Toàn hạm xin hãy chú
ý, trước khi lốc xoáy tới, thuyền hạm của chúng ta sẽ mượn sức nổi nâng
mực thuỷ triều lên mức lớn nhất, cũng chính là mười phút sau, thủy triều đạt tới mức cao nhất, tất cả tay pháo cùng nhau phóng ra, phá hỏng toàn bộ khối nham thạch đang ngăn cản mũi tàu, đồng thời dùng động cơ hơi
nước, toàn lực khởi động lùi ra sau, mau chóng thoát ly khu vực biển
này. [ sáu giờ hai mươi phút ]
Lần đầu tiên báo động trước thời tiết dị biến khiến đại bộ phận thí sinh còn ở lại trên thuyền bắt đầu hành động, bọn họ bắt đầu tạo thành nhóm nhỏ mang theo mục đích rõ ràng chính xác để tìm hiểu chiến hạm, ứng phó trước khi mặt trời lặn, lốc xoáy cắn nuốt hải đảo lần thứ hai có thể tạo ra tai ương ngập đầu. Mọi người hình như đều thông suốt chỉ sau một đêm, phát hiện chiến thuyền này nhìn như quái vật lớn rách nát này lại là sợi dây thừng cứu mạng cuối cùng. Chỉ cần động cơ chính của chiến hạm không hỏng, hết thảy đều còn hy vọng.
Tôi mang theo hai mắt gấu mèo bởi vì bị người nào đó bắt ngủ mà gặp ác mộng liên tục, có chút ngẩn ngơ đi dạo trên thuyền. Nhìn người khác đều bận rộn góp một phần lực để khởi động chiến hạm, tôi thật ngượng ngùng vì chẳng làm được gì. Nhưng tri thức về máy móc thì tôi không biết gì, cho nên không có việc nào thích hợp tôi làm cả. Hơn nữa trông tôi là biết tôi chỉ là nhân vật bối cảnh, mọi người hầu như biết tôi đi cửa sau, nào dám giao những công việc liên quan đến tính mạng cho tôi, càng đừng nói rằng bọn họ còn rất kiêng kị mấy con nhện phía sau tôi.
Bắt đầu từ khi nào, tôi đã biến thành kẻ đáng ghét đi đến đâu cũng bị người ta ngờ vực đến đó? Tôi đúng là tồi tệ.
Trên đường còn gặp Tonpa chạy từ phòng phân phối ra, vẫn là gương mặt bánh mì, cái mũi vuông, trán đầy nếp nhăn, lông mi thô như một ông chú, nhưng khuôn mặt tươi cười hàm hậu ngày thường lại không thấy đâu. Hắn nhanh nhẹn kiểm tra một vài nơi hẻo lánh, hành động lão luyện dị thường, khi sự tình liên quan đến an toàn của mình, ngay cả vẻ mặt lừa gạt cơ bản nhất cũng lười làm, hắn hiếm khi nghiêm túc như thế.
Trạng thái này, mới là lão lọc lõi đã liên tục sống sót ba mươi lăm lần cuộc thi Hunter. Có thể đi đến cửa này, từng thí sinh không hề là kẻ ăn không ngồi rồi, trên cơ bản, trong người sẽ giấu không chỉ một loại kỹ năng đặc biệt. Người giống tôi dù sao vẫn là số ít, nếu đều là trình độ như tôi thì hiệp hội Hunter đã sớm có thể đổi tên thành hội Hunter văn học.
Cảm thấy đi dạo trên thuyền sẽ gây trở ngại công việc của người khác, tôi rất biết điều yên lặng tránh đi. Đi đến bên kia cầu thang boong tàu sắt, thấy nơi này không có ai đi ngang qua mới ngồi xuống.
Bầu trời xanh nhạt hơi trong suốt, một vài sợi mây khẽ tản ra nổi lơ lửng trên trời, thời tiết hiếm khi biến ảo khôn lường như hôm nay. Tôi ngẩng đầu nhìn hải âu bay trên bầu trời xanh, cúi đầu thấy Shalnark ngồi phía dưới tôi. Hắn luôn ngồi ở đó, giống bang chủ nhà bọn họ, không đi giúp người khác, cũng lười đi phá hỏng đường sống của người khác. Tôi nhớ rõ Shalnark là chuyên gia về máy móc, về khoa học tự nhiên, hẳn là hắn rất mạnh, mà Chrollo thì thiên một ít về phương diện khoa học xã hội. Góc bù trong băng Ryodan này thật tốt, tôi không thể không cảm thán.
Tôi giơ hai tay chống cằm không nói gì nhìn gáy Shalnark một hồi, cái mũ đáng yêu kia, hắn vẫn đội ở trên đầu. Tôi nghĩ nghĩ, rồi trực tiếp hỏi “Bang chủ của các cậu có nhược điểm gì có thể cho người ta dùng để áp chế không?”
Nói đạo lý là không có tác dụng, hành động lưu manh đã nói lên hắn không đạo lý. Tuy rằng tôi đều biết rõ mọi tật xấu lớn nhỏ của thằng nhóc kia, nhưng nhược điểm có thể khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời kiêng kị thì tôi không biết. Làm đầu óc thông minh nhất băng Ryodan, dù gì thì Shalnark cũng có chút tin tức chứ, dù sao thời gian hắn và đầu con nhện hiểu nhau gần nhau không ngắn.
“Nhược điểm của bang chủ? Không biết.” Shalnark trực tiếp hơn cả tôi, đầu cũng không quay đã trả lời như đinh đóng cột. Hắn đang đùa nghịch di động mèo đen của mình, có chút không yên lòng, nào có phong phạm của quân sư đại thần chứ.
Mãi sau tôi mới phát hiện, hắn đang thao túng hải âu trên đỉnh đầu, điều khiển chúng nó làm phi cơ chơi trò chơi xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
“Điều này mà cũng không biết, chẳng phải cậu phụ trách thu thập tình báo sao?” Tôi tiếp tục nhìn gáy hắn, đáp án này quá cũ. Dù là tiểu thuyết, là điện ảnh hay là sự thật, trong một tập đoàn kinh khủng đáng sợ thế này luôn phải có nội tình khúc chiết lục đục với nhau chứ. Làm một tay tình báo duy trì hết thảy đường sinh mệnh của băng Ryodan, sao cậu lại không muốn cạnh tranh như thế? Sống trong xã hội đen mà cũng không muốn làm đại ca sao, tôi thật buồn bực, sao không có ai muốn vị trí bang chủ thế. Tôi ước gì thằng nhóc kia bị người ta đá xuống khỏi vị trí cao cao tại thượng, về nhà trồng hoa.
Chẳng lẽ trong băng Ryodan các cậu ngoài tên hề kia ra, không có ai bụng bồ dao găm, hoặc là muốn mưu quyền đoạt lợi? Chỉ về phương diện này thôi, các cậu đúng là siêu ngoan ngoãn, bang chủ nói làm gì là làm cái đó.
“Cái tôi thu thập là tư liệu bên ngoài, nếu tùy ý thu thập tư liệu đoàn viên thì sẽ xảy ra nhiễu loạn. Nhưng tôi biết khả năng đánh nhau của bang chủ có tỳ vết nào, nhưng nói cho cô cũng vô dụng, Miru đâu đánh nhau được.” bình thường khi nói chuyện với tôi, Shalnark rất ít đề phòng, hắn nhàm chán chơi trò chơi dùng dây anten điều khiển hải âu đáng thương, biết những lời này nói với tôi cũng không sao, tôi không hề uy hiếp được bọn họ.
Cũng phải, cho dù cuối cùng thằng nhóc kia bị người ta che năng lực Niệm lại, cho dù bạn cho tôi một khẩu súng máy, tôi cũng không đánh lại nổi hắn. Cho tới bây giờ, hắn rất cẩn thận đối với tôi... cẩn thận nhẹ nhàng chỉ sợ tôi gãy xương, ngày thường dù không sử dụng năng lực Niệm, thể thuật của hắn cũng đã mạnh giống như quái vật vậy.
“Cô và bang chủ cãi nhau?” Shalnark rất hiểu, thuận miệng hỏi.
Cãi nhau? Chúng tôi cãi nhau mới là lạ, với tính tình âm trầm của hắn, gặp phải chuyện gì cũng xử lý lạnh.
“Tôi chỉ là không quen cuộc sống như ngồi tù, thời gian càng lâu, hắn lại càng không muốn thu liễm. Mấy năm gần đây là quá đáng nhất, hắn sắp tiếp quản hết thảy cuộc sống của tôi rồi.” Tôi lải nhải, đều là nói thật, thuận tiện nói hết sự bất mãn đối với đám con nhện này. “Các cậu cũng là đồng lõa, chẳng phải đã nói ngoài nhiệm vụ ra thì đều là việc riêng sao, bám theo tôi cũng là nhiệm vụ à?”
Tôi vừa không phải là bảo tàng vương triều cũng không phải một trong bảy màu sắc đẹp nhất thế giới, trông giữ mãi như vậy, không sợ lãng phí thời gian sao? Tôi thật sự bị cái đám e sợ thiên hạ không loạn này làm cho kinh sợ, cứ nghĩ sẽ có âm mưu to lớn nào sẽ xảy ra trên người tôi sao.
Shalnark dừng bấm điện thoại, hắn nghiêng mặt nhìn lên tôi một cái, cặp mắt tròn tròn màu xanh biếc dưới vành mũ bởi vì bóng râm mà lạnh lẽo, tươi cười thân thiết không thay đổi “Sao cô biết bọn tôi đi theo cô?”
Tôi đã quen bản lĩnh cười mà trong không cười, muốn trở mặt là trở mặt của đám con nhện, nhếch miệng cười có lệ với hắn, mới nói thật “Cảm giác, chỉ cần ở chung lâu thì tôi sẽ bắt đầu quen mùi của các cậu, cho nên chỉ cần các cậu xuất hiện gần tôi, tôi có thể cảm giác được, cũng có thể nói là giác quan thứ sáu của con gái.”
Kẻ mà tôi quen thuộc nhất đương nhiên là bang chủ bọn họ, còn lại thì chỉ là loáng thoáng không xác định lắm.
“Thế thì về sau chỉ cần để người không quen đi theo cô vậy.” Shalnark nghe xong tôi oán giận, mở miệng kết luận.
Tôi trừng con nhện mặt trẻ con mà bụng đầy ý nghĩ xấu kia, các cậu còn muốn tiếp tục như thế bao lâu nữa? “Tôi không phải con mồi để các cậu dùng móng vuốt bắt nhốt, tôi sẽ không chạy đâu.” Cho nên trông giữ tôi như vậy vốn rất không bình thường, tôi sắp muốn lật cái bàn đập cái chai, đây còn là xã hội pháp trị, nhân quyền trên hết sao? Cho dù rất nhiều nơi trong thế giới Hunter không bình thường, nhưng tóm lại vẫn là xã hội hiện đại, người thường được hưởng nhân quyền cơ bản chứ. Từ khi gặp phải này đàn động vật chân đốt tám chân này, đừng nói đến nhân quyền cơ bản, tôi sắp cảm thấy mình như trở lại thời tiền sử vạn năm trước, cái gì cũng cướp bóc mà có.
“Cũng giống nuôi mèo thôi, có một ngày tôi nuôi một con mèo làm thức ăn. Nó rất quen tôi cho nên dù chạy đi cũng sẽ trở về, nhưng tôi vẫn trông nó.” Shalnark quay mặt lại, nhìn di động, cả đàn hải âu đều chơi trò xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên đỉnh đầu hắn.
Nuôi một con mèo làm thức ăn, đúng là cách so sánh quái dị.
Shalnark vô tư giúp tôi phổ cập lý luận nuôi mèo của Meteorcity “Cho dù tôi biết con mồi sẽ trở lại bên cạnh tôi, nhưng lỡ sau khi rời khỏi tôi, nó bị người khác ăn luôn thì làm thế nào? Bị ăn luôn thì đâu về được nữa, xem ra nuôi béo lên mới là phương pháp an toàn nhất.”
Sắc mặt tôi hơi trắng bệch, đứng lên bước đi “Nói cách khác, dù là chạy ra ngoài hay là ở trong lồng, cuối cùng đều là bị ăn.” Nuôi mèo mà như phim kinh dị vậy, khiến tôi không thể nhận.
Tôi nghĩ đến tối hôm qua cũng là một đêm kinh khủng, bị cướp đi tầm mắt và hô hấp, bị người ta ấn xuống giường, vô lực khiến tôi chỉ muốn xù lông. Mang ác ý sàm sỡ tôi, chỗ nên chạm hay không nên chạm, hắn đều không hề cố kỵ, không được lưu lại dấu vết lên người tôi, ham mê biến thái như vậy khiến tôi chỉ muốn đá mạnh hắn xuống giường.
Dấu răng trên hình xăm con nhện chỗ xương quai xanh vẫn còn đau, cứ nghĩ đến chuyện hắn còn từng muốn vạch động mạch của tôi ra để cảm thụ cái ấm áp của máu, là tôi liền tiều tụy. Bình thường nhìn như một thanh niên với tương lai đầy hứa hẹn, sau lưng lại là một tên tâm lý vặn vẹo chỉ thích ngược đãi. Tôi chỉ hận tâm lý học không tốt bằng hắn, không có cách nào dỗ dành hắn ăn mấy viên thuốc ổn định cảm xúc hoặc làm trị liệu tâm lý cho hắn.
Bởi vì không dám trở về, cho nên tôi quanh quẩn ở bên ngoài như cô hồn dã quỷ cho hết thời gian. Giờ này khắc này, hắn rất không có cảm giác an toàn, chuyện gì cũng có thể làm ra, điều này khiến tôi tránh lui ba thước.
Tôi tựa vào tường, nhìn ra mặt biển qua cửa sổ, thờ ơ khiến một vài thí sinh đang vội vàng phải liếc mắt. Mây đen bao phủ, nước biển dần dần tối đen, sóng biển áp lực vuốt đá ngầm hình thành lốc xoáy kinh khủng. Nếu chiến hạm này không rời khỏi đá ngầm, rời khỏi hải vực này trước khi cả vùng biển đổ ập đến, chiến hạm sẽ bị nước biển bao phủ hết thảy hướng đi. Đề thi này là sát hạch năng lực đoàn kết tập thể, tuy rằng vài tên không hợp đàn ngủ gật ngủ gật,, nhưng cái thờ ơ lạnh nhạt này không ảnh hưởng đến sự đoàn kết nhiệt tình của các thí sinh trên thuyền.
Khi mọi người rút lui khỏi boong tàu trở lại khoang thuyền, tôi có vẻ không hợp với sự huyên náo xung quanh. Chậm chạp như vừa mới tỉnh ngủ, vươn tay che nửa bên mặt cười khổ “Mình không muốn bị coi thành mèo, cuối cùng còn bị ăn không còn một mảnh.”
Bên kia đường, qua một loạt cửa sổ mạn tàu hình vuông, nước biển cuồn cuộn. Một cơn lốc xoáy cuồng loạn đang nổi lên, thời gian đúng lúc mặt trời lặn. Cái tôi nhìn không phải là mặt trời chết đuối dưới mặt biển, mà là dưới bầu trời đen kịt, cảnh ngày hôm qua lại tái hiện.
Người đàn ông tóc vàng khiêng một chiếc cờ lớn màu trắng, một mình đi trên boong tàu ướt sũng nước đến mắt cá chân. Bước chân ổn định như tản bộ trên đường lớn, không đếm xỉa đến gió mạnh có thể xé rách cửa sắt.
Nụ cười khổ trở nên dại ra, ánh mắt của tôi chậm rãi trừng lớn, biểu cảm bị tay che một nửa cũng cứng ngắc.
Hơi lảo đảo bước nhanh đến bên cửa sổ, hai tay chống lên thủy tinh cố gắng muốn nhìn rõ ràng chiếc cờ đang giãy dụa trong gió bão. Sợ không nhìn rõ, hai tay vội lau bọt nước và tro bụi trên thủy tinh, ngón tay dán lên cửa sổ trong suốt lạnh lẽo, vẫn phát run. Tôi phát hiện mình khẩn trương đến mức ngay cả trái tim cũng đang đau run rẩy.
Lá cờ và người đàn ông tóc vàng kia trong tiếng gió ồn ào náo động, mơ hồ lại chân thật đến mức không thể bỏ qua.
Tôi thu tay lại, tro bụi đầy tay. Biểu cảm không thể tin nổi, hơi hơi cong ngón giữa lên, như là ngón tay hoa sen. Tôi chậm chạp nhìn ngón tay mình một hồi, lại là lạ lắc lắc bàn tay, đong đưa tự nhiên.
Một khắc này, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra lúc ở trong đường hầm cửa thi thứ nhất, linh cảm chợt lóe mà qua ấy là cái gì. Không phải Kurapika mặc trang phục dân tộc, không phải nhóm Gon, cũng không phải những mảnh nhỏ về truyện tranh khắp trong đầu. Mà là động tác ngón tay hoa sen này, đó từng là động tác mà tôi quen thuộc nhất. Ở trong đường hầm, khi ở vách tường bị khói dày đặc do mìn nổ, có người tự nhiên dùng động tác này đi ngang qua trước mặt tôi.
Tôi cắn cắn mu bàn tay mình, đau. Chân còn chưa lành lại, bởi vì đứng lâu, cũng bị đau.
Không chút do dự nhấc chân đi ra khoang thuyền, đầu óc trống rỗng, như chiếc cờ màu trắng kia.
Giọng nói của Kurapika thông qua loa thuyền truyền khắp chiến hạm “Toàn hạm xin hãy chú ý, trước khi lốc xoáy tới, thuyền hạm của chúng ta sẽ mượn sức nổi nâng mực thuỷ triều lên mức lớn nhất, cũng chính là mười phút sau, thủy triều đạt tới mức cao nhất, tất cả tay pháo cùng nhau phóng ra.”
Tôi lờ đi, lúc cửa mở ra, có người ở phía sau tôi nhát gan gọi tôi một tiếng “Này, đã bắt đầu đếm ngược rồi, đi ra ngoài bây giờ sẽ bị đại pháo nổ nát, tảng đá đè chết đấy!”
Là thí sinh nuôi khỉ đang khuyên tôi, tôi vẫn kiên định đi ra ngoài. Thậm chí bỏ ra cánh tay của thí sinh đã vất vả cố lấy dũng khí đến kéo tay tôi.
Dây cột tóc bị gió bão thổi đứt, mái tóc dài màu xám bạc rối bời. Tôi chậm rãi đi xuống cầu thang sắt, bước đi khó khăn nhưng mỗi một bước đều quật cường không chịu lùi bước.
Nước đã dâng lên đến đùi, tôi lội nước đến gần người đang đưa lưng về phía tôi, lá cờ trên tay tung bay điên cuồng và mạnh mẽ.
Hình như người trẻ tuổi tóc vàng cảm thấy, mặt anh ta không chút thay đổi quay đầu liếc tôi một cái. Kính mắt dính đầy bọt nước màu đen trượt xuống chóp mũi, dù không phải cố ý nhưng đã làm mềm hoá sự mạnh mẽ lạnh lùng ở anh ta.
Tôi loạng choạng đứng thẳng, tay chân co quắp không biết đặt ở đâu. Há miệng mấy lần, như bị mất hết ngôn ngữ, cố gắng nói “Cậu... tớ… tớ là An Hân.”
Tớ là An Hân.
Nói xong câu đó tôi lập tức tỉnh táo, đôi mắt mờ mịt trở nên trong suốt, như là vừa mới trở lại từ một giấc mơ rất dài, mở mắt ra phát hiện mọi người vẫn chưa hề biến mất. Khóe miệng chậm rãi nhấc lên, sự vui sướng tận đáy lòng nổi lên tràn ra, tôi không khống chế được mình, tươi cười sáng lạn.
Vươn bàn tay lên, cong ngón giữa lên như một đóa hoa đang nở, một động tác làm người ta thật hoài niệm. “Tớ là An Hân.” Một lần nữa mở miệng tự giới thiệu, mỗi chữ mỗi câu đều là một loại ngôn ngữ xinh đẹp khác, từng là tiếng mẹ đẻ tận trong linh hồn.
Đồ vật bằng sắt chà xát thân thuyền đang thét chói tai, gió xé rách hết thảy những thứ nó có khả năng xé bỏ. Đứng trong gió, tôi cũng cảm nhận được cái đau bị gió thổi qua cơ thể, ngay cả tươi cười cũng là đau.
Giọng nói của Kurapika vẫn vang lên trong loa “Toàn hạm xin hãy chú ý... Chủ pháo chuẩn bị phóng ra...”
Người trẻ tuổi tóc vàng có vẻ như không nghe rõ tiếng tôi bị gió bao phủ, dưới lời nói của người lãnh đạo chỉ huy tạm thời của chiếc chiến hạm này. Chỉ thờ ơ uể oải nhìn tôi, lá cờ khiêng trên vai chỉ có bốn chữ bằng mực đen thô to, đơn giản sáng tỏ đến mức khiến người ta không thể nhận sai.
Tôi khó khăn đi lên vài bước, nước biển làm ướt toàn thân, tóc thấm ướt dán hai má, lại không ngăn được tôi vui vẻ tươi cười. Vừa định mở miệng, bỗng sau lưng có người đẩy tôi một phen hô to “Cẩn thận!” Cùng với vài tiếng thét chói tai của khỉ.
Đột nhiên nổi sóng gió, tiếng gầm rú rất to theo vách tường nham thạch bị phá vỡ, hỏa diễm nóng rực đập vỡ mảnh nhỏ gào thét mà đến. Mặt tôi đau xót, là hòn đá bén nhọn cắt rách làn da, máu tươi chảy xuống. Một lá cờ ngăn mọi hòn đá lửa đang gào thét mà đến, cũng chặn những thứ có thể gây nguy hiểm trí mạng cho tôi. Thanh niên tóc vàng vẫn mang vẻ mệt mỏi, giơ lá cờ đứng thẳng tắp trong nước biển đang dâng lên, tay áo và mặt cờ như nước biển đều bay lên trong hỏa diễm, hết thảy tối tăm ngưng kết đều như được sống lại một lần nữa trong hình ảnh ấy.
“Cô nói... cô tên gì?” Giống nhau, ngôn ngữ đến từ cùng một thế giới, mang theo vài tia sơ sẩy không xác định.
Bàn tay tôi đang vươn ra bị một làn sóng biển cuốn bay, nước biển ngập đầu cuốn cả người tôi ra khỏi thuyền. Lực đánh vào cường đại ngăn lại mọi động tác tự cứu, nước biển lạnh như băng lạnh chát mà tanh đắng. Trước khi bóng tối bao trùm tôi, ở trong nước biển mở to hai mắt lại thấy rõ ràng trên mặt lá cờ ấy, bốn chữ tiếng Trung giản thể uy phong lẫm lẫm bay múa trong gió ấy--
Ngô Ái An Hân!
Lần đầu tiên báo động trước thời tiết dị biến khiến đại bộ phận thí sinh còn ở lại trên thuyền bắt đầu hành động, bọn họ bắt đầu tạo thành nhóm nhỏ mang theo mục đích rõ ràng chính xác để tìm hiểu chiến hạm, ứng phó trước khi mặt trời lặn, lốc xoáy cắn nuốt hải đảo lần thứ hai có thể tạo ra tai ương ngập đầu. Mọi người hình như đều thông suốt chỉ sau một đêm, phát hiện chiến thuyền này nhìn như quái vật lớn rách nát này lại là sợi dây thừng cứu mạng cuối cùng. Chỉ cần động cơ chính của chiến hạm không hỏng, hết thảy đều còn hy vọng.
Tôi mang theo hai mắt gấu mèo bởi vì bị người nào đó bắt ngủ mà gặp ác mộng liên tục, có chút ngẩn ngơ đi dạo trên thuyền. Nhìn người khác đều bận rộn góp một phần lực để khởi động chiến hạm, tôi thật ngượng ngùng vì chẳng làm được gì. Nhưng tri thức về máy móc thì tôi không biết gì, cho nên không có việc nào thích hợp tôi làm cả. Hơn nữa trông tôi là biết tôi chỉ là nhân vật bối cảnh, mọi người hầu như biết tôi đi cửa sau, nào dám giao những công việc liên quan đến tính mạng cho tôi, càng đừng nói rằng bọn họ còn rất kiêng kị mấy con nhện phía sau tôi.
Bắt đầu từ khi nào, tôi đã biến thành kẻ đáng ghét đi đến đâu cũng bị người ta ngờ vực đến đó? Tôi đúng là tồi tệ.
Trên đường còn gặp Tonpa chạy từ phòng phân phối ra, vẫn là gương mặt bánh mì, cái mũi vuông, trán đầy nếp nhăn, lông mi thô như một ông chú, nhưng khuôn mặt tươi cười hàm hậu ngày thường lại không thấy đâu. Hắn nhanh nhẹn kiểm tra một vài nơi hẻo lánh, hành động lão luyện dị thường, khi sự tình liên quan đến an toàn của mình, ngay cả vẻ mặt lừa gạt cơ bản nhất cũng lười làm, hắn hiếm khi nghiêm túc như thế.
Trạng thái này, mới là lão lọc lõi đã liên tục sống sót ba mươi lăm lần cuộc thi Hunter. Có thể đi đến cửa này, từng thí sinh không hề là kẻ ăn không ngồi rồi, trên cơ bản, trong người sẽ giấu không chỉ một loại kỹ năng đặc biệt. Người giống tôi dù sao vẫn là số ít, nếu đều là trình độ như tôi thì hiệp hội Hunter đã sớm có thể đổi tên thành hội Hunter văn học.
Cảm thấy đi dạo trên thuyền sẽ gây trở ngại công việc của người khác, tôi rất biết điều yên lặng tránh đi. Đi đến bên kia cầu thang boong tàu sắt, thấy nơi này không có ai đi ngang qua mới ngồi xuống.
Bầu trời xanh nhạt hơi trong suốt, một vài sợi mây khẽ tản ra nổi lơ lửng trên trời, thời tiết hiếm khi biến ảo khôn lường như hôm nay. Tôi ngẩng đầu nhìn hải âu bay trên bầu trời xanh, cúi đầu thấy Shalnark ngồi phía dưới tôi. Hắn luôn ngồi ở đó, giống bang chủ nhà bọn họ, không đi giúp người khác, cũng lười đi phá hỏng đường sống của người khác. Tôi nhớ rõ Shalnark là chuyên gia về máy móc, về khoa học tự nhiên, hẳn là hắn rất mạnh, mà Chrollo thì thiên một ít về phương diện khoa học xã hội. Góc bù trong băng Ryodan này thật tốt, tôi không thể không cảm thán.
Tôi giơ hai tay chống cằm không nói gì nhìn gáy Shalnark một hồi, cái mũ đáng yêu kia, hắn vẫn đội ở trên đầu. Tôi nghĩ nghĩ, rồi trực tiếp hỏi “Bang chủ của các cậu có nhược điểm gì có thể cho người ta dùng để áp chế không?”
Nói đạo lý là không có tác dụng, hành động lưu manh đã nói lên hắn không đạo lý. Tuy rằng tôi đều biết rõ mọi tật xấu lớn nhỏ của thằng nhóc kia, nhưng nhược điểm có thể khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời kiêng kị thì tôi không biết. Làm đầu óc thông minh nhất băng Ryodan, dù gì thì Shalnark cũng có chút tin tức chứ, dù sao thời gian hắn và đầu con nhện hiểu nhau gần nhau không ngắn.
“Nhược điểm của bang chủ? Không biết.” Shalnark trực tiếp hơn cả tôi, đầu cũng không quay đã trả lời như đinh đóng cột. Hắn đang đùa nghịch di động mèo đen của mình, có chút không yên lòng, nào có phong phạm của quân sư đại thần chứ.
Mãi sau tôi mới phát hiện, hắn đang thao túng hải âu trên đỉnh đầu, điều khiển chúng nó làm phi cơ chơi trò chơi xoay tròn ba trăm sáu mươi độ.
“Điều này mà cũng không biết, chẳng phải cậu phụ trách thu thập tình báo sao?” Tôi tiếp tục nhìn gáy hắn, đáp án này quá cũ. Dù là tiểu thuyết, là điện ảnh hay là sự thật, trong một tập đoàn kinh khủng đáng sợ thế này luôn phải có nội tình khúc chiết lục đục với nhau chứ. Làm một tay tình báo duy trì hết thảy đường sinh mệnh của băng Ryodan, sao cậu lại không muốn cạnh tranh như thế? Sống trong xã hội đen mà cũng không muốn làm đại ca sao, tôi thật buồn bực, sao không có ai muốn vị trí bang chủ thế. Tôi ước gì thằng nhóc kia bị người ta đá xuống khỏi vị trí cao cao tại thượng, về nhà trồng hoa.
Chẳng lẽ trong băng Ryodan các cậu ngoài tên hề kia ra, không có ai bụng bồ dao găm, hoặc là muốn mưu quyền đoạt lợi? Chỉ về phương diện này thôi, các cậu đúng là siêu ngoan ngoãn, bang chủ nói làm gì là làm cái đó.
“Cái tôi thu thập là tư liệu bên ngoài, nếu tùy ý thu thập tư liệu đoàn viên thì sẽ xảy ra nhiễu loạn. Nhưng tôi biết khả năng đánh nhau của bang chủ có tỳ vết nào, nhưng nói cho cô cũng vô dụng, Miru đâu đánh nhau được.” bình thường khi nói chuyện với tôi, Shalnark rất ít đề phòng, hắn nhàm chán chơi trò chơi dùng dây anten điều khiển hải âu đáng thương, biết những lời này nói với tôi cũng không sao, tôi không hề uy hiếp được bọn họ.
Cũng phải, cho dù cuối cùng thằng nhóc kia bị người ta che năng lực Niệm lại, cho dù bạn cho tôi một khẩu súng máy, tôi cũng không đánh lại nổi hắn. Cho tới bây giờ, hắn rất cẩn thận đối với tôi... cẩn thận nhẹ nhàng chỉ sợ tôi gãy xương, ngày thường dù không sử dụng năng lực Niệm, thể thuật của hắn cũng đã mạnh giống như quái vật vậy.
“Cô và bang chủ cãi nhau?” Shalnark rất hiểu, thuận miệng hỏi.
Cãi nhau? Chúng tôi cãi nhau mới là lạ, với tính tình âm trầm của hắn, gặp phải chuyện gì cũng xử lý lạnh.
“Tôi chỉ là không quen cuộc sống như ngồi tù, thời gian càng lâu, hắn lại càng không muốn thu liễm. Mấy năm gần đây là quá đáng nhất, hắn sắp tiếp quản hết thảy cuộc sống của tôi rồi.” Tôi lải nhải, đều là nói thật, thuận tiện nói hết sự bất mãn đối với đám con nhện này. “Các cậu cũng là đồng lõa, chẳng phải đã nói ngoài nhiệm vụ ra thì đều là việc riêng sao, bám theo tôi cũng là nhiệm vụ à?”
Tôi vừa không phải là bảo tàng vương triều cũng không phải một trong bảy màu sắc đẹp nhất thế giới, trông giữ mãi như vậy, không sợ lãng phí thời gian sao? Tôi thật sự bị cái đám e sợ thiên hạ không loạn này làm cho kinh sợ, cứ nghĩ sẽ có âm mưu to lớn nào sẽ xảy ra trên người tôi sao.
Shalnark dừng bấm điện thoại, hắn nghiêng mặt nhìn lên tôi một cái, cặp mắt tròn tròn màu xanh biếc dưới vành mũ bởi vì bóng râm mà lạnh lẽo, tươi cười thân thiết không thay đổi “Sao cô biết bọn tôi đi theo cô?”
Tôi đã quen bản lĩnh cười mà trong không cười, muốn trở mặt là trở mặt của đám con nhện, nhếch miệng cười có lệ với hắn, mới nói thật “Cảm giác, chỉ cần ở chung lâu thì tôi sẽ bắt đầu quen mùi của các cậu, cho nên chỉ cần các cậu xuất hiện gần tôi, tôi có thể cảm giác được, cũng có thể nói là giác quan thứ sáu của con gái.”
Kẻ mà tôi quen thuộc nhất đương nhiên là bang chủ bọn họ, còn lại thì chỉ là loáng thoáng không xác định lắm.
“Thế thì về sau chỉ cần để người không quen đi theo cô vậy.” Shalnark nghe xong tôi oán giận, mở miệng kết luận.
Tôi trừng con nhện mặt trẻ con mà bụng đầy ý nghĩ xấu kia, các cậu còn muốn tiếp tục như thế bao lâu nữa? “Tôi không phải con mồi để các cậu dùng móng vuốt bắt nhốt, tôi sẽ không chạy đâu.” Cho nên trông giữ tôi như vậy vốn rất không bình thường, tôi sắp muốn lật cái bàn đập cái chai, đây còn là xã hội pháp trị, nhân quyền trên hết sao? Cho dù rất nhiều nơi trong thế giới Hunter không bình thường, nhưng tóm lại vẫn là xã hội hiện đại, người thường được hưởng nhân quyền cơ bản chứ. Từ khi gặp phải này đàn động vật chân đốt tám chân này, đừng nói đến nhân quyền cơ bản, tôi sắp cảm thấy mình như trở lại thời tiền sử vạn năm trước, cái gì cũng cướp bóc mà có.
“Cũng giống nuôi mèo thôi, có một ngày tôi nuôi một con mèo làm thức ăn. Nó rất quen tôi cho nên dù chạy đi cũng sẽ trở về, nhưng tôi vẫn trông nó.” Shalnark quay mặt lại, nhìn di động, cả đàn hải âu đều chơi trò xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trên đỉnh đầu hắn.
Nuôi một con mèo làm thức ăn, đúng là cách so sánh quái dị.
Shalnark vô tư giúp tôi phổ cập lý luận nuôi mèo của Meteorcity “Cho dù tôi biết con mồi sẽ trở lại bên cạnh tôi, nhưng lỡ sau khi rời khỏi tôi, nó bị người khác ăn luôn thì làm thế nào? Bị ăn luôn thì đâu về được nữa, xem ra nuôi béo lên mới là phương pháp an toàn nhất.”
Sắc mặt tôi hơi trắng bệch, đứng lên bước đi “Nói cách khác, dù là chạy ra ngoài hay là ở trong lồng, cuối cùng đều là bị ăn.” Nuôi mèo mà như phim kinh dị vậy, khiến tôi không thể nhận.
Tôi nghĩ đến tối hôm qua cũng là một đêm kinh khủng, bị cướp đi tầm mắt và hô hấp, bị người ta ấn xuống giường, vô lực khiến tôi chỉ muốn xù lông. Mang ác ý sàm sỡ tôi, chỗ nên chạm hay không nên chạm, hắn đều không hề cố kỵ, không được lưu lại dấu vết lên người tôi, ham mê biến thái như vậy khiến tôi chỉ muốn đá mạnh hắn xuống giường.
Dấu răng trên hình xăm con nhện chỗ xương quai xanh vẫn còn đau, cứ nghĩ đến chuyện hắn còn từng muốn vạch động mạch của tôi ra để cảm thụ cái ấm áp của máu, là tôi liền tiều tụy. Bình thường nhìn như một thanh niên với tương lai đầy hứa hẹn, sau lưng lại là một tên tâm lý vặn vẹo chỉ thích ngược đãi. Tôi chỉ hận tâm lý học không tốt bằng hắn, không có cách nào dỗ dành hắn ăn mấy viên thuốc ổn định cảm xúc hoặc làm trị liệu tâm lý cho hắn.
Bởi vì không dám trở về, cho nên tôi quanh quẩn ở bên ngoài như cô hồn dã quỷ cho hết thời gian. Giờ này khắc này, hắn rất không có cảm giác an toàn, chuyện gì cũng có thể làm ra, điều này khiến tôi tránh lui ba thước.
Tôi tựa vào tường, nhìn ra mặt biển qua cửa sổ, thờ ơ khiến một vài thí sinh đang vội vàng phải liếc mắt. Mây đen bao phủ, nước biển dần dần tối đen, sóng biển áp lực vuốt đá ngầm hình thành lốc xoáy kinh khủng. Nếu chiến hạm này không rời khỏi đá ngầm, rời khỏi hải vực này trước khi cả vùng biển đổ ập đến, chiến hạm sẽ bị nước biển bao phủ hết thảy hướng đi. Đề thi này là sát hạch năng lực đoàn kết tập thể, tuy rằng vài tên không hợp đàn ngủ gật ngủ gật,, nhưng cái thờ ơ lạnh nhạt này không ảnh hưởng đến sự đoàn kết nhiệt tình của các thí sinh trên thuyền.
Khi mọi người rút lui khỏi boong tàu trở lại khoang thuyền, tôi có vẻ không hợp với sự huyên náo xung quanh. Chậm chạp như vừa mới tỉnh ngủ, vươn tay che nửa bên mặt cười khổ “Mình không muốn bị coi thành mèo, cuối cùng còn bị ăn không còn một mảnh.”
Bên kia đường, qua một loạt cửa sổ mạn tàu hình vuông, nước biển cuồn cuộn. Một cơn lốc xoáy cuồng loạn đang nổi lên, thời gian đúng lúc mặt trời lặn. Cái tôi nhìn không phải là mặt trời chết đuối dưới mặt biển, mà là dưới bầu trời đen kịt, cảnh ngày hôm qua lại tái hiện.
Người đàn ông tóc vàng khiêng một chiếc cờ lớn màu trắng, một mình đi trên boong tàu ướt sũng nước đến mắt cá chân. Bước chân ổn định như tản bộ trên đường lớn, không đếm xỉa đến gió mạnh có thể xé rách cửa sắt.
Nụ cười khổ trở nên dại ra, ánh mắt của tôi chậm rãi trừng lớn, biểu cảm bị tay che một nửa cũng cứng ngắc.
Hơi lảo đảo bước nhanh đến bên cửa sổ, hai tay chống lên thủy tinh cố gắng muốn nhìn rõ ràng chiếc cờ đang giãy dụa trong gió bão. Sợ không nhìn rõ, hai tay vội lau bọt nước và tro bụi trên thủy tinh, ngón tay dán lên cửa sổ trong suốt lạnh lẽo, vẫn phát run. Tôi phát hiện mình khẩn trương đến mức ngay cả trái tim cũng đang đau run rẩy.
Lá cờ và người đàn ông tóc vàng kia trong tiếng gió ồn ào náo động, mơ hồ lại chân thật đến mức không thể bỏ qua.
Tôi thu tay lại, tro bụi đầy tay. Biểu cảm không thể tin nổi, hơi hơi cong ngón giữa lên, như là ngón tay hoa sen. Tôi chậm chạp nhìn ngón tay mình một hồi, lại là lạ lắc lắc bàn tay, đong đưa tự nhiên.
Một khắc này, cuối cùng tôi cũng nghĩ ra lúc ở trong đường hầm cửa thi thứ nhất, linh cảm chợt lóe mà qua ấy là cái gì. Không phải Kurapika mặc trang phục dân tộc, không phải nhóm Gon, cũng không phải những mảnh nhỏ về truyện tranh khắp trong đầu. Mà là động tác ngón tay hoa sen này, đó từng là động tác mà tôi quen thuộc nhất. Ở trong đường hầm, khi ở vách tường bị khói dày đặc do mìn nổ, có người tự nhiên dùng động tác này đi ngang qua trước mặt tôi.
Tôi cắn cắn mu bàn tay mình, đau. Chân còn chưa lành lại, bởi vì đứng lâu, cũng bị đau.
Không chút do dự nhấc chân đi ra khoang thuyền, đầu óc trống rỗng, như chiếc cờ màu trắng kia.
Giọng nói của Kurapika thông qua loa thuyền truyền khắp chiến hạm “Toàn hạm xin hãy chú ý, trước khi lốc xoáy tới, thuyền hạm của chúng ta sẽ mượn sức nổi nâng mực thuỷ triều lên mức lớn nhất, cũng chính là mười phút sau, thủy triều đạt tới mức cao nhất, tất cả tay pháo cùng nhau phóng ra.”
Tôi lờ đi, lúc cửa mở ra, có người ở phía sau tôi nhát gan gọi tôi một tiếng “Này, đã bắt đầu đếm ngược rồi, đi ra ngoài bây giờ sẽ bị đại pháo nổ nát, tảng đá đè chết đấy!”
Là thí sinh nuôi khỉ đang khuyên tôi, tôi vẫn kiên định đi ra ngoài. Thậm chí bỏ ra cánh tay của thí sinh đã vất vả cố lấy dũng khí đến kéo tay tôi.
Dây cột tóc bị gió bão thổi đứt, mái tóc dài màu xám bạc rối bời. Tôi chậm rãi đi xuống cầu thang sắt, bước đi khó khăn nhưng mỗi một bước đều quật cường không chịu lùi bước.
Nước đã dâng lên đến đùi, tôi lội nước đến gần người đang đưa lưng về phía tôi, lá cờ trên tay tung bay điên cuồng và mạnh mẽ.
Hình như người trẻ tuổi tóc vàng cảm thấy, mặt anh ta không chút thay đổi quay đầu liếc tôi một cái. Kính mắt dính đầy bọt nước màu đen trượt xuống chóp mũi, dù không phải cố ý nhưng đã làm mềm hoá sự mạnh mẽ lạnh lùng ở anh ta.
Tôi loạng choạng đứng thẳng, tay chân co quắp không biết đặt ở đâu. Há miệng mấy lần, như bị mất hết ngôn ngữ, cố gắng nói “Cậu... tớ… tớ là An Hân.”
Tớ là An Hân.
Nói xong câu đó tôi lập tức tỉnh táo, đôi mắt mờ mịt trở nên trong suốt, như là vừa mới trở lại từ một giấc mơ rất dài, mở mắt ra phát hiện mọi người vẫn chưa hề biến mất. Khóe miệng chậm rãi nhấc lên, sự vui sướng tận đáy lòng nổi lên tràn ra, tôi không khống chế được mình, tươi cười sáng lạn.
Vươn bàn tay lên, cong ngón giữa lên như một đóa hoa đang nở, một động tác làm người ta thật hoài niệm. “Tớ là An Hân.” Một lần nữa mở miệng tự giới thiệu, mỗi chữ mỗi câu đều là một loại ngôn ngữ xinh đẹp khác, từng là tiếng mẹ đẻ tận trong linh hồn.
Đồ vật bằng sắt chà xát thân thuyền đang thét chói tai, gió xé rách hết thảy những thứ nó có khả năng xé bỏ. Đứng trong gió, tôi cũng cảm nhận được cái đau bị gió thổi qua cơ thể, ngay cả tươi cười cũng là đau.
Giọng nói của Kurapika vẫn vang lên trong loa “Toàn hạm xin hãy chú ý... Chủ pháo chuẩn bị phóng ra...”
Người trẻ tuổi tóc vàng có vẻ như không nghe rõ tiếng tôi bị gió bao phủ, dưới lời nói của người lãnh đạo chỉ huy tạm thời của chiếc chiến hạm này. Chỉ thờ ơ uể oải nhìn tôi, lá cờ khiêng trên vai chỉ có bốn chữ bằng mực đen thô to, đơn giản sáng tỏ đến mức khiến người ta không thể nhận sai.
Tôi khó khăn đi lên vài bước, nước biển làm ướt toàn thân, tóc thấm ướt dán hai má, lại không ngăn được tôi vui vẻ tươi cười. Vừa định mở miệng, bỗng sau lưng có người đẩy tôi một phen hô to “Cẩn thận!” Cùng với vài tiếng thét chói tai của khỉ.
Đột nhiên nổi sóng gió, tiếng gầm rú rất to theo vách tường nham thạch bị phá vỡ, hỏa diễm nóng rực đập vỡ mảnh nhỏ gào thét mà đến. Mặt tôi đau xót, là hòn đá bén nhọn cắt rách làn da, máu tươi chảy xuống. Một lá cờ ngăn mọi hòn đá lửa đang gào thét mà đến, cũng chặn những thứ có thể gây nguy hiểm trí mạng cho tôi. Thanh niên tóc vàng vẫn mang vẻ mệt mỏi, giơ lá cờ đứng thẳng tắp trong nước biển đang dâng lên, tay áo và mặt cờ như nước biển đều bay lên trong hỏa diễm, hết thảy tối tăm ngưng kết đều như được sống lại một lần nữa trong hình ảnh ấy.
“Cô nói... cô tên gì?” Giống nhau, ngôn ngữ đến từ cùng một thế giới, mang theo vài tia sơ sẩy không xác định.
Bàn tay tôi đang vươn ra bị một làn sóng biển cuốn bay, nước biển ngập đầu cuốn cả người tôi ra khỏi thuyền. Lực đánh vào cường đại ngăn lại mọi động tác tự cứu, nước biển lạnh như băng lạnh chát mà tanh đắng. Trước khi bóng tối bao trùm tôi, ở trong nước biển mở to hai mắt lại thấy rõ ràng trên mặt lá cờ ấy, bốn chữ tiếng Trung giản thể uy phong lẫm lẫm bay múa trong gió ấy--
Ngô Ái An Hân!
Danh sách chương