“Đến rồi.” Một đường đi sặc mùi máu tươi chỉ vì này hai chữ vân đạm phong khinh này, trong giọng nói lạnh lùng của hắn giờ lại càng nhiều thêm sự vô tình.

“Người một nhà cả, mấy người mắt mù hay sao mà bày ra cái tư thế chiến đấu làm gì?” Majo chạy tới nơi rống lên.

“Là đội trưởng Majo sao?” Có người lên tiếng hỏi.

“Không cần gọi tôi là đội trưởng, cái chức vị mệt chết mệt sống này chỉ có kẻ ngốc mới có tài cán. Nhường đường một cái, chúng tôi muốn trực tiếp vào Ám.”

“Vâng, báo cho các đội viên cấp trên, đội trưởng Majo bọn họ đã tới.”

“Tôi nói không cần gọi tôi đội trưởng, cậu có vấn đề về thính lực sao?”

“Vâng, đội trưởng Majo.”

“...... thôi vậy, ông đây bị cô nhóc điên đá đầu cho nên mới thành tên ngốc, ai lại đi tranh luận với mấy tên hệ cường hóa ngu ngốc như mấy người chứ.” Majo vô lực, cực kỳ tiều tụy.

“Đội trưởng Majo, tôi thuộc hệ thao tác.” Đội viên nghiêm trang đáp lại.

“Cậu còn nói một chữ nữa thôi, có tin là tôi sẽ đánh cậu từ hệ thao tác biến thành hệ cường hóa không?”

“Vâng.”

Tôi kỳ thật có chút bội phục mình, trong tình huống này thế nhưng còn muốn cười, hiện tại tình trạng thân thể thật sự không tốt, chỉ khẽ nhấc khóe miệng thôi mà ngực đã khó chịu đến mức hít thở không thông, cho nên mới nói, tôi chán ghét say xe chán ghét say xe, càng chán ghét những phương tiện giao thông khiến tôi khó thở, thôi vậy, đành gắng nhịn một chút vậy.

Hắn ôm tôi nhảy lên chỗ cao, lúc nhảy xuống, hắn buông bàn tay đang che mắt tôi ra “Nơi này là khu vực an toàn mà đội chấp pháp chiếm lĩnh, sẽ không dễ dàng xuất hiện trường hợp bên ngoài công kích.”

Do đôi mắt ở trong bóng tối quá lâu cho nên không thể ngay lập tức thích ứng được với ánh sáng trên bầu trời ảm đạm, võng mạc một trận mơ hồ, tôi dụi dụi mắt, mới phát hiện chúng tôi đang nhảy qua các nóc nhà, tốc độ của hắn không tính là nhanh, cho nên tôi có thể nhìn thấy xung quanh đầy các căn nhà trệt yên tĩnh không người ở và bụi bẩn, trong sương mù mênh mông, mây trắng bay cao bay thấp dưới bầu trời miễn cưỡng được tính là thứ sạch sẽ nhất và cũng là thứ giống như có sức sống nhất ở đây.

Majo chạy ở phía trước chúng tôi, mũ rơm được thả ở sau cổ, mái tóc màu xanh rối ở bị gió thổi bay trông cực kỳ hỗn độn.

“Nơi này là khu cư dân Meteorcity, khu vực này cách trung tâm hơi xa, được xây dựng sơ lại sau khi phát hiện ra Ám.”

“Xây để đội khảo cổ dễ dàng tiến vào nghiên cứu di tích sao?” Lức trước Meteorcity và phố Bối Bối có ký kết hiệp nghị hòa bình, cho nên hai bên đã có một đoạn thời gian cùng ở trạng thái ngừng chiến, nhượng bộ.

“Ừ, nhưng sau khi đội chấp pháp rút lui, nơi này sẽ biến thành phế tích, một tuần sau sẽ lại biến thành nơi vứt đầy rác rưởi.” Hắn giống như đang kể lại đáp án trong sách giáo khoa vậy, giọng điệu xác định như không liên quan gì đến mình.

Tôi nhếch môi, hủy diệt và tử vong, là thói quen của Meteorcity? Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, thứ đầu tiên đập vào mắt là đường cong tinh xảo của cằm hắn, sau đó là một đôi mắt cực kỳ trầm tĩnh của hắn, một chút cảm xúc trong đó cũng không có. Không biết là lần thứ mấy hoài nghi, làm thế nào để khiến hai mắt của mình trở nên tê liệt như vậy chứ, cứ như là chỉ đơn giản nhấc mi lên trên tròng mắt là xong, không có một chút linh động nào trong nó cả. Càng kinh khủng hơn là cả biểu cảm cũng cực kỳ phối hợp với mắt hắn, không phải là khuôn mặt tươi cười giống hệt mặt tượng thì chính là mặt tượng không chút biểu cảm, có lần, tôi muốn hắn lộ ra chút biểu cảm bình thường mà thiếu niên nên có nhưng không hề thành công. Nhiều lúc bóp mặt hắn thì cứ sợ mặt hắn bị thương, nhưng nếu mạnh hơn chút thì liệu có thể kéo cái mặt nạ ra hay không?

Còn giọng nói thì lại có thể tiết lộ tâm lý cảm xúc của hắn, sự chân thật nho nhỏ này luôn có thể tìm được trong giọng nói kia một ít dấu vết để lại. Nhưng thằng nhóc này thật khiến người ta tức chết mà, hắn biết rất rõ giọng nói của mình có tính mê hoặc người ta, cho nên cực kỳ thích dùng giọng nói để diễn trò, nói dối so với nước sôi còn rẻ, mặt than cũng khiến các biểu cảm của người bình thường như mặt đỏ v.v… trực tiếp bị loại bỏ, nói dối hoàn toàn không có gánh nặng tâm lý, nếu có chút cảm xúc nhỏ chân thật thì hắn cũng có thể lấy để thêu dệt ra một chuỗi dối trá. Tôi luôn cảm thấy tạo hóa thật thần kỳ, không hiểu sao lại cho hắn bề ngoài thiên chân vô tà, mà bên trong lại lưu manh vô lại như vậy chứ. Điển hình dạy mãi không sửa.

Hắn nhảy sang một nóc nhà khác, mái tóc trên trán bị gió thổi sang một bên, tôi thoáng nhìn, đột nhiên loáng thoáng thấy giữa cái trán trơn bóng của hắn có hình gì đó, đôi mắt chưa kịp nhìn rõ thì đã bị bóng tối cắn nuốt mất thị lực. Chúng tôi đã đi vào một đường hầm, không có một tia ánh sáng, đường dài yên tĩnh sâu thẳm nhưng hắn vẫn tiếp tục chạy về phía trước, tiếng bước chân gần như không có, cho dù lúc trước di chuyển rất nhanh ở trên đống rác thì cũng cơ hồ không nghe thấy tiếng chân hắn đạp lên vật nào đó, năng lực niệm giả hẳn là đều biết khinh công đi, coi rẻ lực hấp dẫn của trái đất.

Đường hầm không dài lắm, lộ trình chỉ nửa phút, đương nhiên là lấy tốc độ bước chân của bọn họ để tính, ra khỏi đường hầm, tôi hơi nheo mắt lại, ánh sáng không mạnh nên đôi mắt không khó chịu lắm, sau đó tôi vươn tay vịn vai hắn, để sát mặt vào mặt hắn, giữa trán hắn không có gì cả, kỳ quái, tôi nhìn nhầm rồi sao?

“Sao thế?” khóe miệng hơi nhấc lên, có lẽ do ánh sáng chiếu rọi nên đôi mắt than hắn trở nên dễ nhìn hơn, biểu cảm vô tội rất tự nhiên.

“Không có gì.” Trừng mắt nhìn cái trán hắn một hồi lâu, mới xác định là mình nhìn lầm “Thả tôi xuống dưới đi.”

Đã tới nơi rồi, phía trước chúng tôi là nhóm đội viên đội chấp pháp đang đi tới đi lui, khu vực này được dọn dẹp khá sạch sẽ, cách đó không xa có không ít lều trại lớn, đúng là nên mang lều trại dã ngoại đến.

Tôi vừa chạm chân xuống đất là có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt kháng nghị của xương cốt toàn thân, bị người ta ôm lâu chạy thật không dễ chịu chút nào. Đặc biệt thằng nhóc đang ôm bạn lại có chút trúc trắc đối với chuyện làm thế nào để thả lỏng khi ôm một người đang thở, đừng tưởng rằng động tác rất nhỏ thì tôi sẽ không phát hiện, có vài lần hắn có động tác phản xạ muốn ném tôi ra, mỗi lần có chướng ngại vật trên đường lại không chỉ một lần hai lần muốn thế, tuy rằng hắn che dấu rất khá, một giây trước khi rời tay lại siết tôi lại, nhưng vẫn khiến da đầu tôi run lên, loại ôm ấp này một chút cảm giác an toàn cũng không có, hại xương sống, eo của tôi đau đớn đến mức chỉ kém rút gân.

“Đúng rồi, cậu có bị thương không?” Tôi đỡ eo, có chút lo lắng hỏi.

“Bị thương?” lực chú ý của hắn bị tôi kéo trở về, ánh mắt có chút nhu hòa im lặng một lúc, sau đó vươn tay thản nhiên mở miệng “Chỗ này.”

Tôi cúi đầu yên lặng nhìn mu bàn tay hắn có một đường vết thương nhỏ bị mảnh vụn sắc sượt qua, tuy rằng đây cũng là vết thương, nhưng ý của hắn và ý của tôi không cùng một khái niệm. Tôi lục túi quần, lấy ra băng dán OK có dán hình đóa hoa, xé ra tầng giấy ngoài, sau đó cầm tay hắn cẩn thận dán lên vết thương nho nhỏ kia. Tôi thật may mắn, vết thương của hắn chỉ cần băng dán OK.

Hắn thu tay lại, độ cong khóe miệng nhấc lên lớn hơn, tôi có thể cảm nhận được sự vui vẻ dù không lộ ra ngoài của hắn.

Thì ra cậu rất thích băng dán OK có dán hình đóa hoa. (Tojikachan: Chết mất =)))))))) Miru ơi là Miru =))))))))) )

“Miru.”

Có người âm trầm gọi tôi, tôi cúi đầu thấy Majo mang khuôn mặt ‘không được ai quan tâm’ ngồi xổm bên chân tôi, hoàn toàn không biết cái u linh này từ nơi này nhảy ra, anh ta ủy khuất vươn tay “Anh cũng bị thương.”

Nhìn bàn tay của anh ta đầy đủ ngón không sứt mẻ ngay cả vết xước cũng không có, tôi bất đắc dĩ nói: “Băng dán OK cũng là tiền, chúng ta tiết kiệm đi, dán lên chỗ không có vết thương thật quá lãng phí.”

Hắn rút tay về lật qua lật lại nhìn mấy lần, phát hiện quả thật ngay cả vết muỗi cắn cũng không có, sau đó há to miệng cắn một cái lên tay mình, cắn xong lại vươn tay ra “Bị thương.”

Nhìn dấu răng rõ ràng trên mu bàn tay anh ta, tôi bất đắc dĩ đến vô lực, rốt cuộc là anh mấy tuổi vậy? Không chút lưu tình, tôi vỗ mạnh lên mu bàn tay anh tá một cái, nghiêm mặt nói: “Băng dán OK quý hơn anh, anh hết hy vọng đi.” Nói xong liền đi thẳng, Harris bọn họ hẳn là đang lều trại bên kia.

Hắn để hai tay vào túi quần đen rồi đi theo, còn Majo thì vẫn ngồi xổm tại chỗ ôm tay mình oán giận “Miru em thật bất công, cái thằng nhóc tóc đen mắt đen lòng dạ đen kia có điểm gì tốt hơn anh chứ? Em bất công, hắn là một con sói, một con sói hoang lớn đấy!!!”

Con sói hoang...... Có phải anh đã đọc quá nhiều truyện cổ tích không?

“Bên kia đã xảy ra chuyện gì?” Tôi quay đầu sang bên cạnh hỏi hắn, tứ lúc vừa đến, lực chú ý của hắn vẫn luôn bị thứ gì đó ở phía trước kéo đi.

“Không có gì, năng lực không tệ đâu.” Hắn cười trông cực kỳ thanh tú, trên mặt tràn đầy ánh mặt trời.

“Cậu cười rất giả.” mặt tôi không chút thay đổi “Năng lực không tệ?”

“Có người đang đánh nhau, tuy rằng hầu như chỉ chơi đùa, nhưng có thể từ năng lực niệm tiết lộ ra trên người bọn họ để phỏng đoán được bọn họ là năng lực niệm giả cấp bậc nào, càng là cao thủ thì năng lực càng lợi hại. Nếu không phải do bận tâm đối phương mà nương tay giống như chơi đùa, tôi nghĩ hiện tại hai người kia đã có thể thổi bay cả nơi này, đúng là đáng tiếc, tôi rất ngạc nhiên năng lực của bọn họ là gì?” Trong giọng nói của hắn ẩn ẩn mang theo một loại hưng phấn, liền ngay cả tươi cười cũng trở nên trẻ con, giống như là nhìn thấy cái gì đó khiến cho mình cảm thấy hứng thú vậy, nóng lòng muốn thử đến xem náo nhiệt.

Chỉ cần là chuyện gợi lên hứng thú của hắn, thì bạn không thể nào kéo nổi hắn về, nhưng hưng phấn như vậy làm gì chứ, người ta có năng lực gì thì cũng là của người ta. Thôi vậy, khó có lúc hắn thoải mái lộ cảm xúc ra ngoài như thế, hắn cao hứng là tốt rồi

Tôi cười nói với hắn: “Ngoài sách và đánh nhau ra, cậu không còn hứng thú nào khác sao?” Tuy rằng hắn luôn tò mò với tất cả vật phẩm chưa thấy qua, nhưng sau khi biết rõ ràng liền lập tức ném ra sau đầu, một giây nhớ nhung cũng không có, có thể khiến cho hắn không bao giờ mất đi hứng thú chỉ có sách, mà có thể khiến hắn có cảm xúc hưng phấn rõ ràng thì lại chỉ có cái gọi là ‘cao thủ đánh nhau’ trong miệng hắn.

“Còn có một thứ nữa, tuy rằng không biết có tính là hứng thú hay không.” Hắn cười cực kỳ tao nhã nho nhã, không vì là giả cười mà có một chút làm ra vẻ.

“Là cái gì?” Thật khó có, hứng thú của thằng nhóc này. Tâm tình của tôi tốt hơn, cười rộ lên, nhìn lều trại gần trước mặt, nơi đó có một cô gái mặc áo khoác đỏ thẫm đang đứng, là Manuel, cô ấy khoanh tay trước ngực, vẻ mặt đăm chiêu đang nhìn gì đó.

“À, hẳn là cướp bóc đi, so với nói là hứng thú thì đúng hơn là một loại thói quen.” khẩu khí hắn giống hệt như là vừa cắn xong táo nói “Vị cũng được”, hoàn toàn không có một chút tự giác rằng đáp án mình vừa nói ra kinh khủng đến mức nào.

Khóe miệng tôi giật nhẹ, khuôn mặt tươi cười cứng đờ, cuối cùng cười không nổi nữa, nói: “Vậy sao? Cướp bóc à.” Sau đó thì sao, kế tiếp tôi nên nói thế nào đây, ‘cái hứng thú này thật không tệ’ sao, hay là ‘thói quen của cậu nên sửa’?. Thời gian đúng là cái tường chắn lớn, thời gian thật là vô tình, sự khác nhau giữa tôi và người trẻ tuổi kỳ thật là bốn đại dương còn chưa đủ đi, tôi đã không thể lý giải hứng thú của người trẻ tuổi bây giờ, một chút tôi cũng không hiểu hứng thú và cướp rốt cuộc có thể nhấc lên quan hệ gì.

“Đúng rồi, hiện tại Miru có muốn thứ gì không?”

Nghe thấy hắn thả chậm ngữ điệu hỏi vấn đề mà tôi quen tai, do chuyện xác ướp lần trước cho tôi ấn tượng không tốt cho nên tôi cơ hồ không chút do dự mở miệng “Không có.” Tôi sợ nếu nói chậm thì ngay cả xác ướp của ông xã nữ vương hắn cũng sẽ cướp về, hơn nữa nếu tôi nói muốn thứ gì, cái tên trên người không có một đồng này sẽ không chạy đi cướp đấy chứ.

Thắt lưng đau, vai tê rần, thật áp lực. Cậu làm ơn đừng khiến tôi tiều tụy đến mức ngay cả tóc cũng trắng nữa, nó đã đủ trắng rồi, không cần phải trắng thêm nữa đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện