Mặt trăng đêm nay rất tròn, rất đỏ, rất mỹ lệ.

Tôi bước qua con phố rộn ràng nhốn nháo trở lại khách sạn, nhân viên phục vụ ở cửa khách sạn giúp khách đẩy cửa mỉm cười với tôi. Tôi lễ phép gật đầu, phát hiện khóe miệng mình có chút cứng ngắc.

Lúc đi qua đường, tôi nghi hoặc quay đầu, trong đại sảnh sáng ngời không ngừng có khách lữ hành ra vào. Lúc vào thang máy, tôi vẫn có chút buồn bực, tôi nhầm rồi à? Sao cứ cảm thấy có người đi theo sau lưng vậy? Vừa bước ra thang máy, chợt nghe thấy một tiếng nổ vang lên ở hành lang tầng một, sau đó là tiếng đá văng cửa và tiếng ho kịch liệt giống như bị trói, là tiếng ho khan đau đớn như bị khó chịu đến tận xương.

Tim tôi co rút lại, khiến đôi mắt không khỏi trừng lớn. Quay đầu chạy vội về phía hành lang dài trải thảm đỏ. Dưới ngọn đèn sáng treo trên trần, máu tươi đầy đất.

Nhìn cánh cửa phòng run rẩy bị hỏng rũ xuống, một bóng người quen thuộc ngồi ở hành lang, dựa vào tường cười lạnh với người vừa đá phá hỏng cửa.

Tôi vẫn tiếp tục chạy tới, trực tiếp quỳ xuống ôm lấy người đang cực khổ hô hấp. Cái ôm ấm áp gắt gao như là than lửa nóng cháy, tôi gục đầu chôn vào cổ cậu ấy, cảm nhận được nhịp đập đau đớn của người trong lòng mình. Tôi hô to: “Không được hại cậu ấy!”

Công kích sau lưng hóa thành một trận gió sắc bén mạnh mẽ đẩy tôi ra, mục tiêu của người từ trong phòng đi ra nhằm vào Minh Lạc trong lòng tôi.

Trận gió quét thẳng vào tôi khiến lưng tôi nóng rát, tôi cắn răng đứng dậy khỏi thảm đỏ, thấy Minh Lạc không định phản kháng, cậu ấy vừa cười vừa ho ra máu. Tươi cười đỏ tươi mà thống khoái, khiến cậu ấy càng giống một người thắng cao cao tại thượng.

“Khụ... Này, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Tôi đã nói cho cậu là tôi nhận thua rồi mà.” Minh Lạc không ngừng cười ha ha, ngồi dưới đất như một tên vô lại đầy người vết thương.

“Câm miệng! Vì sao anh không phản kháng?! Vì sao rõ ràng anh cường đại mà lại không báo thù cho bộ tộc!? Anh là Kurapika cơ mà! Anh là chiến sĩ mạnh nhất tộc Kuruta cơ mà!” Đôi con ngươi giống như động mạch huyết quản bị đúc thành kim loại màu đỏ máu, tràn đầy điên cuồng run rẩy. Thiếu niên tóc vàng đã từng cực kỳ dịu dàng, lúc này lại giống một ác ma đã bị móc hết tim phổi.

Cậu ta phát cuồng xông lên túm lấy cổ áo Minh Lạc, gào thét như khóc nức nở: “Tôi đã nghĩ rằng chỉ còn lại một mình tôi! Cha mẹ tôi, em trai, bạn bè, chú Abil và cô ấy đều đã chết! Tại sao khi băng Ryodan xâm nhập thôn, anh lại không ở đó! Tại sao khi tất cả mọi người chết trận đều bị móc mắt tàn nhẫn mà anh lại không ở đó! Tại sao anh lại còn sống! Anh nói cho tôi biết tại sao!!!”

Đau đến mức như cả da và máu thịt nội tạng đều bị xé rách, chỉ còn lại máu loãng giàn giụa, đau xót và tái nhợt tận xương.

“Cậu cũng có thể coi như tôi đã chết.” Minh Lạc bình tĩnh, hiển lộ ra một mặt tàn khốc, cậu ấy không để ý đến máu không ngừng tràn ra khóe miệng, chỉ nhìn vào cặp mắt màu lửa đỏ phẫn nộ kia, chậm rãi nói “Cậu đã thắng, Kahakaru. Không, là Kurapika, cậu sớm đã là chiến sĩ duy nhất còn sống của tộc Kuruta, cho nên tên ‘Kurapika’ này chỉ cậu mới có thể kế thừa. Cậu muốn báo thù muốn giết người muốn làm Thượng Đế muốn làm gì cũng được, tôi không quan tâm.”

Minh Lạc vô lực tùy ý thiếu niên người đầy máu túm áo chặt mình, cậu ấy giống như một đứa trẻ im lặng không có năng lực phản kháng, bình tĩnh cười với tôi.

Đừng đến gần, An, tớ có thể giải quyết.

Trên hành lang này, ngoài ngọn đèn vàng, thảm đỏ trải dài, chỉ còn lại ba người chúng tôi.

Tôi yên lặng lui ra sau hai bước cho Minh Lạc không gian, sau đó, như bị hút hết xương cốt, mềm yếu tựa vào tường trượt xuống. Tôi vươn tay nặng nề ôm mặt, ngón tay mềm mại ấn con mắt đau đến mức khiến người ta run rấy. Sau đó thật sâu, thật sâu đè ép một tiếng nấc nghẹn ngào ở cổ họng.

Kurapika, xin lỗi.

“Cậu còn muốn cái gì nữa? Con đường này, chẳng phải do chính cậu lựa chọn sao? Cảm giác giết người thế nào, thật non nớt.”

Minh Lạc thở hơi hổn hển, lạnh lùng nói, như thờ ơ lại rõ ràng nói thẳng cho đối phương rằng cái đau khổ của cậu đâu có liên quan gì tới tôi.

“Tên ‘Kurapika’ này, cậu muốn thì cho cậu, vương miện chiến sĩ mạnh nhất tộc Kuruta mỗi một thế hệ, tên đại biểu cho vinh dự và bảo vệ, từ lúc tôi biết cái thân thể này bị ban cho cái tên đó, tôi đã cảm thấy rất khó nghe rồi.”

“Tôi là Minh Lạc, không phải Kurapika. So với tôi, cậu giống một Kurapika hy sinh vì đạo cho tộc Kuruta hơn, thu hồi cái yếu đuối và phẫn nộ của cậu đi, Kurapika. Cậu cho là chỉ bằng ngây thơ và không thành thục là có thể giết sạch toàn bộ băng Ryodan sao? Đừng ngu xuẩn, chỉ mới giết một kẻ số 11 thôi mà đã khiến mình trở nên khó coi như vậy, thế mà lại muốn đối mặt cả một băng toàn tên điên coi mạng người như đất cát sao.”

“Có giỏi thì cũng bức chính mình thành quỷ đi, đừng có giống đứa trẻ chưa lớn làm nũng với tôi. Tôi con mẹ nó hoàn toàn không phản kháng để cậu công kích, chỉ cần mấy cú đấm là có thể giết tôi mà cũng không hạ thủ được, thì đừng có vũ nhục tên ‘Kurapika’ này.”

“Cậu cho là báo thù dễ lắm sao? Đồ nhát gan, không có quyết tâm xuống địa ngục, thì cậu có cái tư cách đi gì hủy diệt cái đám dân cư địa ngục ấy?”

Minh Lạc thoải mái duỗi tay chân ra, cậu ấy hoàn toàn không đề phòng không công kích cũng không dùng một chút năng lực Niệm bảo vệ mình. Cậu ấy lãnh khốc đem sinh mệnh của mình, lột tầng tầng xác da, bỏ đi toàn bộ khả năng phản kháng.

Minh Lạc như vậy, ai cũng giết được.

Thiếu niên gắt gao túm sinh mệnh trong tay, chỉ cần khoát tay là có thể hủy diệt, cậu ta cúi đầu, tùy ý tóc mái màu vàng che đi đôi mắt đỏ như máu chảy đầm đìa, nước mắt lạnh như băng chậm rãi chảy xuống hai má trắng bệch.

Minh Lạc lạnh lùng nhìn thiếu niên yếu ớt trước mặt, nhìn cậu ta như sụp đổ, lại nhìn cậu ta cô độc gượng dậy. Không vươn tay can thiệp cũng keo kiệt trợ giúp.

‘Kurapika’, là vinh dự và bảo vệ của tộc Kuruta.

“Tôi... Tôi rất sùng bái anh, lúc còn rất nhỏ, tôi không ngừng hy vọng lớn lên, có thể đứng sóng vai với anh. Tuy rằng khi đó anh đứng rất cao, giống một vị thần, tôi chỉ có thể đứng từ xa ngước lên nhìn anh mà thôi, nhưng tôi tin tưởng rằng mình có thể truy đuổi đến cạnh anh. Tôi tin tưởng người có được tên ‘Kurapika’ này là mạnh nhất, tôi tin tưởng...”

Nước mắt trong suốt phá vỡ mọi ánh sáng, ngã xuống thảm màu đỏ. Khóc ẩn nhẫn lại như bị tâm thần, giờ khắc này, thiếu niên đã trở lại con người dịu dàng và ấm áp. Cậu ấy sẽ giống mọi người bình thường đang đi trên đường, sẽ thiện lương cười, cũng sẽ đau khổ khóc.

“...Tôi tin tưởng rằng người có được tên ‘Kurapika’ này, là người yêu chúng tôi nhất.”

Thiếu niên thu lại mọi cừu hận, mọi điên cuồng, cậu ấy vừa khóc vừa cúi đầu lẩm bẩm “Ánh mặt trời và ánh trăng chiếu rọi chúng con. Xin giao thân này cho ngọn gió thổi qua đất mẹ...”

Sau đó, cậu ấy thả lỏng bàn tay đeo vũ khí dây xích, như là buông lỏng ra quá khứ, cũng buông lỏng ra sự khát khao cùng ngưỡng mộ từ thời thơ ấu đối với chiến sĩ mạnh nhất.

Minh Lạc trầm mặc ngồi, để cậu ấy tiều tụy đứng dậy mang theo tên ‘Kurapika’ ấy rời đi.

Bài hát cảm ơn và cầu phúc của tộc Kuruta theo bước chân có chút lảo đảo của thiếu niên, dần đi mất. Cậu ấy quý trọng ôm chiếc áo khoác xanh trắng truyền thống dân tộc, bả vai sụp xuống, cúi đầu vừa đi vừa lẩm bẩm “Con nguyện cùng dân tộc chia sẻ bi thương. Xin ngài hãy ca ngợi nhân dân tộc Kuruta vĩnh viễn, để chúng con lấy mắt màu lửa đỏ làm chứng”.

Bóng dáng đơn bạc mà gầy yếu giống như ngọn tháp sẽ suy sụp bất cứ lúc nào.

Không có ai mở miệng, ngay cả người theo dõi tôi là Gon cùng Killua cũng không mở miệng.

Gon lo lắng quay đầu liếc tôi một cái, sau đó không chút do dự cùng Killua đuổi theo Kurapika. Bọn họ là bạn, vẫn luôn như thế.

Tôi đỡ tường đi đến trước mặt Minh Lạc, vươn cổ tay áo cẩn thận thay cậu ấy lau máu ở miệng. Cổ tay áo nhanh chóng bị màu đỏ loang lổ, giống vết thương bị xé rách khắc vào vải dệt màu trắng.

Minh Lạc nghêng đầu, đôi mắt không có tiêu cự nhìn xuyên thấu qua tôi, nhìn phương hướng thiếu niên ấy rời đi. Trong đồng tử mắt màu xanh da trời, một tia lại một tia màu đỏ nổi lên.

“An.” Minh Lạc khàn khàn gọi tôi, tay tôi đầy máu, ngây người nhìn cậu ấy.

Hai chúng tôi như hai người già cảm nhận được sự đè ép của năm tháng, không gượng dậy nổi, như hai tảng đá hấp hối chăm chú nhìn đối phương.

“Cậu cảm thấy cuối cùng ai sẽ chết?” Giọng nói của Minh Lạc trong trẻo nhưng lạnh lùng, bình tĩnh hỏi. “Là băng Ryodan, hay là Kurapika?”

Màu đỏ trong đồng tử mắt cậu ấy lại trầm xuống, ánh sáng lạnh lùng quấn quanh trong mắt, màu xanh đậm trở nên hư ảo.

Tôi muốn mỉm cười một cái, lại phát hiện khóe miệng cứng ngắc đến mức không kéo ra được.

“Tớ không biết, có lẽ cuối cùng luôn là người tốt đả bại người xấu, giống như mọi truyện tranh có được kết cục tốt đẹp vậy. Tớ từng nghĩ là mình miễn cưỡng cũng được cho là người tốt, nhưng lại phát hiện ra từ rất sớm rằng... thì ra tớ chỉ là kẻ làm nền cho tên bại hoại kia. Tớ không hoài nghi là mình sẽ không chết tử tế được, cuối cùng người xấu luôn phải chết, bao gồm cả tớ.”

Cho tới bây giờ, tôi cũng không hoài nghi, tôi sẽ không chết tử tế được. Giống như cái tên đã sáng lập băng Ryodan, cho tới bây giờ, hắn sẽ không bao giờ nghĩ là mình sẽ chết già ở trên giường.

Người Meteorcity luôn có thói quen sống oanh oanh liệt liệt, cũng nhất định phải oanh oanh liệt liệt đi tìm chết mới tính là thú vị. Còn chuyện cuộc sống sẽ dính phải họa gì, sẽ làm hại bao nhiêu người, sẽ giày xéo bao nhiêu thứ, cho tới bây giờ, bọn họ cũng không để ý. Người như vậy, sao có thể có được kết cục hạnh phúc, sao có thể được.

Tôi yên lặng nhìn Minh Lạc xử lý vết thương, vết thương kiểu vỡ nội tạng như vậy có thể trực tiếp dùng năng lực Niệm tẩm bổ.

“Sniper không ở đây à?”

“Tớ bảo cô ấy ra ngoài làm việc rồi, dù sao Yorknew là nơi tớ sống khá được, luôn luôn có một đống việc vặt vãnh tìm tới cửa.”

“Cậu nên đi ngủ đi, Minh Lạc.” Tôi vươn tay sờ trán cậu ấy, không bị phát sốt, có lẽ năng lực Niệm đúng là thứ tốt.

“Còn cậu?” Minh Lạc cầm tay của tôi, sau đó dán lên bên mặt hơi lạnh lẽo của cậu ấy.

Tôi giống như đứa trẻ, mờ mịt yên lặng, cuối cùng gầy yếu mà bi thương cười rộ lên “Tớ muốn đi thăm Ubogin.”

Không phải là chưa từng muốn liều lĩnh bỏ đi hết tất cả mọi thứ để đuổi theo bước chân của người ấy, sau đó cùng sóng vai thưởng thức cảnh đẹp đầy ngôi sao sáng lạn ngã xuống trong mắt hắn. Sao Băng vĩnh viễn là đế vương dừng lại ở không trung.

Tôi đi theo dấu vết đánh nhau, giống con sơn dương không nhà để về, trầm mặc ở trong đêm đen, chân dính bùn đất đi lên núi.

Quay đầu liếc nhìn, cây cối xanh rờn liên miên mọc xung quanh thành Yorknew đồ sộ. Giữa rừng xanh, ngọn đèn Yorknew như núi lửa dung nham, màu cam nóng cháy biến thành con sông chậm rãi hòa tan, phát ra ánh sáng có khả năng đạt tới xinh đẹp cực hạn.

Tôi đi đến một nơi đầy vết lõm hẹp như bị ngoại lực tàn sát bừa bãi, sau đó ngồi xổm xuống, phía trước là một mảnh đất nhô ra, bùn đất xốp mới mẻ mang ánh sáng nhạt tối tăm. Một người sau khi chết, thực sự không còn lại gì cả.

“Tên hắn là Ubogin, kỳ thật bọn tớ không thân quen, chỉ là ngẫu nhiên gặp nhau vài lần mà thôi. Dù sao ban đầu tớ cũng không định hiểu biết băng Ryodan, cũng không thích hợp.” Tôi chỉ vào phần đất nhô ra trước mặt, thản nhiên nói.

Minh Lạc đi theo phía sau tôi, mặc chiếc áo gió mà cậu ấy đã từng mặc vào ngày mới bước vào Yorknew.

“Có lẽ hắn chết thế này cũng coi như là trừng phạt đúng tội, cướp bóc, giết người, trộm cướp, phá phách, chỉ cần có liên quan đến bạo lực là hắn đều làm không biết mệt. Đối với một người lớn lên trong xã hội pháp trị, những tên như vậy chính là kẻ thần kinh. Cậu thậm chí không thể tưởng tượng nổi vì sao lại có kẻ thích giết người, thích đầy người nhuốm máu mà vẫn tươi cười sống.” Tôi mở ra bàn tay dính bùn, giọng điệu rất bình tĩnh. “Nhưng ở Meteorcity, người như Ubogin lại được xem như người bình thường.”

“Dù thế nào đi nữa, thì hắn chết vẫn chưa hết tội.” Minh Lạc trực tiếp nói “Cậu không thể nói rằng trong bệnh viện thần kinh, hắn là bình thường cho nên chạy ra ngoài nổi điên phá phách là vô tội, huống chi không nhất định là hắn chỉ bị bệnh thần kinh.”

Tôi vươn tay bắt lấy một đống bùn đất, tất cả đều là đá vụn, còn có màu đỏ nhợt nhạt. Lúc Kurapika giết Ubogin, khẳng định còn khổ sở hơn Ubogin, đám người kia luôn như vậy, tử vong đối bọn họ mà nói chỉ đơn giản giống như là uống chén nước, mặc kệ có phải là mình chết hay không.

Họ cũng không nghĩ xem trên thế giới này, bọn họ sống cực kỳ khác người, cực kỳ không bình thường.

Cho dù chết, cũng là người người trầm trồ khen ngợi chết chưa hết tội.

“Minh Lạc, tớ yêu hắn, tớ yêu người đàn ông tên Chrollo Lucifer ấy.” Gió đêm thổi bay mái tóc của tôi, tôi vươn ngón tay vuốt gọn lọn tóc hơi lạnh lại, giống một cô gái thành thục chính trực mỉm cười, thanh thản mà dịu dàng.

Tình cảm này sâu sắc khắc sâu hơn tình yêu, càng giống như một loại ràng buộc không cho phép buông ra. Tôi gần như quên ban đầu chúng tôi đã gặp nhau như thế nào, đã nắm tay như thế nào, càng không thể nhớ chính xác lúc nào, thế nào, là ai đã có ý muốn chết cũng phải kéo đối phương cùng xuống địa ngục đầu tiên.

Sống với người Meteorcity lâu, tam quan* của bạn ít nhiều sẽ bị vặn vẹo.

*(Tojikachan: tam quan là thế giới quan, giới trị quan, nhân sinh quan)

“Cái loại tên đó, toàn thân cao thấp không hề có một nơi nào có thể làm người ta yêu được. An, ánh mắt của cậu đúng là quá kém.” Minh Lạc không hề keo kiệt trêu chọc chèn ép địch thủ.

“À, cũng bình thường. Cậu... Là một người khác trong thân thể cậu đã hỏi tớ là vì sao rõ ràng biết băng Ryodan có nguy hiểm, lại không làm gì ngăn lại. Loại vấn đề này, nếu là cậu thì sao có thể hỏi.” Tôi hơi mệt, ngồi dưới đất, cả người đều ô uế nhưng cũng không để ý chút lôi thôi ấy.

“Vô nghĩa, hỏi câu đó đúng là quá thừa thãi, nếu cậu thật sự mở được miệng bán đứng Kurapika thì cậu vẫn còn là An Hân sao?” Minh Lạc nhếch miệng trào phúng, cậu ấy đứng thẳng tắp đón gió, sợi tóc màu vàng sáng lạn như cảnh đêm Yorknew vậy. “Bất luận là cậu yêu một người nhiều đến mức nào, cũng không có khả năng yêu đến mức quên hết tất cả. Giống như năm đó, cậu tự tay tống tớ vào ngục giam vậy, cậu yêu tớ, nhưng cậu vẫn buộc tớ đi tự thú. Tham ô công khoản lậu thuế trốn thuế, tớ đúng là một kẻ gian thương.”

Cuộc sống của Minh Lạc cũng không thuận buồm xuôi gió, lại càng không phải là một tờ giấy trắng.

“Tớ cũng từng dùng phương pháp này với hắn, nhưng vô dụng.” Tôi bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhớ lại khoảng thời gian ngây ngô không biết tự lượng sức mình ấy. “Tớ quên là hắn không phải cậu, nơi này cũng không phải xã hội ở thế giới bọn mình. Đây là một thế giới có thể dễ dàng tha thứ các loại bạo lực hoành hành, mà các bộ luật ước thúc lại hầu như không có tác dụng gì. Nói thật, cho tới bây giờ, hắn luôn muốn kéo tớ lên con đường của hắn, hắn không hề cảm thấy sự khoái hoạt của mình thành lập trên sự đau khổ của người khác là một chuyện tội lỗi. Có một đoạn thời gian, hai chúng tớ đấu sức với nhau, thậm chí hắn gần như sắp hủy hoại tớ.”

Mọi người đều có thói hư tật xấu, tôi cũng vậy, những lúc đi vào ngõ cụt, tôi hay muốn hắn dựa theo suy nghĩ của tôi mà đi, ít nhất cũng đừng vô tư dẫm lên người khác mà đi. Nhưng sau đó tôi lại suy nghĩ cẩn thận, giống như hắn không thể kéo tôi đi, tôi cũng không thể kéo hắn lại.

Đặt đống đất trong tay sang một bên, lại bốc một đống đất dời đi. Tôi thờ ơ đào ra mọi kí ức ám ảnh tràn ngập huyết tinh “Hắn cho rằng tớ phản bội hắn, bởi vì tớ thật sự không chịu nổi tên chết tiệt đó buộc tớ phải chấp nhận những chuyện hắn làm, cho dù tớ bị điên cũng không thể thuyết phục nổi mình rằng tùy tiện giết người cướp bóc là chuyện bình thường. Tớ tố cáo hắn và cả băng Ryodan lên tòa án quốc tế, cuối cùng... cậu nhìn thấy rồi đấy, bây giờ hắn vẫn còn hoạt bát chạy khắp nơi.”

Hồi đó đúng là hỗn loạn đến mức chết người, lấy chỉ số thông minh cao của bang chủ đại nhân, là sẽ không làm ra chuyện ngu xuẩn như giết sạch mọi nhân viên trên toà án. Hắn chỉ là hóa thân thành luật sư cho băng Ryodan, giống như hắn vừa học tập pháp luật vậy, chỉ cần không có chứng cớ, hắn vĩnh viễn trong sạch.

Cuối cùng đầu lĩnh cường đạo trong sạch cười trở về, vừa cười vừa kéo tôi tới Meteorcity. Chẳng phải em cảm thấy sinh mệnh rất đáng giá sao? Vậy anh sẽ cho em thấy sinh mệnh ở đây có thể bị giày xéo đến mức nào.

Hắn luôn thông minh như vậy, hắn luôn biết bức bạn nổi điên như thế nào.

“Tớ yêu hắn, nhưng ngay từ đầu đến khi tớ chết, tớ cũng không có khả năng đồng ý con đường mà Chrollo đi. Tớ yêu hắn, nhưng tớ không có khả năng cũng yêu cả cái băng Ryodan mà hắn đã tự tay thành lập.”

Đây là sự thật, nếu có thể thoái nhượng thì đã thoái nhượng rồi, tôi cũng muốn cực kỳ cao hứng mà chấp nhận hết thảy về hắn. Băng Ryodan cố tình làm bậy vô pháp vô thiên, điên cuồng oanh liệt cùng yêu hận tình cừu, cho tới bây giờ cũng không phải là cuộc sống của An Hân, lại càng không phải Miru Sylvia. Tính cả một con đường nhân sinh sáng chói mà Chrollo tạo ra cũng không phải cuộc sống của tôi.

“An, về nhà đi.” Minh Lạc ngẩng đầu nhìn bầu trời, mặt trăng đỏ chiếu xuống hết thảy. “Vất vả như vậy, chi bằng không cần, chúng ta trở về, cái nơi Hunter quỷ quái này hoàn toàn không thích hợp cho người đến từ thế giới bình thường sinh sống, ở đâu lâu sẽ phát điên mất.”

“Tớ xin lỗi, Minh Lạc.” Tay của tôi co rúm lại một chút, bị hòn đá cứa chảy máu. Sau đó lờ đi vết thương, tiếp tục đào bùn đất ra, tôi vừa cố chấp đào vừa tự giễu cười “Tớ đã đồng ý rồi, vĩnh viễn không rời khỏi hắn.” Đã đồng ý rồi là sẽ liều mạng hoàn thành, vĩnh viễn kỳ thật không xa, chỉ là một đời mà thôi.

“Tớ đã hứa là phải đặt hắn ở vị trí quan trọng nhất, yêu hắn cả đời.” Thật khó quá, dù có làm như không thấy cũng sẽ đau. Tôi vẫn nhớ rõ hồi hắn không hiểu cái gì cả, ngu ngốc khiến cho người ta không bớt lo, bảo buông tay là buông tay ngay, chứ không chỉ thả lỏng.

“Không phản bội hắn.”

Cái gọi là không phản bội chính là không được bán đứng tình báo về băng Ryodan, không được tắc bọn họ vào ngục giam. Tôi luôn rất ngốc, tôi ngốc chỉ biết dùng phương pháp quang minh chính đại đối phó hắn. Cái loại âm hiểm này, trên trời không có nhưng dưới đất lại chỉ có hắn, sao có thể bị pháp luật đả bại được, hắn gần như ăn sạch pháp luật và cảnh sát rồi.

Tôi còn nhớ rõ năm đó ở đống rác Meteorcity, trước hoàng hôn, tôi ôm đầu gối không ngừng khóc. Tên chết tiệt kia còn ở một bên liều mạng uy hiếp tôi, nếu có lần sau thì hắn sẽ giết chết người này người kia, còn không cho tôi trồng hoa đọc sách, muốn nhốt tôi lại. Ác liệt khiến người ta muốn đá hắn vào hố rác, làm thức ăn cho chuột.

“Địch nhân của băng Ryodan không chỉ có Kurapika, cũng không phải chỉ có Kurapika muốn hủy diệt bọn chúng. Đây là một băng nhóm cướp bóc dính đầy nợ máu, từ khi hắn đi lên con đường này, hắn đã không quan tâm bất cứ ai khoa tay múa chân với bọn chúng, sống hay chết đều là thứ chính bọn chúng nên đi chấp nhận.”

Tôi bốc đi tầng đất còn lại, gương mặt cứng cáp của Ubogin cuối cùng cũng lộ ra. Tôi vươn ngón tay khẽ run phủi đi bùn đất trên tóc hắn. “Cho dù tớ biết Ubogin sẽ chết ở trong tay Kurapika, nhưng tớ chết cũng không đi cứu. Tớ không có tư cách, Minh Lạc, tớ dựa vào cái gì mà đi cứu.”

Tôi không thuyết phục được mình giao tình báo về Kurapika cho hắn, bởi vì tại băng Ryodan giết hại tộc Kuruta trước, hủy diệt thiếu niên tóc vàng ấy. Người ta muốn tới báo thù, đạo lý hiển nhiên.

Kẻ địch của anh báo thù, em sẽ không ngăn cản, dù cuối cùng là chết hay tàn, thì cũng đều xứng đáng cả. Những kẻ nợ nần, sao có thể không bị đòi nợ.

Tình yêu của An Hân, chưa bao giờ là dung túng tất cả.

“Tớ thừa nhận tớ đã cố hết sức, tớ không đấu lại được hắn. Chuyện mà hắn đã quyết định muốn làm thì tớ không ngăn cản nổi, cho dù cuối cùng tớ có thể ném hắn vào ngục giam cũng vô dụng. Hắn không phải cậu, ít nhất cậu biết tham ô công khoản là phạm tội, nhưng với hắn mà nói, giết người căn bản không tính là phạm tội. Nếu hắn không cảm thấy mình có sai, thì nhốt hắn một vạn năm cũng đâu có ích gì.”

Cho nên tôi hoàn toàn hết cách với hắn, hắn luôn kiên định về tín niệm và cách làm việc của mình hơn bất cứ ai, chỉ cần hắn cho rằng là đúng, thì hắn chính là đúng.

“Nói cách khác, tớ có thể gia nhập đại quân đánh dẹp băng Ryodan? Cậu không ngại.” Minh Lạc có chút miễn cưỡng cười hai tiếng, cuối cùng phát hiện những lời này một chút cũng không buồn cười.

“Không ngại.” Tôi đưa lưng về phía Minh Lạc, dùng hai tay chậm rãi đào Ubogin ra, da ngón tay bị rách, đau đớn theo máu tươi chảy ra.

Tôi để ý thứ gì, đám điên kia lại không hề để ý. Bọn họ cùng cái tên bang chủ điên tận xương chết tiệt kia giống nhau, chỉ ước gì ngày nào cũng đi trên dây thép tử vong, hưởng thụ cái gọi là thịnh yến giết chóc.

“Năm năm trước, tớ tỉnh lại trong thôn của tộc Kuruta, mở mắt ra đã nhìn thấy thi thể khắp thôn, mỗi một người chết đều thiếu mắt, trống rỗng quay mặt về phía tớ. Sau đó tớ mới biết được mình không cẩn thận đoạt thân thể người sống, nói cách khác, khi tớ bám vào thân thể tên Kurapika này, cậu ấy đang định đi cứu tộc nhân của mình.” ngữ điệu của Minh Lạc hơi lười nhác, nhưng trong ngữ điệu đó, đề tài lại cực kỳ trầm trọng.

“Rất không khéo, khi tớ tỉnh lại trong thân thể cậu ấy, thì đã bỏ lỡ mất thời cơ, người không nên chết thì chết sạch, mà đám chết tiệt lại hí hửng mang theo mắt màu lửa đỏ nghênh ngang rời đi. Rất thảm, chỉ trong một ngày, cái gọi là chiến sĩ mạnh nhất thế mà ngay cả mặt địch nhân cũng chưa nhìn thấy đã mất tất cả.”

Minh Lạc đi tới, cậu ấy vươn tay kéo thi thể to cao trong đống đất ra, cả người tôi dính đầy bùn đất vừa quay đầu nhìn cậu ấy chăm chú.

“Đào như vậy thì đến hừng đông cũng không lôi hắn ra được, An, quả nhiên cậu vẫn không am hiểu nói dối. Dù miệng lạnh lùng, nhưng cậu vẫn để ý.” Minh Lạc vươn tay, năm ngón tay khép lại thành dao đâm vào trong thân thể đã lạnh của Ubogin. “Cho dù bọn chúng làm chuyện mà cậu không thể chịu đựng được, cho dù là trừng phạt đúng tội, cậu vẫn sẽ đau lòng.”

Máu loãng phụt ra mu bàn tay của hắn, có vài giây, tôi như nghẹn thở, lúc chậm rãi hô hấp lại mới phát hiện móng tay mình chui vào trong lòng bàn tay.

Cậu ấy ngẩng đầu, dưới tóc mái màu vàng, cặp mắt như trời xanh lại nhiễm màu đỏ tươi đẹp, như là ánh trăng trong bầu trời đêm được khảm nạm vào mắt, chầm chậm chuyển động như bảo thạch xinh đẹp nhất. Cậu ấy lộ ra một nụ cười tràn ngập tàn bạo, nói “Tớ đã đáp ứng ‘Kurapika’, sau khi tìm được cậu, tớ sẽ giúp cậu ấy báo thù, giúp cậu ấy tìm lại vinh dự của chiến sĩ, tìm lại sự bảo vệ mà dù chết cũng không thể buông tay. Bởi vì cậu ấy là con dân của tộc Kuruta, thà chết dưới dao mổ của địch nhân cũng không cho phép mình sống tạm bợ. Lúc này, cậu ấy vẫn còn ở trong cơ thể tớ, linh hồn của cậu ấy phẫn nộ và cừu hận vẫn đang thiêu đốt. Tớ hận băng Ryodan, An.”

Minh Lạc không che lấp gì nữa, cái lạnh như băng của cậu ấy đều ở trong đôi mắt lửa đỏ ấy.

Cậu ấy vươn bàn tay đầy máu loãng, lắc lắc. “Tớ tôn trọng mọi lựa chọn của cậu, cậu muốn lưu lại thì cứ lưu lại, cậu muốn yêu ai thì cứ yêu người đó. Bạn bè là gì? Là bất kể hậu quả, bất luận đúng sai cũng muốn ủng hộ bạn. Dù cho tớ vĩnh viễn cũng không thể lý giải nổi vì sao cậu lại vì một kẻ cặn bã mà ở lại thế giới khiến người ta phát điên.”

Tôi cắn mu bàn tay, ngón tay vẫn không ngừng run run. “Hắn không phải kẻ cặn bã, không phải...” Hắn chỉ là đến từ Meteorcity thôi.

Minh Lạc im lặng, màu đỏ như thủy triều trong mắt cậu ấy rút xuống rất nhanh, lưu lại một vùng xanh lam trong trẻo.

“Chỉ còn lại một thi thể thì có ích lợi gì? Tính cậu luôn như vậy, như là có khiết phích* ấy. Rõ ràng đau lòng đến chết người mà cũng không nói, đủ rồi! Cậu căn bản ngay từ đầu đã quyết định muốn cùng chết với thằng nhóc kia rồi phải không, cậu không thể chấp nhận được cách sống của hắn, cho nên cậu ngu ngốc liền lựa chọn con đường ngu xuẩn nhất. Cậu sẽ vĩnh viễn không rời khỏi hắn, chờ hắn đi đến cuối đời.”

*(Tojikachan: khiết phích là bệnh sạch sẽ thái quá)

Minh Lạc khiêng xác Ubogin như núi nhỏ lên vai, đôi khi cậu ấy còn hiểu tôi hơn cả tôi.

Tôi đứng lên đi theo phía sau cậu ấy, ánh trăng ở sau lưng chúng tôi, đỏ rực như nhiễm máu lại cực kỳ ảm đạm.

“Minh Lạc, tớ muốn mang Ubogin về Meteorcity.” Majo nói người của Meteorcity sau khi chết luôn muốn trở về Meteorcity.

“Ném vào thùng rác, tự nhiên sẽ bị tàu bay ném tới Meteorcity.”

“Minh Lạc, bọn họ rất mạnh.”

“Đừng nói nữa, chẳng phải cậu không thể phản bội tên chết tiệt đó sao, dù sao cái băng nhóm táng tận lương tâm như vậy, chắc chắn không thể chết tử tế được! Cậu có ngu ngốc không thế, phụ nữ khi yêu thì chỉ số thông minh thành số 0 sao!? Cái gì không chọn lại đi chọn cái đồ con lợn coi sinh mệnh như rác rưởi, đầu óc cậu bị va chạm lúc trọng sinh phải không! Cậu nghĩ rằng tớ có thể sung sướng chúc mừng cậu rằng cậu lựa chọn chờ chết là chính xác!? Cậu luôn như vậy, đã lựa chọn là sẽ đi đến cuối cùng, cậu và cái tên chết tiệt Tiễn Anh Hùng đáng bị tạc nồi chảo kia có khác gì nhau!”

Minh Lạc tức giận rống lên khiến lòng người ta chua xót, tôi vừa vô lại vừa vô tội mặc cậu ấy mắng.

Cậu ấy nói đúng, tôi không cho phép mình cũng không định tham gia vào con đường chói lóa của hắn, hắn cùng với băng Ryodan của hắn giống như Sao Băng trong đêm tối, không ai bì nổi. Tôi phát hiện mình cũng không còn cái gì, thứ có thể cho hắn chỉ là một câu hứa hẹn vĩnh viễn không rời đi, sau đó ở ngày nào đó, khi hắn cuối cùng cũng ảm đạm, tôi sẽ cùng hắn ngã xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện