bên mạn tàu.
Shalnark cùng Feitan ngồi mặt đối mặt, ở giữa bọn họ là một bộ cờ vua, xe điền mã pháo hai loại đỏ đen không tiếng động chém giết vô cùng lộn xộn.
“Vừa rồi tôi phát hiện, có một thí sinh bị trượt ở cửa thi trước đang ở đây, không biết thí sinh kia định làm gì.” Shalnark nhìn cờ đen trên bàn, cười nói như chuyện không liên quan đến mình.
“Là số 111 kia sao? Tôi cũng thấy, hẳn là không phải nhằm vào chúng ta.” Machi yên lặng uống trà, lúc cô đi tới đây, có gặp thoáng qua thí sinh kia.
“Tên nhằm vào chúng ta sao có thể yếu như thế, nếu là số 301 hoặc là số 79 thì tôi còn cảm thấy có lý.” Feitan di chuyển con pháo xâm nhập sân của đối phương, ngón tay chuyển cờ cũng nhợt nhạt giống như sắc mặt hắn, thành viên tiên phong luôn mang tâm tính giết chóc của băng Ryodan hiếm khi có vài lần an tĩnh chơi những trò trí tuệ như thế này. So với việc đối chiến huyết tinh bạo lực, chơi cờ giống như là loại chiến tranh trên mặt giấy.
“Các anh nghe thấy không? Người gia tộc Zoldyck, ha ha.” Vẻ mặt Shalnark tự nhiên, hắn lấy một chiếc bánh bích quy trong đĩa trên bàn, sau đó cắn “Răng rắc”, trong đôi mắt xanh lục hiện lên một ít trêu tức.
Cách con nhện bốn, năm cái bàn, dưới sự che chắn của thực vật đỏ xanh xen nhau, không khí của những người khách ở một bàn khác đã trở nên rất không bình thường, tai con nhện đủ sức để nghe rõ cô gái số 111 kia nói: “Tôi nghe nói cuộc thi Hunter lần này sẽ có người của Zoldyck đến tham gia.”
Từ Zoldyck này, đối với băng Ryodan mà nói cũng không tính là người qua đường Giáp Ất Bính.
“Giết hắn.” Feitan híp mắt, bóng ma ở dưới mắt hình thành một đường văn hắc ám, có sự lãnh khốc nói không lên lời. Quân cờ dưới ngón tay hắn đã bị méo mó, nước sơn màu đỏ dính vào đầu ngón tay tái nhợt.
“Bang chủ đã nói, hiện tại chúng ta chưa tất yếu cứng đối cứng chống lại Zoldyck, thậm chí có lẽ chúng ta còn phải cùng một phe với bọn họ một đoạn thời gian ngắn, cứ từ từ cũng không sao, Zoldyck luôn lấy tiền làm việc sẽ không bỏ món lời nào.” Shalnark cắn cắn ngón tay, liếm sạch vụn bánh bích quy, sau đó vui vẻ tươi cười thật sự thoải mái vì ăn được một thức ăn mỹ vị, hắn nghe thấy cô gái tên Anita kia điên cuồng công kích tạo ra hỗn loạn, đáng tiếc dù có dao trong tay cũng không làm ai bị thương được, yếu đến mức khiến hắn rất muốn bắt thằng nhóc Killua Zoldyck lên cho đối phương đâm đủ.
Kẻ khiến cho người ta ra giá cả mời sát thủ giết người, rất có thể đều là kẻ rất đáng giận sao?
Kẻ đến từ gia tộc Zoldyck thế mà lại nói ra những lời này, đúng là yếu đuối làm người ta kinh ngạc.
“Một mầm... yếu ớt, cái đứa trẻ kia còn chưa đủ tư cách lấp hố cho thành viên số tám của bang.” Trong đôi mắt to màu vàng của Machi không hề có gì có thể gọi là ấm áp, cô ung dung cầm đồ ăn khuya của mình lên bắt đầu ăn, hương vị được hay không là một chuyện, có thể ăn no bụng mới là lên hết.
“Đối phương tốt nhất nên cầu nguyện vĩnh viễn không lộ ra sơ hở, chúng ta rất kiên nhẫn mà.” Shalnark cười hì hì di chuyển quân cờ đen cuối cùng ở bên trận quân đỏ “Chiếu tướng, tôi thắng rồi.”
Nếu có năng lực giết chết kẻ địch báo thù, bọn họ vĩnh viễn không bao giờ do dự, nếu cơ hội không lớn thì sẽ ẩn núp chờ đợi, trăm ngàn không nên làm con nhện cừu hận, bởi vì chúng tôi sẽ ghi hận cả đời.
“Đúng rồi, chẳng phải Machi phải ở bên cạnh bang chủ bây giờ sao?” đồng bọn ăn sandwich rồi uống hai ly trà xong, Shalnark mới nhớ tới vấn đề mấu chốt này.
“Bang chủ không muốn tôi quấy rầy, anh ta đang... đọc thơ.” Machi nhướn khóe mắt lên, giọng điệu bình thản thật sự quái dị.
“Ý cô là bang chủ đang dỗ Miru ngủ à, nhưng chỉ là đọc thơ thì không thể ngủ được.” Bởi vì thời gian Miru nghe thơ để ngủ đã hơn người bình thường, buổi tối không ngủ được mới tính là bình thường.
Đối với băng Ryodan mà nói, Miru Sylvia như là sinh vật đến từ thế giới khác vậy, từ đầu đến chân hoàn toàn không giống bọn họ. Thời gian có thể khiến hết thảy tạo thành thói quen, Con Chuột Nhỏ cũng dần dần biến thành người phải tồn tại theo lý thường của băng Ryodan. So với nói là tò mò vì sao bang chủ lại thích cô lâu như vậy, còn không bằng nói là cách đối xử của Miru và bang chủ khiến bọn họ thấy xa lạ, bị người ta chiều rất thú vị à?
“Có lẽ là ảo giác, tính cách bang chủ có khi sẽ bị phân liệt.” Feitan không có cảm giác gì đối với phụ nữ của bang chủ, hắn chỉ cảm thấy bang chủ khi đọc thơ giống như một người khác.
“Đúng vậy, tôi cũng có ảo giác này.” Shalnark loan mắt cười tủm tỉm cầm lấy một chiếc bánh bích quy cắn, đối mặt với Miru, bang chủ sẽ xuất hiện một nhân cách khác, bọn họ đều rất quen thuộc, đó là sự lưu manh vô lại đặc hữu của người của Meteorcity, nói đơn giản một chút chính là tùy hứng vô sỉ mặt dày đến mức chết người. A, hắn nói vậy, bang chủ sẽ không để ý chứ nhỉ.
“Feitan, anh đang làm gì?” Shalnark đột nhiên có chút không cười nổi, ngậm bánh bích quy, vừa nuốt từng mẩu bánh vừa hỏi.
Mặt Feitan âm trầm, ngón tay cầm lấy cờ đen “rắc” một cái, hắn dùng giọng điệu trào phúng kiểu ‘anh biết rõ còn hỏi’, nói “Tôi nghiền quân cờ này thành phấn, bàn cờ này liền ngang tay.” phương pháp dựa vào trí lực để thắng vẫn rất nhàm, nếu chủ soái bị người ta ăn thì trực tiếp bạo lực nghiền mọi cờ đen của đối phương là được.
“Này, bàn cờ này là tôi mượn Miru đấy.” Shalnark sa xầm mặt, mới chơi được một ván đã nát vài cái quân cờ khiến hắn đau lòng.
“Thứ mượn của cô ta, anh chưa từng trả cái nào.” Cái gọi là vô sỉ mặt dày đặc hữu của người Meteorcity khiến Feitan nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, trong đầu hắn cũng không có dây thần kinh tên là “Tôi sai rồi”.
Machi vẫn yên lặng uống trà như trước, bên tai là tiếng gầm rú của tàu bay, chiếc thuyền cá mập đáng yêu này chở một đám quái vật, không ngừng bay tới.
Sniper đi khắp các góc tàu bay, rốt cục ở góc đuôi thuyền tìm được mục tiêu của cô.
Không biết người đàn ông tóc vàng này hứng gió lạnh ở đây đã bao lâu, hắn vẫn trong tư thế cũ nhìn bầu trời đã bao lâu.
“Đại ca.” Sniper ngồi bên cạnh anh, đưa nước khoáng qua “Vừa rồi em gọi điện thoại đã xác nhận, mặt lá cờ lớn của anh đã được sửa lại rồi, bọn họ sẽ chuyển bằng đường không đến đây.”
“À, Sniper, ngôi sao thế giới của các em thật rực rỡ, sáng ngời đến mức sắp làm mắt anh mù rồi.” trong đôi mắt trong vắt của người đàn ông hiện ra ảnh ngược của bầu trời, anh không nhận lấy chai nước, chỉ tiếp tục lười biếng ngẩn người.
“Vậy à?” Sniper đặt chai nước ở bên chân, sau đó mở thùng ra bắt đầu lắp ráp chỉnh lý súng bắn tỉa của mình, gió thổi rối loạn mái tóc dài màu rám nắng của cô, biểu cảm dưới chiếc kính có chút đạm mạc.
“Chuyện anh muốn làm nhất bây giờ chính là chế tạo ra một vạn cái đạn hạt nhân, nếu một phút đồng hồ trước khi chết mà giấc mộng của anh còn chưa hoàn thành, thì anh sẽ ấn nút kích hoạt.” Người đàn ông tùy ý chiếc kính tiếp tục trượt xuống mũi, có chút trẻ con cười nói “Hủy diệt cả thế giới này đi.”
Sniper hôn súng bắn tỉa màu đen một cái, khẽ thở dài một tiếng “bảo bối láu lỉnh của tôi”, sau đó vào tư thế cầm súng bắn tỉa tiêu chuẩn, nhắm vào bầu trời đầy sao trên đầu “Đại ca, ngôi sao nào khiến anh mù mắt vậy, em giúp anh bắn rơi.”
Người đàn ông này có đủ thực lực khiến cô cam nguyện trung thành, cô sùng bái anh, sùng bái đến mức có thể vì anh đánh nát một ngôi sao.
“... Toàn bộ.”
Danh sách chương