“Meteorcity?” Bàn tay đang cầm lấy dĩa ăn của hắn dừng lại một chút, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng, có chút mịt mờ “Cô nói cô muốn đi?”

“Đúng vậy, cần nhân viên phiên dịch đi theo, nhưng tôi say máy bay đương nhiên cũng say tàu bay, thật nhức đầu, Harris hẳn là có thuốc say xe mới đúng.” Tôi vừa nói vừa bưng một loa thức ăn cuối cùng lên bàn, bàn tay có chút nóng, tôi thổi thổi nhẹ tay.

Đẩy ra ghế dựa ngồi xuống, bỗng phát hiện không khí không biết vì sao lạnh đi, tôi khó hiểu nhìn hắn, hắn nhìn tôi cười rất tươi mát, hòa ái dễ gần, trông rất tự nhiên, tự nhiên đến mức khiến cho cơn thèm ăn của tôi lập tức giảm một nửa.

Hình như tôi... lại dẫm phải hố bom? “Tôi càng ngày càng không thể hiểu nổi lối suy nghĩ trong đầu cô, một đề nghị ngu xuẩn như vậy mà cô vẫn vui tươi hớn hở nhận, không lẽ cô nghĩ rằng Meteorcity và Esme cách nhau rất gần cho nên muốn đi du lịch thắng cảnh? Không đúng, lúc trước rõ ràng cô có toát ra sự sợ hãi đối với nơi đó.” Hắn dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn, càng cười càng sáng lạn như trẻ con “Vì sao Miru không thuận theo bản năng sợ hãi của mình vậy?”

Bởi vì ăn cơm ở ban công nhỏ, cho nên có thể nhìn thấy bụi hoa Nguyệt đang sáng lên rất rõ ràng, gió khẽ phất qua khiến ánh huỳnh quang mênh mông tụ tán, trận gió này cũng khiến lưng tôi rét lạnh.

Tôi nháy mắt mấy cái, rất muốn vươn tay đuổi đi cái lạnh lẽo phía sau lưng, lần này giả cười cũng cười quá mức sáng lạn đi, quá mức sởn gai ốc.

“Tôi...... à, ngẫu nhiên đi một lần cũng không sao.” Tôi cúi đầu bới cơm, khí thế dần dần yếu đi.

“Ngẫu nhiên đi một lần làm gì? Đi tìm chết?” Hắn ôn hòa cười nói.

Lời nói thật ác độc, tôi vẫn đang cố gắng bới cơm, có thể tôn trọng người một chút không vậy, nào có ai động một cái liền rủa người ta chết chứ, đã nói rồi, bản chất của thằng nhóc này vốn rất ác liệt mà.

Nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, tôi liền hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy dĩa ăn trong tay hắn cắm sâu đầu vào bàn rồi bị gẫy, hắn không sao cả ném đi, tôi lập tức khiếp sợ dâng dĩa ăn của mình lên, tôi dùng đũa là được rồi.

“Nơi đó không thích hợp với cô, không cần đợi ai đó tới tập kích, lấy trạng huống thân thể của cô bây giờ chỉ cần sốt cao một hồi là có thể mất mạng rồi.”

Nghe hắn nói, xác thực rất không thích hợp với trạch nữ như tôi, chỉ biết cản trở người khác, nếu chỉ là ngắm cảnh du lịch thì đương nhiên tôi sẽ không lựa chọn nơi đó, nhưng mộ địa Ám phải có nhà phiên dịch, tôi không có sự lựa chọn nào khác, những người khác cũng không có cách nào khác, chỉ có thể kiên trì.

“Tôi sẽ tận lực bảo vệ sức khỏe, đã đáp ứng Harris thì không thể lâm trận bỏ chạy.” Trừng mắt nhìn bát cơm, quả nhiên khi ăn cơm không thể nói chuyện, sẽ không tiêu hóa được.

Căn phòng lạnh lẽo một hồi.

Hắn đẩy ra ghế dựa đứng dậy, vươn tay vuốt tóc mái ra sau, kéo cúc trên cổ áo sơmi, động tác liên tiếp linh hoạt.

Tôi lăng lăng hỏi: “Sao vậy?” Trông hắn giống như muốn đi làm chuyện gì đó.

Hắn không chút để ý liếc tôi một cái, đồng tử mắt trở nên tối đen lạnh lẽo, sau đó giọng điệu đương nhiên đến mức không thể đương nhiên hơn “À, đi giết chết Harris, như vậy cô sẽ không phải thực hiện lời hứa.”

......

Cơn gió lướt qua đóa hoa nhỏ, tôi nghe thấy tiếng hoa nhỏ rơi xuống đất, thật là một hình ảnh ý thơ, đùa sao, cực ghét lạnh!

Vươn tay kéo lấy góc áo hắn, kéo chặt.

“Lance, kỳ thật tôi......” Tóc mái hơi dài che đậy đi tầm mắt, cố gắng tìm lý do, tôi nói nhỏ gần như lẩm bẩm “Kỳ thật là tôi muốn đi.”

Hắn trầm mặc “Muốn đi? Nơi đó có thứ cô muốn sao?” câu nghi vấn nhưng giọng điệu trần thuật.

“Chỉ là tôi muốn đi.” Tôi rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt có chút ủ rũ, nhìn trông mong khẩn cầu.

Tôi muốn đi mới có quỷ, đi làm gì? Vướng chân sau của mọi người? Nhưng đã đáp ứng Harris rồi, cho nên một ít khó khăn tất yếu phải cố gắng vượt qua, tỷ như nên làm thế nào để thuyết phục thằng nhóc cáu kỉnh trước mặt, một chút cũng không dễ làm đâu.

“Được không, cho tôi đi.” Tiếp tục trông mong nhìn nhìn hắn, trong tay dùng chút lực túm túm góc áo hắn, giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu cực ngọt

Có thể giả bộ đáng thương đến mức nào liền giả bộ đến mức đó, được rồi, kỳ thật sau gáy tôi đã nổi da gà hết lên rồi, bạn cho là dễ học cách giả bộ cô bé một mười lăm tuổi làm nũng lắm sao? Hơn nữa đối tượng làm nũng lại là một thằng nhóc vị thành niên. Nhưng lại phát hiện ra, hắn đối với kiểu làm nũng này không có cách, cho nên phương pháp này chưa bao giờ vô dụng.

Hắn nhìn tôi một hồi, ánh mắt có vài giây tan rã, không biết thần trí lại bơi đi đâu, sau đó không nhẹ không nặng “à” một tiếng.

Xin hỏi “à” là ý gì, nhìn tôi giống như đang trông mong nhưng kì thực là đang dại ra tiếp tục nhìn hắn.

“Muốn đi thì đi đi.” Hắn vươn tay xoa xoa đầu tôi nói, thần thái dịu dàng, sau đó quay lại chỗ ngồi, cầm lấy dĩa ăn của tôi tiếp tục bữa cơm chiều.

Tôi ngẩn người, thế là xong? Thằng nhóc này...... không lẽ không có lực miễn dịch khi người khác làm nũng, hay là cho tới bây giờ chưa ai làm nũng với hắn cho nên mới hoàn toàn không có sức chống cự?

Đột nhiên rất muốn cười, buồn cười chết mất, cái tên tính cách tối tăm như vậy lại có một mặt đáng yêu như thế, cười chết tôi mất.

Nếu tôi hiện tại cười ra tiếng thì nhất định hắn sẽ bóp chết tôi, tôi tin chắc chắn.

“Đúng rồi, đi Meteorcity tôi nên mang theo cái gì đây, những thứ cần cho dã ngoại như lều trại, đèn pin, hộp thuốc gia đình?” Tôi lúc này mới nhớ ra nên chuẩn bị các thứ đồ cần mang theo.

“Lều trại?” Trong giọng nói của hắn có chút quái dị, sau đó lại không sao cả nói: “Cô không cần mang thứ gì.”

“Không cần sao?” Nói thế nào thì cũng là đi xa nhà, sao có thể không mang theo thứ gì.

“À.” Hắn nhẹ giọng cười, kiểu cười mang chút hả hê của trò đùa dai “Đúng vậy, cô chỉ cần mang theo tôi là đủ rồi.”

...... Sau đó, hành trình đi xa bắt đầu, kỳ thật không tính xa, ít nhất lấy lộ trình mà nói. (Toji: nó là hàng xóm thì xa cái gì =)))))) )

Tôi chưa bao giờ biết ở đằng sau phố Bối Bối còn có một con đường nhỏ, chính xác mà nói là nơi phố số 13 và phố Bối Bối giao nhau có thể đi đến biên giới Esme.

Trên biên giới là cái gì? Là sa mạc yên lặng dưới ánh trăng, trên trời và dưới đất có chút không hợp nhau.

Thành phố Esme xinh đẹp ở đằng sau phố Bối Bối và phố số 13, dưới ngọn đèn dịu nhẹ, thành phố cùng nơi yên tĩnh đầy cát vàng vẻ chết chóc này hình thành một sự đối lập mơ hồ mà hỗn loạn, hư ảo không giống thật.

“Nếu không phải nên bảo tồn cái sa mạc này làm bình chướng, thì nó đã sớm bị đám thợ trồng hoa điên khùng kia của hiệp hội Green làm thành vườn hoa rồi, chỉ cần là có thể trồng hoa chỗ nào là trồng luôn chỗ đó.” Majo ngồi xổm trên cát, cầm một cái tăm đang xỉa răng, cà lơ phất phơ giống hệt lưu manh.

“Là cây Hỏa cùng hoa hồng Tiểu Khả đi, thật đồ sộ.” Ging tùy tiện ngồi bên cạnh Majo, cười có chút không tim không phổi, dưới mái tóc con nhím là một mảnh vải dài buộc trên trán cùng màu với chiếc áo choàng lôi thôi rộng thùng thình, trông anh ta rất có mùi của dân du cư do bôn ba lâu dài.

“Hẳn là loại giống cây biến dị sau các cuộc nghiên cứu của dân chuyên trồng hoa, cho nên có tính phòng sa hóa rất mạnh.” Tôi nhìn bụi thực vật cao lớn chọc trời, chặn lại mọi hạt cát ở ngoài biên giới thành Esme, hoa nở sắc lửa đỏ trông nhiệt tình hơn so với màu vàng của bão cát sa mạc. Tôi luôn cảm thấy tay nghề của thợ trồng hoa hiệp hội Green thật thần kỳ, để làm ra một loại cây trồng phòng sa*, xanh hoá vừa tươi tốt vừa sinh sống bừng bừng, không có bản sự kinh người thì không thể làm được.

(Toji: * ‘phòng sa’ là phòng chống bị biến thành sa mạc)

“Khụ khụ.” Harris đứng ở một bên giả khụ hai tiếng, sau đó hơi hạ mắt xuống, nói : “Thằng nhóc này đến đây làm gì?”

Mizuno chống gậy chống, mỉm cười “Nếu Miru tin tưởng hắn, hắn gia nhập cũng không sao.”

“Hừ, tôi không tin tưởng hắn.” Majo trợn mắt nhìn sa mạc.

“Không nghĩ tới còn có một người tinh thông văn tự Tarian, đúng là một món quà không tệ trước khi rời khỏi.” Ging vui tươi hớn hở nói, giống như dù trời có sụp thì anh vẫn vui vẻ coi nó làm chăn đắp mà cười.

“Văn tự cổ đại Babada và Nail, anh có dịch được không?” Tôi túm lấy màu đen áo gió trên người hắn, lúc vừa đến là nhờ hắn ôm tôi đuổi kịp tốc độ của Harris bọn họ.

“Chỉ có Tarian là từng nghiên cứu, còn hai loại văn tự kia thì tôi không tinh thông bằng cô, dù sao các cuộc khai quật ở Meteorcity có nhiều nhất là văn tự cổ đại Tarian, nếu không phải trong tất cả sách cổ đều là Tarian thì tôi cũng sẽ không nghiên cứu sâu như thế.” Hắn cười nói: “Sao thế, hối hận cuộc lữ trình này?”

“Không, nhưng nếu ba loại văn tự này anh đều tinh thông thì tôi đã có thể giao công việc cho anh và về nhà, dù thế nào thì tôi vẫn là thành viên gây cản trở, có thể nghỉ liền nghỉ.” có chút buồn ngủ, cái ôm của hắn vẫn luôn rất ấm áp, bởi vì quá mức quen thuộc độ ấm cùng hơi thở này, cho nên dù đang ở hoàn cảnh lạ lẫm thì cũng có thể dễ dàng sinh ra trạng thái ủ rũ muốn nghỉ ngơi.

“Tàu bay đến rồi, vừa vặn mười giờ, đến trước giờ quả nhiên đúng, đám nhóc đội chấp pháp kia có quan niệm thời gian cường hãn đến đòi mạng, nói mười giờ là sẽ không muộn dù một giây.” Majo đứng lên phủi phủi cát khỏi quần.

“Tàu bay đến rồi sao.” hai mắt tôi biến thành màu đen, tiến vào giai đoạn ngủ gà ngủ gật, không thể không nói thuốc say xe của Harris thực sự hiệu quả, đặc biệt khi muốn yên giấc, tôi có chút không chống đỡ được, rất muốn ngủ, Harris ông cho tôi ăn thuốc ngủ khoác vỏ thuốc say xe sao.

“Ngủ một giấc cũng không sao, lượng thuốc vừa đủ có thể chống được say xe.” âm thanh của hắn trầm ổn mà có rất thuyết phục, khiến cho người ta không khỏi muốn nghe theo lời hắn đi làm.

Tàu bay tư nhân loại nhỏ hạ xuống đất làm khơi dậy một trận gió lớn, thổi lên vô số cát vàng.

Tôi nghe thấy tiếng áo gió màu đen của hắn bị gió thổi vù vù, vì nhắm hờ hai mắt cho nên cũng không biết vì sao tôi không cảm thấy được một chút kình phong và hạt cát bay tán loạn.

“Là Harris tiền bối phải không? Tôi là tiểu đội trưởng đội thứ sáu Kikumaru Aidou, việc lái tàu bay được giao cho tiểu đội mười bảy, bọn họ sẽ phụ trách sự an toàn của chuyến đi này.”

“Mọi người vất vả rồi, Touya giao việc bảo vệ biên giới cho cậu phải không, không được lơi lỏng, chờ khi đội chấp pháp lui về Esme còn cần mọi người tiếp ứng.” Harris nói với tiểu đội trưởng kia.

“Hẳn là, vâng.” tiểu đội trưởng nói rất rõ ràng mà kiên định.

Kikumaru Aidou? Tôi mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn, áo gió màu xanh đậm, chữ ‘pháp’ màu trắng bay lên rất rõ, dưới mái tóc màu rám nắng là gương mặt thanh tú quen thuộc có chút tính trẻ con, là cậu đội viên đội chấp pháp từng chạy tới tham gia trận đấu bối hoa của lễ hội hoa lần trước.

“Xin hỏi cậu chính là Kikumaru Aidou sao?” Tôi bóp mình một phen, thanh tỉnh không ít mới mở miệng hỏi tiểu đội trưởng vừa xuống tàu bay, giờ đang đứng ở bên cạnh Harris.

“N? Vâng, là tôi.” Cậu ta lạnh lùng trả lời, khi chấp hành nhiệm vụ, biểu cảm của cậu luôn lạnh lùng “Có gì cần hỗ trợ sao?”

“Không phải hỗ trợ, là có người nhờ tôi tiện thể nhắn cho cậu, tôi là tình nguyện viên của bệnh viện Petal, lúc lễ hội hoa nổ mạnh, có chú bị thương nhờ tôi chuyển cho cậu mấy lời, chú ấy tên là Fred.” Tôi cười mắt híp lại, đó đúng là một ông chú rất đáng yêu, tuy rằng tôi vẫn hay gọi ông ấy là Fred.

“Sao? Chú Fred?” lạnh lùng lập tức bị một sự kinh ngạc đáng yêu thay thế, bình tĩnh tích tự như kim rất nhanh chuyển hoán thành lải nhải có chứa lo âu “Chú ấy không sao chứ, sau lễ hội hoa tôi vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ, cũng chưa đến được bệnh viện thăm chú ấy, chú Fred ngu ngốc kia, tôi đã túm chú ấy ra khỏi đống lửa rồi mà chú còn vọt vào, tuy rằng là muốn cứu người nhưng chú ấy không thấy có đội chấp pháp ở sao? Hiện tại hẳn là đang bị thương đi, chân, eo của chú ấy luôn không khỏe, còn không chịu yên một chỗ, đúng là tức chết tôi.”

Đang nói bỗng im bặt lại, tiểu đội trưởng lạnh lùng có chút xấu hổ cúi đầu, xem ra cậu ta cũng hiểu được hai mặt của mình chuyển hoán rất đột ngột.

“Phốc.” Majo cười ra tiếng, sau đó cố gắng áp chế, giả khụ vài cái “Khụ khụ, tôi không cười.”

“Vậy xin hỏi ngài Fred có gì muốn chuyển lời cho tôi?” Kikumaru Aidou cương nghiêm mặt, thái độ cường ngạnh lại biến thành khẩu khí như đang giải quyết việc quan trọng.

“Phốc.” Majo vừa cười một tiếng, sau đó lập tức ngẩng đầu nhìn trời “Khụ khụ, mặt trăng thật tròn.”

Cười ra tiếng là hành vi không tôn trọng người khác, tôi cố nén ý cười thuận tiện “Khụ” một tiếng “Chú ấy nói......” Đột nhiên cao giọng “Nói cho cái thằng nhóc khi còn mặc khố đã dám trèo lên ban công lầu ba nhà tôi ăn vụng tôm khô tôi làm kia, nhớ bảo trọng thân thể, chờ cậu trở về tôi đây sẽ cho cậu một đống tôm khô.” Cho nên mới nói ông chú kia thật sự rất đáng yêu.

“Ách? À.., ừ... tôi đã biết” tiểu đội trưởng tiểu đội thứ sáu xoay người, chữ ‘pháp’ xinh đẹp theo áo gió hơi bay lên nhẹ múa.

“Ui da, mặt đỏ.” Majo đang ngẩng đầu ngắm trăng nói một câu.

Tôi nghi hoặc, cậu ta đã xoay người đi, sao cậu lại biết cậu ta mặt đỏ?

“Còn nữa, chú Fred bị bỏng giờ đã khỏi hẳn, tôi thấy chú ấy xuất viện.” Ông chú kia rất kiên cường, cho dù phải chống gậy chống miễn cưỡng đi nhưng vẫn rất nhiệt tình giúp đỡ người khác.

“Vậy sao? Khỏi hẳn rồi, đúng là...... thật tốt quá.” bóng dáng kiên cường như đao, thạch của Kikumaru Aidou đột nhiên cởi ra sự cứng rắn đó, cậu ta vươn tay ôm trán, thở phào một hơi rồi cười rộ lên “Đã nói rồi, kiểu người bảo thủ như chú ấy nhất định có thể sống rất lâu rất lâu, hạnh phúc hạnh phúc, không sao thật là tốt quá, thật là tốt quá.”

Tôi dịu dàng cười nhìn cậu ấy, đúng vậy, đúng là tốt quá, cậu ấy không thể dành thời gian đi bệnh viện cho nên vẫn luôn lo lắng đi.

Mắt tôi bỗng tối lại, buồn ngủ không chịu nổi, Harris, chắc chắn thứ ông cho tôi ăn là thuốc ngủ, cứ chống lại cơn buồn ngủ thế này thật khổ.

“Ngủ đi.” Hắn thu tay lại ôm lấy tôi, tôi gật gật đầu “Nhớ gọi tôi.” Đến nơi nhớ gọi tôi dậy.

“Ừ.” Hắn nhẹ giọng đáp.

Trước lúc tiến vào mộng đẹp, một trận ồn ào truyền đến, tôi nghe thấy giọng của Manuel.

“Đại tỷ Manuel, đại đội trưởng Touya chưa có lệnh, chị không thể lên tàu bay.”

“Này, thằng nhóc của đội chấp pháp kia, tôi đi đâu cũng phải báo với đại đội trưởng nhà cậu sao?”

“Manuel, cái bà ma nữ này tới đây làm gì?” Majo kinh khủng kêu to.

“Đại tỷ Manuel, lần hành động này sắp kết thúc, đại đội trưởng Touya sắp trở lại.”

“Vô nghĩa, chính là bởi vì hắn sắp trở lại cho nên tôi mới muốn đi đón hắn, ai dám ngăn cản tôi thì tôi sẽ bắt tên đó cùng đại đội trưởng của mấy người múa thoát y.”

Tôi nhẹ nhàng cười một tiếng, xem ra cuộc lữ hành đến Meteorcity lần này sẽ không tránh khỏi bị náo loạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện