Ăn cơm chiều xong, tôi ngồi ở bên cửa sổ rất do dự, nên mở miệng như thế nào đây? Trộm liếc hắn đang biến sô pha thành núi sách, lại quay đầu âm thầm buồn rầu. Cứ tiếp tục như vậy thì không ổn, nhưng nếu trực tiếp mở miệng thì lại đả thương lòng tự trọng của người ta, nếu hắn thẹn quá thành giận thì tôi không ngăn nổi, nếu hắn bởi vì lời tôi nói mà khổ sở khóc thì tôi thà chết còn hơn, tôi luôn rất sợ nước mắt, bởi vì tôi không giỏi an ủi cho lắm.

“Nhưng mình không thể nuôi hắn cả đời, người có sỉ thì còn có cứu, nhưng là kẻ vô sỉ đương nhiên thì thôi xong rồi.” Tôi ôm đầu rền rĩ.

“Ồ, thì ra tôi là kẻ vô sỉ đương nhiên.”

Sau lưng, gió lạnh thổi vù vù, tôi cứng người chậm chạp quay đầu, nhìn thấy gương mặt hòa ái dễ gần, tôi nháy mắt mấy cái, “Vừa rồi tôi có nói cái gì à?”

“Có, phỏng chừng một nửa dân cư trong phố này đều nghe thấy.” Vì cô nói quá lớn.

Biến sắc, đầu óc bị trăm ý nghĩ đá ẩu vào nhau, luồng lửa trong ngực tôi nháy mắt nóng lên, cuối cùng quyết định tiên hạ thủ vi cường. Lấy tay bắt lấy cánh tay hắn, chân thành nhìn chăm chú vào hắn, “Lance, cho dù nơi này biến thành nhà cậu, nhưng cậu cũng phải đi kiếm phí sinh hoạt chứ.”

Đúng, tôi nuôi sống cậu, nhưng nếu cứ để tùy ý cậu thành mọt sách thì về sau ra xã hội sẽ không yên, cho dù trông cậu da mỏng thịt mềm nhưng cũng không thể làm tiểu bạch kiểm chỉ biết chờ cơm chứ, người trẻ tuổi mà trạch không có sức sống thì một ngày nào đó sẽ làm mình bị đói chết.

“Phí sinh hoạt?” Hắn mang vẻ ‘tôi với rất xa lạ từ này’.

“Chính là chi phí ăn mặc của cậu, còn có phí sách, đều là tiền cả đấy biết không, cậu xem mọi thứ trong nhà đều cần tiền cả, tôi mới mười lăm tuổi, đúng rồi, cậu bao nhiêu tuổi?” Lúc trước tôi chỉ nhìn hắn mà suy đoán, quên không hỏi.

“Bốn tháng nữa là mười bảy.” Hắn giơ ngón tay đếm cho tôi xem.

Nói thẳng cậu mười sáu thì sẽ rất mất mặt sao? Cậu cho là độ sai lệch giữa mười sáu và mười bảy rất nhiều sao? “Cậu lớn hơn tôi một tuổi, hơn nữa tôi lại là nữ, cậu là nam, hạn độ thấp nhất là cậu phải phụ trách một nửa phí thức ăn trong nhà.” Một nửa cũng thiếu, cậu ăn nhiều rất nhiều so với tôi, hơn nữa đừng cho là tôi không phát hiện ra, rất nhiều gia cụ trong nhà và mấy vật nhỏ bị phá chính là do cậu hạ độc thủ, một cái bình hoa đặt ở bàn bị thiếu một góc mà cậu cho là chỉ cần khéo léo dán vào là ổn rồi sao? Tôi chỉ đi ngang qua chạm nhẹ một chút đã bị rơi xuống thì có ích lợi gì? Lần sau ít nhất nhớ dùng keo cao su dán lại!

“Phí thức ăn? Tiền thông dụng, Geny, một loại công cụ trao đổi hàng hóa, cũng là công cụ lưu thông tài chính của xã hội, là môi giới đổi lấy vật phẩm.” Hắn che miệng suy nghĩ một hồi, “Thiếu chút nữa quên mất, thứ Geny này.”

“A, cậu đã quên, vậy mỗi lần cậu mang về nhà những đồ kia là từ đâu mà có, cướp sao.”

Nói xong, hình ảnh yên tĩnh ba giây, “ Không lẽ cậu...... đúng thế sao.”

“À, không có.” Hắn mỉm cười khuynh thiên hạ.

“Cậu chỉ là nghĩ như vậy thôi! Cười giả như thế định lừa ai chứ!” Tôi xù lông chỉ vào hắn rống lên.

Hắn quay đầu lẩm bẩm, “Cũng phải, nếu chỉ nghĩ thì phỏng chừng có đặt thứ gì ở trước mặt cũng không cướp được.”

“Tôi nghe thấy rồi đấy.” Cái tên đầu lĩnh trộm cướp tư tưởng bất chính này! Không, hiện tại hắn tên là Lance, không hề có một tí quan hệ với cái băng cướp bóc kia. Tôi an ủi mình, ít nhất cũng không nhặt phải Chrollo trở về, tôi may mắn dữ dội, là người thì phải biết chừng.

Cuối cùng, tôi pha trà hắn uống trà, thương lượng rối loạn một chút, sau đó hắn nói: “Được.”

Đúng là trẻ ngoan biết tiến tới, nhanh như thế đã biết tầm quan trọng của việc làm rồi, tôi mang một ít sách nói về tuyển dụng việc làm ra, vài ngày trước đã chuẩn bị tốt, hôm nay rốt cục phát huy công dụng.

Hắn không rõ lắm tại sao tôi lại cho hắn xem thứ này, “Không phải chỉ cần kiếm một thứ phí sinh hoạt là Geny trở về là có thể sao? Làm gì phải xem mấy thứ này.”

“Vậy xin hỏi cậu muốn kiếm về kiểu gì?” Tôi đau đầu, dự cảm không tốt từ ót lên đỉnh đầu. Hơn nữa cái gì là “Một loại phí sinh hoạt là Geny”, cách gọi cực kỳ không được tự nhiên.

“À, ha ha.”

Cậu đừng ha có được không, cậu ha làm lưng tôi run lên, nhất định cơ thể cậu có tiền sử bị bệnh dây thần kinh hoại tử giai đoạn đầu.

“Không cho chém giết không được đi trộm không được bóp cổ người khác bắt họ giao tiền ra, không cho làm chuyện trái pháp luật, làm tốt công việc đi, Lance, như thế mới có thể mỗi ngày hướng về phía trước, trở thành nhân sĩ tinh anh và kiệt xuất tương lai của tổ quốc.” Hừng hực chiến hỏa thiêu đốt ở trong mắt tôi, một thanh niên tốt sao lại là tên có thường thức ngu ngốc đến vậy chứ.

Có phải chỉ cần từ Meteorcity đi ra, thì nhất định là ngu ngốc cảm tình ngu ngốc pháp luật ngu ngốc đạo đức hay không?

“Trái pháp luật? Giới tuyến đại khái ở đâu?”

Không phải là hắn đang đùa giỡn tôi, hắn thực sự không hiểu, tôi đã quên mua một quyển bách khoa toàn thư pháp luật cùng bách khoa toàn thư đạo đức mẫu mực của thế giới Hunter để trong nhà, ngày mai phải đi thuê một tá về mới được.

“Đơn giản mà nói thì chính là tiền nhất định phải được người ta cam tâm tình nguyện cho cậu, thông qua sức lao động mà đổi lấy, nghĩa là làm sao để ông chủ của cậu khi cho cậu Geny nhất định là xuất phát từ ý nguyện của người đó, đó là hợp pháp”

Tôi cũng rất đau đầu, lần đầu tiên dạy hắn mà hắn vẫn không hiểu. Nhưng chuyện cam tâm tình nguyện này hẳn là phải hiểu được, nếu cậu không trả giá sức lao động thì người ta dựa vào cái gì cho cậu tiền.

“Cam tâm tình nguyện? Đây là mấu chốt sao?” Hắn nghĩ đến cái gì rồi hơi gật đầu, “À, tôi đã hiểu.”

Hiểu được rất nhanh, dạy đứa trẻ thông minh thật có cảm giác thành tựu, thật muốn làm cho mấy tên bạn cũ kiếp trước cười nhạo năng lực dạy học của tôi đến xem, cậu xem, tôi dạy hắn, hắn đều hiểu.

“Hiện tại chúng ta hãy thảo luận xem cậu có thể làm công việc gì, may mà cậu mười sáu tuổi, không tính là lao động trẻ em, phố Bối Bối có rất nhiều cơ hội tốt, về phương diện văn thì cậu có vẻ thích hợp, tiền lương đãi ngộ cũng rất tốt. À, cậu cảm thấy thế nào về công việc nhân viên phục vụ của cửa hàng rượu Esme 6 sao? Cảm thấy không tồi thì đi thử xem sao, loại công việc này kỳ thật hơi khổ, nhưng người trẻ tuổi chịu khổ để tích lũy kinh nghiệm cũng tốt, nhưng sao cậu lại đột nhiên muốn làm nhân viên phục vụ?”

Hắn cho tôi một nụ cười phù hợp với tuổi của hắn, một loại vui sướng thật tình thực lòng, “Bởi vì nơi đó là nơi quý tộc tụ tập, phí sinh hoạt sẽ kiếm được nhanh hơn.”

Tôi cũng ngây ngốc vui vẻ theo hắn, “Đúng vậy, tiền lương nơi đó thật sự rất cao, nếu không phải nó chỉ có ca làm ban ngày thì tôi cũng muốn đi đấy.”

Không quá lâu về sau, tôi mới biết được hai chúng tôi đang nói căn bản không phải là cùng một chuyện, cho đến khi tôi hiểu, tôi hối hận đến mức cực kỳ muốn lấy dây thừng tự treo cổ mình, mà hiện tại, tôi vẫn ngây ngốc cười, nếu tôi biết......

Thần nói, trên đời này ‘nếu’ mà hiệu quả, thì mọi chuyện đã chau chuốt giống như mình mong muốn rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện